Vô Minh từng bước cẩn thận đi vào bên trong hang động, nơi này làm cho hắn cảm thấy quỷ dị, dưới sắc tím bàng bạc nơi đây khiến thần kinh con người ta không tự chủ mà căng ra. Lúc xuống đây có rất nhiều người thế nhưng hắn đã đi rất lâu ngay cả cái bóng cũng không thấy, chẳng lẽ bọn người đó đi nhanh đến vậy.

Chợt phía xa xuất hiện vật lạ, Vô Minh nhìn thấy liền cẩn thận đi tới dò xét, khi tới gần hắn mới nhận ra vật thể đó là một người đang nằm dưới đất, nói đúng hơn là một xác chết. Đặc biệt xác chết này rất kì lạ, toàn thân khô quắc, cứ như là bi hút hết máu, trên cơ thể còn có vô số vết thương nhỏ giống như là bị một loại hung thú nào đó tấn công.

Sau một hồi khám nghiệm tử thi Vô Minh càng thêm khẳng định nơi này nhất định có quỷ quái, đoạn thủy kiếm xuất hiện trong tay, hắn nhanh chóng bỏ qua cái xác kia tiếp tục đi về phía trước, dọc đường hắn là nhìn thấy thêm rất nhiều xác chết nữa, chỉ một quảng ngắn đã có hơn mười cái, tất cả điều có tình trạng giống nhau, chết do bị rút cạn máu. Nhìn những cái xác này Vô Minh càng thêm tin tưởng ở trong này có ma thú hút máu, trong khi hắn đang suy nghĩ thì phía trong vách động có vật thể lạ đang nhúc nhích, tuy vậy nó cũng không thể qua được mắt hắn, liền thận trọng đi tới xem xét.

--“ Là dơi 🦇 sao...”.

Hắn nhìn vật thể kia sau đó khẽ nói, thứ đang nằm dưới đất chính là một con dơi to bằng con mèo, thoạt nhìn rất bình thường thế nhưng khi hắn dùng thiên nhãn tra xét mới kinh ngạc khi biết đây không phải là dơi bình thường mà là một ma thú tam giai sơ kỳ Hấp Huyết Ma Bức, tuy nó bị một vết thương trí mạng thế nhưng vẫn chưa chết mà còn nằm thoi thóp điều này chứng tỏ nó có sức sống rất mạnh. Để lại chỉ làm ra hậu họa Vô Minh liền vung kiếm xẻ đôi nó làm hai khúc sau đó lại tiếp tục đi. Theo như hắn suy đoán loài dơi không sống riêng lẻ mà sống theo đàn, như vậy chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa, ít nhất cũng vài chục đến vài trăm con, và nếu mỗi một con đều là ma thú tam giai thì đúng là một chuyện kinh khủng.

Không ngoài dự đoán của hắn, khi đi thêm một đoạn nữa hắn liền bắt gặp một nhóm năm người, tất cả bọn họ đều đang chật vật chống lại những vật thể màu đen đang bay lượn lờ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là những con dơi to bằng một con mèo nhà đang hung hăng phát ra những âm thanh chói tai. Có ít nhất hai mươi con đang tấn công bọn họ, tuy những người này đều có tu vi không thấp, yếu nhất cũng là hồn tướng thất giai thế nhưng bị hai mươi đầu ma bức tam giai sơ kỳ quần công lại vô cùng chật vật, còn có xu hướng rơi vào thế hạ phong. Vô Minh không có ý định tham gia vào cuộc chiến kia nên chỉ đứng đằng xa quan sát tình hình, thế nhưng những đầu ma bức kia nào để ai an phận, vài con trong đó nhanh chóng phát hiện có người đứng đằng xa liền tức tốc bay lại nhe nanh múa vuốt định tấn công hắn, Vô Minh vốn không lơ là khi đầu ma bức kia vừa bay lại đã bị hắn vung kiếm chém thành hai nửa, máu văng tung tóe, ngay lập tức lại có thêm ba đầu ma bức khác xông tới hắn.

--“ Vị bằng hữu, ở đây đều là Hấp Huyết Ma Bức tam giai, hơn thế bọn chúng có kịch độc, hãy giết chúng nhanh nhất có thể, đừng để bị cắn... “.

Một người trong nhóm nhìn thấy Vô Minh liền kêu lên.

--“ Có kịch độc sao...”.

Hắn nghe người kia nói liền lẩm.

Quả nhiên người kia nói không sai, khi hắn vừa dứt lời một người trong nhóm không cẩn thận liền bị ma bức cắn trúng, thoạt đầu không có chuyện gì thế nhưng động tác của hắn dần trở nên chậm chạp lại sau đó liền bị năm sáu đầu ma bức bâu vào tấn công khiến hắn la hét đau đớn rồi ngã xuống đất không ngừng giãy giụa, rõ ràng là đang chịu thống khổ, những người còn lại nhìn hắn như vậy thì vô cùng đau lòng, vừa cố gắng chống lại những ma bức tấn công vừa xông tới chém giết những ma bức trên người hắn, thế nhưng tên đó chỉ giãy giụa phút chốc rồi nằm im bất động.

