"Em hiểu." Sau khi cô ngắt điện thoại, bẻ cái thẻ điện thoại mà Đại Quân biết số, bẻ gãy thành hai nửa, ném vào trong túi của mình, đợi xử lý, sau đó đổi thành mã số tư nhân của mình, mã số này, chỉ có Triệu Quân, Lữ Trị và Ceki biết, sau đó mở máy phi trường gọi điện thoại :"Phi trường phải không? Tôi muốn một vé đi Macao hôm nay có không?"
"Có ạ." Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh ngọt ngào của nhân viên phi trường.
"Mấy giờ bay? cho tôi một vé."
"3 giờ chiều."
"Được, đợi chút tôi sẽ qua lấy." Tiểu Ốc cúp điện thoại, không đến mấy phút, điện thoại của Lữ trị gọi đến, âm thanh có chút hưng phấn :"Tiểu Ốc, kết thúc công việc rồi hả?"
"Vâng." Tiểu Ốc có chút mệt mỏi, day day huyệt thái dương.
"Có thời gian nghỉ ngơi không?"
"Có thể chỉ có mấy ngày nghỉ phép."
"Tới đây không?"
Cô lắc đầu :"Em đã đặt vé máy bay đi Macao."
"Đi tìm bạn trai?" Nghe bạn trai cô ấy nói giống như đã xuất hiện ở Macao.
"ĐI tìm đáp án." Cô chỉ muốn biết, tại sao Đậu Diệc Phồn từ trước đến giờ không có thăm cô khi cô ở trong ngục, thừa dịp có thời gian, tìm vận may một chút.
"Để anh đi cùng."
"Không cần, em muốn đi một mình, giải sầu một chút, anh làm tốt công việc đi, em đi hai ngày rồi về, đến lúc đó sẽ qua thăm anh." Lời nói này có mấy phần thật. Tiểu Ốc cũng khó phân biệt, nhưng Lữ Trị lại nghe ra được, cô đang qua loa tắc trách.
"Em tự động qua xem anh sao? Nhưng mà anh lại khéo hiểu lòng người, không cần phiền như vậy, sau ba ngày anh đi Macao đón em, sau đó giao cho em nhiệm vụ tiếp theo."
"Được ạ. Anh đến thì gọi điện thoại cho em." Anh quá bám người, thực sự cô chạy không thoát, hơn nữa cô không có chỗ đặt chân.
"Mua vé mấy giờ? Anh sẽ đặt khách sạn cho em, gọi người đến đón em."
"3 giờ chiều, em dùng thẻ căn cước tên Diêu Kỳ Kỳ." Bây giờ cô dùng chứng minh thư giả, những thứ khác cũng có thể thay đổi, Diêu Kỳ Kỳ, cái tên này trước khi hết hạn tù là tên của cô, thuận tiện cô có thời gian đặt vé máy bay đặt khách sạn.