“ Không ổn, có chuyện rồi... “.
Vô Minh chợt mở mắt, nét mặt lo lắng.
--“ Có chuyện gì.. “.
Tiểu Hàn ngạc nhiên hỏi.
--“ Không có thời gian giải thích đâu, theo ta... “.
Hắn gấp gáp nói sau đó nắm lấy tay nàng. Chỉ thấy trong tích tắc không gian bỗng dưng thay đổi liên tục, cảnh vật xung quanh biến đổi với tốc độ bàn thờ.
Nguyên lai là do trong lúc Vô Minh luyện hóa Huyễn Thần châu hắn phát hiện ra Huyễn Thần châu là do huyễn khí thời khai thiên lập đua tụ thành, có khả năng tạo ra ảo ảnh, chỉ cần nhìn vào ánh sáng của nó liền sẽ rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra, hơn nữa nó còn sử dụng năng lực của mình tạo ra một linh cảnh sau đó dẫn dụ những sinh vật sống vào, sử dụng sinh lực và linh hồn của chúng sau khi chết để không ngừng mở rộng linh cảnh. Vô Minh luyện hóa được Huyễn châu cũng đồng nghĩa có thể làm chủ linh cảnh, trong lúc dò xét linh cảnh thì phát hiện tam nữ sảy ra chuyện vì thế mới có sự việc này.
Tiểu Hàn cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi khung cảnh cứ liên tục thay đổi, chưa đầy một khắc họ đã ra khỏi lòng đất xuất hiện trong một cánh rừng. Tại đó Mị Uyển đang nằm dưới đất, y phục rách nát rõ ràng vừa bị người ta làm nhục, trên ngực còn có một vết thương rất sâu đang nằm thoi thóp. Vô Minh không quan tâm đến tình trạng không mảnh vải che thân của nàng mà vội vàng chạy đến nâng đầu nàng dậy.
--“ Cô nương không sao chứ.. “.
Hắn biết trong thời điểm này hỏi như vậy là hoàn toàn ngu ngốc thế nhưng hắn không biết phải nói gì. Mị Uyển tuy đã như đèn dầu sắp cạn vẫn cố gắng đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn thoi thóp nói.
--“ Hứa với ta.. Phải, phải cứu lấy Song Nhi... “.
Vô Minh trái tim có xót xa, đinh ninh gật đầu.
--“ Tốt... Còn lại.. Giao cho... Ngươ.... “.
Nói xong nàng tắt thở, cánh tay cũng vô lực rơi xuống. Vô Minh đau lòng gầm lên một tiếng, thân ảnh như điện xẹt lập tức biến mất.
........
Vô Minh đứng yên một chỗ, thế nhưng không gian thì không ngừng chạy qua mặt hắn, hắn hiện tại có thể tùy ý thay đổi linh cảnh này theo ý của mình. Trong tức khắc hắn đã nhìn thấy ba tên nam nhân quần áo không chỉnh tề đang chạy phía trước, hắn liền xuất hiện trước mặt chắn đường.
--“ Có phải các ngươi chính là kẻ sát hại cô nương đằng kia “.
Vô Minh lạnh lùng hỏi.
--“ Đúng, liên quan gì đến ngươi, không hồn thì mau tránh ra, nếu không đừng có trách... “.
Một tên hung hăng quát tháo.
--“ Nếu đúng vậy thì chết đi.. “.
Vô Minh tức giận quát, xong thủ vung ra, chỉ thấy càn khôn đảo lộn, không gian vặn vẹo, mấy tên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra xương cốt đã bị bẻ gãy nát ngã nhào dưới đất, dương v*t dưới háng cũng bị đánh nát, chúng đau đớn rên la ư ử dưới đất. Vô Minh thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, thân ảnh lại biến mất.
Giữa cánh rừng Bích Ngọc bị hai tên dồn vào một góc đại thụ, những cái miệng thối nát của bọn chúng không ngừng hôn lên người nàng, còn nàng chỉ biết tuyệt vọng la hét, ta nàng cầm chặt một quả cầu màu đỏ, đó là Xích Bích Hỏa Liệt châu thứ có sức tàn phá kinh khủng, một viên đủ để thổi bay một tòa nhà, nàng đang định đồng quy vu tận với chúng, hai tên kia đanh trong cơn phấn khích thì một tên bỗng dưng bị một cánh tay lạnh lùng kéo ngược về sau, hắn liền tức giận định quay lại chửi thế nhưng còn chưa kịp mở lời đã ăn một đấm, cơ thể như diều đứt dây bay vù về phía xa sống chết không rõ, tên còn lại thấy vậy liền hoảng sợ bỏ chạy, thế nhưng vừa chạy được một đoạn đã thấy mình đang đứng trên một vực thẳm, bị trọng lực kéo xuống sau đó mất tăm.
Bích Ngọc sợ hãi khóc òa lên, nàng lao thẳng vào ngực hắn mà nức nở, hắn tuy xót xa trong lòng nhưng không phải là lúc thổ lộ, ôm lấy eo nàng, cả hai lại biến mất.
Song Nhi nhờ vào Đạp Phong Thảm nên chạy xa hơn Bích Ngọc một chút, thế nhưng kết cục vẫn bị hai tên kia dùng ám chiêu đánh trúng, bị rơi từ trên cao xuống thương tích đầy mình, một tên thấy vậy liền nhưng tên rời dây bắn thẳng đến chỗ nàng, song thủ vung ra hướng đến bầu ngực căng tròn của nàng, mắt thấy đê mê chỉ còn một khắc thì hắn bỗng thấy bụng đau nhói, một bàn chân không biết từ lúc nào đã móc thẳng vào bụng hắn, đồ ăn mà hắn ăn từ ba ngày trước bị một cước này làm ói hết cả ra, chưa kịp nếm hết mùi vị đau đớn kia hắn đã bị Vô Minh cho thêm một cước, như một trái bóng hắn bị đá văng ra khỏi cánh rừng, phút chốc hóa thành một ngôi sao. Tên còn lại kinh hãi ngoác mồm, vội vàng quỳ xuống van xin, thế nhưng vừa ngóc đầu lên đã thấy mình ở trước mặt một con đại hùng to lớn, nó mở mắt nhìn hắn trừng trừng, nanh vuốt giương ra, tiếng la hét đầy trời.
--“ Cô Nương không sao chứ.. “.
Hắn bước lại gần nàng, ngồi xổm xuống ánh mắt quan tâm hỏi. Thế nhưng không ngờ rằng nàng lại nhào tới ôm chầm lấy hắn mà khóc thét lên, Bích Ngọc đứng kế bên tuy trong lòng có chút không muốn thế nhưng cũng không biết nói gì.
Đợi Song Nhi khóc xong hắn mới đỡ nàng đứng dậy, nắm tay hai nàng trở lại chỗ Tiểu Hàn.
--“ Sư tỷ... “.
Vừa đến nơi Song Nhi đã hét lên khi thấy Mị Uyển nằm yên dưới đất, nàng lao tới ôm lấy xác của sư tỷ mình mà khóc, tuy Mị Uyển đã được Tiểu Hàn thay y phục thế nhưng những vết tích do những tên ác ôn kia thì vẫn còn đó, không gian phút chốc trở nên nặng nề,
Vô Minh chợt mở mắt, nét mặt lo lắng.
--“ Có chuyện gì.. “.
Tiểu Hàn ngạc nhiên hỏi.
--“ Không có thời gian giải thích đâu, theo ta... “.
Hắn gấp gáp nói sau đó nắm lấy tay nàng. Chỉ thấy trong tích tắc không gian bỗng dưng thay đổi liên tục, cảnh vật xung quanh biến đổi với tốc độ bàn thờ.
Nguyên lai là do trong lúc Vô Minh luyện hóa Huyễn Thần châu hắn phát hiện ra Huyễn Thần châu là do huyễn khí thời khai thiên lập đua tụ thành, có khả năng tạo ra ảo ảnh, chỉ cần nhìn vào ánh sáng của nó liền sẽ rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra, hơn nữa nó còn sử dụng năng lực của mình tạo ra một linh cảnh sau đó dẫn dụ những sinh vật sống vào, sử dụng sinh lực và linh hồn của chúng sau khi chết để không ngừng mở rộng linh cảnh. Vô Minh luyện hóa được Huyễn châu cũng đồng nghĩa có thể làm chủ linh cảnh, trong lúc dò xét linh cảnh thì phát hiện tam nữ sảy ra chuyện vì thế mới có sự việc này.
Tiểu Hàn cảm thấy hoa mắt chóng mặt khi khung cảnh cứ liên tục thay đổi, chưa đầy một khắc họ đã ra khỏi lòng đất xuất hiện trong một cánh rừng. Tại đó Mị Uyển đang nằm dưới đất, y phục rách nát rõ ràng vừa bị người ta làm nhục, trên ngực còn có một vết thương rất sâu đang nằm thoi thóp. Vô Minh không quan tâm đến tình trạng không mảnh vải che thân của nàng mà vội vàng chạy đến nâng đầu nàng dậy.
--“ Cô nương không sao chứ.. “.
Hắn biết trong thời điểm này hỏi như vậy là hoàn toàn ngu ngốc thế nhưng hắn không biết phải nói gì. Mị Uyển tuy đã như đèn dầu sắp cạn vẫn cố gắng đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn thoi thóp nói.
--“ Hứa với ta.. Phải, phải cứu lấy Song Nhi... “.
Vô Minh trái tim có xót xa, đinh ninh gật đầu.
--“ Tốt... Còn lại.. Giao cho... Ngươ.... “.
Nói xong nàng tắt thở, cánh tay cũng vô lực rơi xuống. Vô Minh đau lòng gầm lên một tiếng, thân ảnh như điện xẹt lập tức biến mất.
........
Vô Minh đứng yên một chỗ, thế nhưng không gian thì không ngừng chạy qua mặt hắn, hắn hiện tại có thể tùy ý thay đổi linh cảnh này theo ý của mình. Trong tức khắc hắn đã nhìn thấy ba tên nam nhân quần áo không chỉnh tề đang chạy phía trước, hắn liền xuất hiện trước mặt chắn đường.
--“ Có phải các ngươi chính là kẻ sát hại cô nương đằng kia “.
Vô Minh lạnh lùng hỏi.
--“ Đúng, liên quan gì đến ngươi, không hồn thì mau tránh ra, nếu không đừng có trách... “.
Một tên hung hăng quát tháo.
--“ Nếu đúng vậy thì chết đi.. “.
Vô Minh tức giận quát, xong thủ vung ra, chỉ thấy càn khôn đảo lộn, không gian vặn vẹo, mấy tên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra xương cốt đã bị bẻ gãy nát ngã nhào dưới đất, dương v*t dưới háng cũng bị đánh nát, chúng đau đớn rên la ư ử dưới đất. Vô Minh thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, thân ảnh lại biến mất.
Giữa cánh rừng Bích Ngọc bị hai tên dồn vào một góc đại thụ, những cái miệng thối nát của bọn chúng không ngừng hôn lên người nàng, còn nàng chỉ biết tuyệt vọng la hét, ta nàng cầm chặt một quả cầu màu đỏ, đó là Xích Bích Hỏa Liệt châu thứ có sức tàn phá kinh khủng, một viên đủ để thổi bay một tòa nhà, nàng đang định đồng quy vu tận với chúng, hai tên kia đanh trong cơn phấn khích thì một tên bỗng dưng bị một cánh tay lạnh lùng kéo ngược về sau, hắn liền tức giận định quay lại chửi thế nhưng còn chưa kịp mở lời đã ăn một đấm, cơ thể như diều đứt dây bay vù về phía xa sống chết không rõ, tên còn lại thấy vậy liền hoảng sợ bỏ chạy, thế nhưng vừa chạy được một đoạn đã thấy mình đang đứng trên một vực thẳm, bị trọng lực kéo xuống sau đó mất tăm.
Bích Ngọc sợ hãi khóc òa lên, nàng lao thẳng vào ngực hắn mà nức nở, hắn tuy xót xa trong lòng nhưng không phải là lúc thổ lộ, ôm lấy eo nàng, cả hai lại biến mất.
Song Nhi nhờ vào Đạp Phong Thảm nên chạy xa hơn Bích Ngọc một chút, thế nhưng kết cục vẫn bị hai tên kia dùng ám chiêu đánh trúng, bị rơi từ trên cao xuống thương tích đầy mình, một tên thấy vậy liền nhưng tên rời dây bắn thẳng đến chỗ nàng, song thủ vung ra hướng đến bầu ngực căng tròn của nàng, mắt thấy đê mê chỉ còn một khắc thì hắn bỗng thấy bụng đau nhói, một bàn chân không biết từ lúc nào đã móc thẳng vào bụng hắn, đồ ăn mà hắn ăn từ ba ngày trước bị một cước này làm ói hết cả ra, chưa kịp nếm hết mùi vị đau đớn kia hắn đã bị Vô Minh cho thêm một cước, như một trái bóng hắn bị đá văng ra khỏi cánh rừng, phút chốc hóa thành một ngôi sao. Tên còn lại kinh hãi ngoác mồm, vội vàng quỳ xuống van xin, thế nhưng vừa ngóc đầu lên đã thấy mình ở trước mặt một con đại hùng to lớn, nó mở mắt nhìn hắn trừng trừng, nanh vuốt giương ra, tiếng la hét đầy trời.
--“ Cô Nương không sao chứ.. “.
Hắn bước lại gần nàng, ngồi xổm xuống ánh mắt quan tâm hỏi. Thế nhưng không ngờ rằng nàng lại nhào tới ôm chầm lấy hắn mà khóc thét lên, Bích Ngọc đứng kế bên tuy trong lòng có chút không muốn thế nhưng cũng không biết nói gì.
Đợi Song Nhi khóc xong hắn mới đỡ nàng đứng dậy, nắm tay hai nàng trở lại chỗ Tiểu Hàn.
--“ Sư tỷ... “.
Vừa đến nơi Song Nhi đã hét lên khi thấy Mị Uyển nằm yên dưới đất, nàng lao tới ôm lấy xác của sư tỷ mình mà khóc, tuy Mị Uyển đã được Tiểu Hàn thay y phục thế nhưng những vết tích do những tên ác ôn kia thì vẫn còn đó, không gian phút chốc trở nên nặng nề,
Danh sách chương