Đang mất hồn, Kiều Kiều vẫn đi theo anh đi dạo, đột nhiên anh bị một cô gái xinh đẹp mặc váy hấp dẫn, thật là xinh đẹp a!

Anh nhìn, không kìm hãm được liền theo người ta, vừa quay đầu lại, thì không thấy tên nhóc này đâu cả.

Nhưng mà anh tuyệt không gấp gáp, Kiều Kiều không tìm được anh, sẽ tới quầy phục vụ truyền thanh thông báo cho anh đang ở nơi nào đó chờ, anh vẫn đuổi theo, đuổi kịp cô gái trước mặt, vừa nhìn, không phải rất đẹp, chỉ là váy đẹp, có hơi thất vọng xoay người, đang muốn đi tìm Kiều Kiều.

Kiều Kiều đi xuống lầu dưới trong đại sảnh thì đột nhiên có một tên đàn ông thoạt nhìn rất bỉ ổi đi tới nói :

“Người bạn nhỏ, đem dây chuyền trên cổ đưa cho tôi, tôi mua kẹo cho cháu ăn có được hay không?"

Kiều Kiều lắc đầu rất khinh thường nhìn tên kia: “Tiểu tử, ông cho biệt thự tôi còn có thể động lòng, cút!"

“Mày!"

Thẹn quá thành giận giơ tay tát một cái.

Thời điểm Kiều Kiều một tuổi liền bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, trình độ này, dễ dàng tránh khỏi.

Để mắt bạch nhìn chằm chằm tên kia: “Có thể đánh tôi, sợ lúc đó ông còn chưa ra đời."

Người nọ đưa ra quả đấm nghĩ thử đánh Kiều Kiều lần nữa, đột nhiên bị người từ phía sau bắt lại cánh tay, đem tay ngắt một cái, giao cho sau lưng hộ vệ:

“Các ngươi xử lý."

Sau đó người đàn ông kia cúi đầu xuống, nhìn về phía khuôn mặt đáng yêu của người bạn nhỏ:

“Cháu không sao chớ!"

“Dĩ nhiên không có sao á! Mặc dù chú xen vào việc của người khác, nhưng tôi vẫn cám ơn chú một cái, tôi mời chú ăn kẹo."

Kiều Kiều vừa nói từ trong túi tiền móc ra hai viên kẹo cho anh.

Người đàn ông nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, vừa muốn rời đi, đột nhiên nghe một thanh âm cực độ khẩn trương, vừa kêu vừa chạy qua bên này, ôm cổ Kiều Kiều, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nói:

“Cháu lại chạy tới nơi nào?"

Kiều Kiều tức giận nói trước: “Là chú vô dụng đi! Lại đem cháu vứt bỏ, cái tên kia muốn cướp dây chuyền của cháu, thật là xấu! Chú bắt tên đó đi! Chú này đã cứu cháu, người tốt!"

Vương Triêu Quân vừa ngước lên, thấy trước mắt là Lữ Trị, liền giật mình, sau đó theo bản năng lập tức ôm lấy Kiều Kiều, thần sắc có chút hốt hoảng đối với Lữ Trị nói tiếng cám ơn, liền tội phạm cũng không chú ý, vội vàng chạy.

Lữ Trị nhìn bóng lưng của bọn họ, không biết vì sao có chút cảm thấy có cái gì không đúng, có thể có nói không ra là lạ ở chỗ nào.

Cái tên nhóc kia là con của Vương Triêu Quân sao? Nhưng hình như là không quá giống. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện