Trên dưới Trình gia và B&C đều đang nháo nhào lên để tìm kiếm Trình Tố Vi nhưng là đang tìm trong âm thầm, cố gắng để không ai trong bữa tiệc này biết được.
Nhưng từ lúc mới đến và đến bây giờ Tô Vận luôn quan sát mọi việc xung quanh, hắn vẫn chưa nhìn thấy Trình Tố Vi.
Trong lúc Trình Sở Uy đang phát biểu thì đột nhiên tất cả mọi người đều xôn xao lên và nhìn về phía cửa lớn.
- Ba, ba, Vi Vi về rồi đây! Chắc ba đã rất lo lắng cho Vi Vi....
Từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông dìu Trình Tố Vi đang say khướt. Người đàn ông đó không ngừng lay Trình Tố Vi tỉnh táo lại.
- Vi Vi, em tỉnh lại đi! Đừng gây sự nữa!
Trình Tố Vi bước đi loảng choảng, chỉ cần người đàn ông đó buông lỏng tay thì cô có thể ngã xuống ngay. Cô vừa cười vừa xua tay.
- Anh hai, hôm nay em rất buồn, anh ấy không chịu gặp em. Nhưng em cũng rất vui vì là sinh nhật của ba. Anh hai, em vui lắm.
Người đàn ông đang dìu cô không phải ai khác mà chính là anh trai của cô - Trình Diên. Anh là con nuôi của Trình gia và hiện đang giữ chức giám đốc điều hành của B&C tại London.
Hôm nay khi anh vừa hạ cánh đã nhận được điện thoại báo rằng Trình Tố Vi đang ở club và uống đến say mềm. Anh đã rất lo lắng và chạy đến đó đưa cô về, nhưng Trình Tố Vi vẫn như một đứa trẻ ương bướng ngày nào, bắt anh uống cùng cô đến mấy cốc, vừa uống cô cứ lải nhải với anh. Phải nhọc công lắm anh mới có thể đưa cô về đây.
Nhìn thấy Trình Tố Vi trở về an toàn, Tô Vận cảm giác tảng đá lớn trong lòng mình đã được gỡ xuống, nhưng khi thấy cô trong vòng tay một người đàn ông mà cứ lắc qua lắc lại khiến hắn cực kỳ khó chịu và trướng mắt.
Cô biến mất cả đêm cùng người đàn ông này sao? Cô từng khóc lóc giữ lấy hắn nhưng bây giờ đã gạt bỏ hết tất cả để ngả vào lòng một người khác?
Cô xem Tô Vận hắn là gã đần để cô xoay vòng vòng!
Nhưng mọi chuyện sẽ không dễ dàng với cô như vậy được, hắn sẽ dạy dỗ cô một lúc để cô ghi nhớ, thế nào là chừng mực!
Lâm Nhược Tranh vội vã chạy đến giúp Trình Diên dìu Trình Tố Vi, bà vừa cúi đầu xin lỗi khách khứ vừa gọi khẽ con gái.
- Vi Vi, con đang làm gì vậy? Con tỉnh lại đi!
Trình Sở Uy vẫn đứng trên bục phát biểu, ông nhìn thoáng qua Tô Vận đang đứng cách đó không xa rồi lại nhìn con gái đang nói năng lộn xộn, ông liền thở dài rồi thấp giọng nói.
- Hai người đưa nó về phòng rồi trở lại đây!
Thấy Trình Sở Uy không hề nổi giận mà còn lo lắng, Trình Diên và Lâm Nhược Tranh cũng yên tâm mà đưa Trình Tố Vi lên lầu.
Còn Trình Sở Uy liền tìm cách giải thích với tất cả khách khứ về chuyện vừa xảy ra.....
.........................
Sau khi đưa Trình Tố Vi vào phòng, Trình Diên chỉ đứng lại một lúc rồi liền ra ngoài theo yêu cầu của Lâm Nhược Tranh.
Lâm Nhược Tranh ở lại trong phòng lau người và kiểm tra tình trạng của Trình Tố Vi xong, bà cũng đi ra và gọi quản gia lên dặn dò vài câu.
Xong xuôi, bà đi xuống cầu thang.
............................
Dõi theo phía sau Lâm Nhược Tranh là ánh mắt đầy toan tính của Tô Vận, hắn từ từ bước đến trước cửa phòng của Trình Tố Vi và nhìn xuống dưới cầu thang, khoé môi giương nhẹ rồi lấy chìa khoá mở cửa vào trong, rồi khoá lại ngay.
Gương mặt xinh đẹp và đỏ vì rượu của Trình Tố Vi lấp ló trong cái chăn lớn; còn cả thân thể cô chỉ được che một phần; cô chưa ngủ hoàn toàn mà chỉ vì say mà nằm xuống, miệng vẫn lẩm bẩm nói nhảm và thỉnh thoảng lại hất chăn ra khỏi người. Tất cả những hình ảnh đấy khiến cho dục vọng đang ngủ yên trong người Tô Vận dần thức tỉnh, yết hầu hắn chuyển động lên xuống, ánh mắt rực lửa nhìn chăm chăm về phía giường, rồi hắn cũng bước gần về phía đó.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang cọ quậy lung tung, khoé môi bất giác nở một nụ cười dịu dàng mà bản thân hắn không hề chú ý. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô để nhìn ngắm cô kỹ hơn, bàn tay hắn đặt lên khuôn mặt đang đỏ ửng vì say của cô dần dần thay đổi vị trí, di chuyển xuống vùng cổ và ngực của cô, len lỏi vào từng mảng da thịt cô, mơn trớn nhẹ nhàng nhằm khơi dậy bản năng ham muốn của cô.
- Trình Tố Vi, tôi biết em thiếu đàn ông nhưng không ngờ em lại đói khát đến như vậy. Tối nay tôi sẽ dạy dỗ em một chút....
Dứt lời, hắn liền kéo mạnh áo cô để lộ thân thể tuyệt đẹp như điêu khắc, chiếc áo ngực bằng ren màu đen chỉ che được một phần ba cặp tuyết lê căng tròn của cô.
Bàn tay to lớn và gân guốc của hắn nhẹ nhàng mơn trớn khắp da thịt cô, từ phần ngực xuống cái bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa.
- Ưm... Nóng.....
Bị đụng chạm khiến Trình Tố Vi khó chịu xoay mình, cô đưa tay lên cào tóc và nói, hai mắt mông lung nhìn người bên cạnh, cô đột nhiên bật cười khanh khách.
- Vận, anh đang làm gì vậy? Ở đây là phòng em mà!
Tô Vận có chút hài lòng vì cô vẫn còn chưa ngủ thiếp đi, hắn đưa tay áp nhẹ vào một bên má cô rồi vén tóc cô ra sau tai.
- Dâm phụ, em đi lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn no? Lại muốn được ăn nữa sao?
Trình Tố Vi ngước đôi mắt đã sắp khép hờ của mình mà nhìn hắn, cô vừa cười vừa chủ động nắm lấy tay hắn.
- Vận, có phải anh rất nhớ em không? Em cũng rất nhớ anh, em rất nhớ anh....ngày nào, giờ nào em cũng đều nhớ anh...
Tô Vận đặt ngón trỏ lên môi cô và vuốt nhẹ, hắn khàn giọng nói
- Thật ư? Vậy hãy cho tôi thấy, em nhớ tôi đến mức nào!
Trình Tố Vi hình như không để lọt tai những gì hắn nói, cô lại cười như một đứa trẻ.
Tô Vận không nổi giận mà càng thấy thích thú hơn, hắn cởi nốt chiếc áo ngực và chân váy cùng quần lót cô ra, nhanh chóng cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô, nụ hôn như đang cố tình giày xéo cô. Hai tay bắt đầu bận rộn ngao du khắp cơ thể cô và tự trút bỏ quần áo của mình.
Trình Tố Vi hoảng sợ vòng tay qua tấm lưng rộng lớn của hắn mà bấu chặt, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ nhưng đã bị chặn lại.
Trong đầu Tô Vận không ngừng tự vẽ ra cảnh cô cùng Trình Diên thân mật.
Trình Diên chỉ là con nuôi của Trình gia, không có quan hệ máu mủ gì với Trình Tố Vi, chuyện bọn họ xảy ra quan hệ hoàn toàn có thể! Hơn nữa, ánh mắt và sự ân cần của Trình Diên dành cho Trình Tố Vi rõ ràng không phải của anh trai đối với em gái.
Nghĩ đến cảnh đó, nụ hôn của hắn càng trở nên cuồng bạo, không phải là hôn mà chính xác hơn là hắn đang cắn xé môi cô. Môi và lưỡi hắn vừa quấn được môi lưỡi cô thì răng hắn liền cắn mạnh xuống.
Miệng lưỡi rướm máu cùng cảm giác đau đớn truyền từ môi đến tận đại não khiến Trình Tố Vi rên rỉ khó chịu, hai tay đánh điên loạn trên lưng hắn. Cô có thể cảm nhận được vị tanh nồng trong khoang miệng và sự giận dữ của Tô Vận....
Dục vọng không ngừng gào thét khiến Tô Vận càng muốn giải toả thật nhanh, hắn tạm dừng sự trừng phạt đó lại và nằm đè lên người cô hoàn toàn, tách hai chân cô ra, áp hạ thân của mình vào hạ thân cô; tay vẫn đang săn sóc bộ ngực sữa căng tròn của cô.
- Dâm phụ, tôi sẽ khiến em rên rỉ vì tôi!
Rồi nhanh chóng đẩy mạnh thắt lưng, đem thứ khủng khiếp nhất của mình chôn sâu vào bên trong cô.
Bị lấp đầy một cách bất ngờ khiến Trình Tố Vi co người lại rồi ưỡn ngực lên đón nhận. Cô thả lỏng dần và thoải mái rên rỉ, hai tay bấu chặt lưng hắn.
- Ưm.... ư.... ư.... Vận... thật thích...
Tô Vận không cúi xuống hôn cô nữa mà để cô rên rỉ càng lúc càng lớn, hắn muốn thấy cô phóng đãng hơn thế nữa, hai tay hắn nắm chặt eo nhỏ của cô và đẩy mạnh thắt lưng liên tục.
- Dâm phụ, rên to hơn nữa đi nào! Không phải em rất thích được chơi sao?
Trình Tố Vi không còn chút lý trí nào nữa, tác dụng của rượu cùng khoái cảm liên tục khiến cô chỉ biết hành động theo bản năng; hai chân tách rộng ra hơn và tay chủ động xoa nắn bầu ngực của mình, miệng không ngừng rên rỉ.
- A.... aa.... ưm.... Vận....nhanh...nhanh chút nữa...
Tô Vận rất hài lòng với biểu hiện của cô, hắn càng động mạnh và nhanh hơn nữa, giọng nói bỡn cợt.
- Trình Tố Vi, bộ dạng em bây giờ đúng là dâm phụ thèm khát đàn ông.
Trình Tố Vi không còn sức phản bác những gì hắn nói, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà và miệng thở gấp như cá thiếu nước. Cô tưởng sẽ nhanh chóng được yên ổn nhưng không ngờ Tô Vận không hề biết điểm dừng, hắn bắt cô đổi tư thế liên tục và cứ ra vào không ngừng.
................................
Từ lúc đưa Trình Tố Vi vào phòng và đi xuống đại sảnh, Trình Diên thật sự không yên tâm về cô...
Suốt cả một buổi cô đã ngồi uống rất nhiều rượu và chỉ nói mỗi một câu" Tại sao anh ấy lại quên em? ". Mặc dù cô không nói ra nhưng anh biết cô đang nói đến ai, anh cũng biết rõ trong tim cô chỉ có vị trí cho một người!
Anh là anh trai cô thì sao chứ? Anh và cô chẳng có quan hệ huyết thống gì, không cùng chảy một dòng máu thì có ma lực nào có thể ngăn cấm chuyện anh yêu cô như một người đàn ông yêu một người phụ nữ?
Đặt ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ đi qua, Trình Diên xoay người bước nhanh lên cầu thang, khi anh đang gần đến thì đột nhiên bước chân khựng lại, anh thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông nước ra từ phòng của Trình Tố Vi, vừa đi hắn vừa cài lại cúc áo trước ngực và ở cổ tay rồi mặc áo khoác vào, bước chân vững chãi và dứt khoát đi lướt qua anh và xuống cầu thang. Hắn còn nhìn anh và cười khiêu khích.
Trình Diên vừa kịp nhận ra thì hắn đã đi mất!
Là Tô Vận!
Nhưng tại sao hắn lại đi ra từ phòng của Trình Tố Vi?
Không lẽ hắn đã làm gì cô?
Hành động của hắn lúc nãy, quần áo xộc xệch chưa chỉnh lại hoàn toàn.....
Không!
Vi Vi của anh!
Trình Diên hoảng loạn chạy nhanh đến trước cửa phòng của Trình Tố Vi và định đưa tay mở cửa.
- Tiểu Diên, con đang làm gì ở đây? Ba đang tìm con đấy!
Nghe giọng của Lâm Nhược Tranh phía sau, Trình Diên liền dừng hành động sắp tới của mình lại và lấy lại phong thái, xoay người lại nói với bà.
- Con xuống ngay đây ạ! Còn Vi Vi, lúc nãy con bé uống rất nhiều, mẹ xem con bé giúp con.
Lâm Nhược Tranh nhíu mày có chút không hài lòng.
Bà biết tình cảm của hai anh em này rất tốt nhưng Trình Diên rõ ràng đang đi quá giới hạn của một người anh trai. Nửa đêm nửa hôm mà lại một mình chạy đến phòng của em gái, chuyện này thật sự không ra gì!
Bà cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng xuống và dịu giọng nói
- Mẹ sẽ vào xem con bé, con xuống gặp ba đi!
Trình Diên liếc nhìn về cửa phòng của Trình Tố Vi rồi gật đầu đi xuống.
Lâm Nhược Tranh nhìn theo, trong mắt tràn ngập sự phức tạp rồi đến khoá kỹ phòng của Trình Tố Vi mà không hề nhìn vào trong rồi xoay người rời khỏi, dặn dò quản gia vài câu.
- -------------------------------------
Trình Sở Uy tuy là một người rất ôn nhu và hiền hậu nhưng chuyện xảy ra tối qua cũng khiến ông bực tức đôi phần.
Trình Tố Vi- con gái rượu của ông, đường đường là một thiên kim tiểu thư có đầy đủ lễ giáo gia quy mà lại uống đến say mềm trong tiệc sinh nhật của ông, đến trễ và còn phiền đến anh trai đưa về, rốt cuộc cô muốn làm trò gì đây?
Trước đây cô chưa từng gây chuyện, rất mực nghe lời ông nhưng tại sao hôm qua lại như vậy?
Chẳng lẽ là vì người đó?
Tô Vận?
Tô Vận còn sống, vậy là Tô gia đã lừa Trình gia. Chuyện này rốt cuộc Trình Tố Vi đã biết chưa?
Nhớ đến lời nhắc nhở của Hứa Vỹ Thành lúc trước, ông không khỏi lo lắng, chẳng lẽ người mà Trình Tố Vi gặp thật sự là Tô Vận!
Tô Vận, Tô gia!
Tại sao bọn họ lại làm vậy?
Trình gia và Tô gia vốn không thuận nhau trên thương trường nhưng cũng không hề có ân oán gì, tại sao bọn họ cứ như hồn ma không tan, lại xuất hiện trong cuộc đời Trình Tố Vi lần nữa?
Lâm Nhược Tranh bưng trà ra và đặt xuống trước mặt chồng và con trai mình.
- Sở Uy, ông đừng giận quá mà làm hại đến sức khỏe. Tôi đã bảo thím Kỉ gọi Vi Vi dậy rồi, đợi nó xuống đây tôi sẽ hỏi nó chuyện tối qua.
Trình Sở Uy uống một ngụm trà rồi thở dài một hơi, ông hỏi Trình Diên đang ngồi bên cạnh.
- Tiểu Diên, tối qua Vi Vi đã ở đâu? Tại sao con lại biết mà tìm nó?
Trình Diên đan hai tay vào nhau và nhìn ba mình
- Thật ra lúc con hạ cánh đã nhận được điện thoại của Vi Vi, em ấy cứ nói lảm nhảm bên tai con rồi im bặt, nhân viên ở club đã nói địa chỉ cho con.
Lâm Nhược Tranh có cảm giác không ổn chút nào, bà lắc đầu mệt mỏi rồi đi lên phòng gọi con gái.
Vừa mới lên đến nơi bà đã thấy thím Kỉ đứng bên ngoài với dáng vẻ khẩn trương, hình như không thể mở được cửa mà bà cũng không dám làm ồn ào lên nên chỉ gọi khẽ.
Lâm Nhược Tranh bước đến, bà liền lui ra để nhường chỗ.
Cốc cốc cốc!
- Vi Vi, con dậy rồi chứ? Mau mở cửa cho mẹ đi! Con sao vậy? Vi Vi, trả lời mẹ nào!
Vừa gọi, Lâm Nhược Tranh vừa gõ cửa liên tục.
Tất cả đã làm cho Trình Sở Uy và Trình Diên chú ý và cùng chạy lên xem.
- Chuyện gì vậy? Vi Vi đâu?
Hai người đàn ông cùng thay phiên nhau gõ cửa và gọi Trình Tố Vi nhưng đều không nghe cô trả lời.
- Thím Kỉ, mang chì khoá dự phòng ra đây?
Trình Diên sốt ruột nói.
Trình Sở Uy vẫn không ngừng gõ cửa
- Vi Vi, có phải con sợ ba sẽ phạt con chuyện tối qua nên không muốn ra gặp ba không? Không sao, Vi Vi, con mở cửa đi, ba sẽ nghe con nói.
Thím Kỉ mang chìa khoá dự phòng đến và đưa vội cho Trình Diên.
Nhận được chìa khoá, Trình Diên lập tức mở cửa ngay.
Bốn người cùng chạy vào và gọi.
- Vi Vi.
Nhưng tất cả đều bất động khi thấy một khung cảnh trước mắt...
Váy áo của Trình Tố Vi bị ném xuống sàn một cách lộn xộn, còn cả nội y của cô nữa.
Đồ đạc trên bàn bị hất tung xuống sàn và vỡ tan tành.
Chăn gối trên giường lăn lóc lung tung, gra giường nhăn nhúm và còn vương lại dấu vết của một cuộc hoan ái.
Trình Tố Vi ngồi một co người ở góc giường, tay giữ chặt chăn che trước ngực, khắp cánh tay, bả vai và cổ cô đều in những ấn ký xanh tím, môi nhỏ sưng tấy và rướm những vết máu đã khô. Đầu tóc rối bù của cô che đi nửa khuôn mặt phờ phạc, nước mắt liên tục rơi xuống, hai mắt cô vô hồn nhìn về phía trước. Cô không nói cũng không động đậy, hoàn toàn ngồi im lặng.
Thím Kỉ vội chạy đến bên giường và nắm hai tay cô mà lay.
- Tiểu thư, tiểu thư, con sao vậy? Con nhìn thím Kỉ đi!
Trình Diên đau đớn nhìn người con gái nhỏ bé đang ngồi thất thần trên giường, không cần nói anh cũng biết cô đã xảy ra chuyện gì!
Hai tay anh cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên tay và trán, anh nghiến răng ken két
- Tô Vận, tên súc sinh!
Nghe hai chữ " Tô Vận",tất cả đều đồng loạt phản ứng.
Trình Sở Uy hít thở nặng nề, tức giận hỏi
- Là Tô Vận? Tiểu Diên, đã xảy ra chuyện gì?
Trình Diên chưa từng thấy đau như lúc này, anh hạ thấp giọng nói.
- Tối qua, con đã tận mắt nhìn thấy Tô Vận bước ra từ phòng của Vi Vi, dáng vẻ....như vừa làm gì đó xong.....
Lâm Nhược Tranh không thể đứng vững nữa, bà suýt nữa thì ngã xuống, cũng may là Trình Diên kịp thời đỡ lấy. Bà vừa khóc vừa nói
- Là tại tôi, là lỗi của tôi, tôi không nên để Vi Vi ở lại trong phòng một mình.... Vi Vi, là mẹ có lỗi với con.....
Trình Tố Vi nãy giờ im lặng, vừa nghe đến tên của Tô Vận liền mấp máy môi khô.
- Vận... Vận... Em đau lắm.....
Thím Kỉ vừa khóc vừa gọi cô, tay nắm lấy hai tay lạnh ngắt của cô.
- Tiểu thư, cô làm sao thế này....
Nhìn con gái như vậy, Trình Sở Uy không khỏi đau xót, hai mắt già nua của ông hiện lên một ngọn lửa căm phẫn và ông nói với Trình Diên.
- Gọi luật sư Kiều đến đây, ta sẽ tống tên súc sinh đó vào tù!
Nhưng từ lúc mới đến và đến bây giờ Tô Vận luôn quan sát mọi việc xung quanh, hắn vẫn chưa nhìn thấy Trình Tố Vi.
Trong lúc Trình Sở Uy đang phát biểu thì đột nhiên tất cả mọi người đều xôn xao lên và nhìn về phía cửa lớn.
- Ba, ba, Vi Vi về rồi đây! Chắc ba đã rất lo lắng cho Vi Vi....
Từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông dìu Trình Tố Vi đang say khướt. Người đàn ông đó không ngừng lay Trình Tố Vi tỉnh táo lại.
- Vi Vi, em tỉnh lại đi! Đừng gây sự nữa!
Trình Tố Vi bước đi loảng choảng, chỉ cần người đàn ông đó buông lỏng tay thì cô có thể ngã xuống ngay. Cô vừa cười vừa xua tay.
- Anh hai, hôm nay em rất buồn, anh ấy không chịu gặp em. Nhưng em cũng rất vui vì là sinh nhật của ba. Anh hai, em vui lắm.
Người đàn ông đang dìu cô không phải ai khác mà chính là anh trai của cô - Trình Diên. Anh là con nuôi của Trình gia và hiện đang giữ chức giám đốc điều hành của B&C tại London.
Hôm nay khi anh vừa hạ cánh đã nhận được điện thoại báo rằng Trình Tố Vi đang ở club và uống đến say mềm. Anh đã rất lo lắng và chạy đến đó đưa cô về, nhưng Trình Tố Vi vẫn như một đứa trẻ ương bướng ngày nào, bắt anh uống cùng cô đến mấy cốc, vừa uống cô cứ lải nhải với anh. Phải nhọc công lắm anh mới có thể đưa cô về đây.
Nhìn thấy Trình Tố Vi trở về an toàn, Tô Vận cảm giác tảng đá lớn trong lòng mình đã được gỡ xuống, nhưng khi thấy cô trong vòng tay một người đàn ông mà cứ lắc qua lắc lại khiến hắn cực kỳ khó chịu và trướng mắt.
Cô biến mất cả đêm cùng người đàn ông này sao? Cô từng khóc lóc giữ lấy hắn nhưng bây giờ đã gạt bỏ hết tất cả để ngả vào lòng một người khác?
Cô xem Tô Vận hắn là gã đần để cô xoay vòng vòng!
Nhưng mọi chuyện sẽ không dễ dàng với cô như vậy được, hắn sẽ dạy dỗ cô một lúc để cô ghi nhớ, thế nào là chừng mực!
Lâm Nhược Tranh vội vã chạy đến giúp Trình Diên dìu Trình Tố Vi, bà vừa cúi đầu xin lỗi khách khứ vừa gọi khẽ con gái.
- Vi Vi, con đang làm gì vậy? Con tỉnh lại đi!
Trình Sở Uy vẫn đứng trên bục phát biểu, ông nhìn thoáng qua Tô Vận đang đứng cách đó không xa rồi lại nhìn con gái đang nói năng lộn xộn, ông liền thở dài rồi thấp giọng nói.
- Hai người đưa nó về phòng rồi trở lại đây!
Thấy Trình Sở Uy không hề nổi giận mà còn lo lắng, Trình Diên và Lâm Nhược Tranh cũng yên tâm mà đưa Trình Tố Vi lên lầu.
Còn Trình Sở Uy liền tìm cách giải thích với tất cả khách khứ về chuyện vừa xảy ra.....
.........................
Sau khi đưa Trình Tố Vi vào phòng, Trình Diên chỉ đứng lại một lúc rồi liền ra ngoài theo yêu cầu của Lâm Nhược Tranh.
Lâm Nhược Tranh ở lại trong phòng lau người và kiểm tra tình trạng của Trình Tố Vi xong, bà cũng đi ra và gọi quản gia lên dặn dò vài câu.
Xong xuôi, bà đi xuống cầu thang.
............................
Dõi theo phía sau Lâm Nhược Tranh là ánh mắt đầy toan tính của Tô Vận, hắn từ từ bước đến trước cửa phòng của Trình Tố Vi và nhìn xuống dưới cầu thang, khoé môi giương nhẹ rồi lấy chìa khoá mở cửa vào trong, rồi khoá lại ngay.
Gương mặt xinh đẹp và đỏ vì rượu của Trình Tố Vi lấp ló trong cái chăn lớn; còn cả thân thể cô chỉ được che một phần; cô chưa ngủ hoàn toàn mà chỉ vì say mà nằm xuống, miệng vẫn lẩm bẩm nói nhảm và thỉnh thoảng lại hất chăn ra khỏi người. Tất cả những hình ảnh đấy khiến cho dục vọng đang ngủ yên trong người Tô Vận dần thức tỉnh, yết hầu hắn chuyển động lên xuống, ánh mắt rực lửa nhìn chăm chăm về phía giường, rồi hắn cũng bước gần về phía đó.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang cọ quậy lung tung, khoé môi bất giác nở một nụ cười dịu dàng mà bản thân hắn không hề chú ý. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô để nhìn ngắm cô kỹ hơn, bàn tay hắn đặt lên khuôn mặt đang đỏ ửng vì say của cô dần dần thay đổi vị trí, di chuyển xuống vùng cổ và ngực của cô, len lỏi vào từng mảng da thịt cô, mơn trớn nhẹ nhàng nhằm khơi dậy bản năng ham muốn của cô.
- Trình Tố Vi, tôi biết em thiếu đàn ông nhưng không ngờ em lại đói khát đến như vậy. Tối nay tôi sẽ dạy dỗ em một chút....
Dứt lời, hắn liền kéo mạnh áo cô để lộ thân thể tuyệt đẹp như điêu khắc, chiếc áo ngực bằng ren màu đen chỉ che được một phần ba cặp tuyết lê căng tròn của cô.
Bàn tay to lớn và gân guốc của hắn nhẹ nhàng mơn trớn khắp da thịt cô, từ phần ngực xuống cái bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa.
- Ưm... Nóng.....
Bị đụng chạm khiến Trình Tố Vi khó chịu xoay mình, cô đưa tay lên cào tóc và nói, hai mắt mông lung nhìn người bên cạnh, cô đột nhiên bật cười khanh khách.
- Vận, anh đang làm gì vậy? Ở đây là phòng em mà!
Tô Vận có chút hài lòng vì cô vẫn còn chưa ngủ thiếp đi, hắn đưa tay áp nhẹ vào một bên má cô rồi vén tóc cô ra sau tai.
- Dâm phụ, em đi lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn no? Lại muốn được ăn nữa sao?
Trình Tố Vi ngước đôi mắt đã sắp khép hờ của mình mà nhìn hắn, cô vừa cười vừa chủ động nắm lấy tay hắn.
- Vận, có phải anh rất nhớ em không? Em cũng rất nhớ anh, em rất nhớ anh....ngày nào, giờ nào em cũng đều nhớ anh...
Tô Vận đặt ngón trỏ lên môi cô và vuốt nhẹ, hắn khàn giọng nói
- Thật ư? Vậy hãy cho tôi thấy, em nhớ tôi đến mức nào!
Trình Tố Vi hình như không để lọt tai những gì hắn nói, cô lại cười như một đứa trẻ.
Tô Vận không nổi giận mà càng thấy thích thú hơn, hắn cởi nốt chiếc áo ngực và chân váy cùng quần lót cô ra, nhanh chóng cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô, nụ hôn như đang cố tình giày xéo cô. Hai tay bắt đầu bận rộn ngao du khắp cơ thể cô và tự trút bỏ quần áo của mình.
Trình Tố Vi hoảng sợ vòng tay qua tấm lưng rộng lớn của hắn mà bấu chặt, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ nhưng đã bị chặn lại.
Trong đầu Tô Vận không ngừng tự vẽ ra cảnh cô cùng Trình Diên thân mật.
Trình Diên chỉ là con nuôi của Trình gia, không có quan hệ máu mủ gì với Trình Tố Vi, chuyện bọn họ xảy ra quan hệ hoàn toàn có thể! Hơn nữa, ánh mắt và sự ân cần của Trình Diên dành cho Trình Tố Vi rõ ràng không phải của anh trai đối với em gái.
Nghĩ đến cảnh đó, nụ hôn của hắn càng trở nên cuồng bạo, không phải là hôn mà chính xác hơn là hắn đang cắn xé môi cô. Môi và lưỡi hắn vừa quấn được môi lưỡi cô thì răng hắn liền cắn mạnh xuống.
Miệng lưỡi rướm máu cùng cảm giác đau đớn truyền từ môi đến tận đại não khiến Trình Tố Vi rên rỉ khó chịu, hai tay đánh điên loạn trên lưng hắn. Cô có thể cảm nhận được vị tanh nồng trong khoang miệng và sự giận dữ của Tô Vận....
Dục vọng không ngừng gào thét khiến Tô Vận càng muốn giải toả thật nhanh, hắn tạm dừng sự trừng phạt đó lại và nằm đè lên người cô hoàn toàn, tách hai chân cô ra, áp hạ thân của mình vào hạ thân cô; tay vẫn đang săn sóc bộ ngực sữa căng tròn của cô.
- Dâm phụ, tôi sẽ khiến em rên rỉ vì tôi!
Rồi nhanh chóng đẩy mạnh thắt lưng, đem thứ khủng khiếp nhất của mình chôn sâu vào bên trong cô.
Bị lấp đầy một cách bất ngờ khiến Trình Tố Vi co người lại rồi ưỡn ngực lên đón nhận. Cô thả lỏng dần và thoải mái rên rỉ, hai tay bấu chặt lưng hắn.
- Ưm.... ư.... ư.... Vận... thật thích...
Tô Vận không cúi xuống hôn cô nữa mà để cô rên rỉ càng lúc càng lớn, hắn muốn thấy cô phóng đãng hơn thế nữa, hai tay hắn nắm chặt eo nhỏ của cô và đẩy mạnh thắt lưng liên tục.
- Dâm phụ, rên to hơn nữa đi nào! Không phải em rất thích được chơi sao?
Trình Tố Vi không còn chút lý trí nào nữa, tác dụng của rượu cùng khoái cảm liên tục khiến cô chỉ biết hành động theo bản năng; hai chân tách rộng ra hơn và tay chủ động xoa nắn bầu ngực của mình, miệng không ngừng rên rỉ.
- A.... aa.... ưm.... Vận....nhanh...nhanh chút nữa...
Tô Vận rất hài lòng với biểu hiện của cô, hắn càng động mạnh và nhanh hơn nữa, giọng nói bỡn cợt.
- Trình Tố Vi, bộ dạng em bây giờ đúng là dâm phụ thèm khát đàn ông.
Trình Tố Vi không còn sức phản bác những gì hắn nói, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà và miệng thở gấp như cá thiếu nước. Cô tưởng sẽ nhanh chóng được yên ổn nhưng không ngờ Tô Vận không hề biết điểm dừng, hắn bắt cô đổi tư thế liên tục và cứ ra vào không ngừng.
................................
Từ lúc đưa Trình Tố Vi vào phòng và đi xuống đại sảnh, Trình Diên thật sự không yên tâm về cô...
Suốt cả một buổi cô đã ngồi uống rất nhiều rượu và chỉ nói mỗi một câu" Tại sao anh ấy lại quên em? ". Mặc dù cô không nói ra nhưng anh biết cô đang nói đến ai, anh cũng biết rõ trong tim cô chỉ có vị trí cho một người!
Anh là anh trai cô thì sao chứ? Anh và cô chẳng có quan hệ huyết thống gì, không cùng chảy một dòng máu thì có ma lực nào có thể ngăn cấm chuyện anh yêu cô như một người đàn ông yêu một người phụ nữ?
Đặt ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ đi qua, Trình Diên xoay người bước nhanh lên cầu thang, khi anh đang gần đến thì đột nhiên bước chân khựng lại, anh thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông nước ra từ phòng của Trình Tố Vi, vừa đi hắn vừa cài lại cúc áo trước ngực và ở cổ tay rồi mặc áo khoác vào, bước chân vững chãi và dứt khoát đi lướt qua anh và xuống cầu thang. Hắn còn nhìn anh và cười khiêu khích.
Trình Diên vừa kịp nhận ra thì hắn đã đi mất!
Là Tô Vận!
Nhưng tại sao hắn lại đi ra từ phòng của Trình Tố Vi?
Không lẽ hắn đã làm gì cô?
Hành động của hắn lúc nãy, quần áo xộc xệch chưa chỉnh lại hoàn toàn.....
Không!
Vi Vi của anh!
Trình Diên hoảng loạn chạy nhanh đến trước cửa phòng của Trình Tố Vi và định đưa tay mở cửa.
- Tiểu Diên, con đang làm gì ở đây? Ba đang tìm con đấy!
Nghe giọng của Lâm Nhược Tranh phía sau, Trình Diên liền dừng hành động sắp tới của mình lại và lấy lại phong thái, xoay người lại nói với bà.
- Con xuống ngay đây ạ! Còn Vi Vi, lúc nãy con bé uống rất nhiều, mẹ xem con bé giúp con.
Lâm Nhược Tranh nhíu mày có chút không hài lòng.
Bà biết tình cảm của hai anh em này rất tốt nhưng Trình Diên rõ ràng đang đi quá giới hạn của một người anh trai. Nửa đêm nửa hôm mà lại một mình chạy đến phòng của em gái, chuyện này thật sự không ra gì!
Bà cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng xuống và dịu giọng nói
- Mẹ sẽ vào xem con bé, con xuống gặp ba đi!
Trình Diên liếc nhìn về cửa phòng của Trình Tố Vi rồi gật đầu đi xuống.
Lâm Nhược Tranh nhìn theo, trong mắt tràn ngập sự phức tạp rồi đến khoá kỹ phòng của Trình Tố Vi mà không hề nhìn vào trong rồi xoay người rời khỏi, dặn dò quản gia vài câu.
- -------------------------------------
Trình Sở Uy tuy là một người rất ôn nhu và hiền hậu nhưng chuyện xảy ra tối qua cũng khiến ông bực tức đôi phần.
Trình Tố Vi- con gái rượu của ông, đường đường là một thiên kim tiểu thư có đầy đủ lễ giáo gia quy mà lại uống đến say mềm trong tiệc sinh nhật của ông, đến trễ và còn phiền đến anh trai đưa về, rốt cuộc cô muốn làm trò gì đây?
Trước đây cô chưa từng gây chuyện, rất mực nghe lời ông nhưng tại sao hôm qua lại như vậy?
Chẳng lẽ là vì người đó?
Tô Vận?
Tô Vận còn sống, vậy là Tô gia đã lừa Trình gia. Chuyện này rốt cuộc Trình Tố Vi đã biết chưa?
Nhớ đến lời nhắc nhở của Hứa Vỹ Thành lúc trước, ông không khỏi lo lắng, chẳng lẽ người mà Trình Tố Vi gặp thật sự là Tô Vận!
Tô Vận, Tô gia!
Tại sao bọn họ lại làm vậy?
Trình gia và Tô gia vốn không thuận nhau trên thương trường nhưng cũng không hề có ân oán gì, tại sao bọn họ cứ như hồn ma không tan, lại xuất hiện trong cuộc đời Trình Tố Vi lần nữa?
Lâm Nhược Tranh bưng trà ra và đặt xuống trước mặt chồng và con trai mình.
- Sở Uy, ông đừng giận quá mà làm hại đến sức khỏe. Tôi đã bảo thím Kỉ gọi Vi Vi dậy rồi, đợi nó xuống đây tôi sẽ hỏi nó chuyện tối qua.
Trình Sở Uy uống một ngụm trà rồi thở dài một hơi, ông hỏi Trình Diên đang ngồi bên cạnh.
- Tiểu Diên, tối qua Vi Vi đã ở đâu? Tại sao con lại biết mà tìm nó?
Trình Diên đan hai tay vào nhau và nhìn ba mình
- Thật ra lúc con hạ cánh đã nhận được điện thoại của Vi Vi, em ấy cứ nói lảm nhảm bên tai con rồi im bặt, nhân viên ở club đã nói địa chỉ cho con.
Lâm Nhược Tranh có cảm giác không ổn chút nào, bà lắc đầu mệt mỏi rồi đi lên phòng gọi con gái.
Vừa mới lên đến nơi bà đã thấy thím Kỉ đứng bên ngoài với dáng vẻ khẩn trương, hình như không thể mở được cửa mà bà cũng không dám làm ồn ào lên nên chỉ gọi khẽ.
Lâm Nhược Tranh bước đến, bà liền lui ra để nhường chỗ.
Cốc cốc cốc!
- Vi Vi, con dậy rồi chứ? Mau mở cửa cho mẹ đi! Con sao vậy? Vi Vi, trả lời mẹ nào!
Vừa gọi, Lâm Nhược Tranh vừa gõ cửa liên tục.
Tất cả đã làm cho Trình Sở Uy và Trình Diên chú ý và cùng chạy lên xem.
- Chuyện gì vậy? Vi Vi đâu?
Hai người đàn ông cùng thay phiên nhau gõ cửa và gọi Trình Tố Vi nhưng đều không nghe cô trả lời.
- Thím Kỉ, mang chì khoá dự phòng ra đây?
Trình Diên sốt ruột nói.
Trình Sở Uy vẫn không ngừng gõ cửa
- Vi Vi, có phải con sợ ba sẽ phạt con chuyện tối qua nên không muốn ra gặp ba không? Không sao, Vi Vi, con mở cửa đi, ba sẽ nghe con nói.
Thím Kỉ mang chìa khoá dự phòng đến và đưa vội cho Trình Diên.
Nhận được chìa khoá, Trình Diên lập tức mở cửa ngay.
Bốn người cùng chạy vào và gọi.
- Vi Vi.
Nhưng tất cả đều bất động khi thấy một khung cảnh trước mắt...
Váy áo của Trình Tố Vi bị ném xuống sàn một cách lộn xộn, còn cả nội y của cô nữa.
Đồ đạc trên bàn bị hất tung xuống sàn và vỡ tan tành.
Chăn gối trên giường lăn lóc lung tung, gra giường nhăn nhúm và còn vương lại dấu vết của một cuộc hoan ái.
Trình Tố Vi ngồi một co người ở góc giường, tay giữ chặt chăn che trước ngực, khắp cánh tay, bả vai và cổ cô đều in những ấn ký xanh tím, môi nhỏ sưng tấy và rướm những vết máu đã khô. Đầu tóc rối bù của cô che đi nửa khuôn mặt phờ phạc, nước mắt liên tục rơi xuống, hai mắt cô vô hồn nhìn về phía trước. Cô không nói cũng không động đậy, hoàn toàn ngồi im lặng.
Thím Kỉ vội chạy đến bên giường và nắm hai tay cô mà lay.
- Tiểu thư, tiểu thư, con sao vậy? Con nhìn thím Kỉ đi!
Trình Diên đau đớn nhìn người con gái nhỏ bé đang ngồi thất thần trên giường, không cần nói anh cũng biết cô đã xảy ra chuyện gì!
Hai tay anh cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên tay và trán, anh nghiến răng ken két
- Tô Vận, tên súc sinh!
Nghe hai chữ " Tô Vận",tất cả đều đồng loạt phản ứng.
Trình Sở Uy hít thở nặng nề, tức giận hỏi
- Là Tô Vận? Tiểu Diên, đã xảy ra chuyện gì?
Trình Diên chưa từng thấy đau như lúc này, anh hạ thấp giọng nói.
- Tối qua, con đã tận mắt nhìn thấy Tô Vận bước ra từ phòng của Vi Vi, dáng vẻ....như vừa làm gì đó xong.....
Lâm Nhược Tranh không thể đứng vững nữa, bà suýt nữa thì ngã xuống, cũng may là Trình Diên kịp thời đỡ lấy. Bà vừa khóc vừa nói
- Là tại tôi, là lỗi của tôi, tôi không nên để Vi Vi ở lại trong phòng một mình.... Vi Vi, là mẹ có lỗi với con.....
Trình Tố Vi nãy giờ im lặng, vừa nghe đến tên của Tô Vận liền mấp máy môi khô.
- Vận... Vận... Em đau lắm.....
Thím Kỉ vừa khóc vừa gọi cô, tay nắm lấy hai tay lạnh ngắt của cô.
- Tiểu thư, cô làm sao thế này....
Nhìn con gái như vậy, Trình Sở Uy không khỏi đau xót, hai mắt già nua của ông hiện lên một ngọn lửa căm phẫn và ông nói với Trình Diên.
- Gọi luật sư Kiều đến đây, ta sẽ tống tên súc sinh đó vào tù!
Danh sách chương