Phòng chiếu phim trung ương, khu vực nòng cốt.

Vì trong lúc tỉ thí với Bạch Liễu Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ hơi kém một bậc, số liệu TV nhỏ của hai người xuất hiện hiện tượng giảm xuống, khiến vị trí mở rộng cũng giảm theo, từ vị trí mở rộng ngay gần 【 vị trí mở rộng quốc vương 】 trượt xuống vị trí mở rộng nòng cốt, còn TV nhỏ của Bạch Liễu chậm rãi lên cao, nhưng tổng hợp số liệu còn chưa đến mức vào 【 vị trí mở rộng Tân Tinh 】.

Tình huống bây giờ chính là hai phe gặp nhau tại vị trí mờ rộng nòng cốt, Bạch Liễu còn hơi trên cơ, vừa vặn đứng ngay trước Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ một bậc.

Lượng người xem lưu thông tại cùng một khu là rất lớn, bởi người xem có thể thấy tình huống lẫn nhau, khi có người chơi biểu hiện xuất sắc, người xem trước TV nhỏ người đó sẽ hoan hô khẩn trương hưng phấn, mặc dù người xem trước TV nhỏ khác không nghe thấy tiếng, nhưng bầu không khí này rất dễ hấp dẫn người khác, kéo thêm người xem gia nhập, một bên càng bay càng cao, một bên càng ngã càng thấp, trước mắt Bạch Liễu và hai cha con Miêu Phi Xỉ đang ở trong trạng thái giằng co như vậy.

Mà loại giằng co thế này rất dễ xảy ra hiện tượng xói mòn người xem.

Cũng may số lượng người xem bị xói mòn bên Bạch Liễu không nghiêm trọng, mấy đại lão khó gặp đang đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu không đi, Vương Thuấn thấy tình huống này không kiềm được thở phào một hơi —— chủ yếu do cách chơi của Bạch Liễu quá không cần mạng, cái kiểu một không cẩn thận liền lật xe đầy kích thích kì thật cũng khá khơi gợi lòng hiếu kỳ.

Một người chơi cao tầng thuộc công hội Kabbalah (công hội hạng 4) dở khóc dở cười phê bình Bạch Liễu: "Thật biết cách tạo kịch tính, cách chơi của người này cũng hợp với khu 【 Hài kịch tử vong 】 lắm, khó trách nghe nói lần đầu bị rơi vào đó."

Trên tóc người chơi cao tầng của công hội Kabbalah có treo vật trang trí hình lá cây, vô cùng dễ nhận biết, Vương Thuấn liếc một cái liền nhận ra, màu sắc lá cây càng đậm cấp bậc người chơi càng cao —— chiếc lá trên tóc người chơi này đã gần đến xanh đen, thoạt nhìn địa vị không thấp.

"Quả thật, tôi rất ít thấy người chơi nào liều mạng thế này." Một người xem mặc đồng phục trắng, ngực phải thêu kí hiệu đàn cầm bằng chỉ vàng gật đầu.

Người xem này có khuôn mặt lai điển trai ưu nhã, mái tóc vàng sáng vuốt đến sau ót, khi nói chuyện thần sắc hờ hững, Vương Thuấn nhận ra đây là đồng phục của thành viên chiến đội công hội Rạng Đông Hoàng Kim (công hội hạng ba).

Nhưng Vương Thuấn chưa thấy qua người này trên sân đấu, hơn nữa hắn thật sự hơi "mù mặt" với thành viên của công hội này, bởi rất nhiều người nước ngoài, chẳng qua anh ta hẳn là đội viên dự bị mới vào chiến đội năm nay, địa vị không khác Trương Khôi đã chết cho lắm.

"Bạch Liễu giờ rất khó xử lý, cậu ta chẳng khác nào đi trên dây thép, chỉ cần nhầm một bước Miêu Cao Phụ sẽ giết cậu ta." Một người xem sắc mặt lười biếng bình luận, quần áo người xem này hết sức chật vật, lam lũ như một ăn xin, loại trang phục đầy ác thú vị thế này trong cả trò chơi chỉ có một công hội có —— Thiên Đường Cộng Tế (công hội hạng bảy).

Đây là một công hội vô cùng kì quái, người sáng lập công hội là một ăn mày rất có tiền, đã chết trong trò chơi, nhưng dưới sự ảnh hưởng của anh ta, toàn bộ công hội đều thích style quần áo rách —— tên người chơi công hội này xuất hiện thường xuyên nhất trên 【 tường tố cáo 】 của trò chơi, mỗi ngày đều có người chơi tố cáo người chơi công hội này có sở thích hở hang, quần áo bất chỉnh.

Người chơi công hội Thiên Đường Cộng Tế vừa phát biểu hiện tại tên đang chễm chệ nằm trên rìa tường tố cáo, chẳng qua anh ta cũng không thèm để ý, mà giơ tay chỉ Bạch Liễu trong TV, rất thú vị nói: "Cho nên nói trò chơi có 'vầng sáng người mới' là thật, TV nhỏ của trò chơi được thiết kế để tránh cho người mới không có điểm dẫn đến xác suất tử vong tăng cao, để người mới có thể kịp thời lấy được điểm donate từ người xem để mua đạo cụ."

"Mà điểm thưởng của người chơi cũ từ một năm trở lên sẽ bị chuyển tới ví hệ thống bảo tồn, chờ phó bản kết thúc, căn cứ tổng số điểm đạt được, khấu trừ 5 - 20% thuế vân vân, mới có thể đến tay người chơi."

"Còn người chơi mới đang trực tiếp, hoàn toàn có thể căn cứ việc mình đạt được nhiều hay ít donate để phán đoán việc mình làm có chính xác hay không, người chơi cũ thì không có phúc lợi này, họ chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm phán đoán tiếp." Người xem này nói tiếp, anh ta nhướng mày, "Nhưng tại tình huống giằng co thế này, 'vầng sáng người mới' không có hiệu quả, bởi cậu ta không có quá nhiều điểm thưởng donate."

"Một khi phát hiện việc mình làm là sai, dẫn đến lượng donate giảm mạnh, rất nhiều người mới tâm tình mất cân bằng cuối cùng đi về phía tử cục." Người xem không chớp mắt nhìn về phía Bạch Liễu trong TV, "Cậu sẽ làm gì đây, Bạch Liễu?"

"Tên bần cùng này, trên người không có đồng nào thì sao đi bước kế tiếp được." Anh ta như có điều suy nghĩ, "Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ đang đứng ở cổng bệnh viện chờ cậu giao ra 【 thuốc hay tục mệnh 】, họ đang nói, nếu cậu không giao liền giết chết cậu, Miêu Cao Phụ không phải người sẽ tùy ý để yếu tố không ổn định ở gần người, cậu sẽ thành thật khai báo manh mối mà cậu không dễ gì có được sao?"

Bạch Liễu trong TV nhỏ rũ mắt, hắn vội vã xuyên qua hành lang dài trong bệnh viện, đi tới nơi tập hợp người đầu tư.

Trừ những người chơi như bọn Bạch Liễu, còn có vài người đầu tư khác cũng phải đi dự lễ, chẳng qua người đầu tư nào cũng dài như cây trúc, nếu không chủ động chào hỏi, đứng ở cửa bệnh viện đúng là không phân biệt được ai với ai.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ khá dễ nhận ra, Miêu Phi Xỉ rất thích ôm đôi đao cỏ heo của gã, còn người đứng cạnh Miêu Phi Xỉ chính là Miêu Cao Phụ.

Bạch Liễu giả trang Mộc Kha đi tới cung kính chào hỏi, Miêu Cao Phụ vừa thấy hắn, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề 【 thuốc hay tục mệnh 】.

Vật này Bạch Liễu không thể lừa gạt Miêu Cao Phụ, cũng không có khả năng lừa gạt được họ, bởi hai người nhất định phải có được 【 thuốc hay tục mệnh 】 chính xác thì hệ thống mới mở khóa nhiệm vụ chính, nếu không hệ thống không có phản ứng, hơn nữa, Bạch Liễu và Miêu Cao Phụ nhìn nhau —— người này đang dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, Bạch Liễu cần chứng minh giá trị của mình cho Miêu Cao Phụ thấy.

Bạch Liễu dứt khoát đưa trang sách mình xé xuống cho Miêu Cao Phụ, nhưng bên trong còn hỗn tạp một vài trang sách khác làm xáo trộn tin tức.

Miêu Cao Phụ và Miêu Phi Xỉ lướt nhanh đọc xong, hai người hơi dừng một chút, màn hình hệ thống bắn ra thông báo mở khóa nhiệm vụ chính, sắc mặt của Miêu Cao Phụ hòa hoãn một chút: "Đích xác là 【 thuốc hay tục mệnh 】."

Nhưng cho dù có làm xáo trộn tin tức, Miêu Cao Phụ cũng rất nhanh hiểu được toàn bộ nội dung 【 thuốc hay tục mệnh 】, sắc mặt hắn ta trầm xuống không ít: "Không ngờ muốn chúng ta giết chết trẻ em lấy máu, nếu làm vậy, nhất định phải mất một nửa giá trị sinh mạng."

"Cách chơi phó bản cấp 2 thường thấy thôi, kiểu gì cũng cưỡng chế chúng ta mất một nửa giá trị sinh mạng trở lên." Miêu Phi Xỉ dùng ngón út móc lỗ tai, lơ đễnh, "Con cũng thấy thằng nhãi con kia rất ngứa mắt, vừa rắc rối vừa không có tác dụng gì, trước khi đi còn nhìn chằm chằm con nuốt nước miếng như muốn ăn thịt con không bằng, đáng ghét, giết chết thì giết chết đi."

"Còn có Tiểu Bạch Liễu." Miêu Phi Xỉ lăm le, gã liếm môi, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, "Thiết kế cần giết trẻ em của phó bản này rất hợp ý con, con có thể vui vẻ giết chết chúng rút máu, da thịt còn lại có thể ăn, vừa vặn."

"Tốt nhất không nên ra tay ngay hôm nay." Miêu Cao Phụ cảnh cáo nhìn Miêu Phi Xỉ, "Thể lực của con còn ít nhất một ngày mới khôi phục xong, nếu ngày hôm nay ra tay luôn, kĩ năng của con sẽ bị hạn chế rất nghiêm trọng."

"Chậc." Miêu Phi Xỉ liếc Miêu Cao Phụ một cái, "Con biết, nhưng quái trong đây mới A+, cha không cần khẩn trương như thế, chúng ta chơi phó bản cấp 3 không biết bao nhiêu lần."

Miêu Cao Phụ ôn tồn khuyên Miêu Phi Xỉ mấy câu: "Cẩn thận vẫn hơn."

Tính cảnh giác của Miêu Cao Phụ quá cao, không nắm chắc 90% sẽ không dễ dàng làm gì, bao gồm đạo cụ và điểm lấy được từ Bạch Liễu trước đó, người này vì cảnh giác bên trong cất giấu đạo cụ giao dịch của Bạch Liễu, không trực tiếp cất vào Túi hệ thống, mà dùng vải bọc —— chính là đạo cụ 【 tấm vải ngụy trang 】 phó bản trước Đỗ Tam Anh từng dùng.

Hệ thống giới thiệu rằng tấm vải này là một chân thực đối trá, chính là một tồn tại có thực nhưng không thể chạm vào, đồ được nó bọc lại không thể tính là trực tiếp thuộc về người chơi, cho nên kĩ năng giao dịch của Bạch Liễu không thể sử dụng, bởi đối tượng giao dịch không hề nhận được vật phẩm giao dịch, giống như món hàng Taobao đã mua nhưng vẫn trong trạng thái chưa nhận hàng vậy.

Hơn nữa Miêu Cao Phụ còn cố ý lẩn tránh không trả lời câu hỏi gì của Bạch Liễu, hắn ta vô cùng cẩn thận, chỉ cần Bạch Liễu dùng ngữ khí nghi vấn, Miêu Cao Phụ sẽ tỉnh bơ đẩy trở về, Bạch Liễu thử lừa Miêu Phi Xỉ mấy lần, đều bị Miêu Cao Phụ cản.

Bạch Liễu coi như đã hiểu lời đánh giá 【 thận trọng cẩn thận, lòng dạ thâm trầm 】 trong hòm phiếu của Miêu Cao Phụ.

Miêu Cao Phụ quả thực là một đối thủ cực kỳ khó đối phó. Khả năng quan sát và phân tích chi tiết quá kĩ càng, coi như Bạch Liễu hiện tại đi trước được một bước, nhưng hắn cũng không tìm được lỗ hổng của Miêu Cao Phụ để chui vào.

Sau vài lần khách sáo, Bạch Liễu dưới ánh mắt nghi ngờ của Miêu Cao Phụ không thể không giả bộ đàng hàng ngậm miệng.

Chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.

Đến tầm 10 giờ, viện trưởng hôm trước dẫn người đầu tư tới bệnh viện lại tới, dẫn họ đi tham gia lễ rửa tội.

Từ con đường hôm trước họ tới bệnh viện, vòng ra phía sau tòa nhà nơi Bạch Liễu đăng nhập vào phó bản, có thể thấy một nhà thờ với kiến trúc rất hoàn thiện, đây là công trình kiến trúc mà phiên bản viện mồ côi thu gọn sau mười năm vì trong hiện thực vốn không có.

Nhà thờ có cấu trúc rất điển hình, bên ngoài cẩm thạch đỉnh nhọn, điêu khắc rất nhiều phù văn Bạch Liễu không hiểu, hắn nhìn nhiều hai lần, chắc chắn đây không phải nội dung 《 Tân Ước 》 cũng chẳng phải 《 Cựu Ước 》 (1), mà là phù văn cầu nguyện vô cùng kì quái, không thuộc về bất kì loại chữ viết nào mà Bạch Liễu quen thuộc, một kiểu chữ tượng hình vặn vẹo mà dữ tợn.

Trên phần cao nhất của tòa nhà có thể nhìn thấy rất nhiều thiên sứ nhỏ đặt trong hốc tường, kích cỡ bằng người thật, tướng mạo rất sống động, cứ như đắp thạch lên người làm tượng vậy, con ngươi lớn lạ thường, dường như một giây tiếp theo liền lăn xuống dưới, trên gương mặt có đường vân kì dị như mạch máu sậm màu nhô lên, hoặc như vết nứt tróc sơn sau nhiều ngày dầm mưa dãi nắng.

Nhưng các nơi khác đều rất mới, không có lý gì mà pho tượng lại lão hóa đến mức đó.

Bạch Liễu không biểu tình thu tầm mắt quan sát, đi theo sau người đầu tư khác tiến vào giáo đường.

Bên trong giáo đường rất rộng rãi, vừa cao vừa rộng, bước chân trên đất có thể phát ra tiếng vang vọng, ánh sáng từ cửa sổ cao hai bên nhà thờ chiếu vào, rơi xuống gương mặt tái nhợt đầy tử khí của đám bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo là họ, chỗ ngồi của họ đối diện với một thánh đàn, trên thánh đàn là một cây thập tự cao hơn một thước, kiến trúc nhà thờ vô cùng thường gặp, song Bạch Liễu híp mắt một hồi thì phát hiện không đúng.

Khi bọn Bạch Liễu thiết kế game kinh dị thật ra thường xuyên sử dụng một vài yếu tố tôn giáo, pho tượng Chúa Jesus bị trói trên cây thập tự Bạch Liễu không nhìn một ngàn cũng có tám trăm lần, mà cây thập tự trên thánh đàn rõ ràng không đúng.

Đó hiển nhiên là một cây thập tự ngược, hơn nữa trói bên trên không phải Chúa Jesus, mà là một thiếu niên.

Thiếu niên bị trói trên cây thập tự ngược nhìn qua lớn hơn Tiểu Bạch Lục một ít, cậu nhắm hai mắt, hai tay hai chân đều bị dây gai buộc chặt, tượng Chúa Jesus bị trói trên cây thập tự mang vẻ mặt đau khổ, khác hẳn với nó, gương mặt thiếu niên không có bất kì biểu lộ gì, lộ ra một loại hờ hững đến ngây thơ, tựa hồ không hề cảm thấy chính mình đang gặp khó khăn chút nào.

Dây gai từ cây thập tự xuyên qua cổ và mắt cá chân cậu, vòng qua gương mặt, Bạch Liễu cơ hồ có thể thấy bóng mờ do hàng mi dài của cậu hắt lên vết thương do gai đâm trên mặt —— nhưng đây chỉ là một pho tượng thuần trắng mà thôi, không hề được điêu khắc tỉ mỉ đến vậy.

Tuy rằng không được điêu khắc tỉ mỉ, nó vẫn là một pho tượng rất đẹp.

Tứ chi lưu loát ưu mỹ, tỉ lệ gương mặt ưu việt, cậu nằm trên thảm gai quấn quanh cây thập tự, mặt hơi nghiêng rúc vào cánh tay bị buộc chặt của mình, ánh nắng từ cửa sổ bên cạnh rơi xuống gương mặt an tĩnh ngủ say, trong giáo đường mờ tối hòa thành một thứ ánh sáng thánh khiết.

Tựa một vị thần linh đang say giấc.

Viện trưởng đứng trước pho tượng chặn lại ánh mắt quan sát của Bạch Liễu, bà nhìn tất cả bệnh nhân đã ngồi vào chỗ: "Hôm nay, chúng ta tới nơi này, chào đón tân sinh, lễ rửa tội chẳng qua chỉ là một bắt đầu, bên trong giáo đường nghiêm cấm giết hại trẻ em, xin các vị người đầu tư an tâm đừng nóng vội, phải chờ tới khi mọi người xác nhận được đó là đứa trẻ mình muốn, chắc chắn đứa trẻ kia có thể mang đến cho mình cuộc sống mới, mọi người mới có thể mang đi nó."

"Không phải tất cả trẻ em đều có thể mang lại cho mọi người tân sinh." Viện trưởng dùng ánh mắt thâm trầm đảo qua tất cả mọi người trên ghế ngồi, bà vung cánh tay hô, "Cần trẻ em với huyết thống thuần khiết mới có thể mang lại cho mọi người sinh mệnh mới!"

Người đầu tư bên dưới không nhịn được hưng phấn hô theo: "Sinh mệnh mới!!"

Bạch Liễu ngồi hàng sau Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, nghe được câu này, Miêu Phi Xỉ né người qua càu nhàu với Miêu Cao Phụ: "Phó bản không ngờ còn thiết lập nhà an toàn cho lũ nhóc, bên trong giáo đường cấm giết hại trẻ em, nếu chờ chút muốn bắt trẻ em mà chúng nó chạy vào trong nhà thờ thì thật rắc rối."

"Bình thường thôi, dù sao cũng là phó bản cấp 2, không thể nào để người chơi tùy tiện qua cửa." Miêu Cao Phụ suy nghĩ rõ ràng phân tích, "Nhưng cha cảm thấy mấu chốt của phó bản vẫn là nhất định phải bắt được trẻ em của mình, huyết thống thuần khiết hẳn là ý này, chỉ có đứa trẻ chảy dòng máu giống chúng ta mới có thể nuôi được huyết linh chi cứu mạng."

Miêu Cao Phụ hơi dừng một chút, rất nhanh lại bồi thêm một câu: "Tuy nhiên dựa theo niệu tính trước sau như một của phó bản cấp 2, cha cảm thấy máu của một đứa trẻ không quá đủ để cứu một người chơi, làm vậy không đảm bảo được tỉ lệ người chết, vì lý do an toàn chúng ta nên bắt nhiều thêm mấy đứa, một người chơi đối ứng hai đứa, hẳn là kém không nhiều."

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ tán gẫu làm thế nào để xử lý đám trẻ, từ lúc hai người biết 【 thuốc hay tục mệnh 】 là gì, không chút do dự phân trẻ em thành phe đối lập, bây giờ đã bàn nên rút máu chính mình thời thơ ấu thế nào rồi, Miêu Phi Xỉ còn cười hì hì nói không bằng mua một lượng lớn máy ép trái cây từ Cửa hàng, chặt trẻ con ném vào đó, máu ép ra không chừng sẽ được nhiều hơn chút.

Bạch Liễu ở phía sau yên lặng nghe.

Hắn ngược lại không hề thấy ngạc nhiên khi hôm nay 【 người đầu tư 】 không thể ra tay với trẻ em, dựa theo bài ca dao, trẻ em trước khi được rửa tội là tà ác, là không thuần khiết, máu xác suất lớn là không thể sử dụng.

Nếu hôm nay có thể trực tiếp công kích trẻ em, dưới tình huống có hai người chơi độ nguy hiểm cao là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ tới tham gia lễ rửa tội, trẻ em hoàn toàn không có cách phòng ngự, vậy sáng sớm hôm nay Bạch Liễu sẽ nghĩ đủ mọi cách để Tiểu Bạch Lục mang theo những người khác chạy.

Rất nhanh, sau khi dẫn các người đầu tư đọc lời cầu nguyện một lần, viện trưởng đưa một đám trẻ nít mặt áo khoác thuần trắng rộng, chân trần đi vào.

Người đầu tư xôn xao, trên gương mặt giống nhau như đúc lộ vẻ mặt cũng y hệt nhau —— họ cuồng nhiệt và tham lam đánh giá đám trẻ được viện trưởng dắt tới trước mặt họ, đang tản ra sinh cơ cuồn cuộn không ngừng.

Đây là sinh mệnh mới của họ.

Ngay cả Miêu Phi Xỉ đang biếng nhác dựa vào ghế cũng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt gã nhìn đám trẻ tựa như đang nhìn một rổ hoa quả chuẩn bị cho vào máy ép, mang theo hưng phấn cùng tham lam, chóp mũi gã động đậy hai cái, lộ ra biểu tình say mê.

"Đám nhãi con này ngửi thật thơm." Miêu Phi Xỉ như một con thú đang đói bụng, không ngừng liếm môi, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Lục trong đội ngũ, "Thằng nhãi Tiểu Bạch Liễu kia da dẻ thật tươi nộn, con rất lâu chưa ăn trẻ con rồi, thằng nhãi này chắc ngon lắm."

Tiểu Bạch Lục mặc áo trắng rộng dài đến tận mắt cá chân, không đi giày, cúi đầu nhìn thuyền nến đang cháy mình bưng trong tay, ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh của cậu, cậu chân trần đi cuối hàng, dưới sự chỉ dẫn của viện trưởng đứng trên đài.

Bọn nhỏ dưới sự chỉ huy của viện trưởng đứng thành một hàng ngang, Tiểu Bạch Lục chậm rãi ngước mắt, bên dưới là các người đầu tư với giống nhau như đúc, gầy nhom, tái nhợt, khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị, nhìn họ đăm đăm, dưới ánh nến lay động, những khuôn mặt ấy như bị biến hình vặn vẹo trong nhiệt độ cao, há to miệng muốn nhào về phía họ.

Tiểu Mộc Kha đứng bên cạnh Tiểu Bạch Lục chỉ len lén ngẩng đầu nhìn một cái, liền sợ hãi cúi đầu, mà Tiểu Bạch Lục vẫn không hề gợn sóng như cũ mà quét qua tất cả mọi người, cuối cùng tầm mắt cậu chậm rãi ngừng lại trên người Bạch Liễu, không hề di chuyển nữa —— rất rõ ràng cậu tìm được Bạch Liễu trong một đống người đầu tư.

Bạch Liễu hơi có vẻ kinh ngạc nhướng mày —— cậu bạn nhỏ này, người đầu tư phía dưới đều trông quỷ quyệt giống hệt nhau, cậu nhận ra hắn bằng cách nào?

Có người mang vào một cái bồn tắm, hoặc một thứ gì đó trông giống bồn tắm, viện trưởng giải thích rằng đây là bình rửa tội của bọn nhỏ, bên trong đổ đầy nước tinh khiết, chung quanh còn có một vòng vết bẩn, trông giống như vết máu tàn lưu rửa không sạch vậy.

Cái bồn tắm được đặt trước mặt đám trẻ.

Viện trưởng đứng trước mặt tất cả trẻ em, giơ tay làm một động tác, để cho tất cả trẻ em ngẩng đầu nhìn về phía bà.

Bà lộ ra nụ cười mỉm hiền hòa: "Tốt lắm, các cháu, chúng ta hát một lần thánh ca, sau đó bắt đầu rửa tội cho các cháu, nhớ đoạn cuối thánh ca dùng tên của chính mình."

Đám trẻ cất tiếng hát, giọng hát thanh thúy ngây ngô, ngọn nến chúng bưng trên tay chiếu rọi ánh mắt ngây thơ sáng ngời của chúng:

"Chúng ta ngày nguyệt diệu (thứ hai) ra đời

Chúng ta ngày hỏa diệu (thứ ba) rửa tội

Chúng ta ngày thủy diệu (thứ tư) kết hôn

Chúng ta ngày mộc diệu (thứ năm) mắc bệnh

Chúng ta ngày kim diệu (thứ sáu) bệnh nặng thêm

Chúng ta ngày thổ diệu (thứ bảy) chết đi

Chúng ta ngày nhật diệu (chủ nhật) bị chôn trong đất

Đây chính là cuộc đời của chúng ta —— đây chính là Bạch Lục (tên mỗi đứa trẻ) khi còn sống."

"Rất tuyệt vời." Sau một bài hát mở màn đầy cổ quái, viện trưởng mở danh sách mình cầm trên tay, cúi đầu đọc tên, "Tiếp theo tôi sẽ để mỗi một vị người đầu tư lên làm lễ rửa tội cho trẻ em của mình, rất đơn giản, chỉ cần dìm trẻ em vào nước thánh, để nước thánh tẩy sạch vi khuẩn đám trẻ mang vào từ thế giới bên ngoài, a xin lỗi, không phải vi khuẩn, là tôi lỡ lời, là tội ác, chỉ nước thánh thì xa xa không đủ để tẩy đi tội ác trên người chúng ——"

Viện trưởng ngẩng đầu lên, ánh mắt bà ta quét qua tất cả trẻ em, nụ cười trên mặt trở nên âm u cay nghiệt: "Sau khi được tẩy rửa bằng nước thánh, mọi người có thể lấy một phần máu của chúng để tẩy sạch tội ác, sau đó mang đi một số máu tới bệnh viện giám định xem trên người chúng còn tội ác hay không, nếu như không có, đến thứ tư mọi người có thể dẫn trẻ em của mình đi, hoặc là nói, nhận nuôi."

Ánh mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích.

Khó trách nơi này sẽ có một nghi thức rửa tội chẳng ra đâu vào đâu như thế.

Hóa ra là những người đầu tư sợ trong thân thể đám trẻ có vi khuẩn gì đó khác thường, cho nên phải dùng nghi thức tẩy rửa từ phương diện tinh thần này để rửa đi bệnh tật và dơ bẩn trên người đám trẻ mồ côi, cùng với mang đi chút máu trở về xét nghiệm, xác nhận trên phương diện sinh lý rằng máu của đám trẻ không có vấn đề —— chẳng hạn như có virus hay bệnh truyền nhiễm gì hay không.

Đám người đầu tư này còn rất chú trọng, rửa sạch vết bẩn cho trẻ em từ tinh thần cho tới thể chất, cho nên lễ rửa tội thực ra là một cuộc sàng lọc chất lượng máu của trẻ em một cách đường đường chính chính.

Điều này tương đương với xét nghiệm xứng đôi, đến thứ tư là có thể chính thức bắt đầu mang trẻ em đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Là ai nói Tawil là nấm vương!!! Đứng ra!! Người ta không phải!!

——————————

(1) Tân Ước, Cựu Ước:

Cựu Ước là giao ước cũ, Tân Ước là giao ước mới. Giao Ước có nghĩa là một sự thỏa thuận, một hợp đồng, một giao kèo, một hiệp ước hay một hiệp định do đôi bên thỏa thuận làm theo.

Kinh Thánh cho biết vào khoảng năm 1445 TCN, Đức Chúa Trời đã thành lập một giao ước giữa Ngài với tuyển dân Do Thái. Giao ước này có hiệu lực khi Đức Chúa Trời phán với Môi-se: “Ta sẽ nhận các ngươi làm dân ta, và ta sẽ làm Đức Chúa Trời của các ngươi”(Xuất 6:7). Các giao ước mà Đức Chúa Trời thành lập với dân Do Thái thường được gọi là Giao Ước Cũ hay Cựu Ước.

Vào khoảng năm 29 SC, Đức Chúa Trời thành lập một giao ước giữa Ngài với toàn thể nhân loại, như lời Đức Chúa Giê-su phán: “Nầy là huyết ta, huyết của giao ước mới đổ ra cho nhiều người”(Mác 14:24). Giao Ước này bắt đầu có hiệu lực ngay lúc Đức Chúa Giê-su chịu chết đổ huyết ra trên thập tự giá. Giao Ước này gọi là Giao Ước Mới hay Tân Ước.

Giao ước cũ là hợp đồng giữa Đức Chúa Trời với dân Do Thái. Giao ước mới là hợp đồng giữa Đức Chúa Trời với Cơ đốc nhân và toàn thể nhân loại.

Người Do Thái sống dưới luật pháp của Giao ước cũ để làm tuyển dân của Đức Chúa Trời. Cơ đốc nhân sống dưới ân điển của Giao Ước mới để làm con cái của Ngài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện