Phương Nghiên Duy đứng trong làn gió biển của tháng chín, những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bãi cát làm ướt những chiếc vỏ sò trắng xóa.

Cảnh tượng như một giấc mơ khiến cậu mơ màng không rõ đâu là thật, cho đến khi tiếng còi tàu từ xa vọng lại khiến cậu giật mình. Lúc này cậu mới nhận ra hai má của mình đang bị Lộ Chấp véo đau.

Lộ Chấp thả tay ra. Phương Nghiên Duy ngồi trên yên sau của chiếc xe mô tô không ngừng thở dốc.

Lộ Chấp đứng bên cạnh trên bãi cát, tay phải cầm chiếc mũ bảo hiểm, hắn chờ cậu điều hòa lại hơi thở.

"Cậu giỏi thật." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy: "?"

Giỏi cái gì cơ? Ngoài việc há miệng ra phối hợp một chút, cậu đâu có làm gì?

Chẳng khác gì một bông sen trắng ngây thơ, sau khi tận hưởng xong lại còn tỏ vẻ giữ gìn phẩm hạnh.

"Cậu..." Cậu định nói gì đó nhưng Lộ Chấp đã đội mũ bảo hiểm lên đầu cậu, lời phản đối của cậu trở nên yếu ớt chẳng đáng kể.

"Sắp muộn rồi." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy: "..."

Chiếc mô tô lao nhanh trên con đường ven biển, khi đến nơi tổ chức lễ hội âm nhạc buổi biểu diễn đã bắt đầu được nửa tiếng.

Mái tóc nhuộm màu hồng của Cố Điềm nổi bật giữa đám đông.

"Lão đại." Cố Điềm ném cho Lộ Chấp một chai nước.

Lộ Chấp giơ tay đón lấy, hắn gật đầu nhẹ, mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho Phương Nghiên Duy.

Phương Nghiên Duy cầm chai nước trong tay khẽ cười. Cậu thấy mình rất thích cái cảm giác được quan tâm đặc biệt này một cách lạ lùng.

Cậu nhìn quanh, nhận ra mọi người đều đang đứng nên liền hỏi: "Không có chỗ ngồi à?"

Cố Điềm bật cười trước câu hỏi ngây ngô của cậu: "Em trai, lát nữa ngồi lên đùi lão đại đi nhé."

Phương Nghiên Duy: "..."

Cậu không thể đối phó với kiểu trêu chọc này.

Cố Điềm cứ hay nói những lời đùa cợt xấu hổ với Phương Nghiên Duy, cậu thấy chẳng bằng nói chuyện với tên cơ bắp đầu vàng đơn thuần kia.

Khi buổi diễn bắt đầu, những người vốn dĩ trông rất bình thường dưới sân khấu bỗng hóa thành một đám cuồng nhiệt nhảy múa loạn xạ.

Phương Nghiên Duy cứ tưởng mọi người sẽ ngồi xuống nghe nhạc yên tĩnh, cậu hoàn toàn sững sờ trước sự náo nhiệt này.

Khi âm nhạc trên sân khấu bắt đầu dồn dập, đám đông cũng chen chúc lại gần, chẳng biết từ đâu một quả pháo sáng lạnh bị ném tới rơi ngay dưới chân cậu.

Khói và ánh sáng nổ tung.

Phương Nghiên Duy: "..."

Một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, chuỗi hạt Phật mát lạnh lướt qua mu bàn tay, cậu bị Lộ Chấp kéo ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Mái tóc nâu nhạt của Phương Nghiên Duy hơi rối, miệng khẽ hé mở, đôi mắt đẹp đẽ không che giấu được sự hoảng loạn, trong mắt người khác chẳng khác gì một con Hồ ly đỏ bị hoảng sợ.

Cậu ngồi trên bãi cỏ ở rìa đám đông. Trên sân khấu, Cố Điềm diện bộ váy đen, tay phải xoay một chiếc dùi trống.

Lộ Chấp đứng ngược sáng trước mặt cậu, hắn quay lưng về phía sân khấu, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu không phải là thích nhạc rock à?"

Phương Nghiên Duy: "Gì cơ..."

À, đó là câu nói dối cậu bịa ra để dụ Lộ Chấp đi cùng.

Bị phát hiện nhanh quá rồi.

Bất chợt, tiếng hò reo từ đám đông vang lên. Màn hình sân khấu vốn đang hiển thị logo của ban nhạc, bất ngờ thay đổi thành cánh tay máy quay quét qua khu vực khán giả, gương mặt của nhiều người xuất hiện trên màn hình.

Đến đoạn kiss camera rồi.

Đây là trò chơi thường diễn ra trong các buổi biểu diễn của ban nhạc. Những cặp đôi xuất hiện trên màn hình sẽ phải hôn hoặc ôm nhau.

