edit: Mai Như Ảnh

“ Cảnh Hàng, cháu còn nhớ chú không, chú là chú Bạch đây.”

Cửa sổ ở ngay sát mặt đất, Lục Cảnh Hàng dừng tay đang lật xem tài liệu , nửa giây sau anh tháo kính đang đeo tao nhã trả lời:” Cháu nhớ, lâu không gặp chú.”

“ Đúng vậy, hơn năm năm rồi. Lâu không liên lạc, bây giờ chú có một việc muốn làm phiền cháu  nhưng chú không biết mở miệng thế nào.”

“ Chú cứ nói, cháu nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ.”

“ Là về Tiểu Khiết.”

Một cái tên đơn giản dễ dàng đánh tan sự trầm ổn của Lục Cảnh Hàng, trong mắt anh hiện lên một chút hoảng hốt đủ để chứng minh.

“ Cảnh Hàng, chú cũng không muốn giấu diếm cháu. Công ty của chú đang gặp vấn đề. Hiện tại  đang đưa lên  tòa xử lý, tình huống không được tốt lắm, có thể chú sẽ bị thua kiện. Cháu không biết, tuần trước, bởi vì người lãnh  đạo công ty của nó uống rượu say lỡ đắc tội với nó, thế nhưng nó lại đi trả thù ,  gọi điện cho công ty đối thủ tiết lộ những tài liệu bí mật của công ty. Nếu Tiểu Khiết biết chú bị người ta hãm hại bỏ tù, chú không biết nó còn làm chuyện gì quá đáng nũa. Sở dĩ chú muốn cháu chăm sóc nó một thời dian.”

“ Chú Bạch, cháu  nghĩ cháu không thể giúp chú. Nhưng cháu có thể giúp đỡ công ty chú.”

“  Tình hình công ty rất phức tạp, chú không muốn liên lụy cháu, cháu đồng ý  chăm sóc Tiểu Khiết thật tốt là chú cảm kích lắm rồi.”

Lục Cành Hàng nhăn mày lại, một lúc lâu nói:” Vì sao lại là cháu?”

“ Chú tin tưởng cháu, hơn nữa Tiểu Khiết nhất định sẽ nghe lời cháu nói.”

Khóe miệng mỉm cười phức tạp hiện ra:” Cháu sẽ cố gắng.”

Từ thành phố A đến thành phố C cũng mất mấy giờ chặng đường xe khiến giấc ngủ của Bạch Thuần Khiết bị đứt quãng, có  giọng  nữ la hét trong tiếng loa  “  Gặp lại quý khách ở chuyến tàu lần sau” đánh thức, cô xách hành lý xuống xe.  Dòng người xa lạ bắt đầu đi chuyển kích thích thần kinh cô, không hiểu hưng phấn.

Tin nhắn di động vang lên, là nhóm bạn tốt của thành phố A gửi MSM đến một đoạn clip:” Nhóc con Thuần Khiết thân mến, chúng tớ tin tưởng cậu nhất định dùng khí chất độc đáo của mình để chinh phục toàn bộ thành phố C, nhưng cũng muốn cậu có thời gian trở về chinh phục lại chúng tớ nha ~! Nếu không chúng tớ  lại quên cậu đấy!”

Một đám người ngu ngốc, mình làm sao có thể theo chân bọn họ trở thành bạn bè mãi được! Nhỏ giọng mắng, nhưng  trên khóe miệng của Bạch Thuần Khiết lại có chút mỉm cười. Thu hồi di động giữa biển dòng người để tập trung tìm kiếm người kia,  hình dáng Lục Cảnh Hàng vốn quen thuộc lại xa lạ nhanh chóng bị cô  nhìn thấy.  Đẩy dòng người ra, Bạch Thuần Khiết lập tức đến gần anh, càng ngày càng gần, khóe miệng cô để lộ tươi cười, mà trên mặt Lục Cảnh Hàng lại có thái độ hững hờ như không, bọn họ giống như hai người chưa từng quen biết nhau, chưa từng cùng nhau lớn lên vượt qua khoảng thời gian quan trọng nhất của con người.

“ Hóa ra là sau khi về nước anh định cư ở thành phố C.”

Đón lấy hành lý trên vai Bạch Thuần Khiết, Lục Cành Hàng trả lời một câu rất đơn giản:” Ừ.”

Quên đi,  con người không muốn ôn chuyện cũ của bản thân, cô phối hợp. Ra nhà ga, hai người ngồi lên chiếc xe hơi màu bạc, Bạch Thuần Khiết mới mở miệng hỏi: ” Tôi nghỉ ngơi ở đâu?”

“ Đối diện nhà anh.”

“ ….” Giật mình một chút ,  Bạch Thuần Khiết nhếch môi nói với Lục Cảnh Hàng một cách kính cẩn:” Thật trùng hợp, chúng ta lại ở đối diện.”

Lục Cảnh Hàng không nói tiếp,  thái độ như trước bỗng nhiên khởi động máy.

Là không muốn chào đón cô nhưng vẫn phiền bản thân mình đi đón, ngồi phía sau Bạch Thuần Khiết bĩu môi, cô cũng không nghĩ năm năm liền không liên lạc với “ Lão bạn học.” Nếu không nhờ tài mồm mép tép nhảy của ba chắc cũng không phá nổi lòng cứng như thép, cô nhất định kiên trì ở lại thành phố A cùng với đám bạn sống phóng túng không lý tưởng.

Ngoài cửa sổ xe, nhà cao tầng liên tiếp hiện lên,  một đoạn lộ trình sau yên tĩnh lạ thường, chiếc xe dừng lại trước cửa một quán par.

“ Đi uống rượu?” Chỉ vào cửa quán par, Bạch Thuần Khiết hỏi Lục Cảnh Hàng.

“ Có sao không?”

“ Đương nhiên không có.” Cô cũng không muốn ôm loại chờ mong này.

“ Nhân viên trong công ty tụ họp, nếu cô không muốn tham gia, chìa khóa xe ở trong này.”

Ngụ ý của anh chính là, đã quấy rầy quan hệ của anh với nhân viên trong công  ty bảo bản thân tự lái xe về nhà sao? Cô nào biết đường: “Bọn họ chắc sẽ không để ý đến tôi, cứ tham gia đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện