“Thật xin lỗi, em không biết." Tiểu Ốc lắc đầu một cái.

Cô rất áy náy vì đã làm tổn thương anh.

Trong ánh mắt của anh là nồng đậm yêu thương, làm tâm của cô, vốn dĩ luôn bình thản như nước, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy người đàn ông này thì lại nhảy liên hồi.

Cô vẫn cho rằng mình là người không có tình cảm, bởi vì cô không có cảm giác đặc biệt đối với bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ người nhà của mình.
“Hiện tại đã biết, vậy em định làm gì? Có phải lại muốn rời khỏi anh hay không?" Đây là chuyện mà anh sợ nhất.

Bởi trong đầu cô bây giờ hoàn toàn không có ký ức về anh, chắc gì cô sẽ nguyện ý trở lại bên cạnh anh.

Tiểu Ốc tiếp tục lắc đầu: “Ý định của em chính là ỷ lại vào anh.

Em thích anh, không biết vì sao, nhưng chính là rất thích anh.

Em có thể giống như trước đây, cứ như vậy dựa vào anh không? Cộng thêm con của chúng ta."
“Tốt! Nếu như em nguyện ý, chúng ta đi một chuyến đến cục dân chính đăng kí có được hay không?" Chỉ có như vậy anh mới thấy yên tâm.
Tiểu Ốc không có ý kiến gì.

Bởi cô cũng đã mất đi trí nhớ, nhưng quan trọng là hiện tại, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô liền yêu anh: “Không thành vấn đề, nhưng anh không muốn gặp con trai của chúng ta trước sao?"
“Mấy ngày trước đã gặp, hơn nữa có vợ yêu ở đây thì còn sợ con trai chạy mất sao? Nếu như thuận đường, chúng ta có thể đem bé cùng đi làm giấy hôn thú." Hiện tại anh vô cùng hưng phấn.


Loại tâm tình này, hạnh phúc này thật khiến anh như muốn hôn mê.
“Cũng không thuận đường." Mặc dù việc này hơi gấp rút, nhưng Tiểu Ốc không có cự tuyệt, bởi vì cô biết thời khắc này anh đã đợi rất lâu rồi.
Lữ Trị ôm cô chạy ra khỏi phòng.

Vào lúc sắp đem cô đặt lên xe thì Tiểu Ốc vỗ nhẹ vào bờ vai của anh: “Chờ em một chút, để em đi nói với Lực Hoa một tiếng."
“Đi đi! Có muốn anh đi cùng em hay không?"
“Còn sợ em chạy mất à?" Tiểu Ốc trừng mắt liếc anh một cái.
“Không dám!" Anh còn chưa kết hôn liền bắt đầu sợ vợ rồi.
Tiểu Ốc xoay người, đi mấy bước tới bên cạnh xe của Trương Lực Hoa, le lưỡi một cái, nói: “Ông chủ, cho tôi xin phép nghỉ được không?"
“Thế nào?"
Tiểu Ốc chỉ Lữ Trị đang đứng trước xe bên kia: “Hiện tại tôi muốn cùng người kia đi đến cụ dân chính đăng kí kết hôn."
“Cô nói giỡn ah, không buồn cười chút nào." Bởi vì có hơi xa nên Trương Lực Hoa không thấy mặt của người đàn ông kia, cảm thấy Tiểu Ốc đang nói đùa, mà cô cũng không phải là người dễ xúc động như vậy.
“Là thật, trước đây tôi từng thấy mặt anh ấy trên tạp chí, thì ra anh ấy là vị hôn phu của tôi, cũng là ba của Kiều Kiều!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện