Lúc cô nâng đầu lên, trong mắt giống như có sát khí, cái loại đó hồn nhiên thành sát khí, để cho cô cầm kiếm, liền cho người ta một cảm giác nguy hiểm.
Cô gái trước mắt này tuyệt đối thoát khỏi hình tượng công chúa nhân ngư lương thiện trong câu chuyện cổ tích, nếu cô là công chúa nhân ngư, cũng nhất dịnh là công chúa báo thù, trong mắt cô lóe lên sự phản bội của vương tử, mà tuyệt vọng đến mức trong mắt không có độ ấm áp, muốn giết vương tử.
Tiếp theo thấy cô chậm rãi lấy thanh thủy chủ trong túi áo, bắt đầu biểu diễn, Tiểu Ốc múa thủy chủ trong tay, thỉnh thoảng xoay tròn, thỉnh thoảng nhảy lên, theo vũ bộ của cô, võ đài dần dần sáng lên, không biết lúc nào phía trên treo rất nhiều tuyến dây có quả cầu hoa hồng, cô nhúc nhích thân thể, sau đó bỏ rơi thanh thủy chủ, bắn trúng dây thừng, khiến quả cầu từng trái một rơi vào trong ngực của cô, cô đem từng quả cầu một ra, quăng cho đám khách đang nhìn mình biểu diễn, nhạc ngưng, sau đó võ đài tối đen như mực, rồi lại sáng lên. Trên võ đài đã không còn bóng dáng người đẹp, chỉ để lại một thanh thủy chủ trên đất.
Nếu không thấy thanh thủy chủ này, mọi người sẽ tưởng biểu diễn vừa rồi là trong mơ, động tác kia thật sự quá đẹp.
Nhóm khách sau khi xxem xong, rối rít khỏi cô gái vừa rồi là ai, trong một đem, một tiểu thư đã nổi tiếng, đột nhiên nhất chiến thành danh, rất nhiều người hâm mộ mà đến, muốn nhìn thấy phong thái của cô.
Cô đỏ rồi, không lấy được tiếp đón của ông chủ, nhưng từ ngày đó trở đi, cô không cần đón khách bình thường, chỉ cần ứng phó khách quý, thỉnh thoảng lên vũ đài nhấy máy cái.
Nhưng cuộc sống không hề đơn giản, bạo hồng của cô, đưa tới rất nhiều ghen tị, đàn ông có nhiều tiền rất muốn ngủ cùng cô, nhưng cô không để ý tới bọn họ, chỉ là đưa tới đưa đi, chỉ là công việc đánh cuộc thuộc bổn phận của tác giả.
Chợt có khách muốn ăn đậu hũ của cô, sờ tóc sờ mông, dù sao cũng là tóc giả, mông giả, ngực không có ai động vào, mặc dù sờ cũng là sờ đồ đệm thêm bên ngoài, nhưng có ai dám sờ ngực cô, tay chưa đến gần dã bị cô bắt được.