Editor: May

Lương Thần nắm đũa, theo bản năng muốn cự tuyệt, cuối cùng suy nghĩ trong chốc lát, rũ mi mắt, nhưng không có lên tiếng phản đối.

......

Ăn xong cơm tất niên, Lương Thần trực tiếp lên lầu đánh bài với anh em họ.

Mẹ Lương Thần ngược lại kéo ba Lương Thần, đi vào trong phòng ngủ, có chút khẩn trương mở miệng, nói: “Lương Chu Thiên, ông có cảm thấy con nhà chúng ta là lạ không?”

Lương Chu Thiên tùy ý ngồi ở trên sô pha, cầm một phần báo chiều, vừa xem, vừa nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua vợ của mình, nói: “Là lạ chỗ nào?”

“Không phải sao, trước kia mỗi lần tôi thúc giục nó tìm bạn gái, nó hoặc là không quan tâm tôi, hoặc là dùng Cảnh Hảo Hảo qua loa tắc trách tôi, kết quả lần này, tôi nói để cho nó đi xem mắt, nó lại có thể không có cự tuyệt.”

Lương Chu Thiên lại không cảm thấy chuyện này thì có cái gì kỳ quái, ánh mắt không có rời khỏi tờ báo, không nhanh không chậm nói: “Tôi đã sớm nói qua, thời gian có thể chữa khỏi hết thảy, A Thần nhớ thương cô gái kia, nhưng hiện tại đã trôi qua gần một năm.”

“Là như thế sao?” Mẹ Lương Thần có chút hoài nghi nhíu nhíu mày, đi tới tới lui lui vòng quanh phòng, vắt hết óc muốn tìm ra một chút sơ hở.

Lương Chu Thiên bị vợ của mình xoay đến có chút hôn mê, buông báo chí trong tay xuống, nói: “Tôi nói, bà cũng thật là, lúc A Thần không tìm bạn gái, bà sốt ruột, mỗi ngày thúc giục, hiện tại A Thần không quyết tuyệt, bà cũng gấp. Lại nói,  A Thần chỉ là không có cự tuyệt bà đi gặp những cô gái bà xem xét, dù thật đến ngày đó, có đi hay không vẫn là một chuyện khác, hiện tại bà lại ở chỗ này mò mẫm lo lắng, nháo không tốt, giống như trước đây, đến ngày đó trực tiếp thả bồ câu với bà.”

“Nó dám!” Mẹ Lương Thần nhướng mày, trách cứ một câu, sau đó gật gật đầu theo, nói: “Ông nói cũng đúng, mấy ngày nay tôi phải trông chừng A Thần.”

......

Nhưng mà trên thực tế, đợi khi mẹ Lương Thần mang theo Lương Thần đi gặp cô gái bà xem xét, ngày đó Lương Thần rất sớm liền mặc chỉnh tề, áo mũ chỉnh tề chờ ở dưới lầu.

Không có chút ý tứ muốn trốn tránh và cự tuyệt.

Đáy lòng mẹ Lương Thần lập tức lại nửa vui nửa lo, dọc theo đường bà và Lương Thần đến trước phòng bao đã đặt tốt ở khách sạn Tứ Quý, còn âm thầm cảm thấy mình đây là xuất hiện ảo giác.

Cô gái mẹ xem xét cho anh, bằng cấp, diện mạo, xuất thân đều hoàn mỹ không thể bới móc.

Đó là con gái một bạn học quan hệ rất tốt khi ba và mẹ học đại học ở nước Mĩ, tên Tô Yên

Người rất văn tĩnh, nói rất ít.

Đúng lúc anh cũng nói rất ít.

Cho nên toàn bộ quá trình gặp mặt, vẫn đều là mẹ và mẹ Tô Yên chậm rãi nói chuyện.

Một bữa cơm, ăn khoảng hai tiếng, Lương Thần và Tô Yên để lại số điện thoại của nhau.

Trên đường lái xe rời đi, mẹ Lương Thần vẫn đang quan sát Lương Thần, muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên mặt Lương Thần, cuối cùng vẫn bị buộc buông tha, gọn gàng dứt khoát mở miệng, hỏi: “A Thần, con cảm thấy Tô Yên có thể chứ?”

Lương Thần chuyên chú nhìn chằm chằm chính phía trước, không có lên tiếng.

Mẹ Lương Thần nói: “Nếu con cảm thấy không thích hợp, cũng không sao, chỗ mẹ còn có vài người, ngày nào con có thời gian, mẹ sẽ an bài thời gian gặp mặt.”

Lương Thần nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, như là không có nghe được lời nói của mẹ mình.

Mẹ Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng nói: “A Thần, có phải gần đây con có chuyện phiền lòng gì không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện