*( cháp trước tác giả có nhắc tới nhưng không giải thích, tại sao tu vi của Vô Minh là vũ sĩ mà không phải là hồn sĩ, bởi vì thứ mà hắn tu luyện không phải là hồn lực mà là nguyên lực" nội lực" nên hắn không phải là hồn giả, hắn đã đi con đường hoàn toàn mới, lĩnh ngộ ra vũ giả tu chân, cũng bởi vì thế nên lúc hắn đột phá vũ sĩ thiên địa mới xuất hiện dị tượng, thế nhưng sau này hắn mới nhận ra điều này).
Bình minh lên trên Lâm gia, tất cả mọi người lại tất bật vào công việc. Vô Minh cũng vậy, sáng sớm hắn đã phải trở về luyện khí đường, hôm qua hắn dự định xin nghỉ phép để cùng dạo chơi với nhị nữ, thế nhưng sự xuất hiện của Hàn Phong đã làm dự định của hắn sụp đổ. Cũng vào buổi sáng này Lâm Mạn Thiên cùng phu nhân dắt theo Hàn Phong đến chổ Mai kiều Phương cũng là nghĩa mẩu của Tiểu Hàn cầu thân. Lúc đầu bà có chút lưỡng lự không muốn thế nhưng dưới sự thuyết phục kèm theo chút đe dọa của cha con Lâm Mạn Thiên bà cuối cùng cũng phải chấp thuận, dù mang danh tứ phu nhân Lâm gia nhưng bà quả thật chẵng có địa vị gì, bà không thể đối đầu với Lâm Mạn Thiên. Sau khi bàn bạc một chút chuyện, gia đình Hàn Phong vui vẻ ra về bỏ lại sau lưng một nổi khó xử dày đặc. Sau khi họ đi khỏi Tiểu Hàn từ phía trong đi ra khoé mi ngấn lệ, nàng bước đến trước mặt Kiều Phương sau đó quỳ xuống nức nở khóc, nàng nói nàng không muốn lấy Hàn Phong làm phu quân vì trái tim nàng đã trao cho một người khác, Kiều Phương nhìn nàng khẽ thở dài, từ khi phu quân bà mất tích đã hơn mười năm, bà sống cô đơn tại lâm gia, rồi sau đó nhận Tiểu Hàn làm con nuôi, tính cách, sự hiếu thảo của nàng đã làm bà vô cùng yêu thương, từ lâu bà đã xem nàng như con ruột, hôm nay nhìn thấy con gái mình đau khổ trong lòng bà cũng nhỏ máu, thế nhưng bà lại không thể làm gì, chỉ biết nói với nàng vài câu, rằng "trên đời có những chuyện chúng ta không thể làm gì được, đó là số mệnh của chúng ta và chúng ta phải chấp nhận". Tiểu Hàn nghe những lời của mẫu thân nói ra, nội tâm nàng càng trở nên tuyệt vọng. Đau khổ, nghĩ đến bản thân, nghĩ đến Vô Minh lòng nàng như ai xé, nàng cứ thế khóc mãi trong sự đau đớn.
Buổi chiều hôm đó Nàng tìm đến Vô Minh và nói cho hắn biết về hôn sự của mình cùng với Hàn Phong.
.......
--" Không tỷ không thể lấy tên đó, đệ sẽ đến nói chuyện với đại lão gia, nói tỷ là cũa đệ, tỷ không thể gã đi".
Hắn nổi giận hét lên khi nghe được điều đó.
--" Đệ thật ngốc, họ sẽ nghe đệ sao,.... có lẽ đó là số phận của chúng ta, chúng ta đã không thể làm gì".
Nàng cười trong đau khổ.
--" Không, đệ không muốn, đệ sẽ không để chuyện đó sãy ra, đệ sẽ đi tìm tên Hàn Phong đó, nói cho hắn biết tỷ là của đệ và hắn không thể cướp tỷ khỏi đệ".
Hắn điên dại gào lên, rồi sầm đầu xuống bước thẳng về phía trước.
--" Vô Minh để không thể tìm hắn, không thể..."
Nàng cố gắng gọi hắn lại thế nhưng mặc kệ những điều đó hắn cứ thế bước đi.
...
Rồi bỗng nàng hét lên.
--" Đệ có đứng lại không, nếu đệ mà bước ra khỏi nơi này, ta sẽ tự vẫn cho đệ xem".
Nghe tiếng hét của nàng, bước chân của hắn đừng lại, hắn quay lại nhìn nàng và hắn hoảng hốt khi nhìn thấy nàng đang cầm thanh kiếm, kề lên cổ.
--" Tỷ, tại sao...".
Hắn lắp bắp vài chữ rồi cuối mặt xuống, hai bàn tay xiếc chặt, hắn sợ, hắn giận, thế nhưng hắn biết mình không thể làm gì, nỗi đau giày xéo tâm hồn hắn, những giọt lệ cứ thế chảy dài. Nhìn hắn đau khổ trái tim nàng cũng tan vỡ.
--" Vô Minh, đệ đừng như vậy, đừng đau khổ vì ta, rồi đệ sẽ gặp một nữ nhân khác tốt hơn ta, dù ta không thể ở bên đệ thế nhưng trái tim ta luôn thuộc về đệ, định mệnh bắt chúng ta xa nhau thế nhưng ta muốn đệ phải sống vui vẻ, sống thật tốt, thì ta mới an lòng".
Nàng đau khổ nhìn hắn trong mắt nàng tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.
--" Ha ha ha... Sống vui vẻ, ta sống vui vẻ khi nhìn người ta yêu lấy người khác, lấy một tên như thế sao".
Hắn cười lớn, bên trong tràn đầy chua sót cùng cay đắng, hắn ngửa mặt lên nhìn trời,đau đớn, uất hận, làm những giọt lệ của người con trai này cứ thế tuông rơi.
...
--" Keng..".
Thanh kiếm trên tay nàng rơi xuống. Nàng nhìn hắn, lệ nàng lại tuông rơi, nàng muốn đến và ôm lấy hắn, nhưng nàng không thể. Hai con người cứ thế lặng im, đau đớn trong tuyệt vọng.
.........
Ngày hôm sau, toàn bộ Lâm gia đều nhộn nhịp khi nghe Lâm gia sắp có hỉ sự, Hàn Phong đại thiếu gia sắp cưới Tiểu Hàn tiểu thư làm thê tử, và vì thời gian hắn về thăm nhà không dài thế nên hôn sự sẽ được cử hành trong mười ngày nữa, thế là mọi người lại tất bật vào công việc chuẩn bị cho lễ cưới. Mọi người ai nấy đều vui vẻ, trừ hai người.
Tại Khu Phong trấn, bên trong một tửu quán nhỏ ven đường, có một thiếu niên đang ngồi uống rượu, mọi người tò mò ngạc nhiên khi nhìn thấy một thiếu niên mười tuổi lại đang uống rượu như vậy. Cầm chén Rượu trên tay, Hắn say đến mức không thể cầm vững, làm rượu đổ vươn vãi ra ngoài. Dốc cạn chén rượu cuối cùng, hắn đặt một nén bạch ngân lên bàn rồi lão đão bước đi. Hắn chính là Vô Minh. Từ khi biết Tiểu Hàn sắp gã cho Hàn Phong hắn đã vô cùng đau khổ, suốt ngày vùi đầu vào rượu, không xĩn thì say, đã hai ngày nay hắn không màn đến công việc, lang thang khắp các tửu quán, đến các lề đường. Hình hài hắn bây giờ bê bết, y phục trên người dính đầy bùn đất, mặt mày lấm lem trông như một tên ăn mày không hơn không kém. Hắn cứ thế lảo đảo bước đi, con đường phía trước thẳng mà như cong, hắn như con thuyền nhỏ trên sóng chập chờn, rồi bỗng mất thăng bằng hắn chới với ngã nhào, đập người vào một sạp hàng ven đường. Tựa người vào vách hắn thiếp đi trong cơn say. Từ trong sạp hàng một nữ tử bước ra, dù trên mặt nàng lấm lem nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp của nàng, nàng cứ đứng đó nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
Bình minh lên trên Lâm gia, tất cả mọi người lại tất bật vào công việc. Vô Minh cũng vậy, sáng sớm hắn đã phải trở về luyện khí đường, hôm qua hắn dự định xin nghỉ phép để cùng dạo chơi với nhị nữ, thế nhưng sự xuất hiện của Hàn Phong đã làm dự định của hắn sụp đổ. Cũng vào buổi sáng này Lâm Mạn Thiên cùng phu nhân dắt theo Hàn Phong đến chổ Mai kiều Phương cũng là nghĩa mẩu của Tiểu Hàn cầu thân. Lúc đầu bà có chút lưỡng lự không muốn thế nhưng dưới sự thuyết phục kèm theo chút đe dọa của cha con Lâm Mạn Thiên bà cuối cùng cũng phải chấp thuận, dù mang danh tứ phu nhân Lâm gia nhưng bà quả thật chẵng có địa vị gì, bà không thể đối đầu với Lâm Mạn Thiên. Sau khi bàn bạc một chút chuyện, gia đình Hàn Phong vui vẻ ra về bỏ lại sau lưng một nổi khó xử dày đặc. Sau khi họ đi khỏi Tiểu Hàn từ phía trong đi ra khoé mi ngấn lệ, nàng bước đến trước mặt Kiều Phương sau đó quỳ xuống nức nở khóc, nàng nói nàng không muốn lấy Hàn Phong làm phu quân vì trái tim nàng đã trao cho một người khác, Kiều Phương nhìn nàng khẽ thở dài, từ khi phu quân bà mất tích đã hơn mười năm, bà sống cô đơn tại lâm gia, rồi sau đó nhận Tiểu Hàn làm con nuôi, tính cách, sự hiếu thảo của nàng đã làm bà vô cùng yêu thương, từ lâu bà đã xem nàng như con ruột, hôm nay nhìn thấy con gái mình đau khổ trong lòng bà cũng nhỏ máu, thế nhưng bà lại không thể làm gì, chỉ biết nói với nàng vài câu, rằng "trên đời có những chuyện chúng ta không thể làm gì được, đó là số mệnh của chúng ta và chúng ta phải chấp nhận". Tiểu Hàn nghe những lời của mẫu thân nói ra, nội tâm nàng càng trở nên tuyệt vọng. Đau khổ, nghĩ đến bản thân, nghĩ đến Vô Minh lòng nàng như ai xé, nàng cứ thế khóc mãi trong sự đau đớn.
Buổi chiều hôm đó Nàng tìm đến Vô Minh và nói cho hắn biết về hôn sự của mình cùng với Hàn Phong.
.......
--" Không tỷ không thể lấy tên đó, đệ sẽ đến nói chuyện với đại lão gia, nói tỷ là cũa đệ, tỷ không thể gã đi".
Hắn nổi giận hét lên khi nghe được điều đó.
--" Đệ thật ngốc, họ sẽ nghe đệ sao,.... có lẽ đó là số phận của chúng ta, chúng ta đã không thể làm gì".
Nàng cười trong đau khổ.
--" Không, đệ không muốn, đệ sẽ không để chuyện đó sãy ra, đệ sẽ đi tìm tên Hàn Phong đó, nói cho hắn biết tỷ là của đệ và hắn không thể cướp tỷ khỏi đệ".
Hắn điên dại gào lên, rồi sầm đầu xuống bước thẳng về phía trước.
--" Vô Minh để không thể tìm hắn, không thể..."
Nàng cố gắng gọi hắn lại thế nhưng mặc kệ những điều đó hắn cứ thế bước đi.
...
Rồi bỗng nàng hét lên.
--" Đệ có đứng lại không, nếu đệ mà bước ra khỏi nơi này, ta sẽ tự vẫn cho đệ xem".
Nghe tiếng hét của nàng, bước chân của hắn đừng lại, hắn quay lại nhìn nàng và hắn hoảng hốt khi nhìn thấy nàng đang cầm thanh kiếm, kề lên cổ.
--" Tỷ, tại sao...".
Hắn lắp bắp vài chữ rồi cuối mặt xuống, hai bàn tay xiếc chặt, hắn sợ, hắn giận, thế nhưng hắn biết mình không thể làm gì, nỗi đau giày xéo tâm hồn hắn, những giọt lệ cứ thế chảy dài. Nhìn hắn đau khổ trái tim nàng cũng tan vỡ.
--" Vô Minh, đệ đừng như vậy, đừng đau khổ vì ta, rồi đệ sẽ gặp một nữ nhân khác tốt hơn ta, dù ta không thể ở bên đệ thế nhưng trái tim ta luôn thuộc về đệ, định mệnh bắt chúng ta xa nhau thế nhưng ta muốn đệ phải sống vui vẻ, sống thật tốt, thì ta mới an lòng".
Nàng đau khổ nhìn hắn trong mắt nàng tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.
--" Ha ha ha... Sống vui vẻ, ta sống vui vẻ khi nhìn người ta yêu lấy người khác, lấy một tên như thế sao".
Hắn cười lớn, bên trong tràn đầy chua sót cùng cay đắng, hắn ngửa mặt lên nhìn trời,đau đớn, uất hận, làm những giọt lệ của người con trai này cứ thế tuông rơi.
...
--" Keng..".
Thanh kiếm trên tay nàng rơi xuống. Nàng nhìn hắn, lệ nàng lại tuông rơi, nàng muốn đến và ôm lấy hắn, nhưng nàng không thể. Hai con người cứ thế lặng im, đau đớn trong tuyệt vọng.
.........
Ngày hôm sau, toàn bộ Lâm gia đều nhộn nhịp khi nghe Lâm gia sắp có hỉ sự, Hàn Phong đại thiếu gia sắp cưới Tiểu Hàn tiểu thư làm thê tử, và vì thời gian hắn về thăm nhà không dài thế nên hôn sự sẽ được cử hành trong mười ngày nữa, thế là mọi người lại tất bật vào công việc chuẩn bị cho lễ cưới. Mọi người ai nấy đều vui vẻ, trừ hai người.
Tại Khu Phong trấn, bên trong một tửu quán nhỏ ven đường, có một thiếu niên đang ngồi uống rượu, mọi người tò mò ngạc nhiên khi nhìn thấy một thiếu niên mười tuổi lại đang uống rượu như vậy. Cầm chén Rượu trên tay, Hắn say đến mức không thể cầm vững, làm rượu đổ vươn vãi ra ngoài. Dốc cạn chén rượu cuối cùng, hắn đặt một nén bạch ngân lên bàn rồi lão đão bước đi. Hắn chính là Vô Minh. Từ khi biết Tiểu Hàn sắp gã cho Hàn Phong hắn đã vô cùng đau khổ, suốt ngày vùi đầu vào rượu, không xĩn thì say, đã hai ngày nay hắn không màn đến công việc, lang thang khắp các tửu quán, đến các lề đường. Hình hài hắn bây giờ bê bết, y phục trên người dính đầy bùn đất, mặt mày lấm lem trông như một tên ăn mày không hơn không kém. Hắn cứ thế lảo đảo bước đi, con đường phía trước thẳng mà như cong, hắn như con thuyền nhỏ trên sóng chập chờn, rồi bỗng mất thăng bằng hắn chới với ngã nhào, đập người vào một sạp hàng ven đường. Tựa người vào vách hắn thiếp đi trong cơn say. Từ trong sạp hàng một nữ tử bước ra, dù trên mặt nàng lấm lem nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp của nàng, nàng cứ đứng đó nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
Danh sách chương