--“ Aaaa, Định sư huynh... “.

Một tên trong đó hét lớn khi nhìn thấy hắn tắc thở. Hồn lực bộc phát cuồn cuộn chém ra một hỏa kiếm đốt hai đầu ma bức thành tro tàn.

Vô Minh sau khi vung kiếm chém chết một ma bức cũng nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ.

--“ Chư vị, ma bức này nguy hiểm khó lường, nếu không hợp lực nhanh chóng tiêu diệt sẽ hậu quả khôn lường “.

Hắn vừa vung kiếm vừa nhàn nhạt nói.

--“ Vị huynh đài này nói đúng, chỉ có bấy nhiêu đã vô cùng khó đối phó nếu lại xuất hiện thêm nhiều con nữa chỉ sợ chúng ta phải bỏ mạng tại đây thôi “.

Một người trong nhóm bất đắc dĩ nói.

--“ Chết tiệt, chỉ là định đi xuống tìm chút cơ may ai ngờ “.

Một tên khác cắn răng nói.

--“ Chúng ta phải xông ra khỏi nơi này thì mới có cơ hội “.

Vô Minh cầm Đoạn Thủy kiếm thủ trước người nói.

--“ Được, chúng ta xông lên “.

Tất cả đồng loạt hô lên, sau khi tiêu diệt đầu ma bức cuối cùng thì bọn nhanh chóng chạy về phía trước, càng đi sâu vào họ càng bắt gặp nhiều xác chết hơn, cũng gặp không ít ma bức tấn công nhưng đều bị họ liên thủ tiêu diệt, sau khi được một canh giờ tất cả đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thế nhưng cái thông đạo này cứ như không có điểm dừng đi hoài vẫn không thấy lối ra.

Bỗng phía trước một lúc xuất hiện hơn mười xác chết nằm cạnh nhau, trên khuôn mặt họ thể hiện hiện ra một sự kinh hãi tột độ, điều này khiến cho nhóm người Vô Minh cảm thấy vô cùng lo sợ, rõ ràng họ đã nhìn thấy cái gì đó rất khủng khiếp.

Quả nhiên cái gì nên tới cũng tới, từ phía xa một cơn lũ màu đen do hàng trăm đầu ma bức tạo nên đang cuồn cuộn kéo tới, với số lượng này mọi cố gắng của bọn họ đều trở nên vô nghĩa, trán của mỗi người không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh, ngay cả Vô Minh cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, nếu lần này không chống lại hắn chỉ có thể bỏ mạng lại nơi này, tay kiếm siết chặt, chân khi cuồn cuộn vận chuyển.

--“ Chạy theo ta nhanh nhất có thể, nếu không tất cả sẽ chết tại nơi này “.

Vô Minh hét lớn, sau đó sử dụng Càn Khôn Nghịch Đảo kiếm, chém ra một đạo mang kiếm cuồn cuộn bay về phía trước, hắn cũng nhanh chóng vận thân pháp chạy theo, đạo mang kiếm vô cùng cuồng bạo, một đường càng quét, không biết đã tiêu diệt bao nhiêu đầu ma bức, Vô Minh luôn bám sát phía sau, mượn mang kiếm làm tấm khiên phòng hộ 🛡. Tốc độ của mang kiếm rất nhanh, nhưng tốc độ của hắn cũng không kém, vẫn liên tục theo sát nhờ vậy mà một đường đi tới hắn không gặp bất cứ một trở ngại nào, thế nhưng những người kia không có tốc độ nhanh như hắn rất mau bị bỏ lại phía sau, tiếp tục bị những ma bức còn sót lại quây công, phút chốc từng tiếng la thảm thiết vang lên. Tuy Vô Minh không nhẫn tâm nhìn bọn họ chết nhưng cũng không còn cách nào khác chỉ biết cắm đầu chạy như điên.

Tuy mang kiếm vô cùng cuồng bạo, thế nhưng qua thời gian nó bắt đầu có chiều hướng suy giảm, đã có vài đầu ma bức thoát khỏi mang kiếm xông vào tấn công hắn nhưng bị hắn nhanh chóng giết chết, đoạn đường này không biết còn bao xa, nếu cứ đà này hắn sẽ không xong, trong lúc hắn tuyệt vọng nhất thì mang kiếm bỗng xé ra một màng sáng, trời không tuyệt đường người, cuối cùng cũng tới lối ra, tuy không biết sẽ có gì chờ đợi hắn ở phía trước, thế nhưng hắn cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều, liền nhưng thiêu thân lao người về phía màn sáng kia......

•°•°•°•°•°•°•°• LẠC KỲ NAM
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện