Editor: May
Lương Thần đầu tiên là nâng mí mắt một chút, sau đó, cả người như là bị điểm huyệt, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Những lời này của Cảnh Hảo Hảo, là hoàn toàn chưa trải qua suy nghĩ trong đầu óc, liền phun ra từ trong miệng của mình.
Sau khi nói ra, trong đầu của cô, mới chậm rãi tiêu hóa những lời này một chút.
Lúc ban đầu khi cô nói với Hà Nam Nam, đàn ông là phải theo đuổi như vậy, chỉ là nói cho Hà Nam Nam nghe được.
Nhưng hiện tại, chỉ có hai người cô và Lương Thần...... Cô còn chưa suy nghĩ qua, liền nói ra chờ mong nơi đáy lòng của mình.
Mặt Cảnh Hảo Hảo, chợt đỏ lên, cả người có chút lo lắng bất an lui ra sau hai bước, sau đó vội vàng sửa miệng nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó liền cưỡi lên xe đạp.
Cảnh Hảo Hảo nhảy lên.
Lương Thần cưỡi xe đạp, chở Cảnh Hảo Hảo, xuyên qua đường phố đủ loại ngô đồng cao lớn trước cửa đại học Giang Sơn.
Trước kia, ở trên đường, Cảnh Hảo Hảo luôn sẽ lải nhải nói với Lương Thần giảng thuật chuyện ở cửa hàng bán hoa hoặc là trong trường học của mình.
Nhưng hôm nay cô lại đặc biệt trầm mặc, cô thường nâng mí mắt lên, vụng trộm quan sát Lương Thần đang chở cô.
Anh và cô từ sau lần tai nạn kia, liền như là quên hết những chuyện quá khứ kia, mỗi ngày đều gặp mặt cùng một chỗ, nhưng anh lại chưa bao giờ mở miệng, đưa ra chuyện hòa hảo với cô.
Cô nhiều lần muốn nói với anh, nhưng đến tột cùng vẫn là một cô gái, nên có chút thẹn thùng.
Nhưng đêm nay, cô đã nói đến như vậy, anh lại có thể không có phản ứng...... Anh là có ý tứ gì? Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, lập tức trở nên trĩu nặng.
......
Xe đạp lưu loát quẹo cua một cái, vững vàng phanh lại, dừng ở lầu dưới tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống xe đạp, còn không quên mở to đôi mắt đen bóng, vụng trộm quan sát Lương Thần hai lần, đứng ở tại chỗ, dừng trong chốc lát, nhìn thấy anh không có ý tứ mở miệng, mới mang theo vài phần mất mát giống như thường ngày, nâng tay lên, quơ quơ tay với Lương Thần, nói: “Em lên đây.”
Lương Thần còn ở bên cạnh xe đạp, gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, nhưng không có giống như thường ngày, mở miệng nói “Gặp sau.”, mà là nói: “Hảo Hảo, những lời hôm nay, đều là thật sao?”
Những lời này...... Là cô theo đuổi anh sao?
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Lương Thần, đáy lòng có một cỗ khẩn trương nói không nên lời, cô trước nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới lên tiếng “ừ” một tiếng, sau đó nữa, liền có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lương Thần nhìn đỉnh đầu của Cảnh Hảo Hảo, khóe môi hơi tạo nên một tầng cười yếu ớt, lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Hảo Hảo, em đang theo đuổi anh?”
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức cầm lấy túi sách của mình, hung hăng cọ xát ở phía trên hai cái, mới ngẩng đầu, đáy mắt đen bóng trong suốt, nhiễm một tầng sóng nước, đẹp đến làm say lòng người: “Lương Thần, em là đang theo đuổi anh nha, bằng không vì sao em phải uy hiếp anh đưa em tan học về nhà chứ!”
Lương Thần cúi đầu cười ra tiếng: “Hảo Hảo, phương thức theo đuổi người của em, thực đặc biệt.”
“Đó là, bởi vì em là Cảnh Hảo Hảo thôi!” Cảnh Hảo Hảo dõng dạc khoe khoang.
Sau khi khoe khoang xong, cô liền rũ mi mắt xuống, trên mặt mang theo một tầng hồng nhạt, càng thêm dùng sức xoa xoa túi sách của mình, sau đó giọng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Vậy, Lương Thần...... anh chừng nào thì sẽ đồng ý?"
Lương Thần đầu tiên là nâng mí mắt một chút, sau đó, cả người như là bị điểm huyệt, đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Những lời này của Cảnh Hảo Hảo, là hoàn toàn chưa trải qua suy nghĩ trong đầu óc, liền phun ra từ trong miệng của mình.
Sau khi nói ra, trong đầu của cô, mới chậm rãi tiêu hóa những lời này một chút.
Lúc ban đầu khi cô nói với Hà Nam Nam, đàn ông là phải theo đuổi như vậy, chỉ là nói cho Hà Nam Nam nghe được.
Nhưng hiện tại, chỉ có hai người cô và Lương Thần...... Cô còn chưa suy nghĩ qua, liền nói ra chờ mong nơi đáy lòng của mình.
Mặt Cảnh Hảo Hảo, chợt đỏ lên, cả người có chút lo lắng bất an lui ra sau hai bước, sau đó vội vàng sửa miệng nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, sau đó liền cưỡi lên xe đạp.
Cảnh Hảo Hảo nhảy lên.
Lương Thần cưỡi xe đạp, chở Cảnh Hảo Hảo, xuyên qua đường phố đủ loại ngô đồng cao lớn trước cửa đại học Giang Sơn.
Trước kia, ở trên đường, Cảnh Hảo Hảo luôn sẽ lải nhải nói với Lương Thần giảng thuật chuyện ở cửa hàng bán hoa hoặc là trong trường học của mình.
Nhưng hôm nay cô lại đặc biệt trầm mặc, cô thường nâng mí mắt lên, vụng trộm quan sát Lương Thần đang chở cô.
Anh và cô từ sau lần tai nạn kia, liền như là quên hết những chuyện quá khứ kia, mỗi ngày đều gặp mặt cùng một chỗ, nhưng anh lại chưa bao giờ mở miệng, đưa ra chuyện hòa hảo với cô.
Cô nhiều lần muốn nói với anh, nhưng đến tột cùng vẫn là một cô gái, nên có chút thẹn thùng.
Nhưng đêm nay, cô đã nói đến như vậy, anh lại có thể không có phản ứng...... Anh là có ý tứ gì? Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, lập tức trở nên trĩu nặng.
......
Xe đạp lưu loát quẹo cua một cái, vững vàng phanh lại, dừng ở lầu dưới tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống xe đạp, còn không quên mở to đôi mắt đen bóng, vụng trộm quan sát Lương Thần hai lần, đứng ở tại chỗ, dừng trong chốc lát, nhìn thấy anh không có ý tứ mở miệng, mới mang theo vài phần mất mát giống như thường ngày, nâng tay lên, quơ quơ tay với Lương Thần, nói: “Em lên đây.”
Lương Thần còn ở bên cạnh xe đạp, gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, nhưng không có giống như thường ngày, mở miệng nói “Gặp sau.”, mà là nói: “Hảo Hảo, những lời hôm nay, đều là thật sao?”
Những lời này...... Là cô theo đuổi anh sao?
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt Lương Thần, đáy lòng có một cỗ khẩn trương nói không nên lời, cô trước nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mới lên tiếng “ừ” một tiếng, sau đó nữa, liền có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Lương Thần nhìn đỉnh đầu của Cảnh Hảo Hảo, khóe môi hơi tạo nên một tầng cười yếu ớt, lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Hảo Hảo, em đang theo đuổi anh?”
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo dùng sức cầm lấy túi sách của mình, hung hăng cọ xát ở phía trên hai cái, mới ngẩng đầu, đáy mắt đen bóng trong suốt, nhiễm một tầng sóng nước, đẹp đến làm say lòng người: “Lương Thần, em là đang theo đuổi anh nha, bằng không vì sao em phải uy hiếp anh đưa em tan học về nhà chứ!”
Lương Thần cúi đầu cười ra tiếng: “Hảo Hảo, phương thức theo đuổi người của em, thực đặc biệt.”
“Đó là, bởi vì em là Cảnh Hảo Hảo thôi!” Cảnh Hảo Hảo dõng dạc khoe khoang.
Sau khi khoe khoang xong, cô liền rũ mi mắt xuống, trên mặt mang theo một tầng hồng nhạt, càng thêm dùng sức xoa xoa túi sách của mình, sau đó giọng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Vậy, Lương Thần...... anh chừng nào thì sẽ đồng ý?"
Danh sách chương