Mộc mẹ bị cô gạn hỏi, đành phải thở dài nói: "Cái gì cũng không thể gạt được con, nhưng mà nó tuyệt đối không phải cố ý không đến thăm con.
Nhất định là nó quá bận rộn, mẹ sẽ về bảo nó đến đây thăm con".
"Con.
.
.".
Tiểu Ốc lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô mâu thuẫn như vậy, vừa muốn thấy anh lại không muốn nhìn anh.
Trước kia bất kể anh làm cái gì đi chăng nữa, Tiểu Ốc cũng có thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng sự tha thứ của cô chưa bao giờ lay động được anh, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Cô cũng là người, cũng sẽ mệt mỏi, mệt mỏi cũng sẽ muốn nghỉ ngơi, mệt mỏi cũng sẽ muốn buông tay.
Mà bây giờ cô cảm thấy tình yêu cô dành cho anh bị chà đạp, có lẽ mới đầu cô không nên kiên định như vậy.
"Vậy để về nhà gặp" Mộc mẹ đang lo gọi mà Mộc Trạch Khải không đến, bỗng nhớ ra điện thoại của cô: "Hôm nay Đậu thiếu gia gọi cho con rất nhiều cuộc điện thoại, mẹ và ba không biết nên nói gì cho tốt nên đã không nghe máy, con nên xem qua một chút".
Tiểu Ốc nhận lấy, trên màn hình biểu hiện có hơn bảy mươi cuộc gọi nhỡ, mười mấy tin nhắn.
Tiểu Ốc ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn bấm điện thoại xem từng cuộc gọi và tin nhắn một, mỗi một lần xem lòng cô lại chết thêm một phần, bao nhiều cuộc gọi như vậy mà chỉ có của Đậu Diệc Phồn và thủ hạ của cậu, không có của Mộc Trạch Khải, trong đó hầu như các cuộc gọi đều là của Đậu Diệc Phồn, chỉ có 2 cuộc là của thủ hạ cậu gọi.
Tin nhắn cũng toàn là của Đậu Diệc Phồn.
Ngày đầu cậu hỏi cô có sao không.
Ngày thứ hai hỏi cô có phải cô ăn vạ.
Ngày thứ ba hỏi cô có phải quên mang điện thoại di động, sau đó nói cho cô biết tiệm áo cưới ở đâu, tiếp đó là các tin nhắn thúc giục, nói cậu đang khổ cực chờ ở tiệm áo cưới.
Tiểu Ốc xem hết tất cả các tin nhắn, cảm thấy được an ủi, mặc dù không thích Đậu Diệc Phồn, nhưng sự quan tâm của cậu làm cô cảm động, ít nhất trên đời này trừ ba mẹ ra vẫn còn có một người quan tâm đến cô.
Tiểu Ốc gọi cho Đậu Diệc Phồn, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, vang lên giọng nói nóng nảy: "Nhóc con, chạy đi đâu vậy? Hôm nay anh tìm em cả ngày, ở tiệm áo cưới ngồi cả ngày, như một thằng ngu".
Nhất định là nó quá bận rộn, mẹ sẽ về bảo nó đến đây thăm con".
"Con.
.
.".
Tiểu Ốc lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô mâu thuẫn như vậy, vừa muốn thấy anh lại không muốn nhìn anh.
Trước kia bất kể anh làm cái gì đi chăng nữa, Tiểu Ốc cũng có thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng sự tha thứ của cô chưa bao giờ lay động được anh, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Cô cũng là người, cũng sẽ mệt mỏi, mệt mỏi cũng sẽ muốn nghỉ ngơi, mệt mỏi cũng sẽ muốn buông tay.
Mà bây giờ cô cảm thấy tình yêu cô dành cho anh bị chà đạp, có lẽ mới đầu cô không nên kiên định như vậy.
"Vậy để về nhà gặp" Mộc mẹ đang lo gọi mà Mộc Trạch Khải không đến, bỗng nhớ ra điện thoại của cô: "Hôm nay Đậu thiếu gia gọi cho con rất nhiều cuộc điện thoại, mẹ và ba không biết nên nói gì cho tốt nên đã không nghe máy, con nên xem qua một chút".
Tiểu Ốc nhận lấy, trên màn hình biểu hiện có hơn bảy mươi cuộc gọi nhỡ, mười mấy tin nhắn.
Tiểu Ốc ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn bấm điện thoại xem từng cuộc gọi và tin nhắn một, mỗi một lần xem lòng cô lại chết thêm một phần, bao nhiều cuộc gọi như vậy mà chỉ có của Đậu Diệc Phồn và thủ hạ của cậu, không có của Mộc Trạch Khải, trong đó hầu như các cuộc gọi đều là của Đậu Diệc Phồn, chỉ có 2 cuộc là của thủ hạ cậu gọi.
Tin nhắn cũng toàn là của Đậu Diệc Phồn.
Ngày đầu cậu hỏi cô có sao không.
Ngày thứ hai hỏi cô có phải cô ăn vạ.
Ngày thứ ba hỏi cô có phải quên mang điện thoại di động, sau đó nói cho cô biết tiệm áo cưới ở đâu, tiếp đó là các tin nhắn thúc giục, nói cậu đang khổ cực chờ ở tiệm áo cưới.
Tiểu Ốc xem hết tất cả các tin nhắn, cảm thấy được an ủi, mặc dù không thích Đậu Diệc Phồn, nhưng sự quan tâm của cậu làm cô cảm động, ít nhất trên đời này trừ ba mẹ ra vẫn còn có một người quan tâm đến cô.
Tiểu Ốc gọi cho Đậu Diệc Phồn, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, vang lên giọng nói nóng nảy: "Nhóc con, chạy đi đâu vậy? Hôm nay anh tìm em cả ngày, ở tiệm áo cưới ngồi cả ngày, như một thằng ngu".
Danh sách chương