Hốc mắt tối đen của tên cướp em quét tất cả mọi người một vòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ đã cảm ứng ra chỗ mảnh gương vỡ, đuổi theo Đỗ Tam Anh đã lên xe chạy xa.

Toàn bộ đoàn tàu bị nhịp bước chạy của tên cướp em bình bịch bình bịch rung lắc, cứ như sắp vỡ thành từng mảnh đến nơi.

Lưu Hoài chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cậu ta còn tưởng rằng lại phải chiến đấu giống lần trước cơ, cậu ta không muốn chém tay Mục Tứ Thành buộc cậu cuồng bạo nữa, người bị chém là Mục Tứ Thành chưa có bóng ma trong lòng, người chém là cậu ta đã có bóng ma rồi.

Trương Khôi như có cảm giác nhìn về phía Bạch Liễu: "Cậu cố ý dùng mảnh gương vỡ treo trên người Đỗ Tam Anh dẫn tên cướp em rời đi? Cậu sớm biết trạm này vẫn có tên cướp em?"

"Đúng." Bạch Liễu gật đầu, "Từ trạm trước tôi phát hiện các quái vật không phải lần nào cũng mới, có quái vật theo từ trạm trước đó đến."

Trương Khôi hỏi: "Cậu làm sao phát hiện?"

Bạch Liễu nhướng mày: "Bởi số lượng hành khách bốc lửa tăng nhiều theo mỗi trạm, hơn nữa có cả quái vật chúng ta từng công kích."

Trương Khôi kịp phản ứng, lượng hành khách tràn vào lần này đúng thật nhiều hơn lần trước, việc này sẽ làm tăng độ khó tìm kiếm gương vỡ của người chơi, khó trách Bạch Liễu muốn dẫn tên cướp em đi, nếu không tính cả tên cướp em và hành khách, họ thật sự ngăn không nổi.

Nhưng bất kể là người chơi trộm mảnh gương vỡ của tên cướp em hay người chơi phụ trách dụ tên cướp em rời đi đều có tỉ lệ sống sót không cao, sắc mặt Trương Khôi càng thêm đen —— khó trách tất cả người chơi trước đó đều chết hết, phó bản này đủ ác, sau khi tên cướp em xuất hiện còn 7 trạm, 7 người chơi 7 trạm, vừa vặn mỗi trạm chết một người, cuối cùng vừa vặn chết hết...

Song dưới tay Bạch Liễu, đã đến trạm thứ tư, chưa người chơi nào tử vong, Mục Tứ Thành trạm trước một chân bước vào quỷ môn quan đều bị kéo về, Đỗ Tam Anh trạm này...

Chậc.

Trương Khôi đánh giá Bạch Liễu, người này thật biết cách động não và dùng người.

Đỗ Tam Anh làm gì cũng không xong, nhưng khả năng chết hay bị người đoạt đồ cực kỳ nhỏ, dùng cậu giữ chân tên cướp em đúng là lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên ——

"Cậu không sợ Đỗ Tam Anh không muỗn dẫn dụ tên cướp em nữa, thu mảnh gương vỡ vào Túi hệ thống sao?" Trương Khôi híp mắt hỏi, "Chuyện này rất nguy hiểm, cậu làm sao có thể bảo đảm Đỗ Tam Anh sẽ không lâm trậm bỏ trốn? Nếu cậu ta lâm trậm bỏ trốn, tên cướp em tất sẽ quay lại công kích chúng ta, chúng ta lúc đó rất nguy hiểm."

Bạch Liễu trả lời: "Tôi và cậu ấy có quan hệ hợp tác."

Trương Khôi hiểu, gã có chút kinh ngạc: "Đỗ Tam Anh giá trị may mắn 100, thế mà vẫn bị cậu khống chế?!"

Gã ban đầu thử khống chế Đỗ Tam Anh nhiều lần, tơ con rối cứ đến gần Đỗ Tam Anh là sẽ không thể hiểu được hoặc trượt, hoặc quá trình bị cắt đứt!

Đỗ Tam Anh còn có một đạo cụ nổi danh gọi là 【 áo khoác phòng khống chế 】, không có bất kì kĩ năng khống chế nào có thể xuyên qua áo khoác, đây là một trong những nguyên nhân khiến Trương Khôi trực tiếp buông tha Đỗ Tam Anh.

Bạch Liễu nhún vai một cái, mỉm cười: "Có lẽ với người chơi may mắn như Đỗ Tam Anh, bị tôi khống chế là một loại may mắn?"

Trương Khôi lặng lẽ nhìn Đỗ Tam Anh bị tên cướp em đuổi khóc kêu cha gọi mẹ: "..."

Được thôi, cậu thích gọi đây là may mắn thì cứ coi đó là may mắn đi.

Quá trình thu hoạch mảnh gương vỡ lần này vô cùng thuận lợi, trừ Đỗ Tam Anh có câu chửi thề muốn nói, những người còn lại dùng tâm tình ung dung khó thể tin vượt qua, rất dễ dàng tìm đủ 40 mảnh vỡ, nhưng bởi không thể né tránh ngọn lửa của hành khách nên bị thương, giá trị sinh mạng của hai người phụ trách tìm mảnh vỡ là Lưu Hoài và Mục Tứ Thành đều giảm 20.

"Dùng băng vải và các đạo cụ phòng ngự không thể giảm tổn thương của ngọn lửa." Quần áo của Mục Tứ Thành bị đốt khá nhiều, lộ ra lồng ngực và cơ bụng săn chắc dính tro đen, trên mặt cũng bởi dùng tay lau mồ hôi mà bị bôi đầy tro, trông giống hệt công nhân khai thác đá.

Mục Tứ Thành thở hổn hển ngồi dưới đất, nâng cánh tay quấn đầy băng vải lau gò má, sau đó đặt hai cổ tay lên đầu gối, từ dưới nhìn lên Bạch Liễu: "Giá trị sinh mạng của tôi còn 40, nhiều nhất chống được 2 trạm."

Lưu Hoài cũng dùng mu bàn tay lau mồ hôi, mệt mỏi ngồi xuống đất thở dốc: "Giá trị sinh mạng của tôi cũng chỉ còn 70, có thể chống 3 trạm."

Bạch Liễu trầm tư một hồi: "Mọi người thông báo giá trị sinh mạng, tôi là 6."

Lý Cẩu: "65."

Phương Khả: "80."

Trương Khôi: "85."

Đỗ Tam Anh bị đuổi mồ hôi đầy đầu quỷ dị trầm mặc hồi lâu, cậu nuốt nước miếng: "... 100."

Lần này ngay cả Bạch Liễu cũng lâm vào im lặng.

Mục Tứ Thành mặt mũi chật vật đối diện Đỗ Tam Anh một hồi, có chút vi diệu mở miệng hỏi: "Cậu bị đuổi thảm như thế mà không mất tí giá trị sinh mạng nào? Tốc độ của tên cướp em là 1400, cậu không bị bắt lần nào?"

Đỗ Tam Anh hơi mở đôi mắt thất thần, cậu gãi gãi mặt: "Rất nhiều lần suýt nữa bị bắt... nhưng nó bị ghế ngồi trong toa làm vấp ngã rất nhiều lần."

Trương Khôi hoàn toàn không có gì để nói, gã mặc dù không phải lần đầu thấy uy lực giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh, nhưng con mẹ nó quá lố rồi đấy nhá! Boss đuổi người bị té ngã cũng được á hả!

Trương Khôi: "Rốt cuộc bị vấp ngã bao nhiêu lần mới có thể không bắt được cậu lần nào?!"

"Cũng, cũng chỉ mấy trăm lần..." Đỗ Tam Anh ánh mắt dại ra, yếu ớt nói.

Bạch Liễu, Trương Khôi, Mục Tứ Thành: "..."

Mấy trăm lần... Tên cướp em có từng đứng lên lần nào chưa Đỗ Tam Anh?

Sắp đến trạm tiếp theo, Bạch Liễu lần nữa sắp xếp đội hình.

Hẳn ngửa đầu nhìn đồng hồ đếm ngược, xoay người tỉnh táo ra lệnh với đám người sau lưng: "Còn hai phút nữa đến trạm kế tiếp, đổi Lý Cẩu và Lưu Hoài làm chủ dame tới trộm mảnh gương vỡ, Trương Khôi và Phương Khả phụ trợ, đổi Mục Tứ Thành, trạm kế tiếp nữa Lý Cẩu và Phương Khả chủ dame, hai người còn lại phụ trợ, trạm tiếp theo nữa là Trương Khôi và Phương Khả, cứ thế theo thứ tự luân phiên, duy trì giá trị sinh mạng của tất cả mọi người từ 20 trở lên, chúng ta còn một quái vật chưa xoát ra, phải chuẩn bị để chiến đấu với boss."

"Đỗ Tam Anh, cậu vẫn phụ trách hấp dẫn sự chú ý của tên cướp em."

Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu, có chút mơ hồ: "Vậy tôi bị đổi lại thì cần làm gì?"

Bạch Liễu bình tĩnh không gợn sóng đối diện ánh mắt của Mục Tứ Thành: "Cậu phụ trách chuẩn bị đánh boss, đánh boss tuyệt đối cần cậu, cậu rất quan trọng, là chủ dame đánh boss, cho nên không thể tùy tiện chết, chú ý duy trì giá trị sinh mạng không thể thấp hơn 30."

Mục Tứ Thành cúi đầu liếc nhìn mình vết thương chồng chất, nhướng mày buông tay: "Anh lại để tôi giảm giá trị tinh thần cuồng hóa đánh boss, không phải chứ sir? Anh coi tôi là con cừu nuôi lấy lông sao? Trong thời gian ngắn nhiều lần giảm mạnh rồi lại tăng giá trị tinh thần tôi sẽ thần chí không rõ, Bạch Liễu, mời anh đừng xem ai cũng giống loại quái vật tinh thần đứt đoạn vẫn tỉnh bơ như anh được không?"

Cậu không hề nói tiếp, sau khi giá trị tinh thần giảm cực thấp rồi lại bổ sung, ánh mắt Mục Tứ Thành rõ ràng tan rã, coi như tinh thần được tẩy trắng, nhưng hậu di chứng sau giảm giá trị tinh thần kịch liệt vẫn còn, sự tỉnh táo và tập trung của Mục Tứ Thành đều giảm xuống rất nhiều.

Vừa rồi khi Mục Tứ Thành chủ đạo đấu hành khách còn có mấy lần suýt nữa thì bị đốt chết, may mà có ba phụ trợ, cộng thêm một Bạch Liễu nhìn chằm chằm mới giúp cậu miễn cưỡng thoát.

Bạch Liễu giọng ôn hòa: "Từ biểu hiện vừa rồi của cậu, trạng thái cậu xác thực không tốt, cho nên tôi quyết định đổi cậu lại, bắt đầu từ giờ nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần, đến lúc đánh boss tôi yêu cầu cậu duy trì tập trung cao độ, cậu có thể tự mình uống thuốc ngủ ngủ một chút, đại khái có thể ngủ 20 phút."

Cửa hàng có bán thuốc ngủ, hiệu quả rất không tồi, một viên gục, ngủ một mạch đến trời sáng, rất hữu hiệu để khôi phục tinh thần cho Mục Tứ Thành, mà Mục Tứ Thành nghe xong chỉ muốn cười, cậu giang hai tay đan nhau để sau gáy, ngả người dựa vào lòng bàn tay.

Mục Tứ Thành cười như không cười nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu: "Tôi ngủ rồi, ai bảo vệ tôi, bảo đảm tôi an toàn? Những người khác đều bị anh sắp xếp đi trộm gương rồi."

Bạch Liễu không gợn sóng nhìn cậu: "Tôi."

Mục Tứ Thành cả kinh khụ một tiếng, vừa định châm biếm một câu 'Bạch Liễu anh chỉ có 6 điểm giá trị sinh mạng dựa vào đâu để bảo vệ tôi', nhưng nhìn ánh mắt bình thản của Bạch Liễu, câu châm chọc kia cậu không nói nên lời, có chút phiền não cào tóc: "Giá trị sinh mạng của anh còn 6 thôi, đừng đùa Bạch Liễu..."

Bạch Liễu không nhanh không chậm giải thích: "Trong số tất cả mọi người, chỉ có tôi có thể trăm phần trăm bảo đảm cậu sống sót, cậu có dị nghị gì không?"

Ánh mắt Mục Tứ Thành đi từ Trương Khôi biểu tình u ám, Đỗ Tam Anh khóc sướt mướt, Lưu Hoài ánh mắt tránh né, cùng với hai con rối vô thần của Trương Khôi, cuối cùng dừng tại ánh mắt không chút dao động của Bạch Liễu —— người này khi thi hành kế hoạch khống chế Trương Khôi, cũng là loại ánh mắt tôi biết rất mạo hiểm nhưng tôi không thay đổi như thế.

Mấy giây sau, Mục Tứ Thành bực bội xì một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp giơ hai tay lên, đầu hàng: "OK, tôi không có dị nghị."

"Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cậu chết, Mục Tứ Thành." Bạch Liễu đi về phía Mục Tứ Thành cười một chút, nụ cười mang theo trấn an, đặt trên mặt Bạch Liễu tỏ ra cực kỳ dối trá, nhưng Mục Tứ Thành vẫn thấy thả lỏng.

Bạch Liễu vỗ vỗ bả vai Mục Tứ Thành, ngồi bên cạnh cậu: "Ngủ đi."

Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu vỗ vai, không tự chủ được nhắm mắt thả lỏng, cậu vốn đang khẩn trương cao độ, song một câu "ngủ đi" của Bạch Liễu tựa thần chú, Mục Tứ Thành kìm lòng không đậu buông lỏng bắp thịt và thần kinh đang căng thẳng dựa vào cửa xe, cậu nghĩ mình chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi, tuyệt đối không ngủ được, ngủ trong phó bản thật sự quá hồ nháo, tuyệt không phải việc người có lòng cảnh giác cao như cậu có thể làm được...

【 Hệ thống nhắc nhở: người chơi Bạch Liễu sử dụng thuốc ngủ dạng hít hiệu quả cao với người chơi Mục Tứ Thành 】

Mục Tứ Thành nghe thấy âm thanh này thì nhíu mày, mí mắt giật giật, dường như định giùng giằng tỉnh lại, nhưng rất nhanh, Bạch Liễu trên mặt không biểu tình cầm cái chai xịt vào mũi Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành hít hai hơi, toàn thân thả lỏng, không thể khống chế mà ngủ say.

Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn nhìn Mục Tứ Thành hô hấp đều đều, nhướng mày nhìn cái chai trong tay: "Thuốc ngủ cũng quá hiệu suất đi chứ?"

Đỗ Tam Anh nhìn ngu: "Anh sao lại đột nhiên bỏ thuốc Mục Tứ Thành rồi hả!"

"Cậu ấy bị ảnh hưởng quá lớn từ đợt giảm giá trị tinh thần trước, phương pháp tốt nhất giúp cậu ấy khôi phục trạng thái là ngủ say." Bạch Liễu ngừng thở phẩy phẩy sương thuốc ngủ xung quanh, chờ nó tan hết mới đầu nhìn về phía Đỗ Tam Anh, "Chúng ta cần Mục Tứ Thành có trạng thái tốt nhất để đánh boss, cứ cho cậu ấy ngủ trước đi."

Đỗ Tam Anh có chút mê mang, cậu đến gần Bạch Liễu, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Bạch Liễu, trước đấy anh dùng Mục Tứ Thành vì chỉ có ba người chúng ta thôi, giờ anh có nhiều người rồi, đừng chỉ rút đao xoàn xoạt với Mục Tứ Thành chứ! Đối kháng quái vật người khác lên cũng được mà!"

Đỗ Tam Anh vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc liếc bọn Trương Khôi, ánh mắt cực kỳ tiểu nhân, ý là Bạch Liễu sao không xoèn xoẹt đám người xấu này đi.

"Đám người này lát nữa sẽ vì tìm gương vỡ mà giá trị sinh mạng giảm còn 30 trở xuống, sức chiến đấu sẽ hạ thấp ở trình độ nhất định." Mặc dù Bạch Liễu biết rõ tại khoảng cách này bọn Trương Khôi có thể nghe thấy rõ mình và Đỗ Tam Anh lén lút nói cái gì, nhưng Bạch Liễu vẫn rất phối hợp thấp giọng, nghiêng đầu thầm thì vào tai Đỗ Tam Anh.

Bạch Liễu rũ mi: "Hơn nữa trong phó bản này, chỉ Mục Tứ Thành có khả năng nhất đối kháng boss trùm."

"Chỉ có Mục Tứ Thành có khả năng nhất?" Đỗ Tam Anh có chút mờ mịt lặp lại lời Bạch Liễu, cậu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành đang ngủ say vì thuốc ngủ, nghi ngờ không rõ hỏi: "Tại sao cậu ấy hữu dụng nhất?"

Bạch Liễu nhìn sườn mặt ngủ yên của Mục Tứ Thành, mỉm cười: "Bởi cậu ấy là đạo tặc giỏi nhất mà tôi từng gặp, cũng là người duy nhất có thể trộm đồ từ tay tôi."

"So với hai tên cướp anh em trộm gương kia thì giỏi hơn nhiều."

Đỗ Tam Anh nghe không hiểu, cậu cũng quen với việc nghe không hiểu Bạch Liễu nói gì rồi, chẳng qua hơi chút do dự nhìn Bạch Liễu: "Bạch Liễu, vậy anh thật sự phải bảo vệ Mục Tứ Thành sao? Không bằng để một người khác tới bảo vệ anh, hai người ở cùng nhau quá nguy hiểm! Một thì ngủ một thì giá trị sinh mạng chỉ có 6!"

"Không được." Bạch Liễu bác bỏ, "Nếu bên trộm mảnh vỡ chỉ có ba người, một trộm hai phòng vệ, như vậy mới có thể tránh cho giá trị sinh mạng hao tổn, một trộm một phòng vệ, về sau trạng thái họ tụt xuống, sẽ bởi sai lầm hao tổn nhiều giá trị sinh mạng, nếu tổng giá trị sinh mạng thấp hơn 400, chúng ta sẽ bị kẹt trong phó bản."

Đỗ Tam Anh còn muốn nói gì đó khuyên Bạch Liễu, nhưng khi đối diện gương mặt không chút dao động của hắn, Đỗ Tam Anh biết mình không thể thuyết phục được gì, đành ủ rũ cúi đầu đi rồi.

Trước khi đi, Đỗ Tam Anh nhìn Mục Tứ Thành đang ngủ say và Bạch Liễu canh giữ bên cạnh, phức tạp thở dài.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy có người chơi vì để người chơi khác có một giấc ngủ ngon, cả mạng cũng không cần.

Dĩ nhiên Bạch Liễu hoàn toàn là vì đợi Mục Tứ Thành tỉnh dậy có thể lợi dụng tốt hơn.

Cũng không biết Mục Tứ Thành tính là may mắn, hay là xui xẻo nữa.

————————

Mục Tứ Thành chợt từ giấc ngủ say bừng tỉnh.

Đoàn tàu đang chạy nhanh trong một đường hầm tối om, gió từ lỗ thủng do tên cướp em đấm phần phật thổi vào, âm thanh này khiến cậu tỉnh giấc, chung quanh có vẻ không khác trước khi cậu ngủ lắm, nhưng Mục Tứ Thành cẩn thận quan sát một chút, phát hiện trình độ hỏng hóc tăng không ít, giống như vừa trải qua một trận ác chiến, khắp nơi đều có vết rách làm gió lùa vào.

Biểu hiện của những người khác cũng chứng thực phỏng đoán của Mục Tứ Thành.

Trương Khôi và Lưu Hoài sắc mặt tái xanh rúc vào trong góc, Lý Cẩu và Phương Khả cả người dính máu, chật vật không dứt, Đỗ Tam Anh lè lưỡi thở hổn hển, tóc mướt mồ hôi dính trên trán, giống như con anh vũ vừa bị vớt từ dưới nước lên.

Bạch Liễu cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt tái nhợt như người chết dựa tường điều chỉnh hô hấp, tay cầm roi, mồ hôi ướt đẫm nhỏ giọt xuống áo sơ mi, ngửa đầu uống một lọ thuốc khôi phục thể lực, dưới chân còn một đống chai lọ nằm lăn lóc.

Thấy Mục Tứ Thành tỉnh, Bạch Liễu chậm rãi cử động con ngươi: "Mục Tứ Thành, cậu tỉnh rồi, thuốc ngủ hiệu quả không tệ ha, mới 20 phút, khôi phục thế nào rồi?"

Mục Tứ Thành xoa xoa huyệt thái dương chống tường đứng lên, cậu bây giờ biết Bạch Liễu bỏ thuốc mình cũng không sinh ra chút tức giận nào, cậu cau mày nhìn Bạch Liễu: "Bây giờ là trạm thứ mấy? Mảnh gương vỡ thu thập thế nào? Giá trị sinh mạng của anh giờ còn bao nhiêu?"

"Vừa qua trạm thứ 8, còn hai trạm nữa sẽ về đến phố đồ cổ, gương vỡ gom đủ 300 mảnh." Bạch Liễu giống như không nghe được lướt qua câu hỏi cuối cùng, "Tôi cảm giác trạng thái tinh thần của cậu đã khôi phục, giờ tôi sẽ thông báo cho cậu trạm thứ 9 cần phải làm gì, chờ lát nữa cậu cần hợp tác với tôi..."

Mục Tứ Thành ngước mắt, ánh mắt mang theo mấy phần lệ khí, cậu giẫm lên roi của Bạch Liễu, gằn từng chữ lặp lại vấn đề, cắt ngang lời Bạch Liễu: "Tôi hỏi anh Bạch Liễu, giá trị sinh mạng của anh giờ còn bao nhiêu?"

Khóe miệng Bạch Liễu có vết máu trào ra bị hắn liếm đi, hắn mở mắt: "Biết chuyện này, chỉ khiến lúc cậu hợp tác với tôi sinh ra dao động tín nhiệm."

"Không biết tôi còn dao động kinh hơn." Mục Tứ Thành cười nhạo một tiếng, "Nói đi, bất kể tôi có tin anh không, anh đều sẽ ép tôi hợp tác mà đúng không?"

Bạch Liễu yên lặng một hồi: "3."

Mục Tứ Thành: "Phắc!"

Mục Tứ Thành không nhịn được chửi bậy, cậu phiền não đứng lên, Bạch Liễu thờ ơ nhìn cậu đá ghế ép mình bình tĩnh.

Mục Tứ Thành xoay người nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Liễu: "Anh mẹ nó chỉ còn 3 điểm giá trị sinh mạng, còn muốn phối hợp với tôi, bị đốt một phát anh liền chết!"

"Là bị đốt ba phát." Bạch Liễu đính chính, trước khi Mục Tứ Thành kịp mở miệng mắng to kịp thời bình tĩnh trấn an đối phương, "Mục Tứ Thành, khi cậu và người khác phối hợp sai lầm quá nhiều, tôi không thể không phối hợp với cậu, bởi lần phối hợp này không thể có bất kì sai lầm nào."

"Chỉ cần cậu không sai lầm, tôi sẽ không chết." Bạch Liễu đối diện Mục Tứ Thành, "Cho nên cậu nhất định không thể sai lầm, hiểu không?"

Mục Tứ Thành hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể nóng nảy rống lên với Bạch Liễu: "Không sai lầm! Kẻ điên, nói đi, muốn tôi làm cái gì! Hai chúng ta phối hợp làm gì! Đến biển lửa tôi con mẹ nó cũng vì anh xuống rồi!"

Bạch Liễu cười cười: "Không cần nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ cần giúp tôi trộm một thứ."

"Thứ gì?" Mục Tứ Thành nghi ngờ hỏi ngược lại.

Bạch Liễu vừa định mở miệng, giọng nữ từ loa phát thanh vang lên: "Còn có hai trạm đoàn tàu sẽ về trạm cuối, trạm kế tiếp ngõ Lục Gia, mời hành khách muốn xuống xe xếp hàng ra cửa, lên trước xuống sau..."

Cạnh cửa tàu dần dần rậm rạp toàn là thi thể cháy đen, chúng nó vặn vẹo đầu lâu phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tên cướp em đứng đầu tiên, cả người bốc lửa, lửa cháy tạo tiếng vang lép bép, xương đều bị đốt đỏ, đôi mắt chỉ còn hốc mắt trống rỗng dường như lóe lên không cam lòng, tên cướp rống giận, nện cửa tàu, nó vô cùng tức giận bởi bị cướp đồ —— mảnh gương vỡ trên ngực.

"Các quái vật sắp lên tàu rồi! Bạch Liễu, anh rốt cuộc muốn tôi trộm cái gì!" Mục Tứ Thành cảnh giác kéo Bạch Liễu lui về sau hỏi.

Bạch Liễu chán chết chống cằm: "Tôi cũng không xác định tôi muốn cậu trộm cái gì."

Mục Tứ Thành: "??? Không xác định cái con c*c! Anh phải cho tôi mục tiêu chứ!"

Bạch Liễu tay nắm roi xương cá, hắn híp mắt nhìn cửa toa tàu sắp mở, ánh mắt hơi trầm xuống, khóe miệng lại nở nụ cười: "Nếu tôi không đoán sai, thứ tôi muốn cậu trộm, có thể là toàn bộ 300 mảnh vỡ chúng ta đang có, cũng có thể chỉ là 20 mảnh mà thôi, chủ yếu xem Đỗ Tam Anh có ổn được không."

"?? 300 mảnh vỡ, cái này không phải ở trên người Đỗ Tam Anh à?" Mục Tứ Thành có chút không hiểu quay sang nhìn Đỗ Tam Anh.

Con hàng này bây giờ giá trị sinh mạng vẫn đầy 100, làm cho Mục Tứ Thành thật sự cạn lời: "Trộm lại? Anh nói là tên cướp em có thể trộm đồ từ trên người Đỗ Tam Anh? Không thể nào, thằng ngu này đuổi theo Đỗ Tam Anh 6 trạm mà vẫn chưa chạm được vào vạt áo cậu ta, làm sao lấy trộm mảnh vỡ trên người cậu ta được?"

"Cậu biết khi thiết kế boss có một nguyên tắc gọi là nhảy cấp không?" Bạch Liễu đột nhiên hỏi.

Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn sang: "Không biết, là thứ gì?"

Bạch Liễu cười: "Đó chính là boss canh cửa trước khi người chơi qua cửa nhất định sẽ cuồng hóa, có thể là cường hóa lực chiến, có thể là cường hóa tỉ lệ trúng mục tiêu, boss sẽ mạnh lên rất nhiều, gọi là nhảy cấp, gây trở ngại cho người chơi, bình thường mà nói, đây là ải tử thần khiến rất nhiều người chơi tử vong."

"Nhưng kì lạ là ——" Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt, "Tên cướp em đã theo chúng ta 6 trạm, tỏ rõ nó là boss chủ yếu của phó bản, nhưng nó không hề xuất hiện bất kì dấu hiệu sẽ cuồng hóa nào, mặc dù chúng ta đã giữ chân nó 6 trạm, càng về sau càng thuận lợi, mắt thấy sắp qua cửa, lực chiến của nó vẫn chẳng tăng thêm chút nào, thiết kế này không hợp lý."

Mục Tứ Thành nhướng mày: "Sau đó thì sao?"

"Cho nên tôi cảm thấy kiểu nhảy cấp của nó không phải tăng lực chiến." Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt, "Nếu không phải cường hóa trị số, thì chính là có quái vật mới, cậu còn nhớ tên quái vật ở trang hai Sách Quái Vật không? Anh em trộm cướp, chúng ta mới chỉ thấy em trai, vậy anh trai đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện