Bởi có cơ chế 【 cấm ngôn 】tồn tại, Bạch Liễu không thể trực tiếp nói về sự tồn tại của trò chơi cho Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, hắn chỉ có thể nói, hai người sẽ gặp một vài tình huống đột phát, nhưng không cần hốt hoảng, tôi sẽ giúp hai người, mang hai người sống sót, hai người phải nghĩ cách nói cho tôi biết hai người đang ở nơi nào, tình huống ra sao, thông qua đạo cụ nói cho tôi biết vị trí.
Cho nên sau khi tiến vào trò chơi, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc hết sức nghe theo lời Bạch Liễu nói, chờ họ hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất mở Cửa hàng, họ nghĩ đủ mọi cách dùng số điểm mình đang có mua bốn đạo cụ giá cả rẻ nhất —— 【 nút gỗ (mùsāi) 】, 【 lưỡi đao (dāorèn) 】, 【 đèn pin nhỏ (xiǎodiàntǒng) 】 và 【 chặn giấy (zhènzhǐ) 】, chặn giấy là do Lưu Phúc mua, bốn đạo cụ này đọc nối lại thành —— 【 Thị trấn Siren (sāirénxiǎozhèn) 】.
Họ cũng sợ hãi, không biết Bạch Liễu có thể hiểu được ý mình không, nhưng đây là tất cả việc họ có thể làm, bốn đạo cụ giá rẻ này tiêu cơ hồ tất cả điểm của họ, hơn nữa khiến rất nhiều người xem phỉ nhổ họ tiêu xài hoang phí, dislike họ cơ hồ sắp rơi vào Vùng đất vô danh.
May mắn hệ thống của họ rất nhanh liền bắt đầu nhiễu loạn, tựa như bị người nào đó tiếp quản vậy, màn hình thi thoảng lại tự điều khiển, tự động giúp họ mua đạo cụ, họ cũng nơm nớp lo sợ sử dụng các đạo cụ này, nào là đèn pin, máy chiếu 3D và cồn, giống như có người khác điều khiển màn hình phối hợp họ chơi trò chơi vậy, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc không biết chơi thế nào, may mắn hai người đều có dục vọng cầu sinh rất mạnh, cho dù thi thoảng không hiểu đạo cụ Bạch Liễu mua cho họ để làm gì, hai người này vẫn cắn răng duy trì tiếp.
Chịu đựng qua cuộc đuổi bắt trên đất liền, phần còn lại Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc chơi thuận hơn rất nhiều, cuối cùng trót lọt đồng thời qua cửa.
Đúng vậy, không sai, khi Bạch Liễu còn đang ở phó bản cấp 2 《 Trạm cuối bốc lửa 》 cửu tử nhất sinh, người này vẫn tìm được khoảng trống để giúp Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa chơi trò chơi, trợ lực họ qua cửa, tục xưng tam khai (game 3 người).
Chẳng qua, phần lớn thời gian họ vẫn dựa vào chính mình.
Bởi chính Bạch Liễu cũng đang trong một phó bản có độ nguy hiểm cao, hơn nữa hệ thống Bạch Liễu không đáng tin thường xuyên offline, luôn không có động tĩnh gì, Bạch Liễu cũng không biết tiến trình cụ thể của Hướng Xuân Hoa với Lưu Phúc, thành thử Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc luôn phải tự mò mẫm, cứng rắn chống đỡ đến lúc qua cửa, sau khi ra khỏi cũng bởi sợ hãi mà hồi lâu chưa tỉnh hồn, đỡ nhau, chảy nước mắt đứng lên.
Theo lý mà nói, gặp được chuyện quỷ dị không bình thường thế này, người bình thường sẽ trốn tránh không dám tin, tìm cách thoát khỏi nơi đây.
Nhưng Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc trước nay không tin vào chuyện quỷ thần, hai người là người trưởng thành, phản ứng đầu tiên sau khi qua cửa không phải trốn tránh, không phải sợ hãi, cũng không phải cuồng loạn gào khóc tôi muốn rời khỏi đây như những người thông thường khác.
Đôi vợ chồng vừa ra khỏi cửa đăng xuất liền ôm lấy nhau khóc.
"Cậu trẻ kia nói đều là thật." Hướng Xuân Hoa run rẩy vịn tay lên người Lưu Phúc, sau khi mất Quả Quả mấy chục ngày, dì như già đi mấy chục tuổi, nước mắt từ nếp nhăn sâu chảy xuống, dì cắn răng nghiến lợi chảy nước mắt, "Anh nói, Quả Quả có thể được cứu sao? Tên súc sinh kia có thể thật sự nhận được trừng phạt không?"
Lưu Phúc cũng lấy tay lau nước mắt, người đàn ông trung niên nước mắt tung hoành khóc thút thít, "Được, có thể, cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta."
Trước khi tiến vào trò chơi này, đúng vào ngày kết thúc đợt thi đại học, giữa tháng sáu nóng bức, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc đối mặt nhau ngồi đờ đẫn trên bàn cơm.
Trước mặt họ để ba bộ bát đũa và một bát thịt kho, cạnh bộ bát đũa thừa ra là giấy báo thi của Lưu Quả Quả, nữ sinh mặc đồng phục trên giấy báo thi có chút không tự nhiên, mang theo mong đợi nhìn ống kính, lộ ra nụ cười nho nhỏ, mang theo bất an vì sắp đến kì thi quan trọng, lại cũng đầy khao khát.
Trên đường gần nhà Hướng Xuân Hoa, có thể nghe thấy tiếng những đứa trẻ đã thi xong hoặc hớn hở vui mừng hoặc chán nản thảo luận đáp án đề thi.
Trong tiếng nói cười vắng vẻ, vốn nên có âm thanh của một cô bé 17 tuổi, nhưng âm thanh này đã vĩnh viễn biến mất nơi cuối hẻm, biến thành tấm hình đen trắng trên bia mộ xa xa, bàn tay nên dùng để cầm bút của cô bé bị người ta băm thành thịt vụn bán cùng móng giò, vì nhanh chóng xử lý, bị Lý Cẩu bán rẻ một cân vài đồng tiền không biết cho ai.
Lưu Phúc phát điên đào cống thoát nước muốn tìm tay phải của Quả Quả, đáng tiếc thẳng đến khi hạ táng vẫn chưa tìm được hết, tay phải của con gái chú biến thành thịt vụn trộn chung với thịt heo, chảy xuống dưới đất.
"Năm nay vật lý có chút khó, em nghe chị Trương nói." Hướng Xuân Hoa ngây ngốc lẩm bẩm, "Nhưng Quả Quả học giỏi nhất là vật lý, nói không chừng năm nay con bé có thể thi đỗ trường nó thích."
"Đúng vậy, nói không chừng con bé có thể thi đỗ trường sư phạm nó luôn hướng tới..." Nói đến một nửa, Lưu Phúc không nói tiếp được nữa, chú che mắt kiềm chế, cúi người, dường như cả thế giới đang sụp đổ, thấp giọng hàm hồ không rõ nghẹn ngào khóc, chú đập bàn, lại đau lòng cẩn thận xoa giấy báo thi của Quả Quả, "Súc sinh!!! Mới 17 tuổi!!! Đều do anh, anh không nên để nó đi xuống!!!"
"Cũng trách em, nếu không phải em muốn làm thịt kho cho Quả Quả ăn, con bé cũng sẽ không... Đừng khổ sở, cậu trai trẻ hôm trước nói cậu ấy sẽ giúp chúng ta." Quanh mắt Hướng Xuân Hoa toàn là vệt nước mắt khô, dì chết lặng vỗ bải vai Lưu Phúc, nhỏ nhẹ như đang an ủi chính mình, "Đi ngủ đi, ngủ rồi liền không sao."
Kết quả tỉnh dậy, họ liền xuất hiện trong trò chơi.
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc đỡ nhau, họ có chút cảnh giác như động vật đến vùng đất xa lạ, cũng có chút quen thuộc tựa như người trưởng thành quen trà trộn giữa thành thị, họ chỉ tin tưởng duy nhất chàng trai trẻ tên Bạch Liễu, nghe nói mua linh hồn họ, còn giúp họ chơi trò chơi.
Nhìn thấy có người đi ngang qua, Hướng Xuân Hoa dè dặt tiến lên: "Xin chào, xin hỏi cậu có biết cậu thanh niên tên Bạch Liễu không?"
Người này kì dị quan sát họ một cái: "Hai người là fan Bạch Liễu? Đến khu vực nòng cốt tại phòng chiếu phim trung ương đi, Bạch Liễu vừa mới lượt like donate tăng vọt, người xem hoan hô rung trời, trông có vẻ chuẩn bị xông lên bảng Tân Tinh, hai người nếu vội đến đánh call trợ lực thì đi nhanh lên."
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc bốn mắt nhìn nhau, cảm ơn người này, đi theo đường hắn chỉ tới phòng chiếu phim trung ương.
————
Màn hình nòng cốt tại phòng chiếu phim trung ương.
Vương Thuấn đứng hàng đầu tiên trước TV nhỏ của Bạch Liễu, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, mặc dù vừa rồi Bạch Liễu biểu hiện vô cùng xuất sắc, được người xem điên cuồng like và donate, nhưng sắc mặt các người xem không ai đẹp lắm.
Bởi giá trị sinh mạng của Bạch Liễu chỉ còn 1, tùy tiện công kích một cái là người này sẽ chết.
"Ổn định a! Giờ Bạch Liễu không thể chính diện đối mặt bất kì công kích nào nữa rồi, một chút cũng không được!"
"Cứu mạng! Tui lại bắt đầu muốn thở oxi, lần trước xem video của Bạch Liễu đã muốn thở oxi rất nhiều lần, lần này lại nữa!"
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc chạy đến liền đốii mặt với cảnh tượng một đám người căng thẳng khẩn trương nhìn chằm chằm TV nhỏ, họ theo bản năng cũng ngước lên nhìn theo, còn chưa kịp thở phào khi gặp được gương mặt quen thuộc của Bạch Liễu, giây tiếp theo, hai người mắt như nứt ra khi thấy gã đàn ông chợt lướt qua trong TV nhỏ của Bạch Liễu.
"Lý Cẩu!! Tên súc sinh!!!"
————————
Lý Cẩu co người ngồi dưới đất, cực kỳ mệt mỏi thở hổn hển, Bạch Liễu chỉ còn 1 điểm giá trị sinh mạng được Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành bảo vệ ở chính giữa, bờ môi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo: "Tôi sắp xếp một chút cho trạm sau, chúng ta đã gom đủ 360 mảnh vỡ, chỉ còn 40 mảnh, song tôi cảm thấy trạm kế tiếp phó bản sẽ không để chúng ta gom mảnh vỡ."
"Trạm kế tiếp không thể tiếp tục thu thập?" Trương Khôi nghi ngờ nhìn sang, "Nhưng nếu trạm kế không lấy được gì, trạm kế nữa là phố đồ cổ rồi, vụ nổ trên chuyến tàu này hẳn xảy ra giữa trạm phố đồ cổ và trạm ngay trước nó, nếu lúc dừng ở trạm sau chúng ta thu thập không đủ mảnh vỡ, sẽ phải trực tiếp đứng ở trung tâm nổ! Mọi người đều sẽ chết!"
Bạch Liễu giọng không nhanh không chậm, bởi yếu ớt mà hơi mềm nhũn: "Tôi sở dĩ nói trạm kế tiếp không thu thập được mảnh vỡ, là bởi Sách Quái Vật còn một quái vật chưa xoát ra, dựa theo tiến trình trước giờ mà xem, trên người mỗi một quái vật —— hành khách bốc lửa, anh em trộm cướp —— đều có mảnh vỡ, tôi đoán rằng trên người quái vật cuối cùng cũng có mảnh vỡ."
Trương Khôi phản ứng cực nhanh, gã thuận theo lời nói của Bạch Liễu suy nghĩ tiếp xuống, híp mắt sờ cằm: "Nói không sai, nhưng Bạch Liễu, nếu trạm kế chúng ta xoát ra quái vật mới thì sao? Thu thập gương vỡ xong sẽ trực tiếp qua cửa."
"Mọi người còn nhớ tỉ lệ tử vong thấp nhất của phó bản là bao nhiêu không?" Bạch Liễu hỏi sang chuyện khác.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Bạch Liễu rũ mắt: "Tỉ lệ người chết của phó bản cấp 2 vào khoảng 50 - 80%, có thể nói, dựa theo tỉ lệ thấp nhất 50%, chúng ta có bảy người, thì phải chết ba người chơi rưỡi, nhưng bây giờ chúng ta chưa chết một ai, cho nên hệ thống mới vì cân bằng mà cưỡng ép giảm may mắn của Đỗ Tam Anh."
"Mà để duy trì tỉ lệ người chết thấp nhất —— Đỗ Tam Anh, may mắn của cậu giờ là bao nhiêu?" Bạch Liễu đột ngột chuyển hướng hỏi Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh không nghĩ tới Bạch Liễu đột nhiên cue mình, tay chân luống cuống chỉ lỗ mũi mình, xác nhận Bạch Liễu muốn xem giá trị may mắn của mình, liền mở màn hình ra nhìn, sau đó thò đầu ngó Bạch Liễu: "80."
"Vậy là hệ thống chỉ giảm 20 điểm may mắn của Đỗ Tam Anh, nếu muốn giết chết ba người rưỡi trong số chúng ta, lượng may mắn Đỗ Tam Anh bị giảm quá thấp." Bạch Liễu đơn giản nhanh chóng phán đoán.
"Trước đó tại phó bản 《 Thị trấn Siren 》, để đảm bảo tính cân bằng của trò chơi, hệ thống quá đáng với tôi hơn nhiều, mà 《 Trạm cuối bốc lửa 》 chỉ giảm 20 điểm may mắn của Đỗ Tam Anh đã dừng tay, so sánh hai bên thì lần này thực sự quá nhẹ, chúng ta vẫn toàn thể sống sót đã chứng minh điều này, nhưng hệ thống không hề tiếp tục ra tay nữa, chỉ duy trì sự điều chỉnh rất nhẹ như vậy mà thôi ——"
Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt: "—— có nghĩa là, hệ thống cho rằng, chỉ cần điều chỉnh một chút vậy là đủ để cân bằng tỉ lệ người chết của phó bản."
Thời điểm người khác còn như lọt vào sương mù, Trương Khôi đã hiểu ý Bạch Liễu, cả sống lưng lạnh toát, gã quay đầu nhìn Bạch Liễu, sắc mặt ảm đạm: "Cậu nói là, phó bản này có một ải khó trước qua cửa, trong ải này chúng ta có thể sẽ chết ba người rưỡi?!"
Ải hẳn phải chết, nghĩa là phải có người chết mới có thể qua ải, phó bản một người chơi sẽ không thiết kế ải này, nhưng trong phó bản nhiều người chơi, loại cửa ải như vậy khá thường gặp, vì đảm bảo độ khó và tính kích thích khi chơi game, đơn giản mà nói chính là 【 đồng đội tế thiên, pháp lực vô biên 】.
Trong game kinh dị ở thế giới thực, thiết kế như vậy chỉ đem lại kích thích, còn trong trò chơi này, chỉ tỏ ra tàn khốc và máu tanh.
"Anh cảm thấy tại phó bản mang tên 《 Trạm cuối bốc lửa 》, ải hẳn phải chết của nó sẽ là gì?" Bạch Liễu giọng không nhanh không chậm.
Trương Khôi chán nản dựa vào ghế, gã ngửa đầu nhìn bóng đèn chợt sáng chợt tắt trên trần, tự lẩm bẩm: "... Là nổ, phó bản muốn chúng ta trải qua vụ nổ, cho nên trạm gần cuối không thể thu thập mảnh vỡ."
"Nhất định phải sống sót qua vụ nổ, đến được trạm cuối cùng, chúng ta mới có thể thu thập đủ mảnh vỡ."
"Có ba người rưỡi phải chết, ba người rưỡi sẽ sống phải không?" Lý Cẩu giọng khàn khàn cắm ngang cuộc đối thoại của Bạch Liễu và Trương Khôi, gã bò trên đất, thừa dịp người khác không chú ý qua được vòng vây của Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành, bàn tay đầy đất bẩn thỉu bắt được mắt cá chân Bạch Liễu, trong mắt bộc phát ánh sáng cầu sinh mãnh liệt, "Ai còn sống, ai đi chết! Là cậu quyết định đúng không! Cậu nhất định có cách để ba người rưỡi sống sót đúng không! Bạch Liễu, để tôi sống sót đi! Tôi cái gì cũng có thể làm cho cậu!"
Mục Tứ Thành chửi thề một tiếng, một cước đá bay Lý Cẩu, Lý Cẩu bị đá bay ra vẫn không cam lòng bò về phía này, cho đến khi thấy Mục Tứ Thành vươn móng vuốt mới dừng lại, nhưng loại dục vọng cầu sinh kịch liệt, nóng cháy như lửa kia khiến da đầu Mục Tứ Thành hơi tê dại, cậu không kiềm được né người cản trước Bạch Liễu, nhe răng đe dọa Lý Cẩu.
Lý Cẩu không cam lòng súc vào góc tường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Bạch Liễu chằm chằm.
"Tôi đích xác có cách thông qua vụ nổ." Bạch Liễu ánh mắt không rõ nhìn Lý Cẩu, "Nhưng kế hoạch cần hi sinh hai người."
Đây cũng là một trong số nguyên nhân tại sao Bạch Liễu giai đoạn trước muốn cứu tất cả mọi người, bởi hắn rất sớm đã dự liệu được có một ải này.
Tất cả mọi người, ngay cả Mục Tứ Thành cũng không tự chủ dừng lại hô hấp, dời tầm mắt lên người Bạch Liễu.
Bạch Liễu tiếp tục nói: "Trước đó tôi có tìm qua, tất cả đạo cụ liên quan đến nước và chất nổ trong Cửa hàng đều bị cấm, thậm chí không mua nổi một chai nước khoáng giải khát, việc cấm đạo cụ có nước nói rõ nhược điểm lớn của các quái vật chính là nước, tôi đoán là bởi thi thể sau khi bị nhiệt độ cao đốt lâu rồi gặp nước sẽ bị tan ra, nước đối với các quái vật là một thứ vũ khí cực kỳ nguy hiểm."
Bạch Liễu nói đến đây, có chút tiếc nuối thở dài: "Nhưng đáng tiếc trên đoàn tàu và Cửa hàng đều không thể cung cấp nước cho chúng ta, mà trạm tiếp theo không thể dùng Đỗ Tam Anh đánh lạc hướng quái vật nữa, nếu còn dùng Đỗ Tam Anh, hệ thống nhất định sẽ tiếp tục giảm may mắn của cậu ấy, cậu ấy sẽ không còn nhiều tác dụng nữa, vì vậy chúng ta cần một lượng nước lớn để đối kháng quái vật tại trạm tiếp theo."
"Vụ nổ cũng có thể thông qua nước giải quyết." Bạch Liễu phân tích mạch lạc rõ ràng, "Nguyên nhân cái chết trong vụ nổ chủ yếu đến từ sóng xung kích, nhiệt độ cao và mảnh vụn sắc nhọn bắn vào, nếu có thể rót đầy nước toàn bộ đoàn tàu và đường hầm xung quanh, là có thể hạ thấp các nhân tố như sóng xung kích và nhiệt độ cao, gia tăng tỉ lệ sinh tồn của chúng ta trong vụ nổ."
"Lấy đâu ra nhiều nước như thế?" Mục Tứ Thành cau mày, "Coi như Cửa hàng có bán nước khoáng, bảy người chúng ta táng gia bại sản mua nước khoáng cũng không rót đầy nổi một toa, anh biết rót đầy nước toàn bộ đoàn tàu và đường hầm là khái niệm như thế nào sao? Đường hầm cho tàu chạy cao tầm 8 - 10m, mỗi đoạn dài chừng 1,5km, muốn rót đầy cần lượng nước tầm năm trăm cái bể bơi!"
"Cũng không phải không có." Bạch Liễu cong môi cười, "Trạm kế tiếp không phải có sẵn sao?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra.
"Đập nước!!" Trương Khôi chợt tỉnh hồn, "Trước lên tàu tôi có xem qua bản đồ! Trạm gần cuối chính là đập nước! Nước ở chỗ này! Đập nước không thể xây bên cạnh đường ray tàu hỏa, xung quanh còn có nhà cửa và các công trình kiến trúc khác, đây là điểm rất bất thường, đây là nhắc nhở phó bản cho chúng ta! Nếu đập nước này có kích cỡ tầm trung, nước trong đó liền đủ để rót đầy cả quỹ đạo hình tròn của tàu hỏa!"
Bạch Liễu rất bình tĩnh: "Đúng, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là làm sao để dẫn nước vào trạm, tôi nghiêng về dùng lựu đạn."
"Cậu muốn cho nổ đập nước?" Trương Khôi rất nhanh chóng phản ứng, nhưng gã rất nhanh lại cau mày, "Nhưng Cửa hàng hệ thống cấm mua đạo cụ nổ, cậu lấy lựu đạn đâu ra?"
Bạch Liễu rốt cuộc mỉm cười, hắn lấy ra một tấm gương hình bầu dục bị khuyết một góc hình tam giác, "Đương nhiên là từ tài liệu lấy tại chỗ."
"Đây chính là tấm gương do 360 mảnh vỡ hợp vào với nhau."
Trương Khôi có chút mê mang nhìn chằm chằm cái gương vỡ, gã có chút không hiểu nổi, Bạch Liễu không phải đang nói đến lựu đạn sao, đột nhiên lấy gương ra làm gì.
"Trước đó tôi có cùng bạn mình thảo luận một vấn đề, đó chính là hai tên cướp trong 【 Vụ đánh bom tại Kính Thành 】 làm cách nào để mang lựu đạn lên tàu, bởi lượng thuốc nổ để nổ tung mấy toa liền không hề nhỏ, hai tiên cướp rốt cuộc giấu ở đâu mà tránh được kiểm tra an ninh? Báo chí viết rằng giấu trong gương, tôi luôn cảm thấy rất kì lạ, loại gương kiểu gì mới có thể giấu được lượng lớn thuốc nổ như vậy..." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, sau đó dán tay lên mặt ngoài sáng bóng của gương.
Mặt gương đột nhiên xuất hiện gợn sóng chậm rãi loang ra, biến thành một mặt hồ thủy ngân.
Nụ cười bên môi Bạch Liễu càng ngày càng lớn, hắn trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người chậm rãi thò tay vào mặt hồ thủy ngân, mò xuống sờ soạng vài cái, giống như đã sờ thấy cái gì, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười hài lòng, dứt khoát kéo ra ngoài một cái, một quả lựu đạn to gấp mấy lần tấm gương bị lôi ra.
Lựu đạn rơi trên đất, vô số bụi bặm bay lên, tản mát ra mùi thuốc nổ nồng nặc.
"Bây giờ tôi đã biết." Bạch Liễu vỗ vỗ bớt tro bụi trên tay, chậc chậc nói, "Hóa ra đúng là giấu trong gương thật."
Trương Khôi ngạc nhiên một hồi, sau đó đầu óc chuyển động thật nhanh, nhìn chằm chằm lựu đạn: "Thuốc nổ trong gương đã bị cậu kéo ra ngoài, vậy nghĩa là đoàn tàu sẽ không nổ?"
Bạch Liễu không nói chuyện, mà đưa tay vào trong gương mò tiếp, lại lôi ra một cái lựu đạn to bự ra, hắn nhún vai: "Tôi nghi ngờ lượng thuốc nổ là vô hạn, cho nên đoàn tàu và gương nhất định sẽ nổ."
Sắc mặt Trương Khôi nhanh chóng trầm xuống.
"Cho nên kế hoạch cần hi sinh hai người chơi." Bạch Liễu vươn hai ngón tay, không nhanh không chậm giải thích, "Một người mang lựu đạn đến đập nước, trong vòng hai phút người này rất khó quay trở lại, đây là người chơi đầu tiên phải hi sinh."
Chân mày Trương Khôi nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: "Vậy mới chỉ cần hi sinh một người chơi thôi, người còn lại cậu hi sinh để làm gì?"
Bạch Liễu cong khóe miệng: "Người chơi thứ hai hi sinh cần dùng 【 tấm vải ngụy trang 】 của Đỗ Tam Anh bọc lấy gương, thứ bị tấm vải bao lại ở một trình độ nhất định là dối trá, cho nên trên định nghĩa nào đó nó không tồn tại và cũng không nổ lan ra xa, còn có thể giữ lại tất cả mảnh vỡ sau nổ ra không bị văng tứ tung, đỡ cho chúng ta lại phải đi thu thập một lần nữa, nhưng tấm vải này cần người chơi cầm mới có thể sử dụng, người đó có thể vì quá gần gương mà bị nổ chết."
"Cho nên vấn đề duy nhất bây giờ là ——" Bạch Liễu chậm rãi cong cong hai ngón tay, nụ cười trên mặt trở lên ý vị thâm trường, "Hai người chơi cần đi chịu chết này, mọi người chọn ai?"
"Tôi nói thật đi, hiện tại trừ Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh ra còn hữu dụng với tôi ra, những người còn lại không có quá nhiều giá trị." Bạch Liễu buông tay, tiếp tục nói, "Giá trị sinh mạng của Trương Khôi và ba con rối đều còn rất ít, lực chiến có thể cung cấp có hạn, trạm kế tiếp chết hai người trong số đó, tôi cảm thấy không thành vấn đề."
Bạch Liễu khóe miệng cong cong, tiếc nuối mà cực kỳ dối trá than thở một tiếng: "Bởi mấy người đối với tôi mà nói không có tác dụng gì."
Trương Khôi và ba con rối ánh mắt chợt ngưng, chậm chạp dời đến nụ cười mỉm của Bạch Liễu, biểu tình dần dần ngưng trệ, tư thái tá ma giết lừa của người này quá thuần thục, hắn nghiêm túc.
Nhưng Bạch Liễu đích xác đang nói thật, ngay cả Trương Khôi bị hắn mua linh hồn, thực lực cao nhất đi chăng nữa, chờ ra khỏi phó bản, Trương Khôi không có ý nghĩa lắm với Bạch Liễu.
Không chỉ không có, mà còn mang theo mặt tiêu cực.
Trương Khôi là người chơi cao cấp của công hội Quốc Vương, mà chuyện Trương Khôi bị Bạch Liễu khống chế đã theo phát sóng trực tiếp truyền ra ngoài, Bạch Liễu cảm thấy một công hội lớn như công hội Quốc Vương sẽ không cho phép người chơi bị khống chế như Trương Khôi chiếm địa vị cao trong công hội, càng không cho phép Bạch Liễu khống chế một người chơi cao tầng biết nhiều tin tức nội bộ của công hội.
Tổng kết, Trương Khôi là một rắc rối lớn với Bạch Liễu, thật ra chết trong phó bản luôn là tốt nhất, làm một mẻ khỏe suốt đời, công hội Quốc Vương không cần đến tìm Bạch Liễu gây phiền toái, bởi đây chẳng qua là ân oán trong phó bản mà thôi.
Nhưng nếu chọn Trương Khôi đi chịu chết, Bạch Liễu liền phải đối mặt với một vấn đề khó giải quyết ——
—— Trương Khôi vừa chết, ba con rối của gã sẽ thoát khỏi khống chế.
Bạch Liễu có nghĩ tới sử dụng kĩ năng 【 ví tiền cũ 】 khống chế ba người này, nhưng hắn cảm thấy khả năng thành công rất nhỏ —— đầu tiên, ba người cảnh giác rất cao với hắn, biết hắn có kĩ năng khống chế, mà kĩ năng giao dịch thì cần hai bên chủ động đồng ý, trong vòng mấy phút ngắn ngủi thuận lợi thuyết phục cả ba người mở miệng đạt thành quan hệ tiền tài bẩn thỉu, Bạch Liễu cảm thấy khả năng không lớn.
Thứ hai là coi như đạt thành giao dịch, chờ chút nữa tại tình huống xung quanh toàn nước, Bạch Liễu vẫn không cách nào khống chế bất kì ai.
Bởi đồng tiền linh hồn là tiền giấy, thứ đồ chơi này hệt như Bạch Liễu vậy, sợ nước, kĩ năng của Bạch Liễu tương đương với bị cấm trong nước, nếu nhược điểm này bị người khác biết được, tình huống của hắn sẽ trở nên nguy hiểm.
Hơn nữa trước khi qua cửa Bạch Liễu nhất định phải cầm hết mảnh vỡ trên người, như vậy phần thưởng của hắn mới là lớn nhất, nếu để đám người này biết Bạch Liễu xuống nước không thể sử dụng kĩ năng điều khiển đồng tiền linh hồn, Bạch Liễu rất có thể phải đối diện với tình huống hai mặt thụ địch, một bên là quái vật, một bên là người chơi muốn cướp mảnh vỡ.
Mà bất hạnh là, Bạch Liễu cảm thấy Trương Khôi đã đoán được việc hắn không thể khống chế người khác dưới nước.
Bởi Trương Khôi nhìn thấy toàn bộ quá trình Bạch Liễu sử dụng đồng tiền linh hồn điều khiển gã để cứu Mục Tứ Thành trong lúc nguy cấp, biết đạo cụ khống chế của hắn là một tờ tiền giấy —— đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Bạch Liễu muốn Trương Khôi chết.
Trương Khôi rất có thể đã rõ ràng điều kiện, hạn chế, nhược điểm kĩ năng cá nhân của hắn, với Bạch Liễu mà nói đây là trí mạng, nếu lần này hắn bỏ qua Trương Khôi, lần sau ưu thế của hắn sẽ mất hết.
Nói thật lần này Bạch Liễu chỉ là lợi dụng sự không công bằng trong tin tức mà thôi, trong lòng hắn hiểu rõ, Trương Khôi dù sao cũng lưng dựa công hội lớn, rất nhiều đường dây Bạch Liễu không biết, nếu sau đó Trương Khôi dùng biện pháp gì đó thoát được khỏi sự khống chế của Bạch Liễu, chuyển sang đuổi giết hắn như hồi đuổi giết Mục Tứ Thành, Bạch Liễu có chạy thoát không không thể nói trước được.
Hơn nữa Trương Khôi rất có thể sẽ công khai kĩ năng cá nhân của Bạch Liễu, kĩ năng cá nhân của hắn điều kiện sử dụng rất rộng rãi đồng thời cũng rất hạn chế, nhất định phải dùng tiền tài đổi chác, nếu Trương Khôi công bố kĩ năng cá nhân của Bạch Liễu ra ngoài, Bạch Liễu sau này từng bước khó khăn.
Con ngươi Bạch Liễu khẽ nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh đối diện với ánh mắt u ám không rõ của Trương Khôi.
Ánh mắt Trương Khôi có một loại tính công kích ẩn nấp, giống như đang đợi thời cơ giết ngược Bạch Liễu, giết ngược cái tên chỉ còn chút giá trị sinh mạng cỏn con này.
Mà thời cơ Trương Khôi chờ đợi đã sắp đến.
"Trương Khôi ôm gương." Bạch Liễu không chút do dự ra lệnh.
Trương Khôi thần sắc biến đổi, tựa hồ không nghĩ tới Bạch Liễu sẽ chọn gã, nhưng gã rất nhanh trấn định lại, nghiêm nghị phản bác: "Tôi chết, ba con rối của tôi sẽ thoát khỏi khống chế! Bạch Liễu, cậu không thể chọn tôi!"
Bạch Liễu híp mắt nhìn Trương Khôi hô hấp dồn dập, nụ cười của hắn rất nhẹ, lơ lửng trên mặt: "Nhưng tôi cảm thấy, tôi không chọn anh, anh sẽ thừa dịp tôi chưa chuẩn bị giết tôi, dù sao giờ tôi chỉ còn 1 điểm giá trị sinh mạng, còn có uy hiếp lớn nhất với anh."
Trương Khôi tế nhị dừng một lát, sau đó mở miệng: "Bạch Liễu, chúng ta hợp tác đến giờ, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến ám toán cậu, trước đó tôi còn từng liều mạng bảo vệ cậu, cậu nhớ chứ?"
Gã hít một hơi thật sâu, chậm rãi giơ hai tay thành tư thế đầu hàng, dùng ánh mắt hết sức chân thành nhìn Bạch Liễu: "Tôi biết cậu còn nghi ngờ tôi, tôi có thể đưa mọi thứ tôi có trên người cho cậu, giờ tôi chỉ muốn qua cửa mà thôi, hơn nữa tôi có thực lực top 200, cậu đã khống chế được tôi rồi, giết tôi không hữu dụng như giữ tôi lại phải không? Tôi rất có giá trị với cậu."
Trương Khôi yết hầu động động vài cái, gã cung kính cong người, cúi đầu trước Bạch Liễu, lộ ra gáy và sau lưng, thấp giọng hô: "Bạch Liễu... chủ nhân, tôi thề tôi sẽ không giết cậu, cậu có thể để Mục Tứ Thành sử dụng 【 cán cân thẩm phán 】 để nghiệm chứng xem tôi có nói thật không, cậu không tin tôi, nhưng cậu tin được đạo cụ mà?"
Đây là tư thế vô cùng thần phục.
Bạch Liễu bật cười, hắn cũng cúi người, ngoẹo đầu nhìn biểu tình trên mặt Trương Khôi, rất thú vị nhìn gã: "Trương Khôi, cách dùng tư thái và ngôn ngữ để ám chỉ này không có tác dụng với tôi đâu, tôi đã từng chơi anh một lần vậy rồi."
Ánh mắt hắn lười biếng chuyển động: "Trương Khôi, anh biết tại sao từ đầu tới đuôi, tôi chưa từng nói muốn hợp tác với anh, mà trực tiếp khống chế anh luôn không?"
Trương Khôi phủ phục trên đất ngẩn ra, gã nghe thấy Bạch Liễu ý vị không rõ cười một tiếng.
Nụ cười trên mặt Bạch Liễu không giảm, nhưng ánh mắt tỉnh táo lạnh tanh như có thể xuyên thủng Trương Khôi, giọng mang tán thưởng: "Bởi anh rất giống tôi, hoặc là nói những người muốn tối đa hóa lợi ích trên thế giới này đều có suy nghĩ tương tự, chúng ta đều rất tham lam, tôi ban đầu chỉ muốn lấy được nhiều giá trị nhất trên người anh, cũng như anh muốn lấy được nhiều giá trị nhất trên người tôi vậy."
"Phương thức để lấy được nhiều giá trị nhất đơn giản chỉ có hai, đổi chác và cướp đoạt, anh coi khinh việc giao dịch với tôi, mà anh lại muốn có được giá trị trên người tôi, bất kể anh ngụy trang anh muốn hợp tác với tôi nhiều đến mức nào, thì con đường tắt anh luôn muốn đi vẫn là giết tôi cướp đoạt, không phải sao?"
Bạch Liễu cười như không cười: "Cho nên từ lúc bắt đầu, tôi chưa từng nghĩ qua cần hợp tác với anh, bởi hợp tác đối với loại người như anh và tôi mà nói, sức ràng buộc quá mỏng manh, tùy thời có thể vi phạm, anh xem, anh cũng định nửa đường vi phạm hợp tác với tôi mà? Tôi dựa vào chính điểm này để nắm anh trong tay đấy, thật vất vả mới khống chế được, anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh?"
Tin tưởng một người thông minh có dã tâm hoàn toàn thần phục mình là một chuyện rất ngu xuẩn, Bạch Liễu hoàn toàn đồng ý quan điểm này, cho nên trước giờ hắn toàn dùng xong liền giết.
Khi hắn và Lục Dịch Trạm cùng chơi game, dù lúc đầu hai bên có quan hệ hợp tác, tới thời khắc mấu chốt để qua cửa, Bạch Liễu sẽ không chút do dự giết chết Lục Dịch Trạm để thắng với lợi ích lớn nhất, bởi hắn biết tên thông minh Lục Dịch Trạm cũng sẽ nghĩ đủ cách để giết hắn, trở thành no.1 trò chơi.
"Hơn nữa, dùng 【 cán cân thẩm phán 】 để phán định anh có nói thật không á?" Bạch Liễu cười khẩy, "Tôi xin sửa lại chút sai lầm trong lời nói của anh."
Bạch Liễu khóe miệng hơi cong, hắn cúi người đến gần Trương Khôi đang ngạc nhiên, thì thầm: "【 Cán cân thẩm phán 】 không phải đạo cụ của Mục Tứ Thành, mà từng là đạo cụ của anh, sau đó bị Mục Tứ Thành trộm đi đúng không? Anh bảo tôi tin tưởng một đạo cụ anh đã sớm sờ thấu cách hoạt động? Tôi không ngu xuẩn vậy đâu, chủ nhân."
Trương Khôi hô hấp cứng lại, gã theo bản năng nhìn về phía Mục Tứ Thành, Trương Khôi cho rằng Mục Tứ Thành nói cho Bạch Liễu chuyện này, nhưng rất nhanh gã phục hồi tinh thần lại —— Mục Tứ Thành tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai tang vật đến từ nơi nào!!! Đây là thói quen nghề nghiệp để bảo vệ mình của cậu ta!!! Mục Tứ Thành không thể kể cho Bạch Liễu đạo cụ lấy được từ chỗ gã!!!
Mục Tứ Thành cũng khiếp sợ, cậu đúng là chưa từng lộ ra với Bạch Liễu mình trộm 【 cán cân thẩm phán 】 từ chỗ Trương Khôi bao giờ, Mục Tứ Thành theo bản năng hỏi Bạch Liễu: "Sao anh biết tôi trộm Trương Khôi?!"
"Bởi gã vừa dùng trò lừa giống hệt để lừa cậu một lần chứ sao, Lưu Hoài ấy." Bạch Liễu ngửa người về sau dựa vào tường, mí mắt khép hờ, tay lười biếng đặt trên lưng ghế, "Người chỉ có cảm giác tín nhiệm mạnh mẽ trên đồ vật mình quen thuộc, lặp đi lặp lại sử dụng."
"Tại giây phút tồn vong thế này, Trương Khôi không nghĩ tới sử dụng đạo cụ của mình, mà theo bản năng tin tưởng đạo cụ của cậu, hai người trước đó thuộc quan hệ đối địch... Cậu cảm thấy hợp lý sao? Cân nhắc đến kĩ năng của cậu, tôi cảm thấy đây là đáp án có khả năng nhất."
Trương Khôi có loại cảm giác chấn động khi bị nhìn thấu, lòng bàn tay chống trên mặt đất rất nhanh mướt mồ hôi, mồ hôi theo cằm gã nhỏ giọt xuống, gã dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Liễu.
Bạch Liễu... từ lúc bắt đầu đã muốn giết gã, hắn đã lên kế hoạch tốt... Từ khi gã bị khống chế, Bạch Liễu đã chuẩn bị xong cho gã kết cục tử vong.
Người này thật sự là người mới sao?
Tại phó bản thứ hai đã không có cảm giác chướng ngại tâm lý khi giết người! Tên này tại thế giới thực rốt cuộc là người thế nào?!
"Được, tiếp theo là chọn một người đi nổ đập nước trong số ba người các cậu." Bạch Liễu chuyển động con ngươi nhìn về phía ba người rúc trong góc không nói gì, mất máu quá nhiều khiến hắn đầu óc choáng váng, hơi lung lay một chút lại được Mục Tứ Thành đỡ dậy.
Bạch Liễu cúi đầu ho khan kịch liệt, Mục Tứ Thành sắc mặt có chút kì lạ nhìn về phía Bạch Liễu, hỏi: "Anh thật sự định để Trương Khôi cầm gương? Anh đã khống chế được gã, gã vẫn còn giá trị với anh chứ? Hẳn là nên lưu cho gã một mạng."
"Giá trị là có, nhưng còn không phải bởi cậu quá yếu, không bảo vệ nổi tôi, tôi mới đành giết chết gã à." Bạch Liễu thuận miệng ném nồi, hắn dùng mu bàn tay che miệng một chút, một mảnh đỏ thẫm, hẳn là lại hộc máu.
Bạch Liễu vẩy máu trên tay đi, không để ý lắm tiếp tục nói: "Tôi chọn Trương Khôi cầm gương, bởi tôi quá yếu, sau khi rơi xuống nước có thể không khống chế được gã, nếu Trương Khôi xuất hiện tâm tư phản kích, cậu không đối phó được, những người còn lại Mục Tứ Thành cậu đều có thể dễ dàng đối phó, cho nên thoát khỏi khống chế cũng không sao."
"Kế tiếp tôi sẽ khống chế họ nhanh chóng thu gom gương vỡ, chúng ta cầm gương vỡ chạy là được, tốc độ của họ không nhanh bằng cậu, chúng ta bên này còn có Đỗ Tam Anh may mắn 80 duy trì, đủ cho ba người chúng ta qua cửa."