Đệ 15 chương tiểu bạch thỏ cũng thông minh [5]
Còn làm cho anh chảy máu.
Lương Thần từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, trưởng thành thu mua Giang Sơn thị, được mọi người suy tôn.
Cho nên, đừng nói là chảy máu, cũng không ai dám chạm đến đầu ngón tay của anh
Vừa rồi quả thực là anh tính sai, anh thấy cô mềm mại như vậy, còn tưởng cô sẽ phục tùng, kết quả, cô đùa giỡn anh, thừa lúc anh không chú ý, hung hăn phản kích!......
Sau khi bị cắn, Lương Thần trở lại tiệc sinh nhật mẹ mình, vì đầu lưỡi đau nên không thể uống rượu, này nọ không thể ăn, mở miệng nói chuyện, còn phải cố nén, cố gắng không cho chính mình đau nhe răng trợn mắt, cuối cùng mượn một lọ nước đá, ngậm một chút, giảm bớt đau đớn.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Lương Thần như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, nói cới Trầm Lương Niên: “Tôi không đem theo điện thoại, anh có thể chô tôi mượn dùm chút được không.”
Trầm Lương Niên không nghĩ nhiều cầm điện thoại di động đưa cho Lương Thần, Lương Thần tiếp nhận đến, im ở điện thoại di động của Trầm Lương Niên lật xem danh sách các cuộc gọi, nhìn thấy hai chữ “Hảo Hảo”, sắc không đổi, đem số điện thoại của cô nhắn sang máy, chờ sau khi gửi đi thành công, xóa tin nhắn, trả lại cho Trầm Lương Niên.
......
Ban đêm, Lương Thần không về niệt thự của mình, mà trực tiếp ở lại nhà cũ.
Lúc này đêm đã khuya, anh ngồi tựa vào ghế trên ban công, nhìn vào gương, nghiên cứu vết thương nơi lưỡi mình.
Nhìn đến thấy thâm vài dấu răng, anh nhịn không được căm giận đem gương ném vào một bên, đáng sợ tới mức người hầu vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đưa ăn khuya run một cái, liền lặng lẽ đóng cửa lại, bưng ăn khuya, chạy trốn.
Lương Thần tắm xong, nằm ở giường, chán nản cầm điều khiện từ xa, nhìn TV treo trước tường, nhìn đến một lúc, anh trở mình, xuống giường, đi đến ngăn kéo một bên, lục lọi, sau đó tìm được rồi một cuộn bắng, đặt vào máy quay phim, ngay sau đó trên màn hình, liền xuất hiện cảnh đếm đó của anh và Cảnh Hảo Hảo.
Càng xem, Lương Thần càng cảm thấy đáy lòng không thoải mái, liền trực tiếp tắt, cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn từ máy Trầm Lương Niên, nhìn con số bên trong, tạm dừng trong chốc lát, rồi gọi......
......
Cảnh Hảo Hảo không chào Trầm Lương Niên, liền trực tiếp trở lại nhà cũ, vội vàng đào tẩu.
Cô gọi một chiếc xe taxi, về nhà, một đầu chui vào trong phòng tắm, chà sạch môi, chà nửa ngày, cô vẫn cảm thấy mùi máu của Lương Thần tràn ngập bên mình.
Cảnh Hảo Hảo đơn giản tắm rửa, nằm xuống giường.
Mấy năm nay, trà trộn vòng giải trí, Cảnh Hảo Hảo tuy rằng không hảo nhãn kim tinh (ý nói mắt như thần), nhưng thật ra có một số việc vẫn là có thể thấy rõ ràng.
Cô biết mình lớn lên xinh đẹp, rất dễ chịu thiệt, cho nên cho tới nay cô đều là cố gắng tự bảo vệ mình.
Cô thấy Lương Thần đối chính mình là có vài phần hứng thú, nhưng là này nam nhân, cùng từ trước này đối nàng có ý tứ nam nhân lại không giống với, cô một khi xử lý không tốt, sợ là sẽ liên lụy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng Lương Niên.
Đang ở Cảnh Hảo Hảo vắt hết óc nghĩ vạn toàn chi sách thời điểm, điện thoại cô đột nhiên vang lên......
Còn làm cho anh chảy máu.
Lương Thần từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, trưởng thành thu mua Giang Sơn thị, được mọi người suy tôn.
Cho nên, đừng nói là chảy máu, cũng không ai dám chạm đến đầu ngón tay của anh
Vừa rồi quả thực là anh tính sai, anh thấy cô mềm mại như vậy, còn tưởng cô sẽ phục tùng, kết quả, cô đùa giỡn anh, thừa lúc anh không chú ý, hung hăn phản kích!......
Sau khi bị cắn, Lương Thần trở lại tiệc sinh nhật mẹ mình, vì đầu lưỡi đau nên không thể uống rượu, này nọ không thể ăn, mở miệng nói chuyện, còn phải cố nén, cố gắng không cho chính mình đau nhe răng trợn mắt, cuối cùng mượn một lọ nước đá, ngậm một chút, giảm bớt đau đớn.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Lương Thần như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, nói cới Trầm Lương Niên: “Tôi không đem theo điện thoại, anh có thể chô tôi mượn dùm chút được không.”
Trầm Lương Niên không nghĩ nhiều cầm điện thoại di động đưa cho Lương Thần, Lương Thần tiếp nhận đến, im ở điện thoại di động của Trầm Lương Niên lật xem danh sách các cuộc gọi, nhìn thấy hai chữ “Hảo Hảo”, sắc không đổi, đem số điện thoại của cô nhắn sang máy, chờ sau khi gửi đi thành công, xóa tin nhắn, trả lại cho Trầm Lương Niên.
......
Ban đêm, Lương Thần không về niệt thự của mình, mà trực tiếp ở lại nhà cũ.
Lúc này đêm đã khuya, anh ngồi tựa vào ghế trên ban công, nhìn vào gương, nghiên cứu vết thương nơi lưỡi mình.
Nhìn đến thấy thâm vài dấu răng, anh nhịn không được căm giận đem gương ném vào một bên, đáng sợ tới mức người hầu vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đưa ăn khuya run một cái, liền lặng lẽ đóng cửa lại, bưng ăn khuya, chạy trốn.
Lương Thần tắm xong, nằm ở giường, chán nản cầm điều khiện từ xa, nhìn TV treo trước tường, nhìn đến một lúc, anh trở mình, xuống giường, đi đến ngăn kéo một bên, lục lọi, sau đó tìm được rồi một cuộn bắng, đặt vào máy quay phim, ngay sau đó trên màn hình, liền xuất hiện cảnh đếm đó của anh và Cảnh Hảo Hảo.
Càng xem, Lương Thần càng cảm thấy đáy lòng không thoải mái, liền trực tiếp tắt, cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn từ máy Trầm Lương Niên, nhìn con số bên trong, tạm dừng trong chốc lát, rồi gọi......
......
Cảnh Hảo Hảo không chào Trầm Lương Niên, liền trực tiếp trở lại nhà cũ, vội vàng đào tẩu.
Cô gọi một chiếc xe taxi, về nhà, một đầu chui vào trong phòng tắm, chà sạch môi, chà nửa ngày, cô vẫn cảm thấy mùi máu của Lương Thần tràn ngập bên mình.
Cảnh Hảo Hảo đơn giản tắm rửa, nằm xuống giường.
Mấy năm nay, trà trộn vòng giải trí, Cảnh Hảo Hảo tuy rằng không hảo nhãn kim tinh (ý nói mắt như thần), nhưng thật ra có một số việc vẫn là có thể thấy rõ ràng.
Cô biết mình lớn lên xinh đẹp, rất dễ chịu thiệt, cho nên cho tới nay cô đều là cố gắng tự bảo vệ mình.
Cô thấy Lương Thần đối chính mình là có vài phần hứng thú, nhưng là này nam nhân, cùng từ trước này đối nàng có ý tứ nam nhân lại không giống với, cô một khi xử lý không tốt, sợ là sẽ liên lụy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng Lương Niên.
Đang ở Cảnh Hảo Hảo vắt hết óc nghĩ vạn toàn chi sách thời điểm, điện thoại cô đột nhiên vang lên......
Danh sách chương