Nhiều lúc, giữa nam nữ cũng có chiến tranh, chiến đấu, đổ máu nhưng thắng đua đều không quan trọng. Chỉ cần nếm thử mùi vị này một lần thì sẽ biết sự bình tĩnh quý giá đến thế nào. 1 Mối quan hệ giữa Tiểu Quân và Khởi Trung có bước nhảy vọt. Nhưng cô không định nói cho mẹ mình biết điều này. Nói cũng chẳng ích gì bởi vì lúc này mẹ cô chỉ chú ý đến một điều. Đó là làm thế nào để con gái mình lấy được một người chồng giàu có. Rõ ràng Khởi Trung còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn của bà. Tiểu Quân không hề cảm thấy mình yêu Khởi Trung nhưng cô thích ở bên anh. Cảm giác này vốn không mãnh liệt lắm nhưng khi so sánh với Lý Tuấn Khanh thì cuối cùng cô cũng thừa nhận rằng, chuyện một đôi nam nữ có thể ở bên nhau không liên quan lắm đến chuyện họ có yêu nhau hay không nhưng điều quan trọng là liệu họ có thể cùng chấp nhận không? Là cả hai bên chứ không phải là đơn phương hài lòng vô điều kiện. Nhưng mẹ của Tiểu Quân lại không hề nghĩ như vậy. Hôm đó, Tiểu Quân bỏ rơi Lý Tuấn Khanh về nhà một mình, cô vốn cho rằng chuyện này thế là xong. Không ngờ đối phương lại thích Tiểu Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta lại nhờ dì họ tiếp tục hẹn cô. Nhận được tin này, bà Hà vui đến mức không tài nào ngủ được. Nhà họ Lý là người Thượng Hải, nhiều năm trước gia đình họ đã di dân sang Mỹ. Bây giờ, họ đang đầu tư vài dự án kiến trúc ở trong nước. Gia đình họ rất giàu có và chỉ có hai người con trai. Con trai cả đã lập gia đình, con cái anh ta cũng đã lớn. Lý Tuấn Khanh là con thứ. Tính tình cứng nhắc, ít khi nói chuyện với bạn bè. Lần này về nước, anh ta cũng muốn tìm đối tượng. Sau khi kết hôn thì hai vợ chồng sẽ về Mỹ sống. Gia đình giàu có, lại không phải là con trưởng nên gia đình anh ta cũng không yêu cầu quá cao với con dâu, chỉ cần anh ta vui là tốt rồi. Tiểu Quân không vui. Cô hoàn toàn không có cảm tình gì với người đàn ông chỉ luôn miệng nhắc đến bố mẹ nhưng mẹ cô lại tìm mọi cách để ép cô gặp mặt Lý Tuấn Khanh. Cô phản đối kịch liệt nhưng lại bị mẹ giáo huấn cho một bài: - Luôn miệng nhắc đến bố mẹ thì sao? Điều đó chứng tỏ người ta rất có hiếu. Bây giờ tìm một đứa con có hiếu biết vâng lời cũng khó lắm đấy. Con tìm thử cho mẹ xem. Sinh được đứa con gái mà toàn phải chịu ấm ức. - Mẹ, mẹ nói có lý một chút được không? Hai người ở bên nhau cũng cần phải có tình cảm. Con chẳng có chút cảm tình nào với anh chàng họ Lý đó cả, thấy anh ta là con chẳng muốn nói chuyện rồi. - Không phải Tiểu Quân không yêu mẹ nhưng hai mẹ con cứ nói đến chuyện lấy chồng là không khí lại trở nên căng thẳng. - Tình cảm có thể nuôi dưỡng dần dần. Con không hẹn hò với người ta thì làm sao nuôi dưỡng được tình cảm? Hơn nữa, hai người cần gì phải nói chuyện nhiều với nhau? Sau này con sẽ biết, khi yêu thì hai người luôn muốn nói chuyện với nhau nhưng khi lấy nhau rồi thì một ngày chưa chắc đã nói chuyện với nhau nổi chục câu. Mẹ nói như thể đó là chuyện đương nhiên. Tiểu Quân chỉ vào bố nói: - Con thấy ngày nào bố mẹ cũng nói chuyện với nhau đấy thôi. Làm gì có chuyện không nói với nhau đến chục câu chứ? Ông Hà gật đầu, bước đến xoa dịu vợ: - Bà xã, nếu con gái không thích thì chọn đối tượng khác. Tôi thấy anh chàng đó ngốc ngốc thế nào ấy, cũng chẳng có gì tài giỏi cả. - Ông thì biết gì chứ? Ngốc mới tốt. Con gái chúng ta đã đủ ngốc lắm rồi. Tìm một người tinh nhanh để anh ta nuốt chửng con gái mình sao? - Con có ngốc đâu chứ? – Tiểu Quân tức giận, cuối cùng cô buông một câu. – Dù sao con cũng không muốn đi chơi với anh ta. Nếu muốn đi thì mẹ tự đi đi. Bà Hà nổi giận đập tay đánh “rầm” một cái xuống mặt bàn: - Con dám. Thấy gia đình lại sắp xảy ra đại chiến, dù ông Hà có theo chủ nghĩa lạc quan cũng không nén nổi lòng mình đứng sang một bên thở dài. Tiểu Quân thấy vậy mà không nhẫn tâm, cô phải nghĩ cách giải quyết chuyện này nhưng không thể cứng nhắc với mẹ được. Cuối cùng, cô đành cắn răng gật đầu: - Được rồi. Con sẽ đi chơi với anh ta một lần nữa. Để chấm dứt nhanh, hôm sau Tiểu Quân hẹn Lý Tuấn Khanh đi ăn trưa. Đến giờ dùng bữa trưa, Lý Tuấn Khanh đến đón cô, họ lại đi ra bến Thượng Hải. Cô vừa nghe nơi đến mà giật mình: - Sao phải đi xa thế chứ? Buổi chiều tôi còn phải đi làm. - Là cô Lan đặt nhà hàng đấy. Tất cả đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đến là họ dọn thức ăn lên thôi. – Anh ta giải thích. Anh chàng này chẳng tự làm chuyện gì bao giờ sao? Tiểu Quân thở dài, nghĩ đến những điều mình muốn nói cũng chẳng tốn nhiều thời gian. Thôi vậy, cứ đi với anh ta. May mà buổi trưa đường khá thông thoáng, tòa nhà công ty Tiểu Quân làm việc cách bến Thượng Hải không xa chỉ mất khoảng hơn mười phút là tới. Lý Tuấn Khanh lái xe men theo con phố và dừng lại thì có người phục vụ ra nhận chìa khóa, mở cửa cho họ và đưa xe vào bãi đỗ. Nhà hàng đặt ở bến Thượng Hải số ba. Nền đá cẩm thạch sáng bóng. Khi Tiểu Quân bước vào thang máy, có một cô phục vụ đeo găng tay trắng giữ cửa thang máy mỉm cười với họ. Nhà hàng này không có gì xa lạ với cô. Ngày trước, khi cô còn ở bên Chí Hào, anh ta thường đưa cô đến đây. Lâu ngày không đến, bước vào bên trong cô không kìm nổi lòng mình liếc nhìn chiếc bàn nơi mình vẫn thường ngồi, chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ trống không, để tấm bảng đã đặt trước. Trên đường đi, Lý Tuấn Khanh luôn cố gắng bắt chuyện nhưng Tiểu Quân nói rất ít, có lúc cô im lặng rất lâu. Bây giờ ngồi xuống, anh ta gọi món xong thì càng chẳng biết nói gì, lại lau mồ hôi. Trên đường đi, không biết anh ta đã lau mồ hôi bao nhiêu lần rồi. Tiểu Quân thấy tội nghiệp nên ngại ngần hỏi: - Anh sao thế? Nóng lắm ư? - Không nóng, không nóng. – Anh ta lắc đầu. – Hình như em không thích nói chuyện lắm thì phải. Tiểu Quân cười, cúi đầu xoay xoay cốc nước trước mặt, bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể mở miệng bảo anh ta bỏ ngay cái ý định tiếp tục với mình đây? - Em nói về bản thân mình đi, Em thường thích làm gì? Phải rồi. Gần công ty em làm có rạp chiếu phim không? Tối nay, chúng ta đi xem phim nhé. – Lý Tuấn Khanh lại lau mồ hôi. Lạ thật! Sao cứ thấy cô là anh ta lại cảm thấy nóng nhỉ? Phục vụ mang đồ ăn lên mà cô chẳng hề để tâm: - Lâu lắm rồi tôi không đi xem phim. Phim trong nước phát triển, tuy nhiên có những bộ phim không được phép công chiếu. Tôi rất ít khi đến rạp chiếu phim, thường thì tôi mua đĩa về xem. - Không được phép công chiếu ư? Phim nào thế? – Khó khăn lắm cô mới chịu mở miệng nói chuyện, anh ta chớp lấy cơ hội ngay. - Nhiều lắm! - Em thích xem phim gì? Nếu ở đây không có thì chúng ta có thể đến Hồng Kông xem. Bay từ Thượng Hải đến đó nhanh lắm! – Anh ta không lau mồ hôi nữa mà lại nói rất thành khẩn. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Trước mặt cô vẫn là Lý Tuấn Khanh có khuôn mặt béo trắng mà thở phào nhẹ nhõm. Nhà hàng quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, người phục vụ nói giọng Quảng Đông, lại thêm câu nói mà cô không chỉ mới nghe một lần, đến cả khẩu khí cũng giống hệt Chí Hào. Nếu thần kinh cô không đủ vững thì có lẽ đã tưởng là mình bị ma nhập, quá khứ quay về, cái quá khứ mà cô đã cố gắng hết sức để thoát ra. Lấy lại bình tĩnh, Tiểu Quân không chần chừ nữa mà nói thẳng luôn: - Anh Lý, chúng ta không hợp nhau. Anh ta bàng hoàng nhìn cô, nét mặt hết sức kỳ quái, mãi sau mới thốt ra được một câu: - Tại… tại sao? Người đàn ông này căng thẳng đến mức nói lắp bắp, Tiểu Quân nghe mà càng thêm quyết tâm, thở dài một tiếng, cô nói: - Gia đình tôi không giàu có, rất bình thường, điều kiện kém hơn nhiều. Anh ta vẫn không hiểu nhưng thở phào đáp lại: - Tôi biết. Dì cũng đã nói cho tôi biết gia cảnh nhà em. Không sao. Bố mẹ tôi không để ý đến điều đó. Tiểu Quân dở khóc dở cười: - Rốt cuộc đây là chuyện của ai vậy? Chuyện của bố mẹ anh hay là chuyện của anh? Có lẽ anh ta đã biết mình nói sai nên vội vàng giải thích: - Tất nhiên là chuyện của tôi nhưng ý kiến của bố mẹ cũng rất quan trọng. Chị dâu tôi cũng là do bố mẹ chọn. Tình cảm giữa hai anh em tôi rất tốt. - Bố mẹ anh vẫn chưa gặp tôi, sao anh lại khẳng định là họ không để ý chuyện đó? Biết đâu họ lại không hài lòng về tôi thì sao? – Cô cảm thấy cái gia đình này thật là kỳ lạ! Cô lại hỏi. Anh ta cười: - Họ đã thấy em rồi. Hôm chúng ta đi ăn cơm có gắn máy quay. Họ xem xong thì nói em rất xinh đẹp, ít nói, lại rất hào phóng. Tiểu Quân nghe xong liền trừng mắt nhìn anh ta: - Máy quay gì cơ? Các người quay lúc nào? Sao tôi không biết? Cô lớn tiếng một chút khiến con mắt của mọi người trong nhà hàng đều đổ dồn về phía họ. Lý Tuấn Khanh vội giơ tay ngăn cô lại. - Là mẹ em đề nghị. Lúc đầu chúng tôi cũng không nghĩ tới nhưng đúng là rất hiệu quả! Bố mẹ tôi rất hài lòng. - Tôi không hài lòng. – Tiểu Quân nổi giận. –Các người coi tôi là cái gì chứ? Món thịt lợn được bày bán sao? Trước khi mua lại còn cùng nhau xem xét chọn lựa. Anh ta không ngờ mình càng nói lại càng khiến cho cô tức giận nên lo lắng đến toát mồ hôi: - Em đừng giận. Nếu em không thích thì sau này chúng tôi sẽ không quay nữa mà. - Còn có sau này sao? – Tiểu Quân đứng phắt dậy. – Anh Lý, xin lỗi anh. Tôi có bạn trai rồi. Hôm nay, tôi đến để nói cho anh biết. Xin anh đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa. Tạm biệt. 2 Đường về công ty, ánh nắng chói chang, Tiểu Quân cảm giác trước mắt mờ đi. Cô thò tay vào túi lần tìm điện thoại, tiện tay ấn luôn một dãy số. Nhưng vừa ấn nút gọi thì cô lại tắt đi luôn rồi tự cười mình ngốc. Việc gì phải thế? Cô nên biết khống chế bản thân. Nếu lần nào cũng cần an ủi thì sau này cô sẽ phải làm thế nào? Hơn nữa, với tình huống hôm nay, muốn được Khởi Trung an ủi thì cô chẳng biết nói thế nào đây? Tiểu Quân kiên quyết bỏ điện thoại vào trong túi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại lấy nó ra gọi về nhà. Khi điện thoại đổ chuông, cô bắt đầu cầu khấn, mong là không phải mẹ nghe điện thoại. Đầu bên kia truyền lại giọng bố, Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm. Cô nói hôm nay phải làm thêm, có thể sẽ về nhà muộn nên bố mẹ đừng đợi cơm. Bố cô bảo ừ rồi lại nói, mẹ cô đang nói chuyện với người ta ở dưới nhà, ông hỏi có cần gọi bà lên nói chuyện với cô không thì Tiểu Quân liền từ chối ngay. - Không cần, không cần đâu ạ. Bố nói với mẹ con là được rồi. - Mẹ con vừa nhắc không biết con đã đi ăn trưa về chưa? Bố thấy hình như mẹ con định gọi điện cho con đấy. Mẹ con nhấc điện thoại lên mấy lần rồi. – Bố cô thông báo tình hình mới nhất ở nhà. Tiểu Quân khổ sở: - Cái này cứ đợi con về nhà rồi nói ạ. Bố, điện thoại của con sắp hết pin rồi. Con gác máy nhé. Sau khi gác máy, Tiểu Quân thở dài. Cô biết cho dù mình không nói thì mẹ cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin từ dì Lan. Cô kiên quyết từ chối Lý Tuấn Khanh như vậy, chắc chắn sẽ gây một cú sốc lớn cho mẹ. Bữa tối nay, phần nhiều sẽ biến thành buổi chất vấn cô. Để giảm bớt sức ép cho mình, cô quyết định giữ cho mình một tấm lá chắn. Công việc ở công ty vẫn vô cùng bận rộn. Buổi chiều có cuộc họp thường kỳ. Tuy bữa trưa đó không mất nhiều thời gian nhưng cô phải đi từ bến Thượng Hải về nên khi bước vào phòng họp thì mọi người đều đã có mặt đông đủ. Khi ngồi xuống, cô có cảm giác như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình. Đặc biệt là Triệu Tinh ngồi ở dãy bàn dài bên phải. Cô ta cứ nhìn về phía cô với ánh mắt thăm dò. Tiểu Quân lấy làm lạ, cô hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong đôi mắt của cô ta. Từ sau khi Triệu Tinh bàn giao dự án của công ty Khởi Hoa cho cô, thái độ của cô ta ngày càng kỳ lạ. Bình thường, cô rất ít khi nói chuyện với cô ta. Cô làm mọi việc theo nguyên tắc riêng của mình. Việc gì nên làm thì sẽ cố gắng hết sức còn việc gì không nên làm thì quyết không nhúng tay vào. Hơn nữa, lần này là Triệu Tinh nợ cô. Cô đã phải thay cô ta nhận mớ hỗn độn này, lại còn chỗ nào chưa đủ tử tế chứ? Tiểu Quân cảm thấy rất kỳ lạ! Trưởng phòng đã bắt đầu bài phát biểu dài vô tận. Từ những kết quả gần đây nhất của công ty cho đến việc phân tích tình hình thị trường quốc tế, hình thái kinh tế tài chính toàn cầu… Cô nghe mà ngán ngẩm, lại thêm trong lòng đang phiền muộn nên chỉ có cảm giác một ngày dài như cả năm. Cuối cùng cũng đợi được đến lúc trưởng phòng tổng kết xong, Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm. Cô đang định đứng lên thì nghe tiếng ông ta ho hắng rồi nói tiếp: - Mọi người đợi đã. Hôm nay, tôi có tuyên bố một chút về việc bồi dưỡng ngiệp vụ cho nhân viên ở nước ngoài. Cả phòng họp vốn đã có tiếng đẩy ghế đứng dậy thì bỗng trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu Quân. Tiểu Quân cũng dừng lại. Tất nhiên là cô biết về chuyện bồi dưỡng nghiệp vụ này. Hàng năm, phòng Kế hoạch đều có một người tham gia khóa bồi dưỡng nghiệp vụ cấp quốc tế ở Bỉ. Đây cũng là một trong những khoản tiêu tốn quỹ phúc lợi lớn nhất của công ty. Thường thì nó dùng để khích lệ những nhân viên có nhiều thành tích nhất. Cuối năm ngoái cô đã có cơ hội nhưng kế hoạch đào tạo bên phía Bỉ lại bị trì hoãn. Không ngờ vài tháng sau lại có tin rồi. Ông trưởng phòng béo ị cũng liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng kỳ quái nhưng ông ta nhanh chóng quay mặt về phía Triệu Tinh nói: - Triệu Tinh, lần này công ty quyết định cử cô tham gia khóa bồi dưỡng nghiệp vụ. Đây là một cơ hội rất tốt. Hy vọng là cô sẽ học tập thật tốt. Triệu Tinh đứng lên, cách cả một chiếc bàn dài, cô ta lại nhìn Tiểu Quân rồi cười nói: - Cảm ơn công ty đã dành cho tôi cơ hội này. Nhất định tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt. Tiểu Quân không nói gì. Dường như cô bị ai đó đánh vào đầu đến mức hoa cả mắt. Những người khác cũng không nói gì, cả phòng họp chỉ có tiếng của trưởng phòng vang lên: - Mọi người giải tán. Ai về việc của người nấy. – Nói xong, ông ta bước đi trước. Tiểu Quân là người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp. Trước khi ra ngoài, Khâu Tĩnh vỗ vai cô một cái, nhưng cô hoàn toàn không có phản ứng gì. Sau khi bước ra khỏi phòng họp, cô đi thẳng đến phòng trưởng phòng, không gõ cửa mà cứ thể đẩy cửa bước vào. Trưởng phòng và Triệu Tinh đang nói chuyện, nhìn thấy cô, hai người bỗng dừng lại. Triệu Tinh bước ra ngoài trước. Khi đi qua Tiểu Quân, cô ta cố ý chạm vào cô rồi mỉm cười thì thầm bên tai cô: - Chị à, chị đừng buồn! Vất vả cả năm cũng chẳng ích gì đâu. Chị nên sớm hiểu được điều đó chứ. Tiểu Quân im lặng, cô hoàn toàn không có ý định trả lời. Đợi đến khi cửa phòng khép lại, cô mới mở miệng hỏi trưởng phòng: - Tại sao lại là Triệu Tinh? Ông trưởng phòng xoa xoa tay: - Tiểu Hà, tôi biết trong lòng cô không phục. Nhưng tôi đã nói rồi, đây là quyết định của công ty. Tôi cũng không thể làm gì được. Cô cắn răng rồi lại nói: - Trình độ chuyên môn và công việc của Triệu Tinh không đủ tiêu chuẩn của chỉ tiêu này. Tôi sẽ làm đơn gửi lên công ty. - Làm đơn ư? – Trưởng phòng cười. – Cô định gửi đơn cho ai? Tiểu Hà à, cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Bây giờ cô gái đó đã thành phượng hoàng rồi. Tôi cũng không dám động đến cô ta. Đến lúc đó, cô ta bực mình thì ai biết công ty sẽ xử lý cô thế nào? Bây giờ kiếm được công việc cũng không dễ dàng gì. Cô làm việc rất tốt. Lùi một bước trời cao biển rộng. Cô hãy biết nhẫn nhịn đi. - Tôi không phục. – Nghĩ đến những ngày mình phải miệt mài suốt ngày suốt đêm bên máy tính, những ngày chạy đi chạy lại dưới nắng mà thái dương của Tiểu Quân giật giật, mắt cô cay xè, đỏ lên và chỉ bật ra được ba từ đó. - Không phục ư? Thực ra cũng tiếc cho cô. Tiểu Hà, cô làm việc bao nhiêu năm nay mà chẳng lẽ điều này cô cũng không hiểu sao? Chỉ cần cô đồng ý thì Triệu Tinh kia có là gì đâu. Thực ra bây giờ vẫn chưa muộn. Cô có cần tôi giới thiệu giúp cô không? – Ông trưởng phòng bước tới, giơ tay đặt lên vai cô, nở nụ cười gian giảo. Cảm giác khó chịu xen lẫn với cơn giận nổi lên, Tiểu Quân giật lùi lại một bước, thét lên: - Đừng động vào tôi. Mặt ông trưởng phòng biến sắc. Hà Tiểu Quân đã xoay người kéo cửa bỏ đi mà không thèm ngoái đầu quay lại. 3 Sau khi rời khỏi công ty, Tiểu Quân một mình đi trên phố, đi mãi mà không biết mình sẽ đi đâu. Đến khi màn đêm dần buông xuống, những ngọn đèn đường bật sáng, đèn neon giăng khắp nơi chiếu một vầng sáng kỳ lạ. Một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh, là xe taxi, một đôi nam nữ tay trong tay bước ra. Họ cười đi ngang qua cô rồi đẩy cửa một quán rượu bước vào, Cảnh cửa màu đen mở ra. Cô nghe có tiếng nhạc bên trong, là tiếng nhạc Jazz, giọng nữ mạnh mẽ khuấy động cả tâm hồn. Cô đã nghe bài hát này từ cách đây rất lâu rồi và cứ thế bước vào trong quán. Đêm buông xuống, quán rượu mờ mờ ảo ảo, tiếng hát quay vòng, cô ngồi trong một góc thở dài. Khi Khởi Trung nhìn thấy Tiểu Quân thì đã gần nửa đêm, cô ngồi một mình trong góc của quán rượu, bên cạnh không hề có ai. Anh bước tới ngồi xuống trước mặt cô. Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt mơ màng như thể không quen anh, rồi cô nhanh chóng nhớ ra anh nhưng lại chỉ nói: - Anh đến rồi. Anh biết rõ là cô say vì ngay sau đó cô hỏi anh: - Ai bảo anh tới đây? - Em gọi điện cho anh mà. – Trong điện thoại, giọng cô rất lạ nên anh vội vã đến ngay. Bây giờ, thấy cô không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng không bảo cô say, chỉ dịu dàng giải thích một câu. Cô “ờ” một tiếng, cũng không biết là có nghe rõ hay không, rồi giơ tay gọi thanh toán. Anh chàng phục vụ ở quầy rượu thở phào. Vị khách nữ này ngồi một mình mấy tiếng liền. Cô không nói câu nào, có người hỏi han cũng chẳng thèm để tâm cứ thế ngồi uống rượu. Theo kinh nghiệm của anh ta, phiền phức nhất chính là những vị khách như thế. Tiểu Quân giơ tay được nửa chừng bỗng nhiên hạ xuống. Lần này, cô quay về phía Khởi Trung, cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao mình lại gọi điện cho anh. - Anh trả tiền giúp em nhé. Em không mang tiền. Lúc anh trả tiền thì cô đã tự mình đứng lên đi ra ngoài, bước chân loạng choạng, ra cửa chưa được mấy bước thì bỗng nhiên vấp té. Anh vội lao đến đỡ nhưng không kịp. Cô ngồi trên nền đất, chắc là bị trẹo chân. Anh sợ cô bị thương vội ngồi xuống kiểm tra. Cô không vùng ra mà bỗng nhiên khóc òa lên. Tuy đã quá nửa đêm nhưng đây là trung tâm thành phố, vẫn có người đi qua ngó nhìn. Anh rất ít khi gặp phải tai nạn như thế này, cũng chẳng biết nói gì. Trước tiên anh bế cô lên xe rồi cũng không đi ngay. Anh bật đèn xem lại chân cô. Tiểu Quân ôm lấy anh mà khóc. Cô gục đầu vào lòng anh, nước mắt nóng hổi. Anh lo lắng, chỉ ướt một quần trước ngực nhưng nóng đến mức tim anh thắt lại. Đây không phải là lần đầu tiên Khởi Trung thấy Tiểu Quân đau khổ như thế này. Bình thường cô rất hay cười, ai cũng nghĩ cô sống rất vui vẻ nhưng hết lần này đến lần khác, anh nhìn thấy cô khóc. Lần nào anh cũng đều thấy rất đau lòng, đau đến mức không biết nên làm thế nào mới phải. - Sao thế em? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Quân? – Cô khóc không thành tiếng, khóc đến run lên. Anh sợ cô ngạt thở nên muốn cô ngẩng đầu lên nhưng cô không chịu nhúc nhích. Anh đành phải ôm lấy cô rồi với một tay ra tắt đèn trên nóc xe. Trong xe rất tối. Cô bị nôn. Vì không kịp quay đi nên cô đã nôn lên người anh. Nôn xong, cô im lặng ngẩng đầu nhìn anh tỏ ra hối lỗi. Cô chỉ nói một câu: - Em xin lỗi. Trong xe bừa bộn, mùi nồng nặc, tình cảnh đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn được nữa. Anh rất bình tĩnh lấy khăn giấy lau cho hai người, để cho cô ngồi thoải mái rồi mở cửa sổ xe ra hỏi cô: - Có chuyện gì để mai rồi nói. Anh đưa em về nhà trước đã nhé. Tiểu Quân ngồi ở ghế trước. Sau khi nôn xong, đã mệt lừ nên để mặc anh sắp xếp. Bàn tay đàn ông thật mạnh mẽ. Anh nâng gáy cô để cô cảm thấy dễ chịu nhưng đôi mắt cô lại cay sè. Sợ mình lại làm điều gì đó không phải, cô lặng lẽ nhắm mắt lắc đầu. - Đừng. Em không muốn về nhà. Cô không muốn về nhà bởi cô biết rất rõ kết quả của việc về nhà. Trưa nay cô đã kiên quyết từ chối Lý Tuấn Khanh như thế, không, cô đã kiên quyết từ chối một người giàu có như vậy thì chắc chắn mẹ cô đang đợi ở nhà để bùng nổ chiến tranh với cô. Đừng chiến tranh nữa, cô mệt mỏi sắp chết mất thôi. Cô không hiểu mình như thế nào nữa. Đường cô đi, mọi thứ đều không suôn sẻ. Trong tình yêu, cứ tưởng rằng đó là tình cảm chân thành, nhưng thực ra lại là kẻ ngốc nghếch trong thế giới hiện thực. Trong công việc, cứ tưởng rằng đó là sự nghiệp của mình, nhưng thực ra lại là chuyện cười trong hội nam quyền. Cô mệt mỏi, mệt đến mức không nhấc nổi chân lên nữa, mệt đến mức không muốn bước tiếp về phía trước, mệt đến mức chỉ muốn có một người để dựa dẫm, có thể giúp cô thoát khỏi tất cả những cơn ác mộng này. Cô có cảm giác tay anh chạm nhẹ vào tóc mình, bên tai có tiếng anh thì thầm, dịu dàng và nhẫn nại: - Vậy em muốn đi đâu? Cô mở mắt ra, mặt cô kề sát mặt anh. Cả hai đều đáng thương! Anh bị cô nôn lên khắp người, mùi đó thật khó chịu. Chắc cô rất xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất nhưng anh nhìn cô, ánh mắt thật dịu dàng giống như đêm trăng đó, họ vừa bước ra khỏi vườn hoa lung linh trong ánh nến, cô kéo váy sánh vai bên anh. Mắt cô cay sè, sống mũi cay cay, trước mặt mờ đi, cô như mất giọng, chỉ nói được: - Em muốn kết hôn. 4 Trong ấn tượng của Tiểu Quân, tất cả những gì diễn ra sau đó đều mơ hồ. Cô không nhớ nổi là Khởi Trung đã nói gì với mình trong xe, hoặc là không nói gì cả. Sau đó, cửa xe mở ra, anh bước ra ngoài. Mí mắt cô nặng trĩu, cuối cùng, cô chỉ nhìn thấy một đốm đỏ chập chờn trong bóng tối, chắc là anh đang hút thuốc. Khi mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm trong nhà Khởi Trung. Cô đã quá quen thuộc với nơi này nên cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Khi ngồi dậy, cô phát hiện ra trên người mình đang mặc áo sơ mi của Khởi Trung. Nó rộng thùng thình, dài tới tận đùi. Chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, chỉ bốn giờ sáng. Trên giường chỉ có một mình cô. Vì không tìm thấy quần áo của mình nên cô đành phải mặc chiếc áo sơ mi bước xuống giường. Chiếc áo sơ mi nam được cài kín đến tận cổ. Cô nghĩ, không biết anh làm thế nào để cài được hết hàng cúc này? Chiếc áo thật mềm mại! Đèn trong phòng khách vẫn sáng. Cô đẩy cửa thì nhìn thấy lưng Khởi Trung. Cô định gọi anh nhưng bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu. Anh đứng đó, cúi đầu, quay lưng lại phía cô. Anh đang là quần áo. Bộ váy trắng được trải ra dưới bàn là. Cô nhìn rất rõ, đó chính là bộ váy cô đã mặc. Nghe thấy tiếng động, anh ngoái đầu lại nhìn. Vì quay lưng lại nên anh không nhìn rõ nét mặt cô mà chỉ hỏi: - Em tỉnh rồi à? Cô mở miệng, cổ họng đau rát, cố mãi mà không thốt nên lời. Trong hai mươi tư tiếng, cô đã từ chối một người đàn ông, làm cho mẹ mình tức giận, mất cơ hội tham gia khóa bồi dưỡng nghiệp vụ mà mình luôn ao ước, cảm thấy thất vọng về công việc, một mình đến quán rượu, uống say, nôn, ngã trên phố… tất cả đều giống như một vở hài kịch sau màn phông đen. Thật đáng buồn! Nhưng bây giờ, cô đứng trong phòng khách nhỏ quen thuộc này. Anh đứng bên cô, không trách móc truy hỏi gì, chỉ chăm sóc cô, bảo vệ cô. Hóa ra cô còn có anh. Sàn phòng khách là sàn gỗ, cô đi chân trần, gót chân lạnh giá nhưng trên người lại không hề thấy lạnh. Những chuyện xảy ra trước đây đều nói cả rồi. Hóa ra cô còn có anh. Anh vẫn đang đợi câu trả lời. Thấy cô không nói gì, anh bèn bước tới trước mặt cô nhưng lại bị cô vòng ta ra ôm chặt lấy. Có lẽ anh biết cô muốn nói gì. Từ lúc anh và Tiểu Quân quen nhau đến giờ mới chỉ có vài tháng. Cô xinh đẹp, công việc ổn định, biết cách ăn mặc, luôn đem đến cho người xung quanh những điều bất ngờ nhưng lần đầu tiên anh gặp cô thì đã cảm thấy cô không hạnh phúc. Thực ra cô không hề u sầu, ít khi khóc lóc. Sau lần đầu tiên gặp mặt, Mỹ Mỹ đã nói về dáng vẻ thường ngày của Tiểu Quân. Cô ấy nói cô rất đáng yêu, thích cười, tính tình rất tốt. Nhưng không biết là may hay không mà anh luôn gặp cô trong tình trạng mệt mỏi, cô đơn, bàng hoàng, có lúc lại còn khóc trước mặt anh hoặc là bỗng nhiên chạy đến bên anh. Anh hiểu rõ, như vậy chưa chắc đã là cô để ý đến anh, cô chỉ muốn có một người ở bên mình. Như vậy thì sao chứ? Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã biết mình thích cô rồi. Anh ba mươi tuổi, cái tuổi thích hợp để kết hôn. Nếu muốn theo đuổi một người con gái thì chắc chắn là vì muốn lấy người đó. Anh biết cô vừa chia tay với bạn trai và anh đã từng gặp người đàn ông đó một lần. Nhưng những điều đó đã là chuyện quá khứ, mọi người có sống trong môi trường chân không đâu. Anh cũng đã từng yêu, đã từng chia tay. Chẳng cần thiết phải tìm hiểu lại chuyện đó làm gì. Hôm ở Tây Sơn, anh đã cõng cô về nhà trên con đường trải đá mà anh quen thuộc từ nhỏ. Dưới ánh trăng rất đẹp, chiếu sáng mọi vật xung quanh, anh bước từng bước, cảm giác thật tuyệt vời. Sau này, cô và mẹ cãi nhau, cô đã chạy đến tìm anh trong đêm. Ngồi trên ghế sô pha, sau khi đã uống hết cốc sinh tố sữa đu đủ, cô dựa vào anh, buông tay, chẳng hề đề phòng giống như họ đã bên nhau như vậy nhiều năm rồi. Anh và cô đã làm chuyện ấy. Cả hai đều là người lớn nên đương nhiên đó cũng không phải là lần đầu tiên nhưng anh vẫn thấy xúc động. Cô đang yếu nên sau đó đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Trong bóng tối, anh cứ nhìn cô mãi. Cô chính là người con gái anh muốn ở bên. Tuy trước đó, quan hệ giữa họ không thật sự mặn nồng nhưng anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Hai người ở bên nhau không phải là tình cảm bộc phát. Anh đã có dự tính, anh muốn tiếp tục đi cùng cô. Phương hướng cuối cùng đương nhiên là kết hôn. Đợi đến lúc thích hợp, anh sẽ tự đề nghị. Chỉ là anh không ngờ cô bỗng nhiên đề nghị kết hôn, lại còn là sau khi đã uống say và bị nôn nữa chứ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng, muốn nói nhưng giống như bị thôi miên. Anh không hề lạ lẫm với nét mặt đó. Tiểu Quân thường để lộ nét mặt như vậy trước mặt anh hoặc là do anh quá nhạy cảm nhưng anh luôn biết, đối với cô, nếu hai người muốn có quan hệ thật sự thì cần phải có thời gian thậm chí là một khoảng thời gian rất dài. Nhưng anh không hề bận tậm, anh rất nhẫn nại với cô. Chỉ cần hai người luôn được ở bên nhau, anh có thể đợi, đợi đến khi cô thật sự sẵn sàng. Nhưng vừa rồi cô nói muốn kết hôn. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã khiến cho Tiểu Quân ra nông nổi này? Đêm khuya uống rượu, khóc lóc trên phố, cuối cùng lại đòi kết hôn. Anh muốn hỏi nhưng khi cúi đầu xuống, thấy khuôn mặt cô ngẩng lên thì những câu hỏi đó đã tan biến. Việc gì phải hỏi nhiều như vậy? Anh luôn có niềm tin vào bản thân, với cô cũng vậy. Dù xảy ra chuyện gì, anh đều muốn cô biết, cô có thể tìm thấy sự an ủi ở nơi anh. Cô chính là người con gái anh yêu. Anh nguyện ở bên cô suốt đời. Anh giơ tay ra vuốt tóc cô, nhìn vào mắt cô, nói: - Tiểu Quân, chúng ta lấy nhau nhé.
Danh sách chương