"Muốn về không?" Lộ Chấp cúi người, ngồi xuống cạnh Phương Nghiên Duy.

Màn hình tiếp tục thay đổi, Phương Nghiên Duy đột nhiên nhìn thấy chính mình, biểu cảm đầy ngơ ngác.

Cái gì thế?

Trên màn hình, cậu nhìn thấy Lộ Chấp giơ tay lên, xoa nhẹ mái tóc cậu rồi kéo cậu tựa vào vai mình.

Khi ống kính vừa rời đi, Lộ Chấp nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu.

Hình ảnh ấy chỉ lướt qua trong chớp mắt rồi nhanh chóng chuyển sang những khán giả khác, nhưng trong lòng Phương Nghiên Duy trào dâng một niềm vui thầm kín, tựa như trong khoảnh khắc đó, tình cảm của họ đã được công khai.

Xung quanh rất nhiều người đang điên cuồng, một số kẻ thích gây chuyện lẩn vào đám đông, tát bừa một cái, đẩy một chút, nháy mắt đã thành bãi chiến trường hỗn loạn.

"Anh Phương." Lộ Chấp nói, "Cậu trên màn hình vừa rồi đẹp lắm."

Phương Nghiên Duy: "..."

Lộ Chấp yên lặng đứng dậy, chìa tay ra với cậu: "Nhiều người quá, chen lấn thì khó chịu lắm, chúng ta về nhé."

Ánh mắt hắn buông xuống, có vẻ thực sự không thích những nơi đông đúc như vậy.

Phương Nghiên Duy còn chưa kịp trả lời thì có kẻ va vào họ, đưa tay định giật điện thoại của cậu.

Kẻ trộm?

Tên trộm chỉ bắt được không khí.

Lộ Chấp, người ban nãy còn trông vô tội dịu dàng, giờ đang nhanh như thoắt chộp lấy cổ tay kẻ đó, xoay người gã ném xuống bãi cỏ, sau đó vỗ tay như không có chuyện gì.

"Anh Phương, đi thôi." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy: "..."

Vì có buổi họp phụ huynh, lớp 12-1 đã hủy bỏ tiết tự học buổi tối vào thứ tư.

Sau khi tan học vào buổi chiều, Phương Nghiên Duy chủ động tìm giáo viên chủ nhiệm Trần Tang Du để giải thích chi tiết về hoàn cảnh gia đình mình.

"Ba không thương, mẹ không cần." Cậu nói, "Hay là em nhận tạm một người làm ba để thầy gặp nha?"

Khi cậu chuyển trường, thầy Trần đã biết qua về hoàn cảnh gia đình của cậu, nghe vậy thầy chỉ xua tay bảo cậu đi ra chỗ nào mát mẻ ngồi.

"Còn Lộ Chấp thì sao? Cả hai em đều không có phụ huynh đến à?" Thầy Trần hỏi, "Thầy có việc cần nói với cậu ấy."

Phương Nghiên Duy đáp: "Cậu ấy đang ở trong lớp, còn bài chưa làm xong."

Lúc này, Lộ Chấp đang ở cửa lớp thì bị một phụ huynh chặn lại.

"Cháu là Lộ Chấp phải không?" Vị phụ huynh hỏi.

Lộ Chấp: "Vâng."

Sắc mặt vị phụ huynh lập tức thay đổi thành giận dữ: "Con trai tôi tuần trước bị phạt đọc kiểm điểm là do cháu gây ra? Nó chỉ đùa vui thôi, kéo khóa áo của một cô bé lớp 10, vậy mà cháu trừ điểm của nó?"

Lộ Chấp: "Vâng."

Thái độ lạnh lùng bất cần của Lộ Chấp càng làm người này nổi giận.

Vị phụ huynh từ giận dữ chuyển sang phẫn nộ: "Cái thằng này, mày hiểu tao đang nói gì không hả?"

"Tôi làm theo quy định của nhà trường." Lộ Chấp dựa lưng vào tường, không biểu lộ cảm xúc gì.

Này, có biết đang xấc xược với ai không đấy?

Phương Nghiên Duy vội chạy đến.

Trong góc hành lang, một bóng dáng xuất hiện rồi đẩy vị phụ huynh kia một cái.

"Mày đang nói chuyện với con tao kiểu gì vậy?" Người đàn ông ngậm điếu thuốc, miệng nhếch lên với nụ cười khinh khỉnh, "Nghĩ nó không có ba à?"

Phương Nghiên Duy khựng lại giữa chừng.

"Không gọi ba họp phụ huynh, ba còn phải đọc thông báo trên trang web trường." Lộ Kiến Xương nói với Lộ Chấp, "Không nhận người ba này nữa à?"

Lộ Chấp hơi nheo mắt, hắn không trả lời, không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, giống như sắp có thứ gì đó nổ tung.

Cuối cùng thầy Trần phải đứng ra hòa giải: "Hai vị phụ huynh đã đến thì xin mời ngồi xuống, chúng tôi chuẩn bị họp rồi."

Tâm trạng của Phương Nghiên Duy lại trở nên nặng nề.

Cậu thật sự không thích Lộ Kiến Xương chút nào.

"Xếp hạng nhất toàn khối à." Lộ Kiến Xương lật xem bảng điểm, "Con trai tôi thật xuất sắc, là do tôi nuôi dạy."

Lộ Chấp quay lưng bỏ đi, Phương Nghiên Duy vội đi theo.

"Sao tự nhiên ông ấy lại nhớ đến họp phụ huynh cho cậu?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp đáp: "Luôn vậy."

Lộ Kiến Xương luôn rất quan tâm đến thành tích của cậu. Khi còn nhỏ, nếu Lộ Chấp đứng nhất toàn khối, Lộ Kiến Xương sẽ cầm bảng điểm khoe khoang khắp nơi.

Sau đó, Lộ Chấp không còn muốn đi thi nữa.

Lộ Kiến Xương không chịu nổi việc con mình đứng bét lớp nên hai người thường đánh nhau sau mỗi lần như vậy.

"Đừng để ý đến ông ta." Lộ Chấp nói.

"Muốn ăn kem nho không?" Vừa đi được vài bước về phía cổng trường, Lộ Chấp hỏi.

"Muốn." Phương Nghiên Duy đồng ý.

Khi cậu ăn kem nho, cậu mới biết lý do thầy Trần tìm Lộ Chấp.

Nhà trường yêu cầu Lộ Chấp tham gia một cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh dành cho học sinh trung học, diễn ra ngay trong kỳ nghỉ Quốc Khánh sắp tới.

Trường học đáng ghét, chiếm hết thời gian của bạn trai cậu rồi.

Cậu vốn dĩ đã định đi du lịch với Lộ Chấp, cậu còn chưa từng cùng tảng băng lớn đi chơi lần nào.

"Chắc chỉ đợi kỳ nghỉ tới thôi," Lộ Chấp nói.

Thời gian của học sinh lớp 12 rất eo hẹp, nhưng gần đến Tết Nguyên Đán cũng có một kỳ nghỉ ngắn.

"Vậy cũng được." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi muốn ngắm tuyết, đợi mùa đông đến rồi mình lên phía Bắc đi."

Lộ Chấp gật đầu: "Ừm."

Dù vậy, kỳ nghỉ Quốc khánh của Phương Nghiên Duy cũng không quá nhàm chán. Cậu ra phụ giúp ở tiệm thú cưng của Hà Tuế Tuế hai ngày rồi Lâm Dữ Tống cũng tìm đến.

Phương Nghiên Duy ngủ đến tận trưa, sau đó gọi taxi ra sân bay đón người.

Lâm Dữ Tống dúi một túi nấm khô vào tay anh: "Bây giờ chỉ có nấm khô thôi, ăn tạm nha."

Ra khỏi sân bay, Lâm Dữ Tống nhìn quanh: "Không khí thật là ẩm ướt quá, Phương Đát Kỷ, trông mày trông càng thêm tươi tắn rồi đấy."

"Mày dùng từ kiểu gì thế." Phương Nghiên Duy cười toe toét, đá vào chân cậu ta một cái.

Thành phố đảo Lộ là điểm đến du lịch nổi tiếng, mỗi kỳ nghỉ luôn có rất nhiều du khách trên đường phố.

Đến điểm du lịch thứ ba, Lâm Dữ Tống mới phát hiện ra điều gì đó bất thường từ Phương Nghiên Duy.

"Làm gì mà cứ cầm điện thoại mãi vậy!" Lâm Dữ Tống hỏi.

Phương Nghiên Duy ngừng tay gõ phím, gửi cho Lộ Chấp một biểu cảm hài hước chửi thề.

Sau đó, cậu lại nhấn nút thu hồi.

[Bạn trai Chít Chít]:?

[Kim cương A]: Gõ nhầm rồi, đại ca tha lỗi cho em.

[Kim cương A]: Anh Chấp vào phòng thi chưa?

[Bạn trai Chít Chít]: Cuộc thi là ngày mai mà.

[Bạn trai Chít Chít]: Ảnh đậu nành khóc.jpg (*)

*黄豆落泪 cũng giống icon trọc vàng bên mình í.

Phương Nghiên Duy: "..."

Phải nói sao nhỉ.

Cậu từng nghĩ Lộ Chấp không biết dùng điện thoại thông minh, nhưng hóa ra không những biết mà hắn còn biết dùng cả biểu cảm dễ thương.

[Kim cương A]: Thế giờ cậu đang làm gì?

Lúc này, Lộ Chấp đang tham gia buổi tập huấn trước cuộc thi. Những học sinh ưu tú từ nhiều trường đại học tập trung lại, chăm chú lắng nghe giảng viên thuyết trình.

Tay phải hắn đặt trên trang sổ nhanh chóng ghi chép, tay trái đặt dưới bàn trả lời tin nhắn của Phương Nghiên Duy.

Ngồi bên cạnh hắn là một mọt sách đến từ phương Bắc.

Cậu học sinh xuất sắc chính hiệu nhìn cảnh tượng ấy mà ngạc nhiên.

"Bạn gái à?" Cậu ta hỏi.

Lộ Chấp: "Ừm."

Hắn cúi đầu, nhìn tin nhắn mới trên màn hình.

[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Bạn tôi đến chơi rồi, tôi đang dẫn cậu ấy đi chơi mô tô nước.

[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: [hình ảnh]

Bức ảnh chụp bờ biển, phía sau Phương Nghiên Duy không xa là một chàng trai khác.

Lộ Chấp đã từng gặp người này khi ở thành phố K. Lúc đó cậu ta tự giới thiệu là bạn cùng bàn cũ của Phương Nghiên Duy.

Có vẻ như... quan hệ giữa họ rất tốt, quen biết nhau đã vài năm rồi.

[Lộ Chấp]:.

*Tên wechat tùy theo người sử dụng đặt là gì chứ không thống nhất, bên Phương Phương là Kim cương A và Bạn trai Chít Chít, còn bên Lộ Chấp là Lộ Chấp và Hồ Ly Đỏ Nhỏ.

"Hôm nay đến đây thôi." Giảng viên nói, "Hy vọng mọi người sẽ đạt được thành tích xuất sắc trong cuộc thi tiếng Anh vào ngày mai."

Lộ Chấp bỏ sổ tay vào trong cặp, đứng dậy đi ra ngoài.

"Cậu ơi, đợi chút!" Có người gọi hắn từ phía sau.

"Tôi là học sinh trường Lộ Dữ lớp số bảy." Cô gái nói, "Tôi có biết về cậu, có thể làm quen không?"

Lộ Chấp dùng ngón cái đẩy nhẹ chuỗi hạt trong lòng bàn tay, hắn lắc đầu: "Tôi có người yêu rồi."

Phương Nghiên Duy vừa bước lên mô tô nước, điện thoại trong túi rung lên.

[Bạn trai Chít Chít] mời gọi video call.

"Tôi không tham gia nữa." Cậu rút chân về, chỉ về phía Lâm Dữ Tống, nói với người lái mô tô nước, "Anh đẹp trai, chở cậu ấy đi lượn một chút."

Mô tô nước lao đi trong tiếng la hét của Lâm Dữ Tống cùng một dàn âm thanh thảm thiết.

"Phương Đát Kỷ, Phương Yêu Tinh! Mày chắc chắn có vấn đề gì đó!"

Phương Nghiên Duy tìm một chỗ yên tĩnh, nhận cuộc gọi video.

Lộ Chấp có vẻ đứng trong hành lang, ánh sáng xung quanh hơi tối khiến hắn trông không còn lạnh lùng như thường ngày. Yết hầu hơi nhô lên ở cổ khiến Phương Nghiên Duy muốn chạm vào.

Đáng tiếc Lộ Chấp không có ở đây.

"Có chuyện gì vậy anh Chấp?" Cậu hỏi.

"Vừa mua nho."

"Ò?"

"Vừa phát hiện ra cậu không ở bên cạnh."

Phương Nghiên Duy: "..."

"Tôi đi tìm cậu?" Cậu hỏi.

"Không cần." Lộ Chấp nói, "Phiền lắm."

Lộ Chấp: "Chỉ có hai người các cậu chơi cũng chán."

Phương Nghiên Duy định nói cũng không sao.

Lộ Chấp: "Để tôi tìm cho cậu vài người bạn."

Phương Nghiên Duy nghĩ cũng được.

Mười phút sau, một cậu Tóc vàng dẫn theo khoảng hai mươi học sinh trường Thập Tam đến bờ biển.

Mới bước xuống mô tô nước, Lâm Dữ Tống đầu óc còn choáng váng nhìn một đám con trai mặc đồ sặc sỡ đang đi tới, nhìn là thấy không phải người tốt gì, từng người đứng trước mặt Phương Nghiên Duy đồng loạt gọi: "Anh Phương!"

***

Á à
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện