Edit: Ryn

Beta: Yin


—–

Một nhân viên khách sạn đứng bên ngoài phòng của Úc Đóa, người đàn ông mỉm cười với cô, giới thiệu: “Cô Úc, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cô. Là như thế này, tuần này là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập của khách sạn. Tối nay, một bữa tiệc khiêu vũ sẽ được tổ chức ở tầng một, tất cả khách của khách sạn sẽ được mời tham gia. Đây là thư mời của khách sạn, nếu cô có thời gian vào tối nay, cô có thể đến tham dự. “

Anh ta trân trọng gửi thư mời, Úc Đóa nhận lấy: “Cảm ơn vì lời mời, nếu có thời gian tôi nhất định sẽ tham gia.”

Đóng cửa.

Úc Đóa mở tấm thiệp mời ra nhìn thoáng qua, tám giờ tối.

Hiện tại là 4 giờ chiều, nếu cô tham dự bữa tiệc khiêu vũ, cô còn nhiều thời gian để chuẩn bị.

Bữa tiệc có quy mô lớn như này, trước đây Phó Tư Niên chưa bao giờ mang theo Úc Đóa tham gia. Phó Tư Niên tham gia các loại tiệc rượu, vũ hội, người phụ nữ của anh sẽ tham dự, căn bản  không cần Úc Đóa.

Đối với chuyện này, Úc Đóa cũng không chất vấn Phó Tư Niên như một người phụ nữ đang ghen.

Thứ nhất, Phó Tư Niên chắc chắn không hài lòng với những lời chất vấn của cô, Úc Đóa sẽ không làm bất kì chuyện gì phá hoại mối quan hệ “vợ chồng ân ái” của anh.

Thứ hai, mục tiêu trong cuộc sống của cô là làm vợ của Phó Tư Niên, chỉ cần Phó Tư Niên không mang những nữ nhân đó về làm phiền cô thì cô có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao cô cũng không yêu anh, gặp mặt diễn kịch, cô cũng không đòi hỏi Phó Tư Niên quá nhiều.

Úc Đóa gọi cho khách sạn và hỏi những gì cần phải chuẩn bị để tham dự bữa tiệc khiêu vũ.

Khách sạn có tuổi đời hàng thế kỷ với các dịch vụ hạng nhất, đã nhanh chóng gửi cho cô một vài chiếc váy lễ phục để cô lựa chọn.

Úc Đóa chọn một chiếc váy hở lưng gợi cảm. Sau khi thử qua, cô cảm thấy rất thích hợp.

Khung xương của cô vốn đã rất mảnh khảnh, bả vai thẳng tắp mượt mà, xương quai xanh lõm xuống, luôn thu hút ánh mắt của người khác dừng lại một hai lần. 

Mái tóc đen dài được vén qua một bên để lộ cánh cổ thiên nga mảnh khảnh, tao nhã, vẽ ra một vòng cung quyến rũ; bóng lưng yểu điệu, xương bướm tựa như muốn dang rộng bay lên, vòng eo lại nhỏ không thể nắm chặt. 

Xinh đẹp không gì sánh bằng.

Úc Đóa xoay người một vòng, chiếc váy xoay tròn vẽ ra một vòng cung uyển chuyển và quyến rũ, giống như một đóa hoa nở rộ.

Ngoại trừ, lần cuối cùng cô tham dự bữa tiệc sinh nhật của bố Úc, dường như đây là lần thứ hai cô mặc váy trong năm nay? Phó Tư Niên không thích cô ăn mặc quá lộng lẫy, đừng nói là trang phục gợi cảm như vậy, cho nên mùa hè mặc quá gợi cảm, cũng sẽ bị nói.

Nhìn mình trong gương, đôi lông mày thanh tú, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, tất cả đều vô cùng quyến rũ.

Xinh đẹp và quyến rũ.

Úc Đóa trìu mến hôn mình trong gương: “Bảo bối, em xinh đẹp như vậy, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu người đàn ông không? “

Lời này không sai, bên cạnh cô cũng có một người đàn ông, bị nàng mê hoặc rồi.

Úc Đóa mặc lễ phục gợi cảm như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Phó Tư Niên nhìn thấy.

Không đúng, hẳn phải nói, trong khoảng thời gian này là lần đầu tiên anh gặp Úc Đóa.

Trong ấn tượng của anh, Úc Đóa là một “bông hoa” rụt rè, mềm yếu, luôn phụ thuộc vào anh, cô ôn nhu hiểu chuyện, đơn thuần và nhút nhát dễ khiến người ta yêu thương.

Từ lâu, anh vẫn nghĩ rằng anh đã cho Úc Đóa một cuộc sống thích hợp nhất với cô. Giống như một đóa hoa dễ khô héo cần được bảo vệ, đặt cô trong nhà để chăm sóc, anh cũng cho rằng Úc Đóa sẽ thích và hưởng thụ cuộc sống như vậy…

Thế nhưng những gì Úc Đóa đã làm sau khi anh qua đời đã đảo ngược những định kiến trước đây của anh về Úc Đóa.

Cô không hề yếu đuối, thậm chí còn rất kiên cường.

Cô không hề nhát gan, thậm chí có thể nói là rất dũng cảm.

Cô cũng không đơn thuần, cô có tâm cơ sâu sắc, nếu không cũng sẽ qua mắt lừa gạt được anh.

Úc Đóa giống như một con nhộng, ngủ thiếp đi ba năm, sau khi anh chết, cuối cùng cô phá kén thành bướm.

Rực rỡ và quyến rũ khiến người ta không thể dời mắt.

Không sai, anh thừa nhận, Úc Đóa như vậy quả thật rất quyến rũ mê người, cũng rất khiến người ta động tâm. Bất luận là vẻ bề ngoài hay là khí chất từ trong người cô tỏa ra, so với Úc Đóa ba năm trước, cô quả thực như thành người khác.

Phó Tư Niên khẽ nheo mắt, trong đầu hắn một lần nữa nhớ lại cảnh tượng Úc Đóa trước đây giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh.

Ba năm như một ngày, cô ấy làm sao có thể giả bộ không có sơ hở?

Nếu như không phải anh đã chết, tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này, đánh chết anh cũng sẽ không tin. Người cùng chăn gối với mình đã đeo mặt nạ ba năm, lừa gạt anh suốt ba năm, đùa giỡn với anh tận ba năm. Anh thậm chí hoàn toàn không biết gì!

Úc Đóa, em khá lắm!

Úc Đóa rùng mình ớn lạnh không rõ lý do.

Bộ váy nhìn rất đẹp, chỉ là có chút lạnh.

8 giờ tối, Úc Đóa đúng giờ cầm thư mời đến bữa tiệc khiêu vũ dưới khách sạn.

Trước khi đi, nhìn vào chiếc nhẫn cưới còn đeo trên ngón áp út của mình.

Đứng ngoài cửa một lúc lâu, cô quay lại phòng, tháo chiếc nhẫn cất vào hộp đựng. Phó Tư Niên đã chết, cô cũng không cần đeo nó trói buộc mình.

Đi xuống cầu thang đến hội trường vũ hội khiêu vũ.

Còn chưa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng nhạc du dương trong hội trường.

Úc Đóa đưa thiệp mời cho nhân viên phục vụ ở cửa, nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua, sau khi xác minh liền dẫn Úc Đóa vào hội trường.

Trong hội trường có không ít người đến, tụ tập thành nhóm hai ba người, tay cầm ly rượu nói chuyện rất vui vẻ.

Nhìn xung quanh, phần lớn đều là người nước ngoài, họ có mái tóc vàng óng ả, cùng với sóng mũi cao. Úc Đóa không cảm thấy xấu hổ, càng không thấy nhàm chán, một mình cầm ly cocktail ngồi ở một góc nhỏ nghe nhạc, nhìn những cặp đôi thanh nhã khiêu vũ.

Phó Tư Niên ngồi đối diện cô, nhìn hai tay cô bắt chéo nhau, ngón cái vô thức xoa nhẹ ngón áp út mà ban đầu đeo nhẫn, có một vết nông ở đấy.

“Wao, nhìn cô gái xinh đẹp này đi, vậy mà lại ngồi một mình ở đây, hội trường nhiều đàn ông như thế mà không phát hiện một bông hồng đang ngồi trong góc à?”

Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Úc Đóa ngẩng đầu nhìn, là người đàn ông Pháp hôm nay gặp ở cửa hàng cao cấp kia.

“Alex?”

“Là tôi, cô Úc, tôi rất vui khi gặp lại cô trong một đêm tuyệt vời như hôm nay.” Alex đưa tay nắm lấy tay Úc Đóa, cúi người hôn một cái như một con chuồn chuồn.

Úc Đóa chấp nhận nụ hôn của Alex.

“Làm sao anh lại ở đây?”

“Tôi được mời đến khách sạn để tham dự lễ kỷ niệm 100 năm của khách sạn.” Anh ta lịch sự đánh giá Úc Đóa: “Với tất cả sự tôn trọng, cô đêm nay rất đẹp, không biết tôi có thể vinh dự trở thành người đồng hành cùng cô trong đêm nay không? Bởi vì tôi thực sự không muốn nhìn thấy những người đàn ông khác mời cô, cô sẽ rất nhức đầu khi không biết làm thế nào để lựa chọn và tôi cũng muốn tận hưởng sự ghen tị của những người đàn ông khác. “

Úc Đóa thành công bị thu hút bởi tài ăn nói khéo léo của anh ta.

“Alex, anh có thường chọc ghẹo phụ nữ như vậy không?”

“Không, không, cô đã hiểu lầm. Đây không phải là trêu đùa, mà là sự thật, là lời thật lòng của tôi. Chẳng qua những lời thật lòng này do một người đàn ông có ngoại hình đẹp trai nói ra, sẽ luôn cảm thấy là hoa ngôn xảo ngữ (1), đây là thành kiến của phụ nữ các cô đối với đàn ông, luôn cho rằng đàn ông đẹp trai đều là lừa đảo.”

“Ồ, phải không? Có vẻ như anh là một người đàn ông tốt? “

“Tôi cho rằng về chuyện này, chỉ dựa vào lời nói sẽ không có sức thuyết phục, Trung Quốc có một câu nói: Lộ diêu tri mã lực, sử cửu kiến nhân tâm (2), cô Úc nghĩ thế nào?”

Úc Đóa nhíu mày, chỉ mìm cười không nói gì.

Alex không tiếp tục chủ đề này, anh ta chuyển sự chú ý của mình sang tay Úc Đóa: “Nhẫn của cô? “

Úc Đóa mỉm cười: “Cất đi rồi. Con người luôn luôn phải nhìn về phía trước và không thể đắm mình trong nỗi buồn của quá khứ, phải không? “

“Người phụ nữ thông minh.”

Alex nâng ly và uống một ngụm với Úc Đóa.

Âm nhạc du dương vang lên, Alex đứng dậy, vươn tay về phía Úc Đóa: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể có vinh dự cùng cô nhảy một điệu không? “

Úc Đóa suy nghĩ một lát.

Sắc mặt Phó Tư Niên so với đáy nồi còn đen hơn, áp suất không khí quanh người chợt giảm xuống, khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.

Úc Đóa rùng mình một cái, đặt tay lên lòng bàn tay Alex rồi cả hai đi về phía giữa hội trường.

Là một khúc tango, âm nhạc chậm rãi du dương, Úc Đóa cùng Alex rất gần nhau, nhìn ra được Úc Đóa có chút khẩn trương.

Cô có thể nhảy, nhưng ba năm qua đã bỏ qua nó, cảm thấy hơi lạ.

Nhưng Alex là một vũ công giỏi. Tango đối với anh ta như một bữa ăn thường ngày, có Alex dẫn dắt, Úc Đóa dần dần thả lỏng, thả hồn theo nhịp điệu của âm nhạc, thưởng thức sự quyến rũ của khiêu vũ, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.

Nửa sau của nhạc thay đổi một cách tùy tiện, Alex và Úc Đóa động tác nhanh nhẹn, mỗi một nhịp đều rất vừa phải, nụ cười trên mặt Úc Đóa ngày càng rạng rỡ, cô như hoàn toàn giải phóng bản thân, sự tự tin cùng sự duyên dáng tao nhã khiến người ta không thể dời mắt. 

Ngày càng có nhiều người tụ tập ở giữa hội trường, trực tiếp ngăn cản hoàn toàn tầm mắt của Phó Tư Niên.

Âm nhạc kết thúc.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều. Úc Đóa cùng Alex mỉm cười, cảm ơn sự tán thưởng của “khán giả” rời quay trở lại chỗ ngồi của mình.

“Thật không nghĩ tới, cô có thể nhảy Tango tốt như vậy.”

“Tôi đã học nó trước đây, chẳng qua ba năm nay không có cơ hội thể hiện mà thôi.”

“Ba năm không có cơ hội khiêu vũ? Vậy thì tôi quá may mắn rời, điệu nhảy đầu tiên sau ba năm nay tôi lại vinh hạnh được làm bạn nhảy của cô. Nhưng mà tôi không hiểu, cô nhảy đẹp như vậy, sao ba năm nay lại chưa từng khiêu vũ lần nào sao?”

Úc Đóa tiếp tục mỉm cười.

“Được rồi, việc này không nhắc tới nữa.”

Một người đàn ông xa lạ cầm ly rượu bước đến hỏi: “Không biết có vinh dự có thể cùng cô gái xinh đẹp như cô nhảy một điệu không? “

Alex ở một bên từ chối thay mặt cho cô: “Thực xin lỗi, cô gái xinh đẹp này chỉ nhảy với tôi tối nay.” “

Người đàn ông nhìn về phía Úc Đóa.

Úc Đóa cười cười, coi như đồng ý với lời nói của Alex.

“Được rồi, buổi tối nay vui vẻ.”

Úc Đóa vốn tưởng rằng sau khi cô từ chối người đàn ông đó, cũng không có người nào đến mở lời nữa. Nhưng không ngờ, kể từ đó rất nhiều người đàn ông đều hỏi Úc Đóa có thể nhảy cùng họ hay không, hoặc là đưa danh thiếp cho cô. Cô cảm thấy rất phiền, từ chối từng người một.

“Xem ra ông trời vẫn quan tâm đến tôi, ít nhất cô đã nhận danh thiếp của tôi.”

Danh thiếp của Alex?

Úc Đóa đã uống hai ly, đầu óc có chút mơ hồ, Alex vừa nhắc tới, lúc này cô mới hoảng hốt nhớ ra, cô để danh thiếp ở đâu rồi nhỉ? Sao cô lại không có ấn tượng gì về nó?

“Tôi thấy cô uống hơi nhiều, cần tôi đưa cô về sao?”

Tuy rằng có chút say, nhưng Úc Đóa vẫn duy trì được một chút sự tỉnh tảo.

Đàn ông Pháp rất lãng mạn, vậy nên họ rất cởi mở với chuyện “tình dục” và cho rằng tình một đêm là điều bình thường.

Úc Đóa đứng dậy: “Không cần, tôi có thể tự mình trở về. “

Đàn ông Pháp vừa lãng mạn vừa nhiệt tình, nơi này không thể ở lại lâu hơn được nữa.

Khi đứng dậy, Úc Đóa không đứng vững, chân khụy xuống, ngã sang một bên. Phó Tư Niên vô thức đỡ lấy cô, Úc Đóa xuyên qua thân thể anh, may chỉ ngã trên ghế sô pha.

“Tôi vẫn nên đưa cô về phòng.”

Úc Đóa lắc đầu, vẫn khăng khăng không đồng ý, vẫy tay chào tạm biệt Alex.

Alex cười bất lực, trong khoảng thời gian này, ở Pháp anh ta gặp không ít những người phụ nữ nhiệt tình phóng đãng, xinh đẹp mê người. Nhưng chỉ có Úc Đóa cẩn thận như thể anh ta là mãnh thú hay là một tai họa, trốn tránh không kịp.

Nếu không phải vì Úc Đóa, Alex thực sự phải tự hỏi có phải sức quyến rũ của mình không còn như xưa hay không.

Một bên ghế sofa mà Úc Đóa ngã dường như có thứ gì đó, Alex nhặt lên, đó là bông tai của cô.

“Úc…” Anh ta muốn trả lại bông tai cho Úc Đóa, nhưng nhìn về phía trước đã không thấy bóng dáng của cô.

Alex mỉm cười và cất bông tai đi.

Một cuộc gặp gỡ tuyệt vời nên có một món quà lưu niệm, phải không?

Sau khi nói lời tạm biệt với Alex, cô lảo đảo trở về phòng, Phó Tư Niên trầm mặc đi theo phía sau.

Cùng Phó Tư Niên ở bên nhau ba năm nay, Úc Đóa cơ bản chưa từng uống rượu. Nhiều nhất cũng chỉ là uống một ngụm rượu của anh, quá đắng, quá nồng, vô cùng khó uống, cuối cùng lại phun ra.

Tối nay Úc Đóa uống ba chén, lúc uống không có cảm giác, uống xong mới biết rượu có tác dụng chậm, đầu óc mơ hồ, chỉ sợ nằm xuống thì là ngủ được ngay.

Mang giày cao gót, Úc Đóa lảo đảo lắc lư dọc theo đường đi, thỉnh thoảng dừng bước dựa vào tường xoa xoa cái trán choáng váng. Nhưng Phó Tư Niên chỉ có thể nhìn cô, đi theo phía sau cô.

Thật vất vả mới trở về phòng, Úc Đóa cũng không tẩy trang, cũng không thay quần áo, trực tiếp nằm xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dường như ngủ thiếp đi.

“Úc Đóa, tỉnh dậy.”

Úc Đóa nhíu mày, tựa hồ nghe được cái gì đó, cũng có lẽ là nghĩ đến cái gì đó, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi sắp ngủ, tay tìm kiếm điện thoại di động trên đầu giường, ấn nút home, mí mắt cố gắng mở ra.

11 giờ.

Cô thấp giọng kêu lên: “Dì Liên, Tư Niên có lẽ lại đi xã giao bên ngoài, phiền cô nấu cho anh ấy chút canh giải rượu.”

Khi cô nói, mí mắt lại tranh giành nhau nhắm lại.

Phó Tư Niên đứng bên giường, trầm mặc nhìn cô.

Một lúc lâu sau, cô xoay người, vỗ vỗ phần giường bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Tư Niên, tắt đèn, sáng…”

Cạch ———————

Đèn đã tắt.

“Tư Niên…”

“Ừm?”

“Sao giờ anh mới trở về? Nhớ uống can giải rượu, sau đó tắm rửa đi ngủ…”

(1): thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là lời nói khéo léo, hoa mỹ nhưng vô nghĩa.

(2) Lộ diêu tri mã lực, sử cửu kiến nhân tâm: là một câu tục ngữ lâu đời của Trung Quốc có thể dịch thành: Đường dài mới biết sức ngựa, ngày dài mới rõ lòng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện