Edit: Mai Như Ảnh
Viện cớ là thứ 7 ba mẹ đã làm bữa cơm ‘xúc tiến tình cảm’, Lục Cảnh Hàng lại ở nhà, làm như vậy chủ yếu vẫn là muốn nhìn người nào đó, gần đây cô đi cùng Cố Trữ rất nhiều, cùng nhau ăn cơm không phải 1 2 lần, đôi khi cô còn đem tiểu Tiện Viên đến nhà họ Cố.
Tiếng va chạm chìa khoá ngoài cửa lách cách, Lục Cảnh Hàng đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Bạch Thuần Khiết ôm tiểu Tiện Viên quay về, anh ra vẻ tình cờ gặp nói: “ Về rồi à.”
“ Ừh.” Bạch Thuần Khiết lên tiếng trả lời tiếp tục mở cửa.
“ Ăn cơm chưa?”
Lời này cho dù kẻ ngu cũng có thể nghe ra ccó toan tính gì. Bạch Thuần Khiết dừng động tác ngẩng đầy nhìn phía Lục Cảnh Hàng: “ Có ý gì?”
“ Không có gì, tôi đang định ra ngoài ăn cơm, nếu chưa ăn thì cùng đi.”
“ Vậy đi.” Cúi đầu nhìn kẻ đang cọ giầy dưới chân, Bạch Thuần Khiết đã bị dạ dày đánh bại, mở cửa đem tiểu Tiện Viên đá vào trong, khoá lại: “ Đi thôi.”
Trong thang máy, Lục Cảnh Hàng hỏi cô muốn ăn cái gì, Bạch Thuần Khiết muốn nói thật, nói bây giờ cô muốn ăn hải sản, nhưng giờ đâu bằng ngày xưa, ví cô không cho phép ăn hải sản. “ Khu bên cạnh mới mở quán bánh bao, vào trong đó nếm thử chút đi.”
“ Tôi không ăn bánh bao nhân thịt.”
“ Tôi nhớ, nhà kia chuyên bán bánh bao chay.”
Một câu tôi nhớ rõ, mặt hai người trong thang máy giống như nhớ cái gì đó, bầu không khí xấu hổ xung quanh 2 người. May mắn là bọn họ ở tầng lầu không cao, đinh 1 tiếng thang máy tới lầu 1, từ bên trong đi ra gặp vài vị hàng xóm quen mặt, Bạch Thuần Khiết chủ động theo chân chào hỏi mọi người, mà Lục Cảnh Hàng lại trầm mặc giống như người mới chuyển đến.
“ Anh, trong công việc giao tiếp giỏi thế, mà sao lại về nhà trở nên lạnh như băng? Không biết bây giờ đã không thịnh hành nam lạnh lùng rồi à?”
“ Cho nên bây giờ cô dạy tôi cách ở chung với hàng xóm hả?”
“ Anh muốn học, tôi không ngại thu học phí của anh.”
Lục Cảnh Hàng khoé miệng mang theo chút yếu ớt liếc cô 1 cái, 2 người ở chung cuối cùng trở lại bình thường, không chiến tranh lạnh nữa.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người hoàn toàn quên trong nhà mình có 1 con chó con đang trông, giống như 1 đôi tình nhân hưởng thụ ngày chủ nhật đang sóng vai thẳng đến siêu thị. So sánh với cửa hàng, đương nhiên Bạch Thuần Khiết không thích siêu thị lắm, nhưng mỗi lần đi cùng Lục Cảnh Hàng, tâm tình của cô rất ấm áp.
“ Ạnh đi nhanh lên.” Dừng bước lại, cô quay đầu thúc giục người phụ giúp mua sắm Lục Cảnh Hàng: “ Phía trước có thức ăn cho thú cưng, tôi muốn mua 1 ít cho tiểu Tiện Viên.”
“ Biết rồi.” Bước lớn chân, Lục Cảnh Hàng vội vàng đuổi kịp người.
Hai người bọn họ đi qua quầy chuyên bán trang điểm, nhưng người bán hàng không ngừng thảo luận về bọn họ Các cô hâm mộ nhìn bọn họ: “ Cô kia thật may mắn, có thể tìm được ông chồng đẹp trai như vầy!”
“ Không chỉ đẹp trai thôi đâu, còn cùng cô đi siêu thị! Cái người kia ở nhà tôi chỉ biết chơi game!” Cô béo mập cũng bày vẻ mặt hâm mộ.
Nghĩ Bạch Thuần Thuần Khiết và Lục Cảnh Hàng là cặp vợ chồng đẹp đôi không chỉ 1 2 người. Ngay cả bảo vệ siêu thị bởi vì thấy hai người đi mua đồ về, cũng đau lòng mà cho rằng Bạch Thuần Khiết quỳ gối dưới chân Lục Cảnh Hàng, đuợc anh cưới về làm vợ.
“ Mẹ, chú này đẹp trai quá, sau này lớn lên con cũng muốn có chồng đẹp trai như dì này!”
“ Cái đứa nhỏ này, không được nói thế! Con được giống dì này!” Người mẹ ôm đứa nhỏ có chút bất mãn.
Nghe vậy, Bạch Thuần Khiết mặc kệ, cho dù hiện tại cô không phải là quần áo, cũng không phải người nào đều có thể ghét bỏ cô! Thu người lấy gói thực phẩm cho chó xuống, cô khó chịu hỏi người mẹ kia: “ Chị này, tôi giống người không ra gì à, đứa nhỏ của chị nói muốn giống tôi, sao chị lại không vui?”
Người mẹ vừa nghe lời này, biết Bạch Thuần Khiết hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “ Cô, hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế, đứa nhỏ nhà tôi là con trai.”
Ánh mắt Bạch Thuần Khiết dời từ người mẹ đến đứa nhỏ, mặt cô bỗng ửng đỏ.
Sau khi hai mẹ con nhà kia rời đi, Lục Cảnh Hàng ở 1 bên xem kịch vui cười lên tiếng. Cảm giác trên mặt không nén đựơc giận, Bạch Thuần Khiết muốn đem lỗ châu mai nhắm ngay anh ta: “ Cười cái gì? Chỉ là hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích?”
“ Giải thích cái gì?” Vẻ mặt anh có đủ kinh ngạc.
“ Giải thích tôi không phải là … vợ anh.”
Mỉm cười: “ Người xa lạ …….. không cần giải thích.”
“ Bọn họ là người xa lạ, có lẽ bọn họ chính là người nhà của người quen của anh đấy! Nhỡ may nếu chuyện hiểu lầm rơi đến tai quản lý Hàn , đến lúc đó tôi sống sao đây trời!”
“ Ừh, vấn đề lớn đây!” Đối mặt với suy nghĩ nhiều như Bạch Thuần Khiết, Lục Cảnh Hàng duy trì thái độ ‘ đùa cô chơi’, “ Chỉ có điều giải quyết không quá khó khăn, cô có thể lựa chọn không cần sống!”
“ Xí …” Biết mình bị đùa giỡn, Bạch Thuần Khiết không hề đáp lời anh.
Sau khi thu ngân tính tiền, hai người rời khỏi siêu thị, Bạch Thuần Khiết đột nhiên phát hiện 1 nhà mới mở shop quần áo. A, cô thích nhất cái bảng hiệu, mà trang phục mùa hè không biết thế nào, có nên nhìn không nhỉ? Không biết tính thế nào, cô do dự vẫn là quyết định nhắm mắt đi qua. Nói là như vậy, nhưng khi cô đang nhắm mắt, kết quả theo lẽ thường đi lên phía trước đụng vào Lục Cảnh Hàng.
“ Xương cốt không tồi.” Bị đâm cho rất đau.
“ Xin lỗi.”
Nhìn trên mặt cô có vẻ mẫu thuần, Lục Cảnh Hàng quay đầu nhìn cửa hàng mới khai trương, hoàn toàn hiểu được tâm tình Thuần Khiết lúc này, anh mở miệng đề nghị nói: “ Theo tôi vào xem đi.”
“ Anh muốn vào xem quần áo.” Đây là quán cho phụ nữ mà.
“ Đúng, tôi muốn mua quần áo.”
“ Lục Cảnh Hàng, anh …” Bạch Thuần Khiết chớp mắt: “ Không phải anh thích làm phụ nữ chư?” Phải biết rằng ở cái xã hội này, loại người nào đều có! Không nhìn lời nói nhảm cô, Lục Cảnh Hàng dẫn theo túi này nọ đến chop. Nếu anh muốn xem, cô cũng vào xem thế nào, giây phút này nhắc nhở mình giám sát chặt chẽ ví là được! Bạch Thuần Khiết kiềm chế không tồi, nhưng vài phút sau, Lục Cảnh Hàng 1 câu giúp tôi xem bộ này, khiến dục vọng của cô mặc quần áo càng không thể vãn hồi. Mới đầu cô mặc thử chính là bộ quần áo màu lam, kết quả là …. Không … cẩn thận, bộ màu hồng, da cam, lục tất cả đều không được thoát khỏi ma chưởng của cô.
Ra khỏi phòng thay đồ, Lục Cảnh Hàng lại bắt cô thử những bộ khác, ai cũng đều mệt. Hơn nữa nhân viên cửa hàng cũng hết kiên nhẫn, bắt đầu khinh thường.
Bạch Thuần Khiết lại 1 lần nữa thay đồ khác, Lục Cảnh Hàng liền kêu: “ Mua bộ này.”
“ Một bộ này?” Chỉ vào chính mình trong gương, Bạch Thuần Khiết hỏi anh: “ Tôi mặc thích hợp không có nghĩa là quản lý Hàn mặc cũng thích hợp.”
Lục Cảnh Hàng 1 bên lấy card đưa cho nhân viên, 1 bên trả lời: “ Tôi chưa nói mua cho cô ấy.”
Nghe đến đáp án này, Bạch Thuần Khiết hiểu được ý của Lục Cảnh Hàng, nhưng cô vẫn muốn xác minh 1 chút: “ Mua cho dì?”
Lại không nhìn lời vô nghĩa của cô, anh lấy card bỏ vào ví da: “ Mặc luôn đi.”
Mặc luôn đi, nói đúng hơn là, quần áo này mua cho anh. Trong lòng Bạch Thuần Khiết 7 8 phần rung động, ngay cả mắt cũng chưa rời khỏi anh: “ Bộ này không hợp, không bị trừ lương chứ ….”|
Lục Cảnh Hàng dừng chân quay đầu lại hỏi cô: “ Muốn tôi trừ 1 chút tiền lương của cô hả?”
“ A …” Cô không có ý này!
“ A cái gì mà a, xem như là trang phục trong công ty anh đi, tôi không muốn làm trợ lý của anh mà phải ăn mặc quê mùa.”
Lại nghĩ tới ngày đó mấy bà nhiều chuyện cứ tra hỏi, Bạch Thuần Khiết ngay tức khắc vẻ mặt giả bộ mang ơn bộ dáng: “ Cảm ơn Lục tổng, tôi đây về sau nhất định chú ý hình thượng, bảo đảm về sau không hề cho anh xấu mặt!”
Lại giả ngây giả ngô …. Lục Cảnh Hàng chau mày lại: “ Về nhà nhanh.”
“ Vâng, Lục tổng! Tôi đây nghe theo chỉ huy!” Bạch Thuần Khiết đi theo phía sau Lục Cảnh Hàng, nhãn mác quần áo ở mông đằng sau cô bay nhẹ nhàng.
Viện cớ là thứ 7 ba mẹ đã làm bữa cơm ‘xúc tiến tình cảm’, Lục Cảnh Hàng lại ở nhà, làm như vậy chủ yếu vẫn là muốn nhìn người nào đó, gần đây cô đi cùng Cố Trữ rất nhiều, cùng nhau ăn cơm không phải 1 2 lần, đôi khi cô còn đem tiểu Tiện Viên đến nhà họ Cố.
Tiếng va chạm chìa khoá ngoài cửa lách cách, Lục Cảnh Hàng đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Bạch Thuần Khiết ôm tiểu Tiện Viên quay về, anh ra vẻ tình cờ gặp nói: “ Về rồi à.”
“ Ừh.” Bạch Thuần Khiết lên tiếng trả lời tiếp tục mở cửa.
“ Ăn cơm chưa?”
Lời này cho dù kẻ ngu cũng có thể nghe ra ccó toan tính gì. Bạch Thuần Khiết dừng động tác ngẩng đầy nhìn phía Lục Cảnh Hàng: “ Có ý gì?”
“ Không có gì, tôi đang định ra ngoài ăn cơm, nếu chưa ăn thì cùng đi.”
“ Vậy đi.” Cúi đầu nhìn kẻ đang cọ giầy dưới chân, Bạch Thuần Khiết đã bị dạ dày đánh bại, mở cửa đem tiểu Tiện Viên đá vào trong, khoá lại: “ Đi thôi.”
Trong thang máy, Lục Cảnh Hàng hỏi cô muốn ăn cái gì, Bạch Thuần Khiết muốn nói thật, nói bây giờ cô muốn ăn hải sản, nhưng giờ đâu bằng ngày xưa, ví cô không cho phép ăn hải sản. “ Khu bên cạnh mới mở quán bánh bao, vào trong đó nếm thử chút đi.”
“ Tôi không ăn bánh bao nhân thịt.”
“ Tôi nhớ, nhà kia chuyên bán bánh bao chay.”
Một câu tôi nhớ rõ, mặt hai người trong thang máy giống như nhớ cái gì đó, bầu không khí xấu hổ xung quanh 2 người. May mắn là bọn họ ở tầng lầu không cao, đinh 1 tiếng thang máy tới lầu 1, từ bên trong đi ra gặp vài vị hàng xóm quen mặt, Bạch Thuần Khiết chủ động theo chân chào hỏi mọi người, mà Lục Cảnh Hàng lại trầm mặc giống như người mới chuyển đến.
“ Anh, trong công việc giao tiếp giỏi thế, mà sao lại về nhà trở nên lạnh như băng? Không biết bây giờ đã không thịnh hành nam lạnh lùng rồi à?”
“ Cho nên bây giờ cô dạy tôi cách ở chung với hàng xóm hả?”
“ Anh muốn học, tôi không ngại thu học phí của anh.”
Lục Cảnh Hàng khoé miệng mang theo chút yếu ớt liếc cô 1 cái, 2 người ở chung cuối cùng trở lại bình thường, không chiến tranh lạnh nữa.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người hoàn toàn quên trong nhà mình có 1 con chó con đang trông, giống như 1 đôi tình nhân hưởng thụ ngày chủ nhật đang sóng vai thẳng đến siêu thị. So sánh với cửa hàng, đương nhiên Bạch Thuần Khiết không thích siêu thị lắm, nhưng mỗi lần đi cùng Lục Cảnh Hàng, tâm tình của cô rất ấm áp.
“ Ạnh đi nhanh lên.” Dừng bước lại, cô quay đầu thúc giục người phụ giúp mua sắm Lục Cảnh Hàng: “ Phía trước có thức ăn cho thú cưng, tôi muốn mua 1 ít cho tiểu Tiện Viên.”
“ Biết rồi.” Bước lớn chân, Lục Cảnh Hàng vội vàng đuổi kịp người.
Hai người bọn họ đi qua quầy chuyên bán trang điểm, nhưng người bán hàng không ngừng thảo luận về bọn họ Các cô hâm mộ nhìn bọn họ: “ Cô kia thật may mắn, có thể tìm được ông chồng đẹp trai như vầy!”
“ Không chỉ đẹp trai thôi đâu, còn cùng cô đi siêu thị! Cái người kia ở nhà tôi chỉ biết chơi game!” Cô béo mập cũng bày vẻ mặt hâm mộ.
Nghĩ Bạch Thuần Thuần Khiết và Lục Cảnh Hàng là cặp vợ chồng đẹp đôi không chỉ 1 2 người. Ngay cả bảo vệ siêu thị bởi vì thấy hai người đi mua đồ về, cũng đau lòng mà cho rằng Bạch Thuần Khiết quỳ gối dưới chân Lục Cảnh Hàng, đuợc anh cưới về làm vợ.
“ Mẹ, chú này đẹp trai quá, sau này lớn lên con cũng muốn có chồng đẹp trai như dì này!”
“ Cái đứa nhỏ này, không được nói thế! Con được giống dì này!” Người mẹ ôm đứa nhỏ có chút bất mãn.
Nghe vậy, Bạch Thuần Khiết mặc kệ, cho dù hiện tại cô không phải là quần áo, cũng không phải người nào đều có thể ghét bỏ cô! Thu người lấy gói thực phẩm cho chó xuống, cô khó chịu hỏi người mẹ kia: “ Chị này, tôi giống người không ra gì à, đứa nhỏ của chị nói muốn giống tôi, sao chị lại không vui?”
Người mẹ vừa nghe lời này, biết Bạch Thuần Khiết hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “ Cô, hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế, đứa nhỏ nhà tôi là con trai.”
Ánh mắt Bạch Thuần Khiết dời từ người mẹ đến đứa nhỏ, mặt cô bỗng ửng đỏ.
Sau khi hai mẹ con nhà kia rời đi, Lục Cảnh Hàng ở 1 bên xem kịch vui cười lên tiếng. Cảm giác trên mặt không nén đựơc giận, Bạch Thuần Khiết muốn đem lỗ châu mai nhắm ngay anh ta: “ Cười cái gì? Chỉ là hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích?”
“ Giải thích cái gì?” Vẻ mặt anh có đủ kinh ngạc.
“ Giải thích tôi không phải là … vợ anh.”
Mỉm cười: “ Người xa lạ …….. không cần giải thích.”
“ Bọn họ là người xa lạ, có lẽ bọn họ chính là người nhà của người quen của anh đấy! Nhỡ may nếu chuyện hiểu lầm rơi đến tai quản lý Hàn , đến lúc đó tôi sống sao đây trời!”
“ Ừh, vấn đề lớn đây!” Đối mặt với suy nghĩ nhiều như Bạch Thuần Khiết, Lục Cảnh Hàng duy trì thái độ ‘ đùa cô chơi’, “ Chỉ có điều giải quyết không quá khó khăn, cô có thể lựa chọn không cần sống!”
“ Xí …” Biết mình bị đùa giỡn, Bạch Thuần Khiết không hề đáp lời anh.
Sau khi thu ngân tính tiền, hai người rời khỏi siêu thị, Bạch Thuần Khiết đột nhiên phát hiện 1 nhà mới mở shop quần áo. A, cô thích nhất cái bảng hiệu, mà trang phục mùa hè không biết thế nào, có nên nhìn không nhỉ? Không biết tính thế nào, cô do dự vẫn là quyết định nhắm mắt đi qua. Nói là như vậy, nhưng khi cô đang nhắm mắt, kết quả theo lẽ thường đi lên phía trước đụng vào Lục Cảnh Hàng.
“ Xương cốt không tồi.” Bị đâm cho rất đau.
“ Xin lỗi.”
