Editor: May

Cảnh Hảo Hảo chạy một hơi xuống cầu vượt, đứng ở ven đường đón một chiếc xe taxi, hoang mang rối loạn nhảy lên, cả người lập tức liền xụi lơ xuống, tay chân không có khí lực.

Cảnh Hảo Hảo về trong nhà, tốc độ tim đập vẫn là thình thịch đặc biệt nhanh chóng, cô ngồi ở sô pha sửng sốt hồi lâu, mới đứng dậy, đi vào toilet tắm rửa một cái, sau khi đi ra, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, Cảnh Hảo Hảo không có khẩu vị gì, trực tiếp leo lên giường, ôm chăn, lui thành một đoàn nho nhỏ, giống như làm vậy, có thể khiến cho cả người của mình càng thêm có cảm giác an toàn.

Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường hồi lâu, lại không có một chút mệt mỏi, thời gian tích tắc chuyển đến mười một giờ đêm, Cảnh Hảo Hảo mới thay đổi một tư thế khác.

Sau khi anh và cô chia tay, cô thường xuyên mất ngủ như vậy, hiện tại đã thành thói quen, liền trợn tròn mắt, nhìn vách tường phát ngốc.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên di động của cô vang lên.

Từ sau khi kết thúc với anh, cô rất ít khi nhận được điện thoại vào buổi tối, Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến mình sinh ra ảo giác, sửng sốt trong chốc lát, xác định di động của mình thật sự lại vang lên, sau đó mới vươn tay, cầm lấy di động, nhìn thấy là số điện thoại của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, mới tiếp nghe, nghe được bên trong không có giọng nói Lương Thần truyền đến, Cảnh Hảo Hảo mới mở miệng, nói: “Alo?”

Như trước không có Lương Thần thanh âm truyền đến, cách điện thoại, Cảnh Hảo Hảo ẩn ẩn nghe được điện thoại kia một mặt có chút hỗn loạn, còn kèm theo trữ tình tiếng ca, cô tiếp tục “Uy” một tiếng, hỏi một câu:“Lương Thần sao?”

Vẫn là không ai trả lời, cách điện thoại, cô lại nghe được tiếng nôn mửa, như là của Lương Thần.

Tâm Cảnh Hảo Hảo, chợt nhấc lên, cô vừa định mở miệng, hỏi Lương Thần làm sao vậy, điện thoại, lại bị đầu kia cắt đứt.

Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng đô đô trong di động, nắm di động ngây người trong chốc lát, một lần nữa nằm trở về trên giường, vẫn luôn cảm thấy đáy lòng có chút không thoải mái, lăn qua lộn lại một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được cầm lấy di động của mình, gọi một cú điện thoại cho Lương Thần.

Điện thoại vang vài tiếng, mới được người tiếp nghe.

Cảnh Hảo Hảo mở miệng: “Lương Thần, vừa rồi anh gọi điện thoại cho em, có chuyện gì sao?”

“Xin hỏi cô là Cảnh Hảo Hảo tiểu thư sao?” Đầu kia điện thoại, lúc này truyền đến lại là một giọng nói xa lạ.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn thoáng qua màn hình di động, xác định chính mình gọi là số điện thoại của Lương Thần, mới cẩn thận mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh là?”

“Tôi là quản lí của Golden Age, Lương Thần tiên sinh ở chỗ chúng tôi uống hơi nhiều, nếu cô là bạn của Lương tiên sinh, như vậy hiện tại, có thể tới nơi này chăm sóc anh ấy một chút không?”

......

Cảnh Hảo Hảo cắt đứt điện thoại, không có chần chờ chút nào cầm lấy quần áo, mặc chỉnh tề, sau đó cầm ví tiền và di động vội vàng đi xuống lầu.

Lúc này đêm hôm khuya khoắc, lại gần tới tết âm lịch, xe taxi đặc biệt khó gọi.

Tuyết đã muốn ngừng, nhiệt độ lại trở nên đặc biệt thấp, lúc Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường sắp kết thành băng, rốt cục thấy được một chiếc xe trống.

......

Vừa rồi quản lý “Golden Age” đã nói cho Cảnh Hảo Hảo biết số phòng bao, Cảnh Hảo Hảo xuống xe taxi, tính tiền xe, đi vào đại sảnh, trực tiếp hỏi phục vụ một câu, liền vội vàng chạy theo phương hướng người phục vụ chỉ.

......

Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa phòng bao ra, liền thấy bên trong là ngọn đèn mờ tối, âm nhạc rung động, nhưng lại tràn ngập mùi thuốc lá sặc mũi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện