"Sao lại nhìn tôi?" Đồng An Chi xắn tay áo lên đe dọa, "Cảm thấy mục tiêu của tôi rất tầm thường sao?"
Vẻ mặt Hứa cô nương hết sức chính khí lắc đầu nói: "Không, rất tốt, rất thực tế! Mục tiêu của tôi là tạo ra được tác phẩm khiến người người ca tụng, lưu danh sử sách, không phải cũng rất dung tục?"
"Ha ha, tôi vì lợi cô vì danh, chúng ta đều như nhau." Đồng An Chi lại nói, "Đợi sau khi tôi kết hôn, tôi sẽ sinh hai đứa con gái, đời người viên mãn."
"Tôi khá thích con gái."
Đúng lúc này Thẩm Già Lặc đi ngang qua, nghe thấy lời đối thoại của hai người, tiện miệng chen vào một câu, "Hai người đang nói về chuyện sinh con à?"
Ngay cả Tô Phách ở phía sau anh ta cũng bước tới hỏi: "Thích con gái?" Cậu nói này tất nhiên hỏi Thanh Tranh. Con ngươi của anh đen như mực, lúc nhìn người khác làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt chuyên chú, Thanh Tranh không nhịn được di dời tầm mắt, tùy tiện gật đầu một cái.
Đợi Thẩm Già Lặc và Tô phách đi khuất, Đồng An Chi mới lẩm bẩm nói: "Bình thường anh Tô nói chuyện đều không tim không phổi, thường thường ném ra một câu có thể một mũi xuyên tim, thế mà hôm nay lại hòa nhã dễ gần thế không biết, không chẹn họng chúng ta, tôi còn nghĩ anh ấy sẽ nói, đối tượng các cô còn chưa có đã bàn bạc tới con cái, có phải sớm quá rồi không."
"Vậy tôi sẽ trả lời anh ấy một câu, không phải anh cũng không có sao? Với lại, còn chưa biết ai sẽ tìm ra trước."
"Đúng, quá đúng!" Đồng An Chi buồn cười muốn chết.
Giờ nghỉ trưa, Thanh Tranh vừa lấy hộp cơm ra định ăn, bỗng có người tới nói với cô đạo diễn Hứa tìm cô, cô liền đậy hộp cơm lại rồi chạy đi~~~Đạo diễn Hứa nói buổi chiều diễn viên bắt đầu ma sát kịch với giáo viên, xét thấy đối với Côn khúc cô không được hiểu rõ lắm, bảo cô theo thầy giáo dự thính, đợi lát nữa chú ấy cần ra ngoài một chuyến, trở về hơi muộn. Thanh Tranh đáp lại một tiếng vâng.
Nhưng đợi đến khi cô quay lại, thoasng cái tìm không thấy hộp cơm đâu. Nhìn xung quanh tứ phía, phát hiện ra Tô Phách đang ngồi ở đình nghỉ mát Lâm Thủy, dáng vẻ thong thả cho một miếng nấm vào miệng.
Sao hộp cơm của cô sao với cơm hộp chú hai đặt chẳng có nửa xíu giống nhau, lại có thể cầm ăn nhầm được? Nếu nói Tô Phách cố ý ăn cơm hộp của cô, Thanh Tranh không cách nào tưởng tượng nổi, điều duy nhất có thể nghĩ, là anh luyện tập tới mức bị choáng váng đầu óc rồi sao?
Cô chần chừ một lúc lâu, xong cũng quyết định bước qua, đắn đo mở miệng: "Ông chủ Tô."
Tô phách ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự dò hỏi nhìn hướng cô: "Hửm."
"Ngại quá, phần cơm trên tay anh là của tôi."
"Ồ." Tô Phách không vì lấy nhầm cơm mà ngượng ngùng, tuy rằng có lộ ra chút áy náy nhưng trái lại nhiều hơn là sự tò mò, "Cô tự làm à?"
"Sao vậy, không ngon sao?" Cô hỏi theo bản năng.
"Rất không tệ."
"Cảm ơn..."
"Hộp cơm này tôi ăn mất rồi, cô chắc cũng không muốn ăn thừa." Nói đoạn Tô Phách chìa tay chỉ vào một căn phòng có cánh cửa đang mở động đằng xa, "Cơm hộp tới rồi, hộp cơm của tôi đền cho cô."
Lời anh nói hợp tình hợp lí, có tiến có lùi, khiến cho người ta chỉ có thể gật đầu chấp nhận số phận.
Thanh Tranh lại liếc mắt nhìn hộp cơm của mình, không tình nguyện "Ờ" một tiếng, sau đó đi nhận cơm, không để dụng bị đói.
Một phút sau.
Nhân viên phân phát cơm hộp chỉ chỉ giấy ở trên bàn nói: "Sau khi nhận cơm, đem tên xóa đi."
Sau đó mắt thấy trợ lí đạo diễn Hứa, Hứa tiểu thư đem tên của Tô Phách xóa đi, khó hiểu hỏi: "Sao cô lại xóa tên của Tô Phách?"
Thanh Tranh chỉ ngắn gọn giải thích: "Tô Phách ăn cơm của tôi, tôi ăn của anh ấy."
Xung quanh tụm ba tụm bốn: Tình huống gì thế?
Đằng khác, Thẩm sư huynh bước vào đình nghỉ mát, nói: "Tôi có nghe thấy rồi, cậu đang yên đang lành sao lại đi chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta?
Tô Phách cực kì bình tĩnh: "Thật sự lấy nhầm."
Vẻ mặt Hứa cô nương hết sức chính khí lắc đầu nói: "Không, rất tốt, rất thực tế! Mục tiêu của tôi là tạo ra được tác phẩm khiến người người ca tụng, lưu danh sử sách, không phải cũng rất dung tục?"
"Ha ha, tôi vì lợi cô vì danh, chúng ta đều như nhau." Đồng An Chi lại nói, "Đợi sau khi tôi kết hôn, tôi sẽ sinh hai đứa con gái, đời người viên mãn."
"Tôi khá thích con gái."
Đúng lúc này Thẩm Già Lặc đi ngang qua, nghe thấy lời đối thoại của hai người, tiện miệng chen vào một câu, "Hai người đang nói về chuyện sinh con à?"
Ngay cả Tô Phách ở phía sau anh ta cũng bước tới hỏi: "Thích con gái?" Cậu nói này tất nhiên hỏi Thanh Tranh. Con ngươi của anh đen như mực, lúc nhìn người khác làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt chuyên chú, Thanh Tranh không nhịn được di dời tầm mắt, tùy tiện gật đầu một cái.
Đợi Thẩm Già Lặc và Tô phách đi khuất, Đồng An Chi mới lẩm bẩm nói: "Bình thường anh Tô nói chuyện đều không tim không phổi, thường thường ném ra một câu có thể một mũi xuyên tim, thế mà hôm nay lại hòa nhã dễ gần thế không biết, không chẹn họng chúng ta, tôi còn nghĩ anh ấy sẽ nói, đối tượng các cô còn chưa có đã bàn bạc tới con cái, có phải sớm quá rồi không."
"Vậy tôi sẽ trả lời anh ấy một câu, không phải anh cũng không có sao? Với lại, còn chưa biết ai sẽ tìm ra trước."
"Đúng, quá đúng!" Đồng An Chi buồn cười muốn chết.
Giờ nghỉ trưa, Thanh Tranh vừa lấy hộp cơm ra định ăn, bỗng có người tới nói với cô đạo diễn Hứa tìm cô, cô liền đậy hộp cơm lại rồi chạy đi~~~Đạo diễn Hứa nói buổi chiều diễn viên bắt đầu ma sát kịch với giáo viên, xét thấy đối với Côn khúc cô không được hiểu rõ lắm, bảo cô theo thầy giáo dự thính, đợi lát nữa chú ấy cần ra ngoài một chuyến, trở về hơi muộn. Thanh Tranh đáp lại một tiếng vâng.
Nhưng đợi đến khi cô quay lại, thoasng cái tìm không thấy hộp cơm đâu. Nhìn xung quanh tứ phía, phát hiện ra Tô Phách đang ngồi ở đình nghỉ mát Lâm Thủy, dáng vẻ thong thả cho một miếng nấm vào miệng.
Sao hộp cơm của cô sao với cơm hộp chú hai đặt chẳng có nửa xíu giống nhau, lại có thể cầm ăn nhầm được? Nếu nói Tô Phách cố ý ăn cơm hộp của cô, Thanh Tranh không cách nào tưởng tượng nổi, điều duy nhất có thể nghĩ, là anh luyện tập tới mức bị choáng váng đầu óc rồi sao?
Cô chần chừ một lúc lâu, xong cũng quyết định bước qua, đắn đo mở miệng: "Ông chủ Tô."
Tô phách ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự dò hỏi nhìn hướng cô: "Hửm."
"Ngại quá, phần cơm trên tay anh là của tôi."
"Ồ." Tô Phách không vì lấy nhầm cơm mà ngượng ngùng, tuy rằng có lộ ra chút áy náy nhưng trái lại nhiều hơn là sự tò mò, "Cô tự làm à?"
"Sao vậy, không ngon sao?" Cô hỏi theo bản năng.
"Rất không tệ."
"Cảm ơn..."
"Hộp cơm này tôi ăn mất rồi, cô chắc cũng không muốn ăn thừa." Nói đoạn Tô Phách chìa tay chỉ vào một căn phòng có cánh cửa đang mở động đằng xa, "Cơm hộp tới rồi, hộp cơm của tôi đền cho cô."
Lời anh nói hợp tình hợp lí, có tiến có lùi, khiến cho người ta chỉ có thể gật đầu chấp nhận số phận.
Thanh Tranh lại liếc mắt nhìn hộp cơm của mình, không tình nguyện "Ờ" một tiếng, sau đó đi nhận cơm, không để dụng bị đói.
Một phút sau.
Nhân viên phân phát cơm hộp chỉ chỉ giấy ở trên bàn nói: "Sau khi nhận cơm, đem tên xóa đi."
Sau đó mắt thấy trợ lí đạo diễn Hứa, Hứa tiểu thư đem tên của Tô Phách xóa đi, khó hiểu hỏi: "Sao cô lại xóa tên của Tô Phách?"
Thanh Tranh chỉ ngắn gọn giải thích: "Tô Phách ăn cơm của tôi, tôi ăn của anh ấy."
Xung quanh tụm ba tụm bốn: Tình huống gì thế?
Đằng khác, Thẩm sư huynh bước vào đình nghỉ mát, nói: "Tôi có nghe thấy rồi, cậu đang yên đang lành sao lại đi chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta?
Tô Phách cực kì bình tĩnh: "Thật sự lấy nhầm."
Danh sách chương