Nhìn trên mặt cô có vẻ mẫu thuần, Lục Cảnh Hàng quay đầu nhìn cửa hàng mới khai trương, hoàn toàn hiểu được tâm tình Thuần Khiết lúc này, anh mở miệng đề nghị nói: “ Theo tôi vào xem đi.”
“ Anh muốn vào xem quần áo.” Đây là quán cho phụ nữ mà.
“ Đúng, tôi muốn mua quần áo.”
“ Lục Cảnh Hàng, anh …” Bạch Thuần Khiết chớp mắt: “ Không phải anh thích làm phụ nữ chư?” Phải biết rằng ở cái xã hội này, loại người nào đều có! Không nhìn lời nói nhảm cô, Lục Cảnh Hàng dẫn theo túi này nọ đến chop. Nếu anh muốn xem, cô cũng vào xem thế nào, giây phút này nhắc nhở mình giám sát chặt chẽ ví là được! Bạch Thuần Khiết kiềm chế không tồi, nhưng vài phút sau, Lục Cảnh Hàng 1 câu giúp tôi xem bộ này, khiến dục vọng của cô mặc quần áo càng không thể vãn hồi. Mới đầu cô mặc thử chính là bộ quần áo màu lam, kết quả là …. Không … cẩn thận, bộ màu hồng, da cam, lục tất cả đều không được thoát khỏi ma chưởng của cô.
Ra khỏi phòng thay đồ, Lục Cảnh Hàng lại bắt cô thử những bộ khác, ai cũng đều mệt. Hơn nữa nhân viên cửa hàng cũng hết kiên nhẫn, bắt đầu khinh thường.
Bạch Thuần Khiết lại 1 lần nữa thay đồ khác, Lục Cảnh Hàng liền kêu: “ Mua bộ này.”
“ Một bộ này?” Chỉ vào chính mình trong gương, Bạch Thuần Khiết hỏi anh: “ Tôi mặc thích hợp không có nghĩa là quản lý Hàn mặc cũng thích hợp.”
Lục Cảnh Hàng 1 bên lấy card đưa cho nhân viên, 1 bên trả lời: “ Tôi chưa nói mua cho cô ấy.”
Nghe đến đáp án này, Bạch Thuần Khiết hiểu được ý của Lục Cảnh Hàng, nhưng cô vẫn muốn xác minh 1 chút: “ Mua cho dì?”
Lại không nhìn lời vô nghĩa của cô, anh lấy card bỏ vào ví da: “ Mặc luôn đi.”
Mặc luôn đi, nói đúng hơn là, quần áo này mua cho anh. Trong lòng Bạch Thuần Khiết 7 8 phần rung động, ngay cả mắt cũng chưa rời khỏi anh: “ Bộ này không hợp, không bị trừ lương chứ ….”|
Lục Cảnh Hàng dừng chân quay đầu lại hỏi cô: “ Muốn tôi trừ 1 chút tiền lương của cô hả?”
“ A …” Cô không có ý này!
“ A cái gì mà a, xem như là trang phục trong công ty anh đi, tôi không muốn làm trợ lý của anh mà phải ăn mặc quê mùa.”
Lại nghĩ tới ngày đó mấy bà nhiều chuyện cứ tra hỏi, Bạch Thuần Khiết ngay tức khắc vẻ mặt giả bộ mang ơn bộ dáng: “ Cảm ơn Lục tổng, tôi đây về sau nhất định chú ý hình thượng, bảo đảm về sau không hề cho anh xấu mặt!”
Lại giả ngây giả ngô …. Lục Cảnh Hàng chau mày lại: “ Về nhà nhanh.”
“ Vâng, Lục tổng! Tôi đây nghe theo chỉ huy!” Bạch Thuần Khiết đi theo phía sau Lục Cảnh Hàng, nhãn mác quần áo ở mông đằng sau cô bay nhẹ nhàng.
Danh sách chương