Sau khi "Bạch Liễu" xuống tàu không lâu, thân thể Bạch Liễu liền từ trạng thái giả tưởng hóa số liệu nửa trong suốt biến thành trạng thái thực thể hóa, hắn như có điều suy nghĩ nhéo bàn tay mình, giờ hắn có thể đụng đến hành khách xung quanh rồi.

Cũng không biết bởi hai "Bạch Liễu" đứng ở cùng một thời không khiến sự tồn tại của hắn bị giả tưởng hóa, hay là "Bạch Liễu" không xuống trạm làm hắn chết khiến thân thể hắn giả tưởng hóa, nhưng điều này không quan trọng.

Trạm tiếp chính là phố đồ cổ, hắn bây giờ còn đang trên tàu, nhiều nhất ba phút nữa tàu sẽ nổ.

"Bạch Liễu ——!!" Tiếng Mục Tứ Thành từ một toa tàu chật hẹp khác truyền tới, cậu khó khăn chen tới bên cạnh Bạch Liễu, sắc mặt khó coi cực độ, "Nơi này nhiều người như vậy, tìm gương vỡ kiểu gì giờ?! Lập tức đến trạm kế tiếp đến nơi rồi! Trước khi tàu vào trạm nó sẽ nổ!"

"Hơn nữa tôi vừa thử rồi, tôi vốn định xuống tàu tại trạm vừa nãy." Giọng Mục Tứ Thành ngưng trọng, "Nhưng không xuống được, tôi hình như bị thứ gì đó cản lại."

Bạch Liễu đối với vẻ nóng nảy của Mục Tứ Thành làm như không thấy, cũng không cắt đứt đề tài của cậu, mà tiếp tục nói: "Nơi này mới là hiện thực, bởi 【 cậu 】 thực sự chưa từng xuất hiện trên chuyến tàu này, nên cậu không thể thực hiện động tác 【 xuống tàu 】, tương tự, 【 tôi 】 thực sự vừa mới xuống tàu rồi, nên 【 tôi 】 không thể xuống tàu lần nữa tại chuyến tàu tôi đã đi xuống được, xuống một lần nữa sẽ khiến quan hệ nhân quả không vững, đưa đến trò chơi logic rối loạn."

"Hiện thực gì?!" Mục Tứ Thành cảnh giác nói, "Bạch Liễu, đây không phải hiện thực, đây là trong trò chơi! Giá trị tinh thần của anh giảm nữa hả? Xuất hiện ảo giác? Xuống tàu với không xuống tàu cái gì? Mê sảng?"

"Ý tôi không phải vậy." Bạch Liễu dùng ngón tay gõ bả vai Mục Tứ Thành, sau đó chỉ bản đồ đường ray trong toa, "Cậu nhìn bản đồ này, trạm ngay trước phố đồ cổ là phố Lục Gia, không phải đập nước, cậu chú ý nhìn đi, tuyến đường sắt cũng không phải hình tròn, mà là một đường thẳng, đây là đoàn tàu thật sự của chúng ta trong hiện thực."

Mục Tứ Thành theo tay Bạch Liễu chỉ nhìn sang, cũng phát hiện điểm này, cậu cau mày: "Nhưng chúng ta không thể nào trở lại hiện thực, chúng ta đúng là đang trong phó bản."

Bạch Liễu như có hiểu ra tiếp tục nói: "Tôi nói nơi đây là hiện thực, ý không phải nơi chúng ta đang đứng là hiện thực thực sự, hiện thực ở đây là "thực" so với đoàn tàu đầy thi thể cháy chúng ta lên trước đó, đoàn tàu kia chỉ là một thế giới trong gương đang không ngừng tuần hoàn mà thôi."

"Mà đoàn tàu ta đang đứng bây giờ." Bạch Liễu dùng mũi chân chạm chạm mặt đất, đôi mắt bĩnh tĩnh, "Mới là hiện thực của phó bản, cũng có thể nói là một thời không song song diễn sinh từ một khả năng khác của sự kiện đã xảy ra trong hiện thực, nguyên mẫu của phó bản này là 【 Vụ đánh bom tại Kính Thành 】, nếu chỉ tính riêng độ hoàn nguyên thì phó bản thiết kế rất khá, tuy nhiên trò chơi này, nó có năng lực lớn hơn nhiều so với hoàn nguyên đơn thuần."

"Nó tái hiện lại toàn cảnh sự kiện." Bạch Liễu nhìn về phía Mục Tứ Thành, "Nó dẫn chúng ta trở lại thời gian trước vụ nổ, sau đó diễn biến câu chuyện sẽ do người chơi là chúng ta tới điều khiển, nó sẽ dựa theo hành động của người chơi tính toán ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, từ đó dẫn đến kết quả khác nhau."

Tỉ như vừa rồi Bạch Liễu vừa xuất hiện trong đoàn tàu thì phản ứng đầu tiên là tìm chính mình và Lục Dịch Trạm, vốn "Bạch Liễu" không ngủ trên tàu vì lạnh, nhưng khi Bạch Liễu tới, hắn mang theo một thứ khiến cho cả toa tàu trở nên ấm áp hơn —— 380 mảnh gương vỡ, vừa mới nổ xong, khi Bạch Liễu vào gương thì nó tự động thu vào Túi hệ thống của hắn.

Bạch Liễu là giả tưởng, nhưng gương là chân thực, Bạch Liễu tới gần khiến nhiệt độ từ gương làm ấm áp "Bạch Liễu" đang mệt mỏi, khiến "hắn" thật sự muốn ngủ luôn, mà không giống trong ký ức của Bạch Liễu, cùng Lục Dịch Trạm xuống tàu.

Song Mục Tứ Thành căn bản không chú ý đến mấy thứ này, cậu chỉ cần biết Bạch Liễu vẫn ở trong trò chơi là được, dưới tình huống còn ba phút nữa tàu sẽ nổ, Mục Tứ Thành gấp không được, cậu một lòng muốn qua cửa, từ lời của Bạch Liễu lọc ra tin tức mấu chốt.

"Thế giới trong gương không ngừng tuần hoàn?" Mục Tứ Thành vội vàng hỏi ngược lại, "Không ngừng tuần hoàn có ý gì?"

"Cậu không cảm thấy nhiệm vụ thu thập mảnh gương vỡ tồn tại một lỗ hổng logic rất lớn sao?" Bạch Liễu miễn cưỡng nói, "Chúng ta cần thu thập mảnh gương vỡ trên một đoàn tàu sắp nổ đúng không?"

Mục Tứ Thành gật đầu: "Ừ."

"Nhưng mà ——" Bạch Liễu hé mắt, cười như không cười nhìn Mục Tứ Thành, "—— nếu đoàn tàu chưa từng nổ, thế gương vỡ sau nổ là từ đâu mà ra?"

"Trừ phi nó đã từng nổ rồi, chúng ta mới có thể có gương vỡ để thu thập."

Mục Tứ Thành dừng lại một hai giây mới bừng tỉnh, cậu hoảng hốt tự lẩm bẩm, "Đây là chuyến tàu không ngừng tuần hoàn, nổ một lần lại một lần... Chúng ta thu thập gương vỡ bên trong căn bản không có tác dụng gì, sau khi thu thập đủ rất có thể khiến chính mình bị vây trong đoàn tàu kia không ngừng tuần hoàn, cho nên các hành khách mới nghĩ cách để ngăn cản chúng ta, phắc —— họ đang cố cứu đám người chơi ngu đần là chúng ta."

"Đúng vậy, từ trước khi lên tàu tôi đã chú ý tới, phương thức vận hành của thanh chắn trong trạm xe là ngược, ngay cả thứ tự hành khách lên xuống xe cũng ngược, nhiệm vụ của chúng ta, ở một trình độ nào đó cũng là "ngược"." Bạch Liễu giải thích rõ ràng, "Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập mảnh gương vỡ, trên thực tế mảnh gương vỡ sớm đã được các hành khách thu thập xong, chúng ta làm chuyện ngược lại là lần nữa gom lại các mảnh gương vỡ đã phân tán, hơn nữa xem ra chúng ta đang đóng vai phản diện, những hành khách kia mới là chính diện, tôi đoán đây là đặc thù của thế giới trong gương —— lật ngược bản chất của vật thể."

"Cho nên tôi cảm thấy nhiệm vụ chính của thế giới trong gương, hoàn toàn ngược lại nhiệm vụ chính của thế giới hiện thực." Ánh mắt Bạch Liễu tỉnh táo mà lười biếng, bàn tay như có như không nghịch nghịch đồng xu treo trước cổ, "Trong hiện thực chúng ta đang ở, đoàn tàu chưa nổ, gương căn bản chưa bị vỡ, nhiệm vụ trong thế giới gương là thu thập mảnh gương vỡ, vậy nhiệm vụ ngược lại của nó sẽ là ——"

Mục Tứ Thành chợt ý thức được cái gì: "Chúng ta cần đánh vỡ gương!"

Bạch Liễu cong môi cười, búng tay: "Bingo."

【 Hệ thống nhắc nhở: chúc mừng người chơi Bạch Liễu và người chơi Mục Tứ Thành kích hoạt nhiệm vụ chính cuối cùng —— đánh nát gương quỷ đầy tội ác, kết thúc trạm cuối bốc lửa tuần hoàn 】

【 Hệ thống nhắc nhở: 380 mảnh gương vỡ trên người người chơi Bạch Liễu trở về vị trí cũ, mời người chơi nhanh chóng tìm được chiếc gương chân chính, đánh nát qua cửa 】

Mục Tứ Thành có chút sợ hãi mà thở ra một hơi dài, cậu nhìn Bạch Liễu, không nhịn được chậc một tiếng, "Anh hoàn toàn không thấy loạn chút nào à?"

Ba phút đếm ngược đến vụ nổ, 1 điểm giá trị sinh mạng, con hàng này còn có tâm tình suy tính nhiệm vụ chính tại thế giới hiện thực, hắn không lo âu chút nào sao?!

"Nhưng gương ở nơi nào?" Bạch Liễu không lo âu, nhưng Mục Tứ Thành thì có, "Đoàn tàu tổng cộng có 6 toa, bây giờ còn hai phút, căn bản không thể tìm hết."

"Không cần tìm." Bạch Liễu không nhanh không chậm tựa vào cửa, hắn chỉ chỉ, "Tôi từng lên chuyến tàu này rồi, trước khi xuống có thấy anh em trộm cướp, biết chúng ở chỗ nào nên trực tiếp tìm tới, kết quả chúng quả nhiên ở đây, kia, chính giữa ý."

Mục Tứ Thành dời tầm mắt qua, chỉ thấy trong đám người có hai hành khách một lớn một nhỏ lấm la lấm lét, trên tay đẩy một vali hành lý lớn, vừa vặn đặt đủ một chiếc gương, bên cạnh là mấy người mặc vest đi giày da, hẳn là nhân viên viện bảo tàng, Mục Tứ Thành vừa thấy liền phản ứng được, họ chính là anh em trộm cướp, cậu nhìn sang Bạch Liễu, hỏi: "Anh sớm thấy rồi sao không đi qua? Đứng bất động chỗ này làm gì?"

Bạch Liễu buông tay cười: "Còn không phải là chờ cậu tới trộm gương sao, tôi sao có bản lĩnh đoạt đồ từ tay hai tên trộm chứ, dĩ nhiên phải đợi cậu rồi."

Mục Tứ Thành ngẩn ra, sau đó chậm rãi cong môi, giễu cợt nói: "Anh đúng là biết tự mình bớt việc."

Nói xong, Mục Tứ Thành ánh mắt biến đổi, trở nên ngưng trọng lạnh lẽo, cậu điều chỉnh vị trí tai nghe, trùm mũ che ánh mắt mình, tay phải hơi lùi về sau một chút, biến thành móng khỉ sắc nhọn, thân hình như quỷ mị lướt qua các hành khách.

Bạch Liễu cũng không thấy rõ Mục Tứ Thành làm cái gì, liền nghe thấy anh em trộm cướp thét chói tai: "Gương mất ——!! Có ăn trộm!!"

Mọi người trong toa nhất thời xôn xao, Bạch Liễu vừa quay đầu thì cảm giác gáy áo mình bị người ta túm lấy , Mục Tứ Thành trùm mũ một tay xách vali, một tay nhấc Bạch Liễu, khóe miệng còn giữ nụ cười càn rỡ, giẫm trên thành xe chạy nhanh, sau lưng là tiếng anh em trộm cướp khàn giọng gầm thét: "Bắt lấy tên trộm!!!"

Mục Tứ Thành mặt không thay đổi giơ dao, hô to "Cút!", đám người lập tức kinh hoảng thét lên, vội vàng thất thố nhường đường, chạy đến các toa khác, Mục Tứ Thành cứ thế một đường thông suốt chạy tới toa cuối, còn hù chạy những hành khách khác trong toa đó, dọn ra hẳn một toa trống không.

"Cool, Mục Tứ Thành, cậu làm chuyện xấu thành thạo thật ha." Nhìn toa tàu trong nháy mắt không còn người, Bạch Liễu chân thành khen ngợi.

Mục Tứ Thành nhướng mày: "Như nhau thôi."

Bạch Liễu ngồi xuống mở vali, bên trong quả nhiên chính là chiếc gương kia, hơn nữa là hoàn chỉnh, nháy mắt Bạch Liễu nhấc gương lên, lập tức nghe được tiếng cảnh cáo chói tai từ hệ thống.

【 Hệ thống cảnh cáo: khi gương bị đánh nát, NPC sẽ phá gương mà ra công kích tất cả người chơi, mời người chơi phá gương cẩn thận! 】

Bị NPC thần cấp công kích, bất kể là Bạch Liễu hay Mục Tứ Thành, lấy giá trị sinh mạng của họ hiện tại hẳn phải chết không nghi ngờ, nụ cười bên khóe miệng Mục Tứ Thành rất nhanh tản đi, trong toa tàu trống không chỉ càn tiếng gió thổi, cùng tiếng khóc vì sợ của hành khách từ toa bên cạnh truyền tới.

Giọng nữ vui vẻ từ loa phát thanh đúng lúc vang lên:

"Sắp đến trạm cuối ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện