Biên tập: Mai Như Ảnh
Xế chiều lúc hết giờ làm về nhà, Bạch Thuần Khiết vừa vào gian phòng trống không của mình thì tâm tình lập tức suy sụp, thực sự không có cảm giác ở nhà. Cô lấy điện thoại cầm tay ra vừa bấm số điện thoại của người nhà vừa thay quần áo “Này, đoán xem con là ai?”
“Angelina · Chu Lỵ!”
“Ôi, không tệ, ông Bạch càng ngày càng hài hước! Còn muốn ra nước ngoài nhập khẩu con gái mình sao?”
Vẻ mặt mệt mỏi của ông Bạch ở đầu kia điện thoại liền biến mất, không gì làm ông hài lòng hơn so với việc nghe được giọng nói con gái bảo bối của mình.”Đương nhiên muốn! Nghĩ đến là ba ngủ không yên nổi!”
“Khó làm được lắm, tình cảm hai ngươi tốt như vậy, cẩn thận mà dì Tần ghen.”
“Cái con này.” Ông Bạch vừa nói vừa ngước mắt nhìn về phía dì Tần đang bận việc dọn dẹp nhà cửa, trong mắt hiện lên vẻ hơi mắc nợ.
Cảm giác có người nhìn sau lưng, dì Tần xoay người lại “Là Tiểu Khiết gọi tới à?”
“Ừ, có muốn nói chuyện với nó không?”
“Được!”
Ông Bạch đưa điện thoại cho dì Tần, hai người phụ nữ ông yêu nhất lập tức vui cười hàn huyên. Ông Bạch đi tới bên cửa sổ, châm cho mình điếu thuốc, khói thuốc màu xám trắng bay lên nhuốm qua mái tóc đen trắng lộn xộn cùng chòm râu cụt lủn của ông ta.
“Đã quen với cuộc sống ở đó chưa?”
“Rất tốt. Chỉ có điều tài chính eo hẹp, rất nhiều thứ không mua nổi! Dì Tần ơi, tội nghiệp tội nghiệp cho con quá, gửi cho cháu ít tiền qua bưu điện đi — ”
Do dự một lúc rồi dì Tần đồng ý. “Bao nhiêu?”
“A...” Bạch Thuần Khiết bấm bấm đầu ngón tay “Năm .. nếu không thì cố gắng làm tròn thành mười vạn đi, mười phân vẹn mười, hí hí!”
“... Được, mấy ngày nữa dì sẽ gửi cho con.” Giọng của dì Tần thật sự nhỏ, cứ như bọn họ đang nói về giao dịch phi pháp gì đó.
“Vẫn còn dì tốt với con nhất! Bữa tối hôm nay hai người ăn gì?”
“Vừa mới hấp cơm, đang chuẩn bị đi xào rau.”
“Không có thịt ạ?”
“Chúng ta đều cao tuổi, đâu có tiêu hóa tốt như thanh niên các con. Buổi tối ăn nhẹ thì tốt hơn.”
“Vâng, cái bụng bầu của ông Bạch sắp giảm nữa rồi! Không có chuyện gì thì hai người quay lại thế giới của mình đi. Con cũng muốn đi ăn.”
“Không nên ăn kiêng, ăn xong rồi giúp đỡ Cảnh Hàng rửa bát cho nhanh nhé.”
“Còn xem thái độ thế nào đã. Con tắt máy đây, chào!”
Thay giày xong, Bạch Thuần Khiết ra cửa đi đến bấm chuông nhà đối diện. Mặc dù suốt ngày cứ chạy sang đây thì cũng phiền phức, nhưng dựa theo tình hình mà xét thì phòng cô đang ở hiện tại xác thật chỉ nên coi là phòng ngủ. Phơi quần áo cần đến nhà Lục Cảnh Hàng, ăn cơm cũng sang nhà Lục Cảnh Hàng, mà ngay cả xem TiVi hay chơi trên computer thì trước mắt đều phải chạy tới nhà anh ta.
Cửa mở ra, Lục Cảnh Hàng cũng đã thay đồ âu mà mặc quần áo ở nhà, áo sơ mi cộc tay quần thể thao khiến cho Bạch Thuần Khiết nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
“Buổi tối ăn gì đây?”
“Tủ lạnh rỗng tuếch, đi siêu thị mua đã.”
” Tôi cũng đi.” Dù sao lúc này cũng không có chương trình TV hay.
Cầm túi bảo vệ môi trường, hai người liền cùng nhau xuống lầu đến siêu thị mua đồ ăn. Dọc theo đường đi hai người tuyệt không có cảm giác gì, nhưng sau khi vào siêu thị thì bọn họ không hẹn mà cùng nhớ ra trước đây rất lâu bọn họ cũng từng cùng nhau đi siêu thị.
“Muốn mua đồ ăn gì?” Để phá bỏ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu hỏi.
Lục Cảnh Hàng vội ho một tiếng mà trả lời “Tùy mà.”
“Rau ‘Tùy mà’ là nhà khoa học mới vừa lai được giống rau trồng không ô nhiễm môi trường?”
“...”
Nàng thừa nhận chính mình pha trò rất nhạt, Lục Cảnh Hàng không đáp lại bất cứ gì cũng là bình thường. Quay đầu nhìn thấy khu vực bán đồ dùng nữ tính, nàng nghĩ tới một chuyện quạn trọng liền đem túi bảo vệ môi trường giao cho Lục Cảnh Hàng ” Tôi đi chỗ khác dạo quanh, nhiệm vụ gian khổ mua thức ăn cứ giao cho anh xử lý.”
“Một lát nữa cô trở về một mình?”
“À không, tôi không mang tiền. Nếu không chúng ta ai mua xong trước thì gọi điện thoại đi.”
“Được.”
Hai người mỗi người đi một ngả, Bạch Thuần Khiết đẩy chiếc xe mua sắm liền bắt đầu điên cuồng mua đồ ăn. Ngày trước cô đi siêu thị khi mua món đồ có cánh thì liền mua một đống. Ngoại trừ nhãn hiệu mình thường dùng thì cô vẫn thích mua một vài loại có bao bì thật đẹp. Nhưng mà hiện cô cần che giấu, hôm nay thì Lục Cảnh Hàng trả tiền, chỉ có điều sau khi nàng che giấu thì có lẽ so với lúc mua bình thường sẽ chênh ra không nhỏ.
Đang do dự có nên mua một loại có cánh được đóng gói giống như bịch kẹo thì một đàn ông xa lạ đã đi tới chỗ cô.
“Thưa cô, có thể quấy rầy cô một lát được không?” Người đàn ông với diện mạo thanh tú, nụ cười mang theo một vẻ tinh khiết như ánh mặt trời lại mang theo một vẻ gợi cảm đặc thù của nam nhân.
Nào thì háo sắc một phen, Bạch Thuần Khiết cười híp mắt mà gật đầu. “Có chuyện gì?”
Người đàn ông móc ra một cái danh thiếp “Tôi là người dàn dựng tiết mục radio kiêm DJ. Chúng tôi đang xây dựng một chương trình giao lưu tình yêu và hôn nhân, không biết vị cô có hứng thú tham gia không?”
Bạch Thuần Khiết nhướn lông mày “Làm thế nào mà anh liền xác định là tôi không có ai muốn?”
“Bởi vì trên người của cô có một loại mùi vị đặc biệt, mùi vị độc thân đã lâu.”
Xế chiều lúc hết giờ làm về nhà, Bạch Thuần Khiết vừa vào gian phòng trống không của mình thì tâm tình lập tức suy sụp, thực sự không có cảm giác ở nhà. Cô lấy điện thoại cầm tay ra vừa bấm số điện thoại của người nhà vừa thay quần áo “Này, đoán xem con là ai?”
“Angelina · Chu Lỵ!”
“Ôi, không tệ, ông Bạch càng ngày càng hài hước! Còn muốn ra nước ngoài nhập khẩu con gái mình sao?”
Vẻ mặt mệt mỏi của ông Bạch ở đầu kia điện thoại liền biến mất, không gì làm ông hài lòng hơn so với việc nghe được giọng nói con gái bảo bối của mình.”Đương nhiên muốn! Nghĩ đến là ba ngủ không yên nổi!”
“Khó làm được lắm, tình cảm hai ngươi tốt như vậy, cẩn thận mà dì Tần ghen.”
“Cái con này.” Ông Bạch vừa nói vừa ngước mắt nhìn về phía dì Tần đang bận việc dọn dẹp nhà cửa, trong mắt hiện lên vẻ hơi mắc nợ.
Cảm giác có người nhìn sau lưng, dì Tần xoay người lại “Là Tiểu Khiết gọi tới à?”
“Ừ, có muốn nói chuyện với nó không?”
“Được!”
Ông Bạch đưa điện thoại cho dì Tần, hai người phụ nữ ông yêu nhất lập tức vui cười hàn huyên. Ông Bạch đi tới bên cửa sổ, châm cho mình điếu thuốc, khói thuốc màu xám trắng bay lên nhuốm qua mái tóc đen trắng lộn xộn cùng chòm râu cụt lủn của ông ta.
“Đã quen với cuộc sống ở đó chưa?”
“Rất tốt. Chỉ có điều tài chính eo hẹp, rất nhiều thứ không mua nổi! Dì Tần ơi, tội nghiệp tội nghiệp cho con quá, gửi cho cháu ít tiền qua bưu điện đi — ”
Do dự một lúc rồi dì Tần đồng ý. “Bao nhiêu?”
“A...” Bạch Thuần Khiết bấm bấm đầu ngón tay “Năm .. nếu không thì cố gắng làm tròn thành mười vạn đi, mười phân vẹn mười, hí hí!”
“... Được, mấy ngày nữa dì sẽ gửi cho con.” Giọng của dì Tần thật sự nhỏ, cứ như bọn họ đang nói về giao dịch phi pháp gì đó.
“Vẫn còn dì tốt với con nhất! Bữa tối hôm nay hai người ăn gì?”
“Vừa mới hấp cơm, đang chuẩn bị đi xào rau.”
“Không có thịt ạ?”
“Chúng ta đều cao tuổi, đâu có tiêu hóa tốt như thanh niên các con. Buổi tối ăn nhẹ thì tốt hơn.”
“Vâng, cái bụng bầu của ông Bạch sắp giảm nữa rồi! Không có chuyện gì thì hai người quay lại thế giới của mình đi. Con cũng muốn đi ăn.”
“Không nên ăn kiêng, ăn xong rồi giúp đỡ Cảnh Hàng rửa bát cho nhanh nhé.”
“Còn xem thái độ thế nào đã. Con tắt máy đây, chào!”
Thay giày xong, Bạch Thuần Khiết ra cửa đi đến bấm chuông nhà đối diện. Mặc dù suốt ngày cứ chạy sang đây thì cũng phiền phức, nhưng dựa theo tình hình mà xét thì phòng cô đang ở hiện tại xác thật chỉ nên coi là phòng ngủ. Phơi quần áo cần đến nhà Lục Cảnh Hàng, ăn cơm cũng sang nhà Lục Cảnh Hàng, mà ngay cả xem TiVi hay chơi trên computer thì trước mắt đều phải chạy tới nhà anh ta.
Cửa mở ra, Lục Cảnh Hàng cũng đã thay đồ âu mà mặc quần áo ở nhà, áo sơ mi cộc tay quần thể thao khiến cho Bạch Thuần Khiết nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.
“Buổi tối ăn gì đây?”
“Tủ lạnh rỗng tuếch, đi siêu thị mua đã.”
” Tôi cũng đi.” Dù sao lúc này cũng không có chương trình TV hay.
Cầm túi bảo vệ môi trường, hai người liền cùng nhau xuống lầu đến siêu thị mua đồ ăn. Dọc theo đường đi hai người tuyệt không có cảm giác gì, nhưng sau khi vào siêu thị thì bọn họ không hẹn mà cùng nhớ ra trước đây rất lâu bọn họ cũng từng cùng nhau đi siêu thị.
“Muốn mua đồ ăn gì?” Để phá bỏ bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Bạch Thuần Khiết ngẩng đầu hỏi.
Lục Cảnh Hàng vội ho một tiếng mà trả lời “Tùy mà.”
“Rau ‘Tùy mà’ là nhà khoa học mới vừa lai được giống rau trồng không ô nhiễm môi trường?”
“...”
Nàng thừa nhận chính mình pha trò rất nhạt, Lục Cảnh Hàng không đáp lại bất cứ gì cũng là bình thường. Quay đầu nhìn thấy khu vực bán đồ dùng nữ tính, nàng nghĩ tới một chuyện quạn trọng liền đem túi bảo vệ môi trường giao cho Lục Cảnh Hàng ” Tôi đi chỗ khác dạo quanh, nhiệm vụ gian khổ mua thức ăn cứ giao cho anh xử lý.”
“Một lát nữa cô trở về một mình?”
“À không, tôi không mang tiền. Nếu không chúng ta ai mua xong trước thì gọi điện thoại đi.”
“Được.”
Hai người mỗi người đi một ngả, Bạch Thuần Khiết đẩy chiếc xe mua sắm liền bắt đầu điên cuồng mua đồ ăn. Ngày trước cô đi siêu thị khi mua món đồ có cánh thì liền mua một đống. Ngoại trừ nhãn hiệu mình thường dùng thì cô vẫn thích mua một vài loại có bao bì thật đẹp. Nhưng mà hiện cô cần che giấu, hôm nay thì Lục Cảnh Hàng trả tiền, chỉ có điều sau khi nàng che giấu thì có lẽ so với lúc mua bình thường sẽ chênh ra không nhỏ.
Đang do dự có nên mua một loại có cánh được đóng gói giống như bịch kẹo thì một đàn ông xa lạ đã đi tới chỗ cô.
“Thưa cô, có thể quấy rầy cô một lát được không?” Người đàn ông với diện mạo thanh tú, nụ cười mang theo một vẻ tinh khiết như ánh mặt trời lại mang theo một vẻ gợi cảm đặc thù của nam nhân.
Nào thì háo sắc một phen, Bạch Thuần Khiết cười híp mắt mà gật đầu. “Có chuyện gì?”
Người đàn ông móc ra một cái danh thiếp “Tôi là người dàn dựng tiết mục radio kiêm DJ. Chúng tôi đang xây dựng một chương trình giao lưu tình yêu và hôn nhân, không biết vị cô có hứng thú tham gia không?”
Bạch Thuần Khiết nhướn lông mày “Làm thế nào mà anh liền xác định là tôi không có ai muốn?”
“Bởi vì trên người của cô có một loại mùi vị đặc biệt, mùi vị độc thân đã lâu.”
Danh sách chương