Mộc Kha được cấp trên đón đi không lâu, Mục Tứ Thành liền tỉnh.
Cậu lười biếng dựa trên cái ghế dựa của Bạch Liễu, áo khoác Bạch Liễu khoác lên cho cậu được Mục Tứ Thành cầm trên tay, vốn Mục Tứ Thành mãnh liệt ngăn cản Bạch Liễu tham gia dự thi, nhưng cậu rất nhanh phát hiện Bạch Liễu ý chí kiên định, cân nhắc tới tác phong của người này, Mục Tứ Thành cảm thấy lòng quyết tâm dự thi của Bạch Liễu không phải thứ cậu có thể tùy tiện dao động.
Mục Tứ Thành mắt lạnh đứng cạnh xem Bạch Liễu dỗ Mộc Kha lên thuyền giặc, chính mình thì không nhanh không chậm ngủ thiếp đi, bởi sau khi khi cậu ý thức được mình không dễ dàng giao động được ý tưởng của Bạch Liễu, Mục Tứ Thành chỉ có thể nghiêm túc nói cho Bạch Liễu, cậu sẽ không cùng hắn đi làm bậy, tham gia giải đấu nguy hiểm cực cao kia.
Chẳng qua việc Bạch Liễu khoác áo khoác cho cậu khiến giọng Mục Tứ Thành không nhịn được nhu hòa hơn một tẹo: "Làm sao, anh kéo được tiểu mỹ nhân lên thuyền giặc rồi à?"
"Cậu gọi Mộc Kha là tiểu mỹ nhân, cậu là gay?" Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "Loại hình như Mộc Kha có sức hấp dẫn về tình dục với cậu?"
Mục Tứ Thành nghẹn họng: "Tôi là trai thẳng ok!! Không hiểu nói đùa à?!"
Bạch Liễu tùy ý gật đầu một cái: "Đã hiểu, xem dáng vẻ cậu có chuyện muốn nói với tôi?"
Trước khi Mục Tứ Thành kịp mở miệng, Bạch Liễu tìm một cái ghế dựa khác ngồi xuống đối diện Mục Tứ Thành.
Bạch Liễu dáng ngồi tùy tiện tự tại, nhưng không tự chủ mang lại cho Mục Tứ Thành cảm giác bị áp bách, khiến Mục Tứ Thành vốn lười biếng không xương dựa vào ghế không nhịn được ngồi ngay ngắn.
Bạch Liễu nhàn nhạt nhìn thẳng Mục Tứ Thành: "Tôi đoán cậu định nói với tôi, cậu tuyệt đối sẽ không cùng tôi tham gia thi đấu."
"Cậu có thể đưa ra lý do thuyết phục tôi sao?" Bạch Liễu ngửa đầu về sau, ngón tay cong cong gõ trên bàn, "Tại sao cậu không muốn tham dự giải đấu?"
"Xác suất tử vong cao, nguy hiểm lớn, số người không đủ, số lần vượt phó bản không đủ." Bạch Liễu liên tục liệt kê mấy vấn đề, hắn ngước mắt nhìn về phía Mục Tứ Thành, "Mấy chuyện này toàn bộ giao cho tôi, cậu chỉ cần phụ trách tham gia là được, cậu còn gì phải lo lắng nữa?"
Mục Tứ Thành thật sự bị bộ dáng khí định thần nhàn của Bạch Liễu chọc cười.
Nếu là cậu trước một phó bản, nói không chừng sẽ bị bộ dáng nắm trong tay tất cả của Bạch Liễu lừa gạt, nhưng bây giờ Mục Tứ Thành đã không còn là Mục Tứ Thành khi đó nữa, sau một phó bản, Mục Tứ Thành đã hơi chút mò ra tính tình của con hàng này —— máu cá cược cực lớn.
Coi như chuyện có tỉ lệ thành công rất thấp, chỉ cần lợi nhuận đủ cao, Bạch Liễu liền dám liều một phen.
"Mấy chuyện đó chỉ là vấn đề thứ yếu mà thôi." Mục Tứ Thành hiếm thấy đứng đắn nói chuyện, "Bạch Liễu, đấu giải thực sự không phải trò đùa, xác suất tử vong của người chơi rất cao, anh không cần vì trò chơi này mà buông tha cuộc sống hiện thực của mình, mặc dù trò chơi đích xác có thể mang lại nhiều thứ, lấy thực lực của anh hoàn toàn có thể từ từ kiếm điểm, như vậy ổn thỏa hơn, trừ trò chơi, anh cũng cần giữ đường lui cho cuộc sống hiện thực..."
"Cuộc sống hiện thực?" Bạch Liễu ý vị không rõ nhẹ giọng lặp lại từ này, hắn không hoảng hốt không vội vàng chờ Mục Tứ Thành nói hết lời khuyên bảo xong, mới hỏi một câu không liên quan gì, "Cái nhìn của cậu với phó bản Mộc Kha vừa chơi trước đó thế nào?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra, cậu không nghĩ tới Bạch Liễu đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhưng vừa rồi cậu cũng nghe được Bạch Liễu và Mộc Kha thảo luận, tuy cậu rất buồn ngủ, song vẫn vào tai một vài.
Phó bản Mộc Kha vừa chơi có tên 《 Ngày ra trường 》, một phó bản một người thuộc thể loại vườn trường.
Nội dung phó bản ngược lại không phải thứ hấp dẫn lực chú ý của Mục Tứ Thành nhất, điểm Mục Tứ Thành càng chú ý hơn là ——
—— Mộc Kha nói trường học trong phó bản có hình mẫu, là một trường trung học cơ sở tại Nhật Bản Mộc Kha từng du học, đã từng có ma quỷ lộng hành do một nữ sinh nhảy lầu tự sát, sau đó ngắt quãng chết không ít học sinh.
Phòng ký túc xá Mộc Kha ở trừ cậu ra, những người khác đều lấy đủ loại phương thức ly kỳ chết sạch, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mộc Kha lẫn lộn trò chơi và hiện thực, mang theo vết thương ra ngoài —— bản đồ phó bản và hoàn cảnh trường trung học cậu từng học giống nhau như đúc.
Chuyện này rất tương tự với trải nghiệm của Bạch Liễu —— hình mẫu của 《 Trạm cuối bốc lửa 》 chính là chuyến tàu bị nổ mà Bạch Liễu từng đánh bậy đánh bạ đi qua.
Mục Tứ Thành yên lặng hai giây: "Tôi cảm thấy không thể nào trùng hợp như thế, liên tục hai phó bản đều có hình mẫu trong hiện thực."
"Không sai, tôi cũng cảm thấy vậy."
"Cho nên cá nhân tôi bây giờ thấy có ba cách giải thích có thể giải thích cho hiện tượng này." Bạch Liễu rút ra một tờ giấy từ giá sách.
Bạch Liễu có thói quen ghi chép khi suy nghĩ, đặc biệt là khi hiện tại trí nhớ của họ có thể bị người khác tùy ý sửa đổi.
Bởi nếu viết quá chi tiết cụ thể chữ sẽ tự động biến mất, Bạch Liễu chỉ chọn một vài từ đơn giản mấu chốt để viết, hắn viết xong liền dùng năm ngón tay xoay tờ giấy về phía Mục Tứ Thành cho cậu xem, giọng vững vàng giải thích:
"Tôi nghiêng về khả năng tất cả phó bản đều có hình mẫu trong hiện thực, chỉ là có hình mẫu có người biết, có hình mẫu không có người biết, chẳng hạn như cậu và tôi đều biết hình mẫu Vụ đánh bom ở Kính Thành, bởi chúng ta đều ở Kính Thành, nhưng Trương Khôi rõ ràng không biết, lại chẳng hạn như trường trung học cơ sở ma quỷ lộng hành tại Nhật Bản, Mộc Kha biết, nhưng tôi và cậu không biết."
"Nhưng vấn đề là, 【 hình mẫu 】 hiện thực dùng để thiết kế phó bản được hệ thống lựa chọn sử dụng như thế nào?"
Bạch Liễu viết lên giấy dòng 【 lựa chọn bản đồ 】:
"Khả năng một, trò chơi lựa chọn ngẫu nhiên cảnh tượng trong hiện thực coi như hình mẫu để thiết kế phó bản, nhưng từ Vụ đánh bom ở Kính Thành và Trường trung học ma quỷ tại Nhật Bản mà xem, sự lựa chọn của trò chơi hiển nhiên có tính chỉ hướng nhất định, nó sẽ chọn thảm án vốn mang tính chất kinh dị để thiết kế phó bản, cho nên khả năng này không cao, pass."
Bạch Liễu lại viết lên giấy 【 nguồn linh cảm 】, tiếp tục nói:
"Khả năng hai, trò chơi lấy thảm án và địa điểm linh dị người chơi từng trải qua làm hình mẫu thiết kế phó bản, tôi và cậu đều biết trò chơi có thể thay đổi trí nhớ người chơi, vậy liệu có khả năng nó cũng có thể đọc trí nhớ, từ trí nhớ người chơi thu được linh cảm, coi như tài liệu tham khảo để thiết kế hay không?"
"Cách làm này sẽ khiến người chơi dễ dàng đầu nhập vào game hơn, hơn nữa cảnh tượng càng thêm chân thực, chẳng hạn mấy phút cuối cùng trong phó bản, chuyến tàu kia giống trong trí nhớ của tôi như đúc, loại chân thực đến mức khó phân biệt thực tế và ảo giác như vậy rất khó làm được."
Mục Tứ Thành suy nghĩ khoanh tay, ngón trỏ một tay gõ trên cánh tay còn lại: "Tôi cảm thấy khả năng này đã là một suy luận khá hợp lý, tôi nghiêng về loại này, vậy còn khả năng thứ ba thì sao?"
"Không, khả năng này có một chỗ sơ hở vô cùng lớn, đó chính là tuyến thời gian không đúng." Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng Mục Tứ Thành, "Cậu nhớ phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 bắt đầu xuất hiện từ bao giờ sao?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra: "Hình như rất lâu rồi? Dù sao lúc tôi vào trò chơi nó đã ở đó rồi."
Bạch Liễu bình tĩnh nhắc nhở Mục Tứ Thành: "Nhưng Vụ đánh bom tại Kính Thành mới xảy ra trong năm nay, điều này chứng minh 《 Trạm cuối bốc lửa 》 có trước 《 Vụ đánh bom tại Kính Thành 》, vào thời điểm vụ nổ còn chưa xảy ra, phó bản lấy vụ nổ làm hình mẫu đã tồn tại, Mục Tứ Thành, cậu hiểu điều này có nghĩa là gì không?"
Sắc mặt Mục Tứ Thành dần dần thay đổi, cậu như ý thức được cái gì, chậm rãi nhìn về phía Bạch Liễu, Bạch Liễu không nóng không lạnh tiếp tục nói:
"Điều này có nghĩa chúng ta đã sai về hình mẫu, không phải 《 Trạm cuối bốc lửa 》 tham khảo 《 Vụ đánh bom tại Kính Thành 》." Bạch Liễu vững vàng nói tiếp, "Mà là 《 Vụ đánh bom tại Kính Thành 》 tham khảo phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》."
Nói xong câu này, Bạch Liễu viết xuống bốn chữ 【 giai đoạn khảo sát 】 lên giấy.
Mục Tứ Thành nhìn con mắt không dao động của Bạch Liễu, cậu như bị tưới một chậu nước đá, cứng còng nhìn bốn chữ Bạch Liễu viết trên giấy, khí lạnh từ sau lưng bốc lên, tay Mục Tứ Thành hơi run rẩy, cậu hiểu ý Bạch Liễu, nhưng chính điều này khiến cậu không thể nào tin được, phản bác: "Sao có thể thế được?!"
Dùng một loại trạng thái trong trò chơi để giải thích trạng thái bây giờ của Mục Tứ Thành thì chính là —— giá trị tinh thần giảm dưới ranh giới an toàn.
Bạch Liễu giọng bằng phẳng: "Mỗi trò chơi khi thiết kế đến giai đoạn cuối cùng đều sẽ mở bản khảo sát, gọi là bản alpha, đơn giản mà nói chỉ khảo sát trong nội bộ thôi, chưa mở ra cho toàn thể người chơi sử dụng."
"Nếu nội bộ hài lòng với trò chơi rồi, chúng ta mới mở bản open beta, cuối cùng là bản chính thức cho tất cả người chơi thưởng thức, cũng chính là phiên bản cuối cùng."
Bạch Liễu hé mắt: "Khả năng ba mà tôi suy đoán chính là, trò chơi và hiện thực mà chúng ta đang sống lần lượt là bản trial và bản chính thức."
"Bên trong trò chơi khảo sát đối với thành viên nội bộ - chính là người chơi chúng ta, nếu hệ thống hài lòng với biểu hiện của người chơi trong phó bản, phó bản sẽ được thả vào hiện thực, công khai với tất cả mọi người, biến thành bản chính thức."
"Ví dụ như phó bản 《 Trạm cuối bốc lửa 》 thả vào hiện thực chính là 《 Vụ đánh bom tại Kính Thành 》, còn phó bản 《 Ngày ra trường 》 thả vào hiện thực chính là trường trung học Nhật Bản Mộc Kha từng du học, dù sao thì, hai bên chỉ là cách thể hiện khác nhau của cùng loại game kinh dị mà thôi."
"Nói cách khác." Đôi mắt nhìn Mục Tứ Thành của Bạch Liễu không hề có chút tình cảm nào, "Thế giới hiện thực của chúng ta cũng không an toàn, tùy thời sẽ bị thả bản chính thức của phó bản game kinh dị vào trong."
"Nếu là vậy, ý nghĩa của việc sinh hoạt tại hiện thực mà Mục Tứ Thành cậu theo đuổi, bản chất chỉ là sinh tồn trong game kinh dị, không hơn, cho nên tôi cảm thấy cậu không cần vì cái cậu gọi là cuộc sống hiện thực để từ chối một cuộc thi."
"Bởi hiện thực cậu đang sống, chẳng qua chỉ là một cuộc thi sinh tồn mà cậu không nhận ra mà thôi."