Đó là nữ nhân có khí thế nhất hắn từng gặp, không phải loại khí phách cuồng ngạo, cũng không phải ngạo khí do được nuông chiều, mà là loại khí thế trầm ổn như núi, làm cho ngoại nhân không nhịn được ngưỡng mộ.

Cho nên, một kẻ luôn luôn để mắt cả hơn đầu như hắn liền nhận định, chỉ có cô gái này mới có tư cách làm vợ hắn, làm con dâu của Triệu gia hắn. Mà khi hắn cùng cha nói đến tình huống của cô gái này, ông cũng thực đồng ý, hy vọng hai người có thể có quan hệ.

Nhưng mà, ông cũng lo lắng nói với hắn, tiêu chuẩn của cô gái đó tựa hồ rất cao, rất nhiều người theo đuổi nàng đều bị cự tuyệt, nếu thực sự muốn bắt tâm cô gái này mà nói, có lẽ sẽ rất khó khăn.

Cho nên, hắn mới nghĩ tới chiêu ‘gần quan được bổng lộc’ này, hy vọng có thể lợi dụng nó mà khiến cô chú ý, hắn đối với ngoại hình của bản thân rất tự tin, hắn tin chắc rằng chỉ cần hắn tạo cho mình cơ hội, cô gái này sẽ coi trọng hắn.

Sau đó, hắn cùng phụ thân lợi dụng quan hệ vào được quân đoàn của nàng, vừa vặn lính cần vụ của cô bị thương, hắn liền mượn cơ hội đó trở thành tân lính cần vụ của cô.

Kia một khắc khi nhìn thấy cô ở khoảng cách gần, tâm của hắn nhảy lên một cách bất thường, cái này không chỉ là mê luyến khí chất hơn người của nàng mà còn có một loại bội phục từ đáy lòng, cô gái này thực sự rất mạnh, đôi khi hắn thậm chí còn nhìn thấy mà sợ.

Từ đó, hắn bắt đầu chuỗi ngày với cảm giác mười phần mới mẻ, chưa bao giờ phải làm việc vặt làm hắn sinh chán ghét, chưa từng phải ăn nói khép nép làm hắn thấy khó chịu, chưa từng phải chịu một nữ nhân ra lệnh làm cho hắn nan khan, hơn nữa, bị chính nữ nhân mình theo đuổi đối đãi lạnh lùng làm cho hắn càng thêm khổ sở.

Cô gái này trầm ổn luôn pha một tia lạnh lùng cự tuyệt nhân cách xa ngàn dặm, ngẫu nhiên ánh mặt nhìn về phía hắn cũng có nhàn nhạt cự tuyệt, như thể nàng biết mục đích thật của hắn vậy, khiến hắn có chút chật vật muốn trốn tránh

Không muốn thừa nhận, nhưng cộng sự cùng cô gái này trong một tháng qua, hắn thật sự bị cô gái này thuyết phục, sự quyết đoán của cô, sự trầm ổn của cô, hơn nữa trong sự bội phục đó còn sinh ra một tia ghen tỵ cùng sợ hãi.

Hắn ghen tỵ, ghen tỵ vì sao cô gái này so với hắn còn muốn mạnh hơn, hắn tự nhận kiêu ngạo gì đó ở trước mặt cô gái này căn bản chẳng là gì.

Hắn sợ hãi, cô gái này cường hãn như thế, hắn nên dùng phương pháp gì mới có thể khiến cô gái này ở bên cạnh mình? So với hơn còn mạnh hắn như thế, hắn nghĩ, rất khó để làm được.

Mà khi khi hắn mâu thuẫn nhưng vẫn hết sức theo đuổi nàng như cũ, một tên nam nhân khiến hắn phi thường không thích xuất hiện, nam nhân tên Mạc Văn Danh này là một thiếu tướng rất có tiếng trong quân giới, gia thế bất phàm, năng lực xuất chúng, cùng hắn so sánh có khi còn có cơ hội hơn, làm cho hắn sinh ra cảm giác vô cùng nguy cơ.

Nhưng mà sau này hắn cũng phát hiện, mối quan hệ của hai người cũng không chặt chẽ, cũng không phải thực thân mật, bằng không cũng sẽ chẳng cần phải qua hắn mới gọi được điện thoại của cô, hơn nữa thái độ của Long Tư Nghị đối với hắn (Mạc Văn Danh) cũng không có gì khác thường, nhưng là cho dù là như thế, hắn cũng đem hắn (Mạc Văn Danh) xem như là tình địch, cho đến một ngày …

Đó là một buổi sáng bình thường, ánh nắng mặt trời vẫn đẹp như thường, hắn chờ ở trước cửa nhà Long Tư Nghị, nhưng lại thấy tới giờ rồi mà người vẫn chưa xuất hiện. Mà ngay khi hắn vẫn còn đang nghi hoặc, nam nhân hắn từng gặp qua một lần từ trong nhà đi ra.

Đối với nam nhân này hắn cũng đã cẩn thận điều tra qua, đã muốn theo đuổi Long Tư Nghị thì làm sao có thể bỏ qua nam nhân ở trong nhà cô chứ, mà kết quả điều tra khiến cho hắn cũng thật an tâm, thì ra hắn (Ôn Thừa Tường) cũng chỉ là gia nhân cô mời đến thôi.

“Xin chào, Tư Nghị muốn ta nói với ngài rằng cô sẽ xuống ngay, mời ngài vào trong nhà ngồi chờ” Nam nhân kia ôn hòa cười, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

“Ân” Hắn cũng không nghi ngờ gì liền tiến vào, lẳng lặng ngồi ở phòng khách chờ cô xuống.

Nam nhân kia cũng theo sau đi vào phòng bếp, hắn đang chuẩn bị bữa sáng, chỉ chốc lát mùi vị thức ăn liền truyền ra, làm cho hắn cảm thấy nam nhân này hệt như một người vợ hiền lành, haha …

Mà ngay khi hắn đem bữa sang bày ra bàn, Long Tư Nghị cũng từ lầu đi xuống, một thân quân trang khiến nàng có vẻ đặc biệt anh khí, nhưng cẩn thận nhìn lại thì lại có cảm giác không giống trước, hình như có chút … kiều mỵ của nữ nhân trưởng thành!*

* Đó là cảm giác kiều mỵ khi một cô gái chân chính trở thành một người phụ nữ, nếu ngoài đời ta để ý kỹ sẽ thấy.

Mà tình cảnh tiếp theo làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, cô cư nhiên ở trước mặt hắn hôn lên môi nam nhân kia!

“Tư Nghị, đừng, có người!” Nam nhân kia cự tuyệt mang theo ngượng ngùng đánh hắn thức tỉnh, nhưng vẻ mặt không thể hiểu nổi cũng không theo đó mà biến mất.

Tại sao? Tại sao làm có thể như vậy? Không thể tin nổi, Long Tư Nghị và hắn lại có loại quan hệ này, cô đường đường là một thiếu tướng làm sao có thể ở cùng một nam nhân bình thường như thế? “Các ngươi … Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?” Không thể nhẫn nại nữa, biết rõ với thân phận hiện tại của hắn không thể hỏi chuyện này, nhưng nhìn thấy nữ nhân hắn đang cố sức theo đuổi lại thân mật với một nam nhân khác, hắn sao có thể thờ ơ?

Nam nhân kia tựa hồ có chút xấu hổ, có lẽ không ngờ tới sẽ có người hỏi đến vấn đề này.

“Người yêu, cũng là hôn phu của ta” Đây là Long Tư Nghị trả lời, chấn kinh luôn cả hai nam nhân.

“Cái gì? Làm sao có thể? Hắn rõ ràng … rõ ràng chỉ là một …” Đã được giáo dục tốt làm cho hắn không thể nói thành lời rằng tên đó chỉ là một người thấp kém, hơn nữa hắn cũng không muốn nàng biết hắn đã điều tra qua. (Akako: Cao cao tại thượng quen rồi …)

“Điều này khiến ngươi rất khó chấp nhận sao? Như vậy một người sắp lên chức thiếu tướng lại đến bên ta làm lính cần vụ chẳng phải cũng rất khó chấp nhận đấy sao?”

Lời nói của Long Tư Nghị làm hắn khiếp sợ, nhưng càng làm cho hắn nan khan là ánh mắt của cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

“Lính cần vụ của bản thân làm sao ta lại không biết, tuy rằng ngươi giấu rất kỹ, nhưng mà ngày đầu tiên ngươi đến nhận việc, bối cảnh, gia thế, lý lịch của ngươi đều đã nằm trên bàn của ta, Triệu Tử Đình, Triệu tướng quân!”

Long Tư Nghị nói ra khiến hắn triệt để hiểu được mình có bao nhiêu ngu xuẩn, thật sự là vô cùng châm chọc a … Nhưng mà chuyện đó bây giờ không trọng yếu, quan trọng là …

“Hắn thực sự là hôn phu của ngươi?”

“Thiên chân vạn xác!*” Long Tư Nghị khẳng định đáp.

* Nếu dịch hẳn sang tiếng việt là ‘Chính xác 100%’, nhưng mà ta thất nó hơi kỳ kỳ, thôi đành để thế luôn.

“Vì sao?” Một tên nam nhân bình thường như thế thì có tư cách gì nhận được tình yêu của nàng!

“Sao ta phải giải thích với ngươi?” Long Tư Nghị cường ngạnh không cho hắn đáp án, hắn bi thường nhìn về phía nam nhân kia, hắn (Ôn Thừa Tường) đầu tiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nở nụ cười xin lỗi.

Nụ cười kia mang theo ý vị kiên định!

“Triệu tiên sinh, khả năng ngài biết thân phận của ta, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại ta cùng Tư Nghị đến với nhau, ngài hẳn cũng biết, tình yêu không phải dựa vào thân phận cùng địa vị mới có thể sinh ra” Lời nói của hắn ôn nhuận nhưng mang theo kiên định cùng thâm tình, như là nói với bản thân hắn cũng như nói với Long Tư Nghị, chỉ thấy cô nhìn hắn, ánh mắt trầm ổn mang theo ôn nhu …

Nhìn hình ảnh hai người thâm tình nhìn nhau, hắn bỗng nhiên hiểu được, có lẽ đây là vận mệnh đi, cuối cùng tình yêu cũng không có cái gì là tất nhiên, cũng không có cái gì là không thể.

Ngày hôm đó, hắn làm thủ tục rời cương vị công tác, rời khỏi nơi hắn đã làm việc một tháng kia, mang theo một loại tang thương nhưng thành thục, mang theo một sự tôn kính đối với tình yêu, Long Tư Nghị cùng nam nhân kia khiến hắn hiểu được hàm nghĩa của tình yêu, không cần thân phận hay địa vị gì, chỉ cần yêu nhau là đủ.

Hắn nghĩ, một ngày nào đó trong tương lai, hắn cũng sẽ tìm được một cô gái nguyện ý yêu hắn, mà không phải là yêu thân phận của hắn, hay yêu địa vị của hắn, chỉ đơn thuần là yêu chính con người của hắn mà thôi …

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện