Đêm, viện mồ côi.

Tiểu Bạch Lục nằm trên giường yên lặng mở hai mắt, cậu nghe được tiếng sáo đứt quãng đủ để đánh thức cậu, nhưng những người khác trong phòng cậu đều đang ngủ, chạy suốt mấy tiếng đồng hồ khiến đám trẻ đều hao hết thể lực, trừ Tiểu Bạch Lục khi ngủ vẫn giữ vài phần cảnh giác, đám trẻ đều ngủ rất say.

Tiểu Bạch Lục động tác nhẹ nhàng xuống giường, đi giày, cậu nhìn đồng hồ treo trên vách tường —— 2 giờ sáng.

Trong kí túc xá ban đêm chỉ có thể nghe được tiếng ngáy rất nhẹ của đám trẻ, bọn nhỏ núp trên giường, dùng chăn che cơ thể, Tiểu Mộc Kha thậm chí sử dụng chăn trùm đầu, cứ như thể làm thế là có thể bảo vệ mình vậy.

Nhưng chỉ cần có người muốn, liền có thể dễ dàng bế lên đám trẻ, Tiểu Bạch Lục nhìn cửa phòng cậu từ từ mở ra, tiếng cửa gỗ cót két hòa cùng tiếng sáo, lộ ra hành lang đen nhánh âm u bên ngoài.

Ngoài cửa không có người, cánh cửa tự động mở ra.

Tiếng sáo bắt đầu trở nên liên tục, du dương, vui sướng, nhẹ nhàng đi vào phòng, đám trẻ ngủ trên giường bất an giãy giụa, như đang tiến vào cơn mộng du thần kỳ nào đó, bắt đầu nói mớ và múa máy tay chân.

Thấy vậy Tiểu Bạch Lục rất bình tĩnh trực tiếp lay tỉnh Tiểu Mộc Kha.

—— khó trách cậu không bị tiếng sáo ảnh hưởng, tiếng sáo chỉ có tác dụng với người đang ngủ say, tuy nhiên, Tiểu Bạch Lục mới đến đây ngày thứ hai, cậu khi ở địa phương không quen thuộc thì ngủ rất nông, tiếng sáo vừa vang lên Tiểu Bạch Lục liền tỉnh, cho nên không bị tiếng sáo thôi miên ảnh hưởng.

Tiểu Mộc Kha bị Tiểu Bạch Lục đẩy, dần dần tỉnh lại, cậu dụi mắt, trên mắt phủ đầy mồ hôi lạnh, mê mang hít sâu một hơi, cậu có chút hoảng hốt nhìn Tiểu Bạch Lục đứng ở đầu giường, hình như còn chưa phản ứng lại kịp rằng mình đã tỉnh, đầu giường còn có một người đang đứng.

Tiểu Mộc Kha nửa híp mắt, mơ mơ màng mang thò chân xuống giường xỏ giày muốn ra ngoài hành lang, vừa đi vừa ngơ ngác nói: "Chúng ta phải rời khỏi viện mồ côi, viện mồ côi sẽ rút máu chúng ta, giết chết chúng ta..."

"Cậu tỉnh táo lại đi, cậu chỉ là bị tiếng sáo thôi miên nên nằm mơ thôi..." Tiểu Bạch Lục kéo cổ tay Tiểu Mộc Kha, kéo Tiểu Mộc Kha đang muốn ra ngoài lại gần đối diện mình, sau đó híp mắt lại.

Ánh mắt Tiểu Mộc Kha rất tỉnh táo, cậu bé vẫn đang phát run, mặc dù trên mặt còn có chút lim dim, song đã tỉnh, đôi mắt vì sợ hãi phủ một tầng nước mắt.

"Đó không phải mơ..." Tiểu Mộc Kha há miệng run rẩy nói, giấc mộng kia rõ ràng dọa cậu không nhẹ, "Tớ thấy có rất nhiều y tá trói chúng ta trên giường, các cô ý dùng rất nhiều ống tiêm đâm lên mu bàn tay bàn chân chúng ta, sau đó máu đỏ theo ống truyền tràn ra, nhỏ vào một cái lọ sắt, sau đó chúng ta không chảy máu ra nữa..."

Tiểu Mộc Kha sợ hãi co bả vai, cậu dùng sức ôm lấy mình: "Cô, cô ta còn dùng ống tiêm to cho súc vật đâm vào mặt với đầu chúng ta, dùng ống cao su trói cổ để ép mạch máu trên mặt chúng ta, để cô ta thuận lợi hút máu."

"... Chúng ta bị trói chặt hít thở không thông, mặt tím bầm, liều mạng giãy giụa nhưng trốn không thoát..."

Tiểu Mộc Kha chảy nước mắt sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Bạch Lục sắc mặt tỉnh táo, có chút gấp gáp tiến lên một bước nắm tay Tiểu Bạch Lục muốn kéo cậu đi cùng: "Tớ thề thật sự không phải mơ đâu! Tớ thấy được chuyện xảy ra sau khi chúng ta làm lễ rửa tội! Đám người đầu tư kia đều là người xấu! Họ làm lễ rửa tội, họ tài trợ chúng ta chỉ để lấy máu của chúng ta thôi, không phải tài trợ miễn phí đâu, chúng ta chạy đi! Chúng ta phải rời khỏi nơi này!"

"Bọn họ dĩ nhiên không tài trợ chúng ta miễn phí." Giọng Tiểu Bạch Lục lãnh đạm, "Trên thế giới này không có gì là miễn phí, nhất là với những người còn nhỏ, chưa có quá nhiều giá trị như cậu và tớ, giá trị duy nhất đương nhiên chỉ có thân thể, thứ người đầu tư muốn chính là thứ gì đó thân thể chúng ta có, bọn họ làm như vậy có gì đáng kinh ngạc đâu, không phải chuyện tất nhiên sao?"

Mộc Kha kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch Lục cực kỳ bình tĩnh, có chút ngốc ngốc lùi về sau một bước: "Cậu đã sớm biết đám người đầu tư là kẻ xấu?"

"Bọn họ không phải kẻ xấu, chẳng qua là đám người tiêu thụ có năng lực mua thân thể của chúng ta mà thôi." Tiểu Bạch Lục dùng ánh mắt không gợn sóng nhìn Tiểu Mộc Kha đang bị kinh sợ, "Mà chúng ta là người không có năng lực mua hàng, thuộc về hàng hóa có thể tùy ý mua bán, chỉ có thể bị mua."

Trên mặt Tiểu Bạch Lục không hề có biểu tình, như thể cậu chỉ đang trình bày một chân lý khách quan: "Chúng ta chỉ có giá trị hàng hóa, cho nên bị mua là chuyện rất thường tình."

"Nhưng mấy người đó muốn hút máu chúng ta đấy!" Tiểu Mộc Kha lo lắng nói.

Tiểu Bạch Lục nhàn nhạt nhìn cậu: "Cho nên? Cậu cho rằng người bên ngoài thì tốt hơn, tuyệt đối sẽ không hút máu cậu sao? Họ có lẽ sẽ ăn thịt cậu, hoặc làm chuyện gì đó đáng sợ hơn. Cậu có năng lực phản kháng sao? Việc cậu chạy đi có ý nghĩa gì sao? Trước khi cậu có năng lực mua người khác, coi như chạy rồi, món hàng là cậu chỉ từ kệ hàng nhỏ viện mồ côi đi vào một kệ hàng lớn hơn mà thôi."

Nghe được Tiểu Bạch Lục nói vậy, Tiểu Mộc Kha hoàn toàn ngây dại, cậu há miệng muốn phản bác, lại không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.

"Cậu đã..." Tiểu Bạch Lục ngừng một lát, "Xin lỗi, cậu mấy tuổi?"

Tiểu Mộc Kha bị Tiểu Bạch Lục nói lại muốn khóc, cậu vặn vặn ngón tay, nức nở trả lời câu hỏi: "Mười, mười một tuổi."

"Ồ, em đã mười một tuổi, không thể suy nghĩ ngây thơ như vậy được đâu, Mộc Kha." Tiểu Bạch Lục lãnh đạm tiếp lời, "Tại viện mồ côi này tuần nào cũng có một đám trẻ biến mất, chúng rõ ràng biến mất có lựa chọn, hơn nữa lần nào tướng mạo đều đẹp, anh ban đầu còn tưởng rằng sẽ bị mang đi..."

Tiểu Bạch Lục nhìn Tiểu Mộc Kha với tướng mạo quá mức tinh xảo, ánh mắt hơi tế nhị dừng trên đầu vai tuyết trắng hơi lộ ra trong áo ngủ của cậu.

Tiểu Mộc Kha mở to hai mắt nhìn Tiểu Bạch Lục, đơn thuần mê mang hỏi ngược lại: "Bị mang đi làm gì?"

Tiểu Bạch Lục như không có chuyện gì xảy ra hơi nghiêng đầu, dời đi đề tài: "... Không có gì."

Cậu ngay từ đầu đúng là cho rằng viện mồ côi là nơi mại dâm trẻ em, cho nên lúc 【 người đầu tư 】  của cậu dặn cậu bảo vệ Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, phản ứng đầu tiên của Tiểu Bạch Lục chính là cái này, bởi theo kinh nghiệm của cậu, nơi như viện mồ côi rất dễ thu hút loại sinh vật đó, song rất nhanh Tiểu Bạch Lục ý thức được mục đích của người đầu tư không hề đơn giản như vậy.

Đám 【 người đầu tư 】  sắp chết kia có nhu cầu khác với bọn cậu.

Bởi nếu vì mục đích tương đối trực tiếp như 【 tình dục 】, bọn họ hoàn toàn có thể hưởng dụng đám trẻ ngay tối đầu tiên chúng tới nơi này, tuy nhiên đã một ngày trôi qua, đám 【 người đầu tư 】  đều không có hành động gì rõ ràng, chỉ duy trì sử dụng điện thoại liên lạc một chiều.

Tiểu Bạch Lục liền phỏng đoán —— bản thân 【 người đầu tư 】  có lẽ cũng không rõ mình cần đám 【 hàng hóa 】  này để làm gì.

Nói cách khác, 【 người đầu tư 】 cũng đang thăm dò chức năng 【 hàng hóa 】.

Dùng bọn cậu để tuyên truyền? An ủi lương tâm trước khi chết? Hay là một cách cầu sinh phong kiến mê tín không thể tiết lộ —— cảm thấy làm chuyện tốt có thể kéo dài tuổi thọ?

Song các 【 mục đích 】 trên quá mờ mịt quá gián tiếp, Tiểu Bạch Lục cho rằng phải có thứ gì đó nòng cốt hơn để 【 người đầu tư 】 bỏ tiền đầu tư và giám sát bọn cậu chặt chẽ như vậy, mà việc đối diện viện mồ côi có một bệnh viện khiến Tiểu Bạch Lục nghĩ tới —— chẳng hạn như bọn cậu có thể trị bệnh.

Loại trị liệu trên bao gồm an ủi tinh thần —— chẳng hạn như sáng ngày thứ hai sau khi đến 【 viện mồ côi Ái Tâm 】  bọn cậu phải tới nhà thờ rửa tội, nhà thờ trong viện mồ côi được trang hoàng rất tốt, rõ ràng có ý nghĩa tượng trưng nhất định, 【 người đầu tư 】 có lẽ thông qua việc khấn cầu Thượng đế che chở nhằm đạt được mục đích chữa trị giả tưởng.

Chẳng qua so với cách này, còn có một cách chữa bệnh trực tiếp hơn —— đó chính là trực tiếp dùng trẻ em chữa bệnh.

Tiểu Bạch Lục bình tĩnh nhìn Tiểu Mộc Kha: "Ngày đầu tiên anh vào đây, anh đã biết tác dụng của mình hẳn là một loại thuốc dẫn, chẳng qua không biết là bộ phận nào, giờ xem ra chính là máu."

Tiểu Mộc Kha không thể nào tin nổi lắc đầu: "Anh biết bọn họ muốn lấy máu anh, tại sao anh không chạy? Anh tối qua còn gọi điện thoại cho 【 người đầu tư 】, tán gẫu nửa giờ, anh điên rồi sao! Anh ta không phải người tốt, anh ta là quái vật hút máu người!"

Ánh mắt Tiểu Bạch Lục nhìn về phía Tiểu Mộc Kha lạnh đi: "Thứ nhất, viện mồ côi Ái Tâm hoạt động khép kín, trừ ngày mở cửa chúng ta căn bản không chạy ra được, thứ hai, nếu không phải 【 người đầu tư 】 của anh trả tiền cho anh để cứu em, em có bị quái vật giết anh cũng không liếc mắt nhìn, anh ta coi như là quái vật đi, nhưng là quái vật duy nhất cứu em, em tốt nhất hiểu rõ điều này."

Tiểu Mộc Kha cứng họng, phản bác Tiểu Bạch Lục: "Anh ta cứu em cũng chỉ vì máu thôi!"

"Không thể nào." Tiểu Bạch Lục ánh mắt u ám không rõ, phản bác rất kiên quyết, "Mặc dù anh không hiểu lắm anh ta có mục đích gì, nhưng anh ta đúng là đã buông tha sinh mệnh của mình để ưu tiên bảo toàn tính mạng anh, em và Lưu Giai Nghi, nếu anh ta muốn lấy máu em, tối nay em đã bị anh rút sạch."

Tiểu Mộc Kha nháy mắt mặt trắng bệch lui về sau mấy bước, sợ hãi không thôi, hai tay khoanh trước ngực thành tư thế tự vệ: "Anh, anh sao lại... như vậy!"

Tiểu Bạch Lục tản mạn liếc Tiểu Mộc Kha đột nhiên tiến lên một bước, giơ tay đe dọa: "Anh thế nào? Dựa theo tiêu chuẩn của em, anh còn xấu xa hơn 【 người đầu tư 】 của em nhiều lắm đấy, bạn nhỏ Mộc Kha mười tuổi ạ."

Bạn nhỏ Mộc Kha mười tuổi bị dọa lui về sau, suýt chút nữa ngã lộn cổ, nước mắt nước mũi giàn giụa: "A a a a! Anh đừng tới đây!"

Ác thú vị dọa Tiểu Mộc Kha một chút, Tiểu Bạch Lục nhanh chóng thu tay, khôi phục vẻ mặt không cảm xúc: "Coi như tất cả người đầu tư ở đây đều hút máu, 【 người đầu tư 】 của anh cũng đứng ở phía chúng ta, bởi anh ta muốn giết em quá đơn giản, anh ta sẽ giúp chúng ta, cho nên em tốt nhất nghe theo anh ta chỉ huy, không được hành động thiếu suy nghĩ."

Tiểu Mộc Kha điên cuồng gật đầu, cậu bị Tiểu Bạch Lục dọa cho trái tim như muốn ngừng đập, nói chuyện cũng lắp bắp: "Đ, được, em biết!"

Tiểu Bạch Lục xác định Tiểu Mộc Kha nghe lời rồi, xoay người đi ra ngoài hành lang, cậu đứng sau cánh cửa không biết bị thứ gì mở ra nhòm ra nhìn hành lang, vừa nhìn liền nhíu chặt mày.

Tiếng sáo vang vọng trong hành lang, cửa mấy căn phòng bị mở ra, đèn dầu dính đầy mạng nhện nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, tiếng bước chân và tiếng cười khẽ của trẻ em không biết truyền đến từ chỗ nào, vang trong hành lang không một bóng người, có cảm giác rợn người kì dị.

Nhưng đây không phải nguyên nhân Tiểu Bạch Lục cau mày.

"Có thứ gì tiến vào."

Tiểu Mộc Kha núp sau Tiểu Bạch Lục, cậu không dám ở một mình, vừa tỉnh lại liền không ngủ được nữa, cũng bắt chước Tiểu Bạch Lục thò đầu ra nhòm hành lang, nghe thấy Tiểu Bạch Lục nói vậy thì lộ vẻ mê mang: "Em không thấy có cái gì đi vào nha..."

"Ngẩng đầu." Tiểu Bạch Lục bình tĩnh mở miệng, "Ở trên trần nhà."

Nghe vậy, Tiểu Mộc Kha hơi dừng, cậu như một cái máy rỉ sét, cứng đờ chậm rãi ngẩng đầu.

Hàng lang viện mồ côi được thiết kế mái vòm vừa cao vừa hẹp, phía trên vẽ rất nhiều động vật nhiều màu, đám động vật ẩn hiện trong bóng đêm tỏ ra rất quỷ dị, đôi mắt như đang phát sáng, đây là thứ đã khiến Tiểu Mộc Kha sợ nhất vào buổi tối, nhưng giờ xuất hiện một thứ càng đáng sợ hơn ——

Trên tường treo rất nhiều trẻ nít lộn ngược như dơi, trên người chúng quấn đầy ống truyền và túi truyền dính đầy máu khô, túi truyền nước rậm rạp chằng chịt vòng xung quanh đứa trẻ, đầu kim của ống tiêm thì đâm sâu vào vách tường, chúng đang dùng ống tiêm không ngừng xê dịch về phía trước.

Những đứa trẻ này giống hệt như trong giấc mơ của Tiểu Mộc Kha, đã bị hút khô hoàn toàn, da mặt khô héo rạn nứt, như một lớp da khô phủ lên đầu lâu vậy, tay chân vô cùng nhỏ gầy, con ngươi trắng đen rõ ràng mở to trông cực kỳ dọa người, bởi xung quanh hốc mắt đều héo rút, cả nhãn cầu lồi hẳn một nửa ra ngoài.

Các túi truyền nước nửa trong suốt đủ mọi màu sắc như chiếc áo bông khoác trên người chúng, mà chúng thì đang thổi sáo.

Cây sáo chúng thổi cũng không phải loại sáo thông thường, mà là một cái ống tiêm to dài, phía trên đục lỗ chế thành sáo, thành ống tiêm còn dính máu khô, ở trong miệng chúng phát ra tiếng sáo kì quái.

"《 Người thổi sáo thành Hamelin 》." Tiểu Bạch Lục như có điều hiểu ra, "Hóa ra ngày hôm qua mình không thấy người thổi sáo, nhưng lại cảm giác được tiếng sáo truyền đến từ bốn phương tám hướng, không chỗ nào không có mặt, là bởi người thổi sáo đang ở trên trần nhà."

Tiểu Mộc Kha nhìn mà mềm nhũn chân, kéo kéo góc áo Tiểu Bạch Lục: "Chúng, chúng ta về ngủ đi."

Tiểu Bạch Lục căn bản không quản Tiểu Mộc Kha, cậu ngửa đầu nhìn đám trẻ đang thổi sáo, thấy chúng chia nhau ra đi vào các phòng ngủ khác nhau, liền rón rén đi theo, Tiểu Mộc Kha nhìn muốn ngất, song bảo cậu ở trong căn phòng mở rộng cửa một mình thì cậu lại sợ, cuối cùng Tiểu Mộc Kha khóc không ra nước mắt đi theo sau Tiểu Bạch Lục, cả người phát run, tận trách làm một con trùng theo đuôi không chuyên nghiệp.

Đám trẻ nít thổi sáo sau khi đi vào phòng ngủ, chuyển động nhãn cầu lồi đến mức giây tiếp theo sẽ rơi ra ngoài, đứng trên trần nhà, cái đầu "cạch" một tiếng vặn thành một góc độ kì dị cơ hồ song song với mặt đất, quan sát trẻ em đang ngủ say bên dưới.

Tiểu Bạch Lục né người núp cạnh cánh cửa nửa mở, không đi vào, hơi nghiêng người quan sát đứa trẻ thổi sáo qua khe cửa.

Đứa trẻ trên trần nhà đi quanh phòng ngủ một vòng, nó nghiêm túc quan sát gương mặt say ngủ của từng đứa nhỏ ở dưới, cuối cùng dừng trên một đứa, trên người chậm rãi rủ xuống dây gì đó dài trông giống ống truyền nước, nhẹ nhàng vén chăn của đứa nhỏ này lên.

Tiểu Mộc Kha hít thở không thông, bụm chặt miệng sợ mình kêu thành tiếng.

Rất nhanh đứa nhỏ này thức tỉnh, cậu bé rõ ràng đều tỉnh giấc từ giấc mơ kinh khủng do tiếng sáo mang đến giống Mộc Kha, trên mặt còn mang theo nước mắt và nỗi kinh hoàng, vừa mở mắt liền thấy đứa trẻ nít kinh khủng thế kia suýt chút nữa kêu lên thảm thiết, nhưng bị ống truyền nước bịt kín miệng.

Đứa trẻ trên trần nhà hình như dùng ống truyền nước khoa tay múa chân nói gì đó với đứa nhỏ kia, một lúc sau đứa nhỏ mỉm cười, nhảy xuống giường xỏ giày, đi theo đứa trẻ trên trần nhà, Tiểu Bạch Lục nhanh chóng lui về sau trở về phòng mình đóng cửa, chỉ chừa một khe cửa nho nhỏ để quan sát hành lang.

Mỗi một đứa trẻ thổi sáo đi vào một căn phòng đều mang ra một đứa nhỏ, trên trần nhà trẻ nít dùng cây sáo cổ quái thổi đồng dao, dưới đất trẻ em xếp hàng hát đi theo, giống như cảnh tượng Tiểu Bạch Lục thấy hôm qua.

Đột nhiên đội ngũ dừng lại, tất cả trẻ nít trên trần nhà đột nhiên ngoẹo đầu, xuyên thấu qua khe hở của cánh cửa, dùng con ngươi tử khí trầm trầm nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Lục đang rình coi, Tiểu Mộc Kha sau lưng Tiểu Bạch Lục điên cuồng kéo vạt áo cậu, dùng ánh mắt kinh hoàng sắp khóc nhìn cậu.

Tiểu Mộc Kha che miệng khống chế chính mình không khóc lên, hai tay run run, chậm rãi chỉ chỉ đỉnh đầu họ.

Tiểu Bạch Lục yên tĩnh lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lền, thấy trên đỉnh đầu cậu có một đứa trẻ đang ngoẹo đầu, nhãn cầu to như quả bóng bàn biến thành màu đen, hai mắt vô thần, không chớp nhìn cậu.

Đứa trẻ này hẳn là vào phòng lúc Tiểu Bạch Lục đi ra, ngay dưới nó còn có một đứa nhỏ bị ống truyền nước quấn lấy đầu, đứa nhỏ này vốn là bạn cùng phòng Tiểu Bạch Lục, đang ngủ, bây giờ gương mặt bị ống truyền nước quấn quanh đang nở nụ cười kì quái nhìn Tiểu Bạch Lục và Tiểu Mộc Kha.

Tiểu Bạch Lục chậm rãi mở cửa để họ đi ra ngoài, đứa nhỏ kia tung tăng đi rồi, đứa trẻ trên trần nhà cúi người quan sát Tiểu Bạch Lục bình tĩnh và Tiểu Mộc Kha đang phát run chảy nước mắt một hồi, như đang xác nhận cái gì, cuối cùng thu lại ống truyền nước của mình, mặt không đổi giẫm lên trần nhà rời đi.

Trong hành lang lại vang lên tiếng sáo, u u vang dội trong ống tiêm nhuốm máu, những đứa nhỏ cứ thế bị mang đi theo âm thanh dần xa, như ẩn như hiện trong hành lang dài, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.

Tiểu Bạch Lục kiểm tra trần nhà, xác định không có quái vật gì, nhanh chóng khóa trái cửa phòng ngủ từ bên trong.

Tiểu Mộc Kha mệt lả ngã xuống đất, cậu che ngực mình khó khăn hít thở, điều chỉnh nhịp tim, vừa rồi cậu thiếu chút nữa bị hù chết, Tiểu Mộc Kha thong thả lại sức, vừa quay đầu liền thấy Tiểu Bạch Lục như chả có chuyện gì xảy ra, đã nằm trên giường vén chăn định ngủ tiếp.

Một chút cũng không giống vừa rồi suýt bị quái vật mang đi.

Tiểu Mộc Kha vừa cạn lời vừa thấy sụp đổ, cậu đi tới cạnh Tiểu Bạch Lục chỉ trích: "Lúc nãy chúng ta thiếu chút nữa bị bắt đi! Lần sau anh có thể suy nghĩ trước rồi hãy xông ra ngoài không hả!"

Tiểu Bạch Lục đắp chăn nhắm mắt, Tiểu Mộc Kha tới mắng cậu, cậu cũng không thèm mở mắt ra, không mặn không nhạt giải thích: "Sẽ không bắt chúng ta, anh đã quan sát rồi, đứa nhỏ bị tiếng sáo mang đi có tính xác định."

Ngày hôm qua lúc quan sát cậu đã chú ý tới, tiếng sáo thôi miên mọi người, nhưng cuối cùng chỉ có vài đứa nhỏ bị mang đi, Tiểu Bạch Lục còn từng nghi ngờ làm cách nào được, ngày hôm qua cửa phòng cậu không bị tiếng sáo mở ra, cậu chỉ quan sát hành lang qua cửa sổ, tầm mắt có giới hạn, cho nên không thấy đám trẻ nít trên trần nhà.

Hơn nữa hôm qua cũng không có trẻ nít thổi sáo vào phòng ngủ của Tiểu Bạch Lục, cho nên cậu không biết đám trẻ bị mang đi bằng phương thức nào.

Song Tiểu Bạch Lục rất tự giác rằng mình phải tìm hiểu rõ mấy vấn đề này, 【 người đầu tư 】 của cậu nhất định sẽ rất hứng thú đối với chúng, cho nên Tiểu Bạch Lục mới có thể mạo hiểm ra ngoài.

"Nhưng, cho dù có tính xác định đi nữa, làm sao anh biết chúng ta sẽ không bị chúng nó mang đi?" Thật ra Tiểu Mộc Kha cũng phát hiện điểm này, đám trẻ nít thổi sáo rõ ràng chỉ mang đi trẻ em có đặc điểm đặc biệt nào đó, nhưng vấn đề ở chỗ họ cũng không biết tiêu chuẩn là gì.

Tiểu Mộc Kha nhíu mày chất vấn: "Cửa phòng chúng ta tối nay đã mở ra, điều này nói rõ trong phòng chúng ta có trẻ em phù hợp điều kiện mang đi, làm sao anh biết chúng ta không phải?"

"Bởi vì hôm nay thứ ba." Tiểu Bạch Lục rốt cuộc chịu hé mắt nhìn Tiểu Mộc Kha, "Hôm nay là ngày chúng ta đi rửa tội, cho nên chúng ta sẽ không bị mang đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện