Editor: May

Chỉ là giọng nói của Lương Niên, sao lại nghe khổ sở như vậy? Anh làm sao vậy?

Cảnh Hảo Hảo muốn mở to mắt nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng nề, có không động được chút nào.

“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, anh liền cưới em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ trải qua khó khăn gì, anh cũng sẽ không không cần em, anh cũng sẽ cùng nhau đối mặt với em......”

À, cô nhớ rồi, Lương Thần bảo cô đi chia tay với anh, cô nói không nên lời, sau đó liền lái xe đụng vào cây cột lớn, sao cô lại không chết chứ? Sao Lương Niên lại ở bên người cô? Chẳng lẽ anh đều đã biết hết tất cả mọi chuyện? Nếu không sao anh lại nói như thế, anh cũng sẽ không không cần cô, sẽ cùng nhau đối mặt với cô?

Chính là...... Anh cùng nhau đối mặt với cô như thế nào?

Anh có thể trêu chọc nổi Lương Thần ư?

Cảnh Hảo Hảo muốn nói cho Thẩm Lương Niên biết, đừng đi đối kháng Lương Thần, anh không thắng được, nhưng cô lại không có một chút khí lực nói chuyện, thậm chí cô còn rất muốn ngủ......

Quên đi, chờ chính mình tỉnh ngủ rồi nói sau.

“Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em...... em nhanh tỉnh lại đi......”

Lương Niên nói muốn kết hôn với cô, bảo cô nhanh tỉnh lại, cô nhanh tỉnh lại, nhưng sao cô lại cảm thấy mí mắt chính mình như đổ chì, nặng nề đến hoàn toàn không mở ra được?

Cảnh Hảo Hảo dùng khí lực to lớn mở ra, cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì, cô muốn nâng tay lên đi xoa xoa hai mắt của mình, nhưng tay lại như là bị người cầm lấy, hoàn toàn không thể động.

Lương Niên còn đang chờ cưới cô đây, Cảnh Hảo Hảo quả thực đều sắp vội đến muốn chết, cảm thấy toàn thân chung quanh chính mình đều đau đớn, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, đến cuối cùng, cô không nhịn được, liền kìm lòng không đậu hừ hừ ra tiếng.

......

Ngay tại lúc Lương Thần vội vàng gấp gáp bất an, đột nhiên nghe được bên tai của mình truyền đến một đạo tiếng khe khẽ như có như không.

Anh nghĩ đến chính mình nghe lầm, nhất thời ngừng hô hấp lại, qua một lúc không lâu lắm, lại là một tiếng ngâm rên truyền đến.

Lương Thần chợt ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Cảnh Hảo Hảo tái nhợt che kín mồ hôi, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng như là rất khó chịu.

Lương Thần vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa mặt của cô, thấp giọng hô một câu:“Hảo Hảo?”

......

Sao Lương Niên lại thay đổi giọng nói rồi?

Còn biến thành giọng nói người cô ghét nhất kia.

Chẳng lẽ anh ta đang ở bên cạnh mình.

Cô không muốn nhìn thấy anh...... Cô vẫn tiếp tục ngủ thôi......

Nhưng mà, sao lại có tiếng đập cửa truyền đến chứ?

Sau đó có giọng nói xa lạ truyền đến: “Thần thiếu gia, bác sĩ Trương đã đến.”

“Nhanh, nhanh lên, vừa rồi cô ấy có phản ứng, còn phát ra tiếng, nhanh kiểm tra cho cô ấy, nhìn xem có phải cô ấy đã tỉnh lại rồi không?”

Thật đáng ghét, cô chán ghét chết giọng nói này, sao anh ta còn đang nói chuyện.

Nhưng mà, Lương Niên cũng ở đây, cô vẫn liếc mắt nhìn Lương Niên một chút đi?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ, liền miễn cưỡng mở mắt một chút, nhưng mà, đập vào mắt lại là vài người mặc áo blouse trắng, vây quanh thân thể của cô, cầm ngọn đèn sáng ngời chiếu cô, nhích tới nhích lui ở trên thân thể của cô, ngay sau đó cô liền nhìn thấy một người cầm một ống tiêm dài nhỏ đi tới, sau đó cổ tay của cô liền truyền đến đau đớn nhỏ bé, không bao lâu sau, trên dưới toàn thân cô không có một chút tri giác, sau đó nữa, cô liền không có chút ý thức nào nữa......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện