Editor: May
Đây là sau khi hai người chia tay, lần đầu tiên ở chung một chỗ lâu như vậy.
Ai cũng không có mở miệng nói cùng một chỗ với đối phương.
Mắt thấy thân thể Lương Thần càng ngày càng tốt, trong bệnh viện đã thông báo qua vài ngày nữa anh liền có thể xuất viện, tâm tình của Lương Thần cũng càng ngày càng trở nên hỏng bét.
Anh thực hy vọng phương thức ở chung như thế ngoại đào viên ở trong bệnh viện với Cảnh Hảo Hảo lâu thêm một chút.
Anh có chút đoán không ra tâm tư Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không xác định, sau khi mình và cô rời khỏi bệnh viện, có phải liền có thể không còn liên quan giống như trước khi chia tay không? Nhưng Cảnh Hảo Hảo cố tình rất khác với anh, nhìn thấy anh khỏi hẳn, rốt cục có thể xuất viện, cả người lại trở nên đặc biệt vui vẻ.
Gần đây, Lương Thần ở trong bệnh viện, vẫn đều là một mình Cảnh Hảo Hảo phụng bồi, cho nên thật sự là rất ít phiền toái hai quản lý kia.
Tuy rằng gần như không có ai biết Lương Thần nằm viện, nhưng Từ Dung, trợ lý và Tô Tiểu Tả của Lương Thần, mỗi lần đến đều mang theo hoa tươi, hoa quả.
Cho nên xế chiều ngày xuất viện, Cảnh Hảo Hảo liền sửa sang lại hoa quả và hoa tươi giống như có thể xếp thành núi nhỏ kia.
Lương Thần phê duyệt xong một phần văn kiện cuối cùng, có chút mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm của mình một chút, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn bận rộn với đám hoa tươi và thuốc bổ đó cho đến bây giờ còn chưa yên tĩnh, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Em vẫn giày vò những thứ kia làm cái gì?”
Bởi vì hoa quả mua quá nhiều, hai người cô và Lương Thần hoàn toàn ăn không hết, có vài thứ đã bị hư.
Cảnh Hảo Hảo chọn lựa hoa quả tốt ra, vừa bày trái cây vào trong rổ, vừa nói: “Ném những hoa quả này thì rất đáng tiếc, ngày mai lúc xuất viện, em tặng những hoa quả này cho quản lý làm tạ lễ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Xuất viện” này, đáy lòng Lương Thần không thoải mái một trận, có chút không yên lòng “ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang bận rộn với một đống hoa quả, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Cảnh Hảo Hảo vẫn giày vò đến khi y tá đưa bữa tối tới, mới làm xong những hoa quả này.
Lương Thần nằm ở trên giường bệnh, một bàn tay khoát lên trên trán của mình, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Cảnh Hảo Hảo đặt cơm tối y tá đưa tới ở trên bàn cơm, sau đó bước đi đến bên người Lương Thần, kêu anh rời giường đi rửa tay, ăn cơm tối.
Lương Thần lại nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần làm cho có chút mạc danh kỳ diệu, nhíu mi tâm lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ tới rốt cuộc mình đã làm gì chọc anh mất hứng.
Từ sau khi Lương Thần bị thương vì cô, cô đối với Lương Thần vẫn rất áy náy, cho nên liền vươn tay, lôi kéo cánh tay anh: “Alo.”
Lương Thần vẫn là tư thái thờ ơ.
Cảnh Hảo Hảo vểnh môi, cuối cùng xoay người đi vào toilet, trước rửa tay của mình, sau đó cầm khăn lông ướt đi ra, lau tay cho Lương Thần, lau khô cho anh, sau đó đặt khăn mặt tới một bên, nói: “Đứng lên, ăn cơm.”
Lần này Lương Thần dứt khoát trực tiếp xoay người, cho Cảnh Hảo Hảo một bóng lưng.
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo mờ mịt nhìn cái ót của anh trong chốc lát, vươn tay, chọc chọc bờ vai của anh: “Lương Thần, anh đang mất hứng sao?”
Lương Thần vẫn trầm mặc.
“Nhưng, vì sao anh lại mất hứng chứ?”
“......”
“Anh không nói cho em biết, em cũng không biết.”
“......”
“Chúng ta ăn cơm trước được không, lát nữa thức ăn sẽ nguội rồi.”
“......”
Cảnh Hảo Hảo liên tục nói nhiều câu như vậy, Lương Thần vẫn luôn không có cho cô trả lời thuyết phục, cuối cùng cô cũng rõ ràng ngậm miệng lại.
Đây là sau khi hai người chia tay, lần đầu tiên ở chung một chỗ lâu như vậy.
Ai cũng không có mở miệng nói cùng một chỗ với đối phương.
Mắt thấy thân thể Lương Thần càng ngày càng tốt, trong bệnh viện đã thông báo qua vài ngày nữa anh liền có thể xuất viện, tâm tình của Lương Thần cũng càng ngày càng trở nên hỏng bét.
Anh thực hy vọng phương thức ở chung như thế ngoại đào viên ở trong bệnh viện với Cảnh Hảo Hảo lâu thêm một chút.
Anh có chút đoán không ra tâm tư Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không xác định, sau khi mình và cô rời khỏi bệnh viện, có phải liền có thể không còn liên quan giống như trước khi chia tay không? Nhưng Cảnh Hảo Hảo cố tình rất khác với anh, nhìn thấy anh khỏi hẳn, rốt cục có thể xuất viện, cả người lại trở nên đặc biệt vui vẻ.
Gần đây, Lương Thần ở trong bệnh viện, vẫn đều là một mình Cảnh Hảo Hảo phụng bồi, cho nên thật sự là rất ít phiền toái hai quản lý kia.
Tuy rằng gần như không có ai biết Lương Thần nằm viện, nhưng Từ Dung, trợ lý và Tô Tiểu Tả của Lương Thần, mỗi lần đến đều mang theo hoa tươi, hoa quả.
Cho nên xế chiều ngày xuất viện, Cảnh Hảo Hảo liền sửa sang lại hoa quả và hoa tươi giống như có thể xếp thành núi nhỏ kia.
Lương Thần phê duyệt xong một phần văn kiện cuối cùng, có chút mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm của mình một chút, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn bận rộn với đám hoa tươi và thuốc bổ đó cho đến bây giờ còn chưa yên tĩnh, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Em vẫn giày vò những thứ kia làm cái gì?”
Bởi vì hoa quả mua quá nhiều, hai người cô và Lương Thần hoàn toàn ăn không hết, có vài thứ đã bị hư.
Cảnh Hảo Hảo chọn lựa hoa quả tốt ra, vừa bày trái cây vào trong rổ, vừa nói: “Ném những hoa quả này thì rất đáng tiếc, ngày mai lúc xuất viện, em tặng những hoa quả này cho quản lý làm tạ lễ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Xuất viện” này, đáy lòng Lương Thần không thoải mái một trận, có chút không yên lòng “ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang bận rộn với một đống hoa quả, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Cảnh Hảo Hảo vẫn giày vò đến khi y tá đưa bữa tối tới, mới làm xong những hoa quả này.
Lương Thần nằm ở trên giường bệnh, một bàn tay khoát lên trên trán của mình, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Cảnh Hảo Hảo đặt cơm tối y tá đưa tới ở trên bàn cơm, sau đó bước đi đến bên người Lương Thần, kêu anh rời giường đi rửa tay, ăn cơm tối.
Lương Thần lại nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần làm cho có chút mạc danh kỳ diệu, nhíu mi tâm lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ tới rốt cuộc mình đã làm gì chọc anh mất hứng.
Từ sau khi Lương Thần bị thương vì cô, cô đối với Lương Thần vẫn rất áy náy, cho nên liền vươn tay, lôi kéo cánh tay anh: “Alo.”
Lương Thần vẫn là tư thái thờ ơ.
Cảnh Hảo Hảo vểnh môi, cuối cùng xoay người đi vào toilet, trước rửa tay của mình, sau đó cầm khăn lông ướt đi ra, lau tay cho Lương Thần, lau khô cho anh, sau đó đặt khăn mặt tới một bên, nói: “Đứng lên, ăn cơm.”
Lần này Lương Thần dứt khoát trực tiếp xoay người, cho Cảnh Hảo Hảo một bóng lưng.
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo mờ mịt nhìn cái ót của anh trong chốc lát, vươn tay, chọc chọc bờ vai của anh: “Lương Thần, anh đang mất hứng sao?”
Lương Thần vẫn trầm mặc.
“Nhưng, vì sao anh lại mất hứng chứ?”
“......”
“Anh không nói cho em biết, em cũng không biết.”
“......”
“Chúng ta ăn cơm trước được không, lát nữa thức ăn sẽ nguội rồi.”
“......”
Cảnh Hảo Hảo liên tục nói nhiều câu như vậy, Lương Thần vẫn luôn không có cho cô trả lời thuyết phục, cuối cùng cô cũng rõ ràng ngậm miệng lại.
Danh sách chương