"Alo! Vâng là tôi! Mai đi làm? Được!", Hoàng Cảnh Du nhận một cuộc điện thoại, sau đó tâm tình trở nên tốt lên đôi chút.

Hắn vốn du học ở Mỹ vừa về nước. Đáng lẽ hắn đã tốt nghiệp vào hai năm trước, nhưng vì gia đình xảy ra chuyện, đành nghỉ học suốt hai năm liền.

Gia đình vốn đã không êm ấm, hắn hận ba hắn đã phản bội mẹ mình, hại bà ấy mất đi đôi chân. Lúc ấy mọi thứ với hắn dường như sụp đổ hoàn toàn, niềm tin vào gia đình biến mất.

Hãy nghĩ xem, với một đứa bé mới sáu tuổi, không có ba bên cạnh, mẹ lại bất hạnh bị tàn phế, ai sẽ lo lắng quan tâm nó đây? Ai sẽ yêu thương đùm bọc nó? Ai sẽ giúp nó vượt qua sự ghen tỵ khi thấy những bạn học khác ngày ngày được ba mẹ đón tan trường, được ôm ấp trong vòng tay ấm áp? Hắn đã mơ ước điều đó rất lâu, đến tận bây giờ vẫn như vậy.

Hai năm sau khi hắn nghỉ học, mẹ của hắn mất. Hôm ấy hắn rất mạnh mẽ, không hề rơi một giọt nước mắt nào. Hắn nhớ mãi lời mẹ nói trước lúc ra đi "Cảnh Du, con là con trai, không được khóc! Cũng không được hận ba con, hiểu không? Dù ông ấy có làm ra tội lỗi to lớn như thế nào thì ống ấy cũng là người sinh ra con, con không có quyền hận ông ấy!".

Hắn nghe rất kĩ từng lời từng lời bà căn dặn. Nhưng gương mặt dần nguội lạnh, sớm đã không còn cảm xúc. Không khóc không cười, không buồn không vui, không hờn không giận.

Ngày mà ba hắn đón hắn về, hắn cũng diện một biểu tình như vậy, bất cần. Hắn suốt ngày không nói không rằng, chỉ chăm chỉ học tập, dùng hết sức lực vào bài vở. Cuối cùng dùng thành tích vượt trội của mình dành được suất học bổng du học, rời khỏi căn nhà đó.

Hiện tại Cảnh Du về nước, vẫn dọn về nhà của ba mình, nhưng lại không làm việc cho tập đoàn của ông ấy mà xin vào vị trí trợ lý của một công ty khác. Tuy nói là công ty, nhưng quy mô của nó thuộc loại lớn nhất nhì ở Trung Quốc, chỉ đứng sau tập đoàn YS của ba hắn.

Hắn chỉ cần không làm việc cho ông ta, còn lại ở đâu cũng có thể. Chẳng phải ông ta đang qua lại với vị phu nhân nào đó sao? Nghe bảo còn có một đứa con trai hai tuổi. Hiện tại ông ta mới năm mươi, ráng cày thêm 20 năm nữa rồi giao lại cho nó cũng không muộn.

...

Hôm nay hắn dậy sớm, chuẩn bị mọi thứ cho ngày đầu nhận việc.

7.00 am

Hoàng Cảnh Du có mặt tại công ty YTY, đứng trước quầy tiếp tân.

"Tôi đến nhận việc!", hắn lịch sự nghiêng đầu chào nhân viên lễ tân.

"Anh là Hoàng Cảnh Du?", nhân viên lễ tân cười hỏi.

"Vâng, là tôi!", hắn gật đầu.

"Mời anh lên tầng 49 gặp tổng thư kí, anh ấy sẽ hướng dẫn công việc cho anh."

"Cám ơn!"

Sau khi Hoàng Cảnh Du vào thang máy, mấy nữ nhân viên đứng ở sảnh lúc nãy đều vẫn nhìn chằm chằm theo bóng hắn.

Người gì mà đẹp trai lại khí chất, làm vợ anh ấy hẳn là rất tốt nga~~

Từng người từng người liên tục xao xuyến ngất ngây...bắt đầu mộng mơ về một tương lai tươi đẹp!!!

Tầng 49

"Cậu là Hoàng Cảnh Du?", một nam nhân đang ngồi bên bàn làm việc với một đống hồ sơ, miệng hỏi nhưng tay cầm bút, mắt nhìn giấy xột xoạt xột xoạt viết liên hồi.

"Vâng!", hắn chỉ đáp ngắn gọn.

Một lúc sau nam nhân ấy mới đặt bút xuống, ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính, ngước mắt lên nhìn hắn.

"Thư kí riêng sẽ phụ trách sắp xếp lịch trình và nhắc nhở cho Tổng Giám đốc mỗi ngày. Tiếp nhận điện thoại và giải quyết những vấn đề mà các phòng ban báo cao lên! Đặc biệt mỗi sáng đều phải pha cafe và đặt trên bàn ngay khi cậu ấy đến." giọng nói trầm nhẹ vang lên.

"Chỉ nhiêu đây?", hắn nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.

"...", đây là ý gì? Chê công việc nhàn rỗi quá ư??? "Tạm thời là như vậy, nếu còn việc khác vào trong Tổng Giám đốc sẽ căn dặn sau.", nam nhân cố gắng gượng cười.

"Cảm ơn"

Nói rồi hắn bước qua bàn làm việc của tổng thư kí, gõ cửa phòng Tổng Giám đốc.

"..."

Nam nhân ấy là Liêu Vũ Thần, chính là tổng thư kí uy phong nhất của YTY, bởi vì anh ta là người sẽ thay thế cho Tổng Giám đốc mỗi khi cậu ấy có việc bận không đến công ty được.

Chắc chắn ai cũng thắc mắc tại sao người thay thế Tổng Giám đốc không phải là phó giám đốc mà lại là tổng thư kí. Đơn giản vì nơi đây từ khi cậu nhận chức điều hành đều chưa từng bổ nhiệm vị trí phó tổng. Thế nên mọi áp lực đều đè nặng lên vai Liêu Vũ Thần.

Khó khăn lắm mới năn nỉ cậu tuyển một thư kí riêng, hy vọng rằng mình sẽ đỡ việc phần nào. Nhưng vị thư kí riêng này....có vẻ....kiêu ngạo và khó gần quá nhỉ!!!

Vũ Thần nuốt một ngụm nước bọt, nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, liền cảm thấy...người là do mình chọn, nếu lỡ hắn ta đúng là kẻ kiêu ngạo, người lãnh đạn không phải là chính mình sao?

Mô phật... Cầu cho chính mình nghĩ quá nhiều!!!!

...

"Tổng Giám đốc!", hắn cúi đầu trước một nam nhân khác, mày thanh mi tú, môi hồng da trắng, rất mê người!

"Ngồi xuống trước đi, chờ tôi một lát!", cậu nhẹ nhàng nhìn hắn, rồi lại nhìn về sấp tài liệu trong tay, thanh âm trong trẻo rất dễ nghe.

Hắn nhìn chiếc ghế bên cạnh, nhấc chân ngồi xuống.

...

"Việc cần làm Vũ Thần chắc đã nói cho anh biết rồi?", cậu đặt tài liệu xuống bàn.

"Vâng!", vẫn rất ngắn gọn.

"Ngoài những việc đó ra, tôi còn muốn anh làm thêm một chuyện, mỗi ngày vào lúc 4h chiều, tức là trước khi tan ca một tiếng, anh cố gắng giải quyết xong công việc ở đây, xuống tầng 30 giám sát phòng kế hoạch D3 cho tôi!", cậu dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc.

"Được!", hắn gật đầu, mặt vẫn chẳng có cảm xúc.

"Thường ngày anh đều mang vẻ mặt này à??", cậu nhìn hắn.

"....", hắn có vẻ không hiểu ý cậu cho lắm.

"Là thư kí riêng của tôi, tất nhiên sẽ cùng tôi đi gặp đối tác, anh trưng vẻ mặt này ra là muốn dọa họ bỏ chạy sao?", cậu cười cười.

"...", hắn có chút ngoài ý muốn, không biết nên trả lời thế nào.

Huống hồ nụ cười kia quả thật quá đẹp, làm cho tâm hắn cũng khẽ động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện