Trương Hồng Châu vừa nói vừa chú ý xung quanh, sợ có người nghe lén.
"Chỉ là xuân dược thôi mà, được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."
Nghĩ đến đêm nay, phía dưới của Nhị Cẩu kích động đến thiếu chút nữa đã vểnh lên.
"Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy đi, em đi đây." Trương Hồng Châu nói xong liền chạy đi như thể có chó đuổi theo.
Buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, Giả Nam Ngọc lại gần Vương Tiểu Thanh.
"Đồng chí Tiểu Thanh, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."
"Chuyện gì thế?" Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên.
"Hôm qua tôi lên núi bắt được một con gà rừng, tôi muốn mượn nồi của cô để nấu, có được không? Tôi không muốn nấu ở điểm tri thức, nếu bị hai cô gái đó phát hiện, chắc chắn sẽ bị họ ăn mất một nửa," Giả Nam Ngọc lại gần nói.
"Được thôi, sau khi tan làm thì mang qua đây. Mà nói thật, anh chạy không nhanh, sao anh có thể bắt được gà rừng?"
Vương Tiểu Thanh không xem thường Giả Nam Ngọc, chỉ là dáng vẻ của anh ta hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của một thư sinh.
"Tuy tôi tay chân không nhanh nhẹn, nhưng đầu óc tốt, tôi đặt bẫy, tối nay làm xong, cô và đồng chí Lưu mỗi người một cái đùi gà, chúng ta ba người cùng nhau ăn."
Giả Nam Ngọc tính toán rồi, ở điểm tri thức sẽ là năm người cùng ăn chung, còn ở đây chỉ có ba người.
"Tôi không cần, anh và Tiểu Lưu ăn đi, tôi nấu mì ăn"
Vương Tiểu Thanh biết anh ta khó khăn lắm mới được ăn một bữa thịt gà, nên ngại không muốn lấy phần của người khác.
"Vậy không được, tôi đã ăn của cô bao nhiêu lần rồi, cứ vậy đi," Giả Nam Ngọc là một thanh niên tốt, có quan điểm chính trực, Vương Tiểu Thanh đã đưa không ít đồ tốt đến điểm tri thức, anh ta cũng muốn đền đáp lại.
Vương Tiểu Thanh cười, ngầm đồng ý.
Đến khi tan làm, trên đường về Vương Tiểu Thanh nói với Lưu Hiểu Yến rằng tối nay sẽ ăn thịt gà rừng.
"Tốt quá, Giả Nam Ngọc cũng coi như có lương tâm," Lưu Hiểu Yến rất vui vẻ.
Đến công nhà, Lưu Hiểu Yến muốn về đi tắm trước, dù sao cũng chưa đến giờ ăn cơm.
Vương Tiểu Thanh về phòng, trước tiên lấy mì từ không gian ra để vào tủ, lát nữa ba người cùng ăn.
"Vương Tiểu Thanh, không hay rồi, vừa rồi tôi thấy Nhị Cẩu gọi một đám người tới đánh nhau với Trương Vũ ở đầu làng, Trương Vũ sắp bị đánh c.h.ế.t rồi," Trương Hồng Châu đột nhiên vô cùng lo lắng chạy vào nói.
"Gì cơ?"
Vương Tiểu Thanh không kịp suy nghĩ nhiều liền chạy về hướng đầu làng, Trương Vũ vì cô nên mới kết thù với Nhị Cẩu, cô không thể đứng yên nhìn xem được.
Vương Tiểu Thanh vừa chạy đi, Trương Hồng Châu thấy cốc nước và bình nước trên bàn, cô ta liền bỏ thuốc vào bình, suy nghĩ một chút, còn cho một ít vào trong cốc nước, làm xong liền quay trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Tiểu Thanh chạy đến đầu làng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai.
"Chẳng lẽ đã đánh xong rồi?" Vương Tiểu Thanh nghĩ ngợi, đi về phía nhà Trương Vũ.
Chạy tới nhà Trương Vũ, thấy Trương Vũ đang đứng trước cửa phòng anh.
"Trương Vũ, anh không sao chứ?" Vương Tiểu Thanh nhìn anh từ đầu đến chân, chẳng có vẻ gì là vừa mới đánh nhau.
"Anh không sao, em làm sao vậy, sao mồ hôi đầm đìa thế kia?"
Trương Vũ cũng thấy kỳ lạ, sao cô lại đến giờ này, lại còn trông rất lo lắng.
"Anh không đánh nhau?"
Trong lòng Vương Tiểu Thanh có một loại dự cảm không tốt.
"Không có, ai nói với em là anh đánh nhau?" Trương Vũ lắc đầu.
"Xong rồi, xong rồi."
Vương Tiểu Thanh nghĩ chắc hẳn Trương Hồng Châu muốn trộm đồ của mình, trong tủ có mì, trong tủ quần áo còn có tiền lẻ.
Cô liền chạy nhanh về nhà.
Trương Vũ thấy cô kỳ lạ, sợ cô gặp chuyện không may, cũng vội vàng đuổi theo.
Vào đến sân, nhà chính không có ai, những trong phòng ngủ có tiếng động.
Vương Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa ra, cô nhìn cảnh tượng trước mắt, thực sự không dám tin vào mắt mình.
"A!"
Trương Vũ vội vàng chạy vào, nhìn thấy chính là trên người Giả Nam Ngọc chỉ mặc mỗi quần đùi, còn Lưu Hiểu Yến, trên người cũng chỉ còn lại đồ lót, hai người giống như đang say rượu, định......
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đi vào, bọn họ cũng không có phản ứng gì.
Trương Vũ kéo Giả Nam Ngọc đi ra ngoài, múc một gáo nước từ thùng nước của Vương Tiểu Thanh, dội lên đầu Giả Nam Ngọc.
Vương Tiểu Thanh cũng làm theo, cho Lưu Hiểu Yến uống nước trong không gian, rồi lau người cho cô bằng nước trong không gian, cô dần dần hạ nhiệt lại.
Hai người sau nửa giờ mới tỉnh táo lại, Lưu Hiểu Yến mặc lại quần áo rồi bắt đầu khóc.
"A tôi không muốn sống nữa, sao lại thế này," Lưu Hiểu Yến vẫn nhớ những gì đã xảy ra, nhưng không thể kiểm soát hành vi của mình, cô cảm thấy nóng, muốn cởi hết quần áo ra.
Trương Vũ cũng đưa quần áo của Giả Nam Ngọc cho anh ta mặc lại.
"Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”
"Chỉ là xuân dược thôi mà, được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đúng giờ."
Nghĩ đến đêm nay, phía dưới của Nhị Cẩu kích động đến thiếu chút nữa đã vểnh lên.
"Được rồi được rồi, cứ quyết định như vậy đi, em đi đây." Trương Hồng Châu nói xong liền chạy đi như thể có chó đuổi theo.
Buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, Giả Nam Ngọc lại gần Vương Tiểu Thanh.
"Đồng chí Tiểu Thanh, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."
"Chuyện gì thế?" Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên.
"Hôm qua tôi lên núi bắt được một con gà rừng, tôi muốn mượn nồi của cô để nấu, có được không? Tôi không muốn nấu ở điểm tri thức, nếu bị hai cô gái đó phát hiện, chắc chắn sẽ bị họ ăn mất một nửa," Giả Nam Ngọc lại gần nói.
"Được thôi, sau khi tan làm thì mang qua đây. Mà nói thật, anh chạy không nhanh, sao anh có thể bắt được gà rừng?"
Vương Tiểu Thanh không xem thường Giả Nam Ngọc, chỉ là dáng vẻ của anh ta hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của một thư sinh.
"Tuy tôi tay chân không nhanh nhẹn, nhưng đầu óc tốt, tôi đặt bẫy, tối nay làm xong, cô và đồng chí Lưu mỗi người một cái đùi gà, chúng ta ba người cùng nhau ăn."
Giả Nam Ngọc tính toán rồi, ở điểm tri thức sẽ là năm người cùng ăn chung, còn ở đây chỉ có ba người.
"Tôi không cần, anh và Tiểu Lưu ăn đi, tôi nấu mì ăn"
Vương Tiểu Thanh biết anh ta khó khăn lắm mới được ăn một bữa thịt gà, nên ngại không muốn lấy phần của người khác.
"Vậy không được, tôi đã ăn của cô bao nhiêu lần rồi, cứ vậy đi," Giả Nam Ngọc là một thanh niên tốt, có quan điểm chính trực, Vương Tiểu Thanh đã đưa không ít đồ tốt đến điểm tri thức, anh ta cũng muốn đền đáp lại.
Vương Tiểu Thanh cười, ngầm đồng ý.
Đến khi tan làm, trên đường về Vương Tiểu Thanh nói với Lưu Hiểu Yến rằng tối nay sẽ ăn thịt gà rừng.
"Tốt quá, Giả Nam Ngọc cũng coi như có lương tâm," Lưu Hiểu Yến rất vui vẻ.
Đến công nhà, Lưu Hiểu Yến muốn về đi tắm trước, dù sao cũng chưa đến giờ ăn cơm.
Vương Tiểu Thanh về phòng, trước tiên lấy mì từ không gian ra để vào tủ, lát nữa ba người cùng ăn.
"Vương Tiểu Thanh, không hay rồi, vừa rồi tôi thấy Nhị Cẩu gọi một đám người tới đánh nhau với Trương Vũ ở đầu làng, Trương Vũ sắp bị đánh c.h.ế.t rồi," Trương Hồng Châu đột nhiên vô cùng lo lắng chạy vào nói.
"Gì cơ?"
Vương Tiểu Thanh không kịp suy nghĩ nhiều liền chạy về hướng đầu làng, Trương Vũ vì cô nên mới kết thù với Nhị Cẩu, cô không thể đứng yên nhìn xem được.
Vương Tiểu Thanh vừa chạy đi, Trương Hồng Châu thấy cốc nước và bình nước trên bàn, cô ta liền bỏ thuốc vào bình, suy nghĩ một chút, còn cho một ít vào trong cốc nước, làm xong liền quay trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Tiểu Thanh chạy đến đầu làng, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy ai.
"Chẳng lẽ đã đánh xong rồi?" Vương Tiểu Thanh nghĩ ngợi, đi về phía nhà Trương Vũ.
Chạy tới nhà Trương Vũ, thấy Trương Vũ đang đứng trước cửa phòng anh.
"Trương Vũ, anh không sao chứ?" Vương Tiểu Thanh nhìn anh từ đầu đến chân, chẳng có vẻ gì là vừa mới đánh nhau.
"Anh không sao, em làm sao vậy, sao mồ hôi đầm đìa thế kia?"
Trương Vũ cũng thấy kỳ lạ, sao cô lại đến giờ này, lại còn trông rất lo lắng.
"Anh không đánh nhau?"
Trong lòng Vương Tiểu Thanh có một loại dự cảm không tốt.
"Không có, ai nói với em là anh đánh nhau?" Trương Vũ lắc đầu.
"Xong rồi, xong rồi."
Vương Tiểu Thanh nghĩ chắc hẳn Trương Hồng Châu muốn trộm đồ của mình, trong tủ có mì, trong tủ quần áo còn có tiền lẻ.
Cô liền chạy nhanh về nhà.
Trương Vũ thấy cô kỳ lạ, sợ cô gặp chuyện không may, cũng vội vàng đuổi theo.
Vào đến sân, nhà chính không có ai, những trong phòng ngủ có tiếng động.
Vương Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa ra, cô nhìn cảnh tượng trước mắt, thực sự không dám tin vào mắt mình.
"A!"
Trương Vũ vội vàng chạy vào, nhìn thấy chính là trên người Giả Nam Ngọc chỉ mặc mỗi quần đùi, còn Lưu Hiểu Yến, trên người cũng chỉ còn lại đồ lót, hai người giống như đang say rượu, định......
Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đi vào, bọn họ cũng không có phản ứng gì.
Trương Vũ kéo Giả Nam Ngọc đi ra ngoài, múc một gáo nước từ thùng nước của Vương Tiểu Thanh, dội lên đầu Giả Nam Ngọc.
Vương Tiểu Thanh cũng làm theo, cho Lưu Hiểu Yến uống nước trong không gian, rồi lau người cho cô bằng nước trong không gian, cô dần dần hạ nhiệt lại.
Hai người sau nửa giờ mới tỉnh táo lại, Lưu Hiểu Yến mặc lại quần áo rồi bắt đầu khóc.
"A tôi không muốn sống nữa, sao lại thế này," Lưu Hiểu Yến vẫn nhớ những gì đã xảy ra, nhưng không thể kiểm soát hành vi của mình, cô cảm thấy nóng, muốn cởi hết quần áo ra.
Trương Vũ cũng đưa quần áo của Giả Nam Ngọc cho anh ta mặc lại.
"Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương