——————

【 Có 12.011 người like TV nhỏ của Bạch Liễu, 12.000 người theo dõi TV nhỏ của Bạch Liễu, 2077 người donate cho TV nhỏ của Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu đạt 3011 điểm, có hơn 300 người donate cho bạn nhiều hơn 1 điểm 】

【 Người chơi Bạch Liễu đạt được hơn 10.000 like, hơn 3000 điểm trong vòng một phút, danh dự cao trước nay chưa từng có! Người chơi Bạch Liễu đạt thành tựu Mũi Nhọn Hé Lộ 】

【 Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đạt vị trí mở rộng khu hệ thống cực lực đề cử tại phòng chiếu phim trung ương 】

【 Chào mừng bạn trở lại vị trí cũ, người chơi Bạch Liễu 】

————————————

Lần này Bạch Liễu vừa được lên khu đề cử, cơ hồ tất cả người xem đều chạy theo, chạy nhanh nhất là Vương Thuấn và Mục Tứ Thành, Vương Thuấn lúc đang chạy phát hiện Lý Cẩu vẫn ở đây, người này hẳn là thấy Mục Tứ Thành nên theo tới, trốn phía sau, bây giờ đang xách đao chạy theo đoàn người, sắc mặt âm trầm muốn mệnh, phỏng chừng đã phát hiện ra Bạch Liễu không phải loại người gã có thể tùy tiện đối phó.

Chờ Vương Thuấn chạy đến nơi, phía trước TV nhỏ của Bạch Liễu đã có rất nhiều người xem, có một phần là người xem trước đó nửa đường rời đi, đang ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu vừa trở lại.

Còn có mấy người xem khu trung ương thích châm chọc Bạch Liễu, nói trắng ra hắn là thứ đồ free thấp kém, cũng chẳng biết mấy người này nghĩ thế nào, rõ ràng không thích Bạch Liễu, thế nhưng khi Bạch Liễu vừa tiến vào màn hình trung ương liền vào xem đầu tiên, còn lớn tiếng oán giận:

"Mẹ nó, sao tên này lại lên đây rồi, phiền quá."

Họ đứng kín hàng đầu tiên, hoa tay múa chân với TV nhỏ của Bạch Liễu:

"Sao vẫn có nhiều người like cho cậu ta thế? Dựa vào cái gì? Kéo thấp trình độ trung bình của cả khu trung tâm, không được thì để tôi dislike, nhanh chóng đẩy cậu ta đi."

"Tôi không hiểu nổi, trang bức có gì hay mà nhìn? Còn lừa được mấy chục nghìn like, bốn năm nghìn người donate cho cậu ta đều ngu hết à? Tốn điểm trên một người như vậy?"

"Thật sự quá phiền, cậu ta có thể đi ra nhường chỗ cho mấy người chơi xứng đáng được không, liếc mắt nhiều thêm một cái cũng lãng phí hết thời gian của tôi."

Mục Tứ Thành cởi mũ con khỉ xuống, đi tới hàng đầu tiên, cậu mỉm cười, tao nhã lễ phép hoàn toàn khác trước đó mà để tay trước ngực, tay cầm mũ đưa về sau lưng chào mọi người theo kiểu quý ông, mặc dù cái mũ con khỉ khiến hình ảnh có vẻ tức cười, nhưng không ảnh hưởng đến các người xem che miệng kêu lên:

"Mục thần!!! Cậu là Mục thần đúng không!"

Cũng có người trực tiếp chất vấn thẳng mặt: "Mục thần, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cậu lại đề cử người chơi này, không có tí tài năng nào lại chiếm vị trí tại khu vực đề cử, vừa phiền vừa low."

Mục Tứ Thành cười: "Chào mọi người, tôi cũng vừa nghe được mọi người nói chuyện, cảm thấy vô cùng hoài niệm."

Đám người xem này nháy mắt sôi trào lên, năm mồm bảy miệng bắt đầu phê bình Bạch Liễu:

"Mục thần, cậu cũng cảm thấy rất phiền đúng không, loại trang bức này sớm nên chết, chiếm vị trí làm rất nhiều người có tài năng mất cơ hội."

"Tôi xem trực tiếp đôi khi cảm thấy rất phiền, bởi cứ có loại người vớ vẩn thế này chiếm vị trí, thành ra không thấy được video chất lượng cao nào! Tôi chỉ hi vọng cậu ta chết nhanh sau đó rời khỏi màn hình!"

"Mục thần, cậu dứt khoát vào trò chơi, livestream ấn cậu ta xuống dưới đi!"

Những người này nói liên tục, ánh mắt hưng phấn, thật giống như chèn ép được người mới như Bạch Liễu là một chuyện tuyệt vời biết bao vậy —— chẳng qua, chỉ có người ở tầng chót mới thích chèn ép người khác.

"Không, tôi nói hoài niệm ý là ——" Mục Tứ Thành mỉm cười, miệng vẫn nhai kẹo mút, nụ cười mang theo mấy phần tà khí, "Bởi năm đó khi tôi lần đầu tiên lên vị trí mở rộng khu đề cử, cũng có rất nhiều người mắng tôi như vậy."

Đám người xem đang mồm năm miệng mười như bị siết lấy cổ họng, lúng túng thu lại đầu lưỡi, trố mắt nhìn nhau.

Nhìn đám người thích nói ẩu nói tả Bạch Liễu nhưng trước mặt cậu lại không dám ho he câu nào, Mục Tứ Thành cười ra tiếng, tiếng cười rất ngây thơ, hơi nghiêng người về phía trước đặt câu hỏi: "Mọi người biết người xem từng mắng tôi giờ thế nào không?"

Đám người xem nhìn đôi mắt đỏ sậm của Mục Tứ Thành, trong con ngươi chiếu ngược hình ảnh một con khỉ hoạt hình cười hi hi, ánh mắt con khỉ tỏa ra ánh sáng đỏ rất đẹp, đám người xem giờ mới phát hiện đôi mắt Mục Tứ Thành vốn không phải màu đỏ nhạt, mà là bởi mắt con khỉ trong mắt cậu đang phát sáng.

Đối mặt với đôi mắt quái dị của Mục Tứ Thành, đám người xem vừa rồi còn cao cao tại thượng không khỏi nuốt nước miếng, sống lưng rùng rợn lui về sau hai bước, lắc đầu.

Mục Tứ Thành cười híp mắt đưa cái mũ con khỉ hoạt hình từ sau lên trước, một tay chỉ mủ, bày ra tư thế trưng bày: "Bởi vì tôi ghét mấy người xem đó, cho nên đều giết hết họ trong trò chơi rồi, nếu Bạch Liễu đi ra, tôi ủng hộ anh ta giết hết đám lắm mồm như mấy người, dĩ nhiên, đây chỉ là đề nghị của một người qua đường như tôi đây mà thôi."

Con khỉ trên mũ của Mục Tứ Thành bỗng cười hì hì, đôi mắt lóe lóe ánh sáng đỏ, quỷ dị dọa người, mấy người xem trước đó còn cho mình là cao nhân nhất đẳng nhất thời sợ hãi hét toáng lên, chạy tứ tán, trong lúc chạy trốn có mấy người đụng vào nhau ngã xoài trên đất, chật vật đứng dậy đi ra.

Mục Tứ Thành đội mũ lên đứng ở hàng đầu tiên, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ngước đầu xem TV nhỏ của Bạch Liễu.

Vương Thuấn đứng sau lưng Mục Tứ Thành, vẻ mặt và tâm tình đều phức tạp như nhau, hắn lần đầu tiên trực diện tính nguy hiểm của Mục Tứ Thành —— đây chính là lý do tại sao tại nơi trực tiếp của các đại thần cơ hồ sẽ không có ai quơ tay múa chân, tất cả đều nhất trí khen ngợi.

Bởi trò chơi này có thể giết người. Nếu bạn chọc giận một đại thần nào đó, đối phương giết bạn đơn giản như giết một con kiến.

Tại khu vực người mới và một vài người chơi tính tình tương đối ôn hòa thì loại người xem thích quơ tay múa chân có rất nhiều.

Những người xem này đều là người chơi tầng chót của các công hội, thật ra kĩ năng chơi trò chơi rất thấp kém, qua cửa được toàn là nhờ người chơi cấp cao trong công hội dẫn theo, hoặc trực tiếp tìm một phó bản nào đó mình đã xem qua cách chơi, năng lực có hạn, không lên được chỗ cao ngược lại thích chèn ép người ở chỗ thấp, ghét nhất là những người mới có tiềm lực, tỉ như Bạch Liễu, tỉ như Mục Tứ Thành lúc trước.

Vương Thuấn lê từng bước chân đến cạnh Mục Tứ Thành, hắn vẫn muốn đứng hàng trước, đối mặt với Mục Tứ Thành, hắn khắc chế lòng hiếu kỳ muốn thu thập tin tức, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Mục thần, cậu thật sự giết chết mấy người xem từng mắng cậu sao?"

"Làm sao có thể." Mục Tứ Thành bĩu môi, "Tôi làm gì có nhiều thời gian rảnh thế, dọa bọn họ thôi, khoa môi múa mép, ảnh hưởng đến tâm tình xem Bạch Liễu của tôi."

Vương Thuấn thở phào nhẹ nhõm: "À à, là giả."

Mục Tứ Thành bỗng nhiên cười hì hì chỉ cái mũ trên đầu mình: "Tôi không giết người, nhưng monkey rất thích ăn mấy người tôi ghét, cho nên thật sự đã ăn qua một vài người gì đó." Mục Tứ Thành đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu trong TV nhỏ, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, nhún vui, "Thuận tiện nói luôn, monkey cũng thích ăn những người tôi rất thích rất thưởng thức, tỉ như Bạch Liễu."

Vương Thuấn: "..."

————————

Bạch Liễu kéo xe đẩy xuống tàu, phía sau hắn còn một hai thủy thủ người cá lẻ tẻ theo sau, tuy nhiên đã không đủ gây sợ hãi, trong tay Bạch Liễu còn có một Siren vương, các thủy thủ không có thời tiết và bùa hộ mạng duy trì, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn Bạch Liễu, ánh mắt tham lam.

Tâm tư của Bạch Liễu đã không còn ở trên người đám thủy thủ người cá nữa, hắn cảm thấy hơi kì lạ ở một chỗ là, hệ thống nói phần lớn các quái vật trên đất liền đã bị hạn chế, cho nên buông tha cách dùng thời tiết suy yếu hắn, nhưng Sách Quái Vật tập 《 Thị trấn Siren 》 có bốn trang, trong đó thủy thủ người cá, pho tượng người cá và Siren vương đã nằm gọn trong lòng bàn tay Bạch Liễu, trừ loại quái vật cuối cùng yếu ớt nhất nhưng số lượng đông đảo nhất còn chưa xuất hiện ——

—— đó chính là người cá, hoặc có thể gọi là người cá trạng thái sâu.

Bạch Liễu bị đuổi bắt trên bờ lâu như vậy mà không thấy một con người cá nào, điều này không hợp lẽ thường, nếu hệ thống không lừa gạt hắn, quái vật trên đất liền thật sự đã bị hắn hạn chế hết, thì đám quái vật người cá khả năng lớn nhất chính là không ở trên bờ.

Ánh mắt Bạch Liễu chậm rãi rơi vào mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng.

Số lượng người cá khổng lồ, rất có thể toàn bộ mai phục trong biển.

【 Hệ thống thông báo: Cách thời gian Siren vương tỉnh lại còn 01 giờ, mời người chơi tăng tốc, nhanh chóng qua phó bản 】

Một giờ, Bạch Liễu tính toán tốc độ bơi khi mang theo Siren vương của mình, thời gian không sai biệt lắm, nhưng còn một nhân tố không xác định, chính là đám người cá dưới biển.

Cộng thêm quái vật người cá quấy nhiễu, thời gian không nhất định sẽ đủ, bất quá binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Bạch Liễu cũng không nghĩ nhiều, tùy ý vứt xe đẩy ở bờ biển, hắn ngồi xổm xuống quan sát Siren vương trên xe một chút, Siren vương vừa rồi toàn bộ hành trình đuổi bắt không có phản ứng gì bây giờ mang cá hai bên nhẹ nhàng phe phẩy, ngực hơi phập phồng, dưới làn da oánh nhuận như ngọc mang theo một loại sức sống, Bạch Liễu có thể cảm thụ được Siren vương sắp tỉnh lại, hắn nâng Siren vương, khoác một bên tay y lên vai mình, đi hướng bờ biển.

Theo nước biển dần nhấn chìm hai chân Bạch Liễu, chân, bên eo, khóe mắt và sống mũi hắn đều bị vảy xanh bao trùm, hai bên tai nứt ra tựa như mang cá, con ngươi thu nhỏ chỉ còn một nửa, hắn hít sâu một hơi, kéo theo Siren vương chìm xuống hải vực bao la.

Vương Thuấn trước TV nhỏ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng xuống biển, hẳn là rất nhanh cậu ấy sẽ qua cửa."

"Cũng không nhất định." Mục Tứ Thành hai tay bắt chéo trước ngực, cậu như nhớ tới thứ gì đó không hay ho cho lắm, khóe miệng giật giật, "Lúc tôi kéo nữ yêu Siren xuống biển cũng cho rằng sắp qua ải đến nơi rồi, không ngờ vừa bơi tới vùng biển Món quà của Siren, bên cạnh xuất hiện một đống người cá rậm rạp mắt sáng xanh lè, suýt nữa thì bị giết chết, cuối cùng bất đắc dĩ mua một cái đèn pin ánh sáng mạnh xua đuổi người cá, mất hơn 200 điểm."

Vương Thuấn cả kinh: "Không phải chứ?! Hơn 200 điểm? Đắt như vậy?!" Hắn vừa nói, tựa hồ phản ứng lại, "Đèn pin tại Cửa hàng lúc trước đã 250 điểm/ cái, đến lúc đó hệ thống khẳng định sẽ tăng giá, chẳng phải sẽ đắt hơn nhiều lần sao?!"

"Đúng vậy, hệ thống định giá cho đạo cụ chủ yếu dựa vào hai thứ, "quan hệ cung cầu" của thị trường và nhu cầu của người chơi đối với đạo cụ, đơn giản mà nói, hệ thống cảm thấy tại thời điểm nào anh cần đạo cụ nào nhất, tại thời điểm đó nó sẽ định giá đạo cụ ấy đắt hơn." Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu trong TV có vẻ như không hề phát giác điều gì mà bơi về phía biển sâu, hiếm thấy lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác, "Chờ Bạch Liễu tiến vào vùng biển Món quà của Siren, tại tình huống khẩn cấp bị người cá bao vây người chơi không có nhiều biện pháp, chỉ đành bị hệ thống làm thịt, Bạch Liễu sẽ chảy rất nhiều máu, đèn pin của anh ta bảo đảm giá không thấp hơn 400 điểm."

Thời điểm bên này đang tranh luận, người chơi mới trước đó từng chiếm được vị trí mở rộng của Bạch Liễu - Mộc Kha - cũng đã bơi đến vùng biển Món quá của Siren.

Mộc Kha một tay nâng bộ xương trắng của nữ yêu Siren, đong đưa hai chân linh hoạt như đuôi cá, bơi sâu xuống đáy biển đen thui, cậu chắc ý thức được mình sắp qua cửa, trên mặt lộ ra nụ cười mừng như điên khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, những người đang đứng ở khu vực xem TV nhỏ của Bạch Liễu vẫn thấy được TV của người khác, chỉ là không rõ ràng bằng Bạch Liễu, có cảm giác mơ hồ như nhìn qua thủy tinh, tuy nhiên vẫn đại khái thấy được Mộc Kha đã bơi đến phần đáy vùng biển Món quà của Siren.

Vương Thuấn mắt thấy Mộc Kha sắp bơi đến đáy biển, không kiềm được tiếc nuối than thở một tiếng: "Đã đến đáy rồi sao, Bạch Liễu bên này vẫn đang bơi... Người mới này vẫn qua cửa nhanh hơn Bạch Liễu, hẳn sẽ thành người đầu tiên qua cửa trong nhóm người mới lần này, người mới qua cửa đầu tiên sẽ được hệ thống tặng một phần thưởng đặc biệt."

Vừa nói, Vương Thuấn vừa nhìn Bạch Liễu trong TV nhỏ vẫn vô tri vô giác, chậm rãi bơi lội, hơi hận sắt không thành thép: "Aiz! Bạch Liễu! Ai bảo cậu thích lãng phí thời gian biểu diễn làm chi! Mặc dù tiết kiệm điểm, nhưng lấy nhỏ mất lớn a, nếu động tác của cậu nhanh hơn, hạng nhất chính là cậu! Có thưởng lớn đó!"

Bởi Bạch Liễu từng lên vị trí mở rộng trung tâm rồi lại rớt xuống, dưới đánh giá tổng hợp của hệ thống, thứ tự của Mộc Kha tại khu đề cử cao hơn Bạch Liễu một bậc, hơn nữa Mộc Kha sắp vui mừng qua cửa, Bạch Liễu còn đang kéo Siren vương chậm rì rì bơi về phía trước, nhìn qua thì Mộc Kha vững vàng ép Bạch Liễu một đầu, Vương Thuấn liên tiếp lắc đầu, bực bội giống như thấy đứa nhỏ thiên phú trác tuyệt nhà mình hết lần này đến lần khác ham chơi nên đi thi không bằng điểm đứa nhỏ thường thường cách vách vậy.

Thái độ của Mục Tứ Thành hoàn toàn khác biệt, cậu chỉ lé mắt liếc sang Mộc Kha bên cạnh một cái, không chút để ý nhàn nhạt nói: "Ai đứng nhất còn chưa chắc."

Nhưng phần lớn người chơi đang xem TV nhỏ của Mộc Kha đều đồng quan điểm với Vương Thuấn, nhất là mấy người chơi bị Mục Tứ Thành đuổi ra khỏi TV nhỏ của Bạch Liễu, đám người này nhớ ăn không nhớ đánh, vừa đổi trận địa lập tức thoải mái vô cùng cao ngạo giễu cợt Bạch Liễu:

"A, coi như lên lại vị trí trung tâm cũng không đánh lại người mới khác, làm mấy động tác hoa hòe lòe loẹt đó có ý nghĩa gì? Chờ Mộc Kha lấy được phần thưởng kĩ năng của hệ thống, rất nhanh sẽ bỏ lại Bạch Liễu ngu ngốc sau lưng."

"Khả năng đây là lần duy nhất được lên khu trung ương trong cuộc đời Bạch Liễu."

"Cũng không biết Mục thần tại sao phải che chở một người mới không có cái mẹ gì, không phải hạng nhất sẽ không lấy được phần thưởng kĩ năng, kiểu gì cũng chết trong trò chơi thôi, cũng không biết còn muốn giãy giụa làm cái gì."

Bên cạnh có vài người xem đầu óc bình thường biểu tình một lời khó nói hết nhìn mấy người đang nói ẩu nói tả.

Một nhóm người chơi mới có một trăm người, chỉ hạng nhất có phần thưởng kĩ năng của hệ thống, xác suất chỉ 1%, bị đám người này nói xong cứ như không có kĩ năng thì chết trong trò chơi là đáng đời vậy.

Tại đây có rất nhiều người chơi không có kĩ năng, sắc mặt đều khó coi.

Có một người xem thật sự quá phiền họ, phỏng đoán thực lực bản thân cũng coi như không tệ, hừ một tiếng, không nhịn được phản bác: "Nói người ta không có kĩ năng sẽ phải chết, chính mình bày kĩ năng ra xem nào, nếu không tao giết luôn cho chúng mày thỏa ước nguyện được chết vì không có kĩ năng."

Tụ tập tại nơi có nhiều người chơi có năng lực để chỉ chỉ trỏ trỏ người khác, tấu hài sao.

Quả nhiên, đám người vừa lớn tiếng cười đùa, giọng to như kèn nhất thời im tiếng, có mấy người đỏ mặt tía tai lui về sau, tay nắm hệ thống quản lý trò chơi của mình giấu đi, rất rõ ràng không muốn biểu diễn kĩ năng, người xem mắng họ thật sự giận quá hóa cười —— thì ra nãy giờ chửi mắng người hăng suy như thế, một người có kĩ năng cũng không, còn không biết xấu hổ nói người khác không có kĩ năng sẽ chết, sao mấy người không đi chết luôn đi?

Người xem vừa mắng cảm thấy không có ý nghĩa, ở giữa phòng chiếu phim không thể giết người, anh ta chỉ hù dọa đám người này mà thôi, đấu võ mồm không mang lại lợi lộc gì, anh ta quay đầu tiếp tục xem TV nhỏ của Mộc Kha.

Đám người xem kia thấy người xem vừa rồi không tiếp tục, dùng âm lượng nhỏ hơn tiếp tục cố chấp phán xét Mộc Kha và Bạch Liễu.

Nói là phán xét, chẳng là dùng Mộc Kha để làm thấp đi Bạch Liễu.

"Tôi vẫn tương đối thích loại hình ổn định như Mộc Kha, rất có phong độ đại thần, tốt hơn Bạch Liễu nhiều."

"Mộc Kha có kĩ năng, lại xem các video của các đại thần học tập, sau này tiền đồ vô lượng, phỏng chừng sẽ là khách quen của khu đề cử."

"Thật sự, có thể đạp Bạch Liễu xuống dưới hay không, không nên để cậu ta chiếm vị trí tốt thế này, nếu có người mới cho rằng cách chơi của cậu ta là đúng, học theo thì phải làm thế nào? Chúng ta chẳng phải rồi sẽ phải xem toàn mấy video cay mắt thế sao?"

"Bây giờ trừ mấy đại thần ra tôi rất ít thấy ai chơi tốt, giờ đào ra người chơi tiềm lực thật sự ở phòng chiếu phim trung ương rất khó, toàn rác rưởi, không khác Bạch Liễu lắm, nhìn nhìn liền phiền, còn không chơi tốt bằng tôi, không biết có vị trí tốt thế này kiểu gì..."

Đang nói, trong TV nhỏ vốn đen thui của Mộc Kha, từ vùng ven bắt đầu sáng lên từng đôi mắt xanh trong vắt tựa đom đóm, ban đầu chỉ có một hai đôi, sau đó bắt đầu dày đặc lên, Mộc Kha thích ứng một hồi mới mơ hồ thấy rõ đây là thứ gì, cậu thoáng chốc toàn thân nổi da gà, sợ hãi cứng đờ tại chỗ.

Hàng ngàn người cá dưới đáy biển ngước đầu nhìn chằm chằm Mộc Kha, thân thể chúng phần lớn đã rách nát, gương mặt rách rưới, thịt thối trên cơ thể đang bị cá nhỏ bơi xung quanh mổ rỉa, có vài vị trí chỉ còn trơ xương, đôi mắt phát sáng xanh lục âm u, trong tầm mắt của Mộc Kha toàn là đôi mắt xanh lè của người cá, giống như đom đóm thắp sáng toàn đáy biển.

Cũng không thể gọi là đáy biển nữa, toàn bộ nơi này đều là loài cá nhỏ ăn thi thể số lượng nhiều đến da đầu tê dại, thậm chí không thể thấy được cát bùn dưới đáy biển, chỉ có thể thấy cá nhỏ dày đặc đang ngọ nguậy, hiệu quả thị giác vô cùng giống đống giòi đen, giữa đống giòi đen đó là một đống con mắt màu xanh lá.

Hình ảnh này thật sự quá chấn động, ngay cả các người xem trước TV nhỏ của Mộc Kha cũng không nhịn được khoanh tay lui về sau mấy bước, lông tơ dựng đứng.

Mộc Kha xoay người chạy, vừa trốn vừa mở Cửa hàng đạo cụ, đám người cá sau lưng cậu nhanh chóng trào lên, bầy cá giống đám ruồi bọ bay lượn bâu đầy xung quanh Mộc Kha, thời điểm nhìn gần nới phát hiện cá nhỏ chỉ to bằng đầu ngón tay cái, nhưng răng cực kỳ sắc bén, chẳng qua cắn một cái, Mộc Kha liền bị mất nửa cánh tay, cậu ở đáy biển không tiếng động kêu rên, cánh tay phải bị đứt chảy ra đường máu dài, hấp dẫn càng nhiều người cá và cá nhỏ hơn.

Các khán giả bị cảnh tượng kích thích hấp dẫn toàn bộ tâm thần, gấp gáp gào thét: "Mau mua đạo cụ!! Mua đạo cụ bức lui các quái vật nhanh lên! Nếu không sẽ chết!"

Mộc Kha dùng cánh tay còn sót lại kéo bộ xương của nữ yêu, không để bầy cá và người cá cướp mất, sau đó hoảng hốt mở màn hình Cửa hàng, chuẩn bị mua đạo cụ khắc chế quái vật, người cá trong biển sâu sợ sáng, người cá cũng có nhược điểm là ánh sáng mạnh, cậu nhanh chóng làm ra quyết định:

【 Ta cần đèn pin ánh sáng mạnh! 】

【 417 điểm, xin mời chiếu cố 】

Mộc Kha hoàn toàn ngây dại, không tin nổi hỏi lại: 【 Bao nhiêu điểm?! 】

【 417 điểm, xin mời chiếu cố 】

Mộc Kha căn bản không có nhiều điểm như vậy, cậu trợn tròn mắt, rất nhanh bình tĩnh lại, để bức lui bầy cá không nhất thiết phải dùng đèn pin ánh sáng mạnh, bong bóng khí cũng có chức năng xua đuổi cá, tuy nhiên trước mặt nhiều cá thế này bong bóng khí rất có thể vẫn bị lọt cá, nhưng Mộc Kha không còn cách nào, cậu chỉ có thể đánh cuộc một keo:

【 Ta cần bong bóng khí! 】

【 322 điểm, xin mời chiếu cố 】

Mộc Kha thở ra một hơi, thiếu chút nữa tức chết dưới biển, cậu cũng không có nhiều điểm như vậy!!!

Trước đó giá bong bóng khí đã xuống 40 điểm, bây giờ tăng gấp tám lần có thừa! Đây là thừa dịp cháy nhà hôi của!

Nhưng lý luận với hệ thống là vô dụng, Mộc Kha chỉ có thể tuyệt vọng kiểm tra đạo cụ còn lại của mình —— bó đuốc cháy mạnh có thể dùng, nhưng đây là dưới nước, lửa căn bản không đốt cháy lên được, trước đó cậu có mua bong bóng khí hai lần, nhưng đạo cụ bong bóng khí đã được Mộc Kha dùng gần hết tại nhiệm vụ 【 Con thuyền chân ái 】, hiện tại chỉ còn khoảng nửa tiếng, nhưng nửa tiếng bong bóng khí tuyệt đối không đủ để cậu qua cửa, nửa tiếng thậm chí còn không đủ để lặn xuống tận đáy....

Càng hỏng bét là, điểm của cậu đều bị các loại đạo cụ hao gần hết rồi...

Mộc Kha tuyệt vọng, đột nhiên nghĩ tới cậu có thể cầu người xem donate điểm cho mình, vì vậy người xem trước TV nhỏ của Mộc Kha liền thấy Mộc Kha trong TV chắp tay cầu nguyện mọi người có thể donate, bộ dáng chật vật đáng thương, trong mắt là dục vọng cầu sinh mãnh liệt, vừa trốn vừa khóc, nhưng nước mắt của cậu rất nhanh dung vào nước biển, không có bất kỳ ai nhìn thấy.

Mấy người xem trước đó tiên đoán cậu tiền đồ vô lượng, dùng cậu tới giẫm đạp Bạch Liễu á khẩu không nói nên lời, ngược lại người xem vừa mắng họ rất gấp gáp hô hào mọi người donate cho Mộc Kha.

"Mau mau mau! Cậu ấy còn thiếu bao nhiêu điểm! Mọi người donate đi! Cứu mạng đó!"

"Hình như còn thiếu hơn 100 điểm, tôi đã donate rồi, a a a! Còn kém mấy chục thôi!"

"Làm nhanh lên một chút!! Mọi người đều donate! Mộc Kha thắng là có thể lấy kĩ năng, sau này sẽ rất lợi hại! Chúng ta donate cậu ấy sẽ nhớ chúng ta, sau này thuận tay giúp chúng ta chơi trò chơi cũng tốt nha!"

"Chỉ còn thiếu mười mấy điểm nữa thôi!"

Người chơi vừa mắng mắt sắc thấy mấy người chơi cay nghiệt tỏ vẻ rất thưởng thức Mộc Kha trốn ở góc phòng giả vờ mình không nghe thấy gì, lấm lét nhìn trái nhìn phải, anh ta bước nhanh về phía trước kéo cổ áo một người trong số đó mắng: "Mấy người không phải rất thưởng thức cậu ấy, rất thích cậu ấy sao! Con mẹ nó, thời điểm cứu mạng liền không thấy cái mặt mẹt đâu! Mấy điểm bọ cũng không bỏ ra được đúng không! Mau donate cho cậu ấy! Cậu ấy thắng là có thể lấy hạng nhất cầm kĩ năng như mấy người mong muốn!"

Những người xem này nhỏ giọng phản bác:

"Cậu ta chết thì chết, tại sao tôi phải cứu cậu ta? Không lấy được hạng nhất thì không lấy được hạng nhất thôi, chính mình không có bản lĩnh thì đừng trách người khác, điểm của tôi còn phải giữ lại mua video của đại thần, không thể tùy tiện tiêu cho loại người mới không có tương lai thế này."

"Tôi còn cảm thấy cậu ta không xứng với sự thưởng thức của tôi đây này, gà đến Bạch Liễu còn không bằng, đáng đời."

"Đừng bắt cóc đạo đức bắt người khác donate, phòng chiếu phim không thể giết người, anh thích cứu thì anh donate đi, loại ngu xuẩn này coi như anh cứu ra tiếp sau vẫn phải chết, tôi khuyên anh từng lãng phí điểm làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không phí điểm trên người cậu ta đâu."

"Quá yếu, dù sao tôi cảm thấy cậu ta chết không có gì đáng tiếc, tôi không muốn tốn điểm cứu cậu ta, một điểm cũng không."

Người chơi nọ tức giận quá độ, cùng mấy người này sảo lên.

————————

Bên này, Bạch Liễu cũng đã bơi đến vùng biển Món quà của Siren, Vương Thuấn mơ hồ có thể thấy được tình hình bên Mộc Kha, không khỏi có chút lo âu mở hệ thống quản lý trò chơi, liếc nhìn số điểm còn lại của mình, sợ Bạch Liễu xuất hiện tình huống y hệt, Vương Thuấn hắn còn có thể ra tay donate.

Mục Tứ Thành thấy động tác của Vương Thuấn, ngoài miệng nói: "An tâm, người này tổng điểm hơn ba nghìn, còn đủ chán, kể cả đèn pin 400 điểm anh ta vẫn mua được gần chục cái."

Lời thì nói thế, Mục Tứ Thành vẫn không nhịn được mở hệ thống xem số điểm của mình, sau khi xem ngẩng đầu thở dài nhẹ nhõm.

Nếu donate toàn bộ, tuyệt đối đủ cho Bạch Liễu qua cửa.

Không riêng gì Vương Thuấn và Mục Tứ Thành, bởi động tĩnh bên Mộc Kha không nhỏ, rất nhiều người xem bên Bạch Liễu đều thấy được, cùng nhau xem xét số điểm mình có, nhỏ giọng nghị luận:

"Chờ lát nữa nếu Bạch Liễu không đủ điểm mua đạo cụ tôi có thể donate một vài."

"Tôi bên này góp 4 điểm chắc đủ."

"Tôi, tôi hẳn chỉ có thể donate 1 điểm, lúc trước donate nhiều quá QAQ."

Mục Tứ Thành có chút hiếm lạ nhìn cảnh rất nhiều người thảo luận xem mình có thể donate cho Bạch Liễu mấy điểm, cậu quay đầu nhìn Bạch Liễu vẫn đang bơi, hơi nhướng mày —— người này còn rất hợp nhãn duyên với người xem, có nhiều người nguyện ý tiêu tiền cho anh ta, không nghĩ anh ta chết.

Điểm này ngược lại mạnh hơn cậu, người xem TV nhỏ của cậu đều cắn răng nghiến lợi hi vọng cậu đi chết.

Bạch Liễu cũng giống Mộc Kha, tiến vào vùng biển không bao lâu liền đối diện một đống đôi mắt xanh lá cây, Vương Thuấn nhất thời nín thở, hắn nhìn qua còn căng thẳng hơn cả Bạch Liễu trong TV, hai tay không tự chủ nắm chặt, màn hình donate đã mở ra, Vương Thuấn nhỏ giọng nói: "Mau mua đạo cụ mau mua đạo cụ! Chờ chút nữa đám quái vật bên dưới thức tỉnh liền không kịp!"

Mục Tứ Thành nói một câu: "Anh không cần khẩn trương, trong thời gian ngắn anh ta không chết được." Nhưng ánh mắt Mục Tứ Thành dán chặt màn hình TV không dời, tay đã nắm hệ thống quản lý trò chơi, tiện việc tùy thời mở ra màn hình donate.

Cơ hồ tất cả người xem đều nín thở mà đợi, có ít người tay đã đặt trên nút donate, chỉ chờ Bạch Liễu mở Cửa hàng đạo cụ liền ấn xuống tặng điểm cho hắn.

Nhưng Bạch Liễu khi thấy bầy cá khiến người ta sợ hãi dưới đáy biển chỉ hơi nhướng mày, không hề kinh ngạc, không nhanh không chậm bơi xuống dưới, tất cả người xem dừng lại hô hấp, họ trơ mắt nhìn Bạch Liễu chậm rãi khoan thai dùng Siren vương khiêu khích bầy cá, chọc giận quái vật đuổi theo, sau đó chạy trốn.

Bất hạnh là, tư thế di chuyển trong nước của Bạch Liễu không được thành thục, hoàn toàn là tay mơ, tốc độ di chuyển không nhanh, mắt thấy sắp bị đoàn người cá đông nghìn nghịt phía sau xé thành mảnh vụn.

"Bạch Liễu cậu đang làm gì thế hả!!!" Vương Thuấn sụp đổ, "Cậu chọc giận quái vật làm gì!"

Những người xem khác cũng điên rồi, rối rít kêu gào thảm thiết: "A a a a!! Mau mua đạo cụ đi!! Bạch Liễu!!!"

"Con bà nó!! Bạch Liễu đến lúc này rồi đừng đùa nữa! Đi ra đây ca bồi cậu chơi được chưa!!"

"Sắp qua cửa rồi a a a! Cậu mà chết sẽ trở thành bóng ma trong lòng tôi đó biết chưa Bạch Liễu!"

"A a a a! Tôi không dám nhìn nữa!!! Anh ấy có phải sắp bị ăn không!!"

"Tôi điên con mợ nó rồi! Nếu Bạch Liễu đến đây còn chết, tôi sau này không xem TV nhỏ của người mới nữa, hay thì hay, nhưng quá không ổn định! Điểm donate của tôi đổ xuống sông xuống biển mất!"

Vương Thuấn cả thở mạnh cũng không dám gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, mồ hôi trên trán thấm ra trôi xuống mắt, nhưng hắn không dám chớp, bởi bầy cá trong TV đã chạm tới chân Bạch Liễu!

Ngay cả Mục Tứ Thành đứng một bên luôn cười hì hì lúc này trên mặt cũng không có ý cười, hiếm thấy có chút phiền não, hai tay khoanh trước ngực, ngón trỏ phải không ngừng gõ cánh tay trái, không thể tin lẩm bẩm nói nhỏ: "Bạch Liễu, anh đang làm trò gì thế?!"

Bạch Liễu không hoảng hốt không vội vàng liếc mắt về sau, xác nhận cơ hồ tất cả người cá và cá nhỏ đều đi theo sau mình, hai chân đạp một cái, giống con thỏ biển khó khăn dịch về phía trước nửa đoạn, kéo ra chút khoảng cách với quái vật phía sau.

Nhưng chút khoảng cách này rất nhanh bị đuổi kịp, con ngươi người cá trắng dã, mặt mũi dữ tợn thối rữa, da mặt lấy trạng thái huyền phù trôi trong nước biển, bọn chúng phát ra tiếng hú vồ mồi, giương cái miệng to như chậu máu, cá nhỏ với hàm răng sắc bén từ cổ họng thối đen của người cá bơi ra, giống sợi dây thừng màu đen xông về phía Bạch Liễu.

Trong tình huống nguy cấp này, Bạch Liễu trong đầu vẫn rảnh rỗi suy tính xem thi thể người cá từ đâu tới, người cá trên đất bằng rõ ràng có một hình thái khác, đến lúc về vùng biển Món quà của Siren thì ngược lại biến về trạng thái thi thể, chứng minh phỏng đoán của hắn không sai, phần đáy vùng biển này có thứ gì đó có thể khiến chúng trở về nguyên hình, thứ duy nhất còn thiếu là Siren vương trong tay hắn, chỉ cần đặt Siren vương vào vị trí thích hợp, bầy thi thể liền sẽ biến thành thi thể thật sự.

Người cá công kích về phía Bạch Liễu, hắn vụng về quẹt sang bên cạnh một chút, vẫn bị cắn nửa bàn tay, bàn tay đứt ra khiến dòng máu trào ra ngoài.

【 Hệ thống cảnh cáo: Bị quái vật người cá công kích, người chơi Bạch Liễu sinh ra trạng thái dị hóa, giá trị tinh thần giảm nhanh, trước mắt còn 41 】

【 Hệ thống cảnh cáo: Siren vương còn 21 phút sẽ tỉnh lại, mời người chơi nhanh chóng qua phó bản! 】

Bạch Liễu choáng váng đầu lởn vởn dưới đáy biển, hắn bây giờ có cảm giác như bị ông sếp ở công ty tống cho nửa chai rượu giả tại cuộc họp hàng năm, bắt đầu thấy tứ chi chết lặng, đi lại không vững, trực tiếp dẫn đến lúc Bạch Liễu di động, hắn vốn muốn đạp cả hai chân, nhưng bởi tay chân chết lặng và đầu óc choáng váng, trên thực tế chỉ có một chân đạp liên tục, hiệu quả thị giác giống một con thỏ què quặt đang cố sức tránh né đuổi bắt.

Vương Thuấn thẫn thờ lên tiếng: "... Giá trị tinh thần chỉ còn 41, cậu ấy lập tức sẽ xuất hiện rất nhiều ảo giác, hơn nữa 21 phút sau Siren vương sẽ tỉnh."

Mục Tứ Thành biểu tình phức tạp mà nghi hoặc: "Đúng vậy, nhưng anh ta rõ ràng có thể trực tiếp qua cửa nha...."

Những người xem khác cũng vừa tức vừa gấp, có chút cáu đến dậm chân.

"Tôi không được tôi không được! Tôi bắt đầu tức giận! Cậu ta rốt cuộc đang làm gì! Không tìm đường chết không thoải mái sao! Không thể qua cửa cho xong rồi tiếp tục tìm đường chết sau sao!"

Đúng như lời Vương Thuấn nói, Bạch Liễu bắt đầu xuất hiện ảo giác, quái vật ở trước mặt hắn trở nên "núi non trùng điệp", một con người cá trong mắt Bạch Liễu có thể nhân thành ba con, nhưng Bạch Liễu chỉ hơi lắc lư đầu, lại tiếp tục cố chấp né tránh chúng, hắn cũng không bơi về phía đáy biển, mà tựa một con cá không tìm được phương hướng, vô tri vô giác, bơi loạn khắp nơi.

Vì vậy Bạch Liễu lại bị công kích hai lần, hắn bị mất một chân và một bàn tay, đau đớn khiến hắn không tự chủ được co rúc lại, định che lấy gương mặt.

Cử động yếu ớt này không hề nghi ngờ đang bại lộ càng nhiều nhược điểm, phần lưng Bạch Liễu hoàn toàn lộ ra trước mắt quái vật, người cá sau lưng hắn lộ nụ cười gằn, một cái đuôi cá vỗ mạnh vào mặt hắn, lực lớn đến mức vỗ ra vệt sóng nước, coi như có nước biển chặn lại một vài, nhưng từ sóng nước xem ra, lực công kích vẫn cực kỳ mạnh, một đuôi đi xuống Bạch Liễu trăm phần trăm sẽ gãy xương sống.

Cơ hồ tất cả người xem đều theo bản năng nhắm hai mắt, không muốn nhìn Bạch Liễu thời khắc này, đột nhiên, một cái bong bóng khí khổng lồ xuất hiện giữa Bạch Liễu và người cá, bắn phăng người cá ra, Bạch Liễu rúc lại sau bọt khí, đang chậm rãi dùng mang cá thở dốc.

Vương Thuấn thất thanh kêu lên: "Bong bóng khí!! Đúng rồi! Bạch Liễu trước đó có mua một cái bong bóng khí!"

Mục Tứ Thành chẳng biết tại sao, nhìn thấy Bạch Liễu còn sống thì thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Bạch Liễu mua lúc nào? Anh ta chịu tốn điểm mua?"

Mục Tứ Thành vừa hỏi ra liền phát hiện không đúng, thời kỳ sau bong bóng khí vô cùng đắt, cậu không thấy Bạch Liễu mua qua, nhưng nếu mua ở giai đoạn trước, thì chuyện mua một đạo cụ 70 điểm xong không thấy cần dùng gì đến không giống như chuyện loại người ghét lãng phí thích mạo hiểm như Bạch Liễu sẽ làm.

Mục Tứ Thành hỏi: "Bạch Liễu giai đoạn trước miễn cưỡng bỏ 70 điểm mua đạo cụ sao? Nếu anh ta làm vậy, thì số điểm có thể tiêu vào chỗ khác sẽ ít đi, đối với người mới mà nói sẽ dễ chết hơn, sau đó chưa chắc sẽ dùng đến đạo cụ mua từ trước, cái mất nhiều hơn cái được, đối với người mới như anh ta thì đạo cụ từ 40 điểm trở xuống ngược lại có thể cân nhắc một vài..."

"Không." Biểu tình Vương Thuấn trở nên vô cùng phức tạp, "Lúc cậu ấy mua bong bóng khí, giá của nó chỉ có 40 điểm."

"40 điểm?!" Mục Tứ Thành ngạc nhiên, "Giá cả bình thường của bong bóng khí đều là 70, sao anh ta mua được với giá 40?!"

Vương Thuấn đem tiền căn hậu quả nói cho Mục Tứ Thành, than thở đôi câu về việc hắn ban đầu suy đoán Bạch Liễu vì tiết kiệm tiền mà chơi trò chênh lệch giá cả, không nghĩ tới đúng thật, từ rất sớm, Bạch Liễu đã dự đoán được đạo cụ sẽ đổi giá, mua được bong bóng khí tại thời điểm nó rẻ nhất.

Phải biết bây giờ Mộc Kha muốn mua bong bóng khí phải mất hơn 400 điểm một cái, Bạch Liễu đã mua được một cái với 40 điểm, tại thời điểm Mộc Kha bị hệ thống chơi cho muốn chết không muốn sống, Bạch Liễu đã từ trong tay hệ thống kiếm lời 30 điểm giá cả chênh lệch...

Người xem trước đó nói Bạch Liễu mua đạo cụ chỉ vì thêm một tầng bảo hiểm tính mạng, tuyệt không biết gì cả về cách hoạt động của Cửa hàng cũng ở đây, giờ anh ta xem xong một loạt thao tác của Bạch Liễu, xem đến ngu người luôn, đã hiểu được Bạch Liễu không chỉ biết rõ Cửa hàng hệ thống vận hành ra sao, hơn nữa còn lợi dụng cách hoạt động này mưu lợi cho mình.

Mục Tứ Thành dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sâu xa nhìn về phía Bạch Liễu đang núp sau bong bóng khí thở hổn hển.

... Người mới rốt cuộc là quái vật gì, người duy nhất dám đùa bỡn hệ thống mà cậu thấy, vẫn là tuyển thủ xếp hạng no.1 bảng điểm —— Quân Bích.

"Chẳng qua tôi rất tò mò." Mục Tứ Thành ngón trỏ đặt cằm, ánh mắt chuyên chú nhìn Bạch Liễu trong TV, như có điều suy nghĩ, "Sao anh ta biết được bong bóng khí mình mua nhất định có thể sử dụng đến?"

"《 Thị trấn Siren 》 có hai kết cục, Normal End chỉ cần chạy ra khỏi thị trấn Siren là qua cửa, phần kết của kết cục này chính là cuộc đuổi bắt trên đất liền, hoàn toàn không dùng đến bong bóng khí, đây là cách qua cửa phần lớn người chơi lựa chọn, chỉ có True End mới cần xuống biển, nhưng True End bản chất chỉ là một nhiệm vụ chi nhánh, cũng chính là trả lại Siren vương, cho nên phần thưởng không cao hơn Normal End bao nhiêu, nguy hiểm lại lớn, người bình thường sẽ không chọn con đường này."

Vương Thuấn cũng rời vào trầm tư: "Nhưng Bạch Liễu là người mới, có thể do cậu ấy không biết điều này?"

"Tôi cảm thấy anh ta đoán được." Mục Tứ Thành lắc đầu một cái, "Bạch Liễu hẳn đã phát hiện trò chơi dựa theo nhiệm vụ cho điểm, cũng chính là hoàn thành một nhiệm vụ đạt được một số điểm chỉ định, bản chất mà nói, muốn điểm thưởng cao nguy hiểm ít, Normal End hơn xa True End."

Vương Thuấn không nhịn được nhìn Mục Tứ Thành nhiều hai cái: "Thế Mục thần, tại sao cậu phải theo True End?"

Mục Tứ Thành yên lặng hai giây, nói: "Nguy hiểm cao xác thật đi đôi với lợi nhuận cao. True End không có nhiều điểm thưởng, nhưng lợi nhuận của True End không chỉ đơn giản là điểm, có một thứ cần theo True End mới đạt được, giá trị của vật này hoàn toàn xứng đáng với độ nguy hiểm của True End."

"Thứ gì?" Vương Thuấn nghi ngờ.

Mục Tứ Thành liếc hắn một cái: "Phần thưởng sau khi gom đủ Sách Quái Vật. Chỉ có hoàn thành True End mới có thể gom đủ Sách Quái Vật lấy thưởng, nhưng Bạch Liễu không thể gom đủ Sách Quái Vật được."

"Tại sao không thể..." Vương Thuấn theo bản năng phản bác, hắn rất nhanh phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu trong TV nhỏ, "Phắc! Đúng rồi! Quái vật trong Sách Quái Vật của Bạch Liễu là NPC thần cấp Siren vương!"

"Tôi đang nghĩ tới trường hợp bết bát nhất..." Mục Tứ Thành lâm vào trầm tư, "Bạch Liễu rất có thể không hề biết NPC thần cấp nguy hiểm đến mức nào, nhưng anh ta đoán được phẩn thưởng lớn nhất trò chơi chính là phần thưởng của Sách Quái Vật, tôi cảm thấy Bạch Liễu muốn lấy phần thưởng này, nói cách khác, anh ta đang kéo dài thời gian đợi Siren vương tỉnh lại, cho nên mới không vội ra ngoài..."

Vương Thuấn bị dọa đến hoảng hốt, hắn ngây ngốc nhìn TV nhỏ, há to miệng: "... Không thể nào..."

Bạch Liễu ở trong TV nhỏ chỉ ẩn núp phía sau bong bóng khí, không hề đi vào, cố gắng chu toàn với người cá, như đang chơi trò trốn tìm vậy, một đám người gấp đến độ điên cuồng giậm chân:

"Thật vất vả có đạo cụ! Tại sao không cần! Đi vào đi kìa! Sau khi tiến vào bong bóng khí tự mang hiệu quả đuổi cá! Cậu an toàn rồi Bạch Liễu!"

"Lực phòng ngự của bong bóng khí rất thấp, nếu người cá cứ tấn công liên tục thì không bao lâu sẽ hỏng, đạo cụ uổng phí!"

Bạch Liễu nghiêng mặt sang bên nhìn bong bóng khí sau lưng mình, bong bóng khí dưới sự tấn công liên tục của người cá đã xuất hiện vết nứt, bọt khí nổi lên, nhưng nước không hề thấm vào trong, tay của người cá dù vậy vẫn có thể mò vào bên trong bong bóng khí, thấy vậy Bạch Liễu rốt cuộc lộ nụ cười thoải mái, nhưng người xem trước TV nhỏ đều đang kêu rên thảm thiết, gấp đến độ tức giận mắng to.

"Trời ạ!! Vỡ rồi! Bong bóng khí đã vỡ! Đạo cụ đã vô dụng!"

Mộc Kha bên kia cũng trốn vào bong bóng khí, đang kéo dài thời gian chạy trốn, mấy người xem cao cao tại thượng chê Bạch Liễu sang bên Mộc Kha giờ thấy không thú vị, phát hiện Bạch Liễu bên này sinh tử một đường lại hào hứng trở lại, chẳng qua họ không dám chọc phải Mục Tứ Thành, chỉ dám đứng trong một góc nhỏ khinh bỉ thảo luận:

"Những người này lại donate cho Bạch Liễu đến lắm điểm, quá phiền, chẳng có tí ánh mắt nào, còn không bằng cho tôi, ít nhất tôi có thể qua phó bản Thị trấn Siren mà không chết."

"Tức chết tôi rồi, vị trí mở rộng đó tôi đã nhắm thật lâu, vốn chuẩn bị vào trò chơi, kết quả có hai người mới đoạt mất, phiền chết, chết nhanh lên chút đi, chết xong là tôi có thể có được vị trí này."

"Ngu ngốc, có đạo cụ còn chết, thật sự lãng phí thời gian, lãng phí vị trí mở rộng, còn lãng phí điểm của người chơi khác, vốn số điểm donate này sẽ có phần của tôi, kết quả mọi người toàn đi xem Bạch Liễu, không có ai donate cho người khác."

Bạch Liễu không hề hay biết bên ngoài đang thảo luận cái gì, giá trị tinh thần của hắn giảm xuống còn 40, chênh vênh giữa hai cửa ải tinh thần nguy hiểm, qua ngưỡng này, hắn sẽ sinh ra lượng ảo giác cực lớn, ý thức Bạch Liễu có chút tan rã, hắn không thể không đặt toàn bộ sự tập trung tới bong bóng khí sau lưng, đã có một con người cá thông qua khe hở chui vào trong, Bạch Liễu buông tay, ôm bong bóng khí trước người mình, đối mặt với gương mặt thối rữa của người cá bên trong, chậm rãi lặn sâu xuống.

Không ngừng có người cá và cá nhỏ chui vào trong bong bóng khí, bong bóng khí như cái động không đáy, cuồn cuộn không ngừng nuốt bầy cá vào trong, mà Bạch Liễu chính là mồi câu, dán vào bong bóng khí dụ người cá tự chui đầu vào lưới, người xem trước mặt TV nhỏ dường như đã phát hiện Bạch Liễu định làm gì đó, nhưng đồng thời cũng thấy nghi ngờ:

"Cậu ấy còn có thể làm gì? Bong bóng khí đã hỏng, cậu ấy không còn đạo cụ hữu dụng nào khác..."

"Coi như bắt tất cả quái vật vào bong bóng khí cũng chỉ kéo dài một tí thời gian thôi, quái vật chẳng mấy chốc sẽ phá tan bong bóng khí chui ra ngoài."

"... Thật lãng phí, chức năng tốt nhất của bong bóng khí chính là khả năng xua đuổi bầy cá, bây giờ lá chắn bị thủng một lỗ, bên trong chỉ còn một đống không khí, người chơi giờ đã bị dị hóa thành người cá rồi, cũng có thể hô hấp trong nước, thêm một bong bóng khí cũng không có tác dụng gì..."

"Không khí, không khí..." Vương Thuấn cố gắng suy nghĩ, lẩm bẩm một mình, hắn không cho rằng Bạch Liễu sẽ nghịch ngu, luôn cảm thấy mình bỏ lỡ thứ gì đó, bỗng nhiên, có cái gì chợt lóe lên trong đầu hắn, Vương Thuấn vỗ đầu một cái, ánh mắt sáng lên, "Đúng! Chính là thứ này! Bạch Liễu mua bong bóng khí chính là vì thứ này!!"

Mục Tứ Thành có chút không hiểu, cậu không theo Bạch Liễu từ đầu, không biết Vương Thuấn hưng phấn cái gì, Vương Thuấn ha ha cười to nhìn về phía Mục Tứ Thành: "Bạch Liễu hiện tại có một đạo cụ, chỉ cần chút xíu không khí, liền có thể trở thành đại sát khí ngay dưới đáy biển."

Mục Tứ Thành hỏi: "Đạo cụ gì?"

Vương Thuấn cười: "Cồn."

Bong bóng khí giống như một phôi thai, bao quanh các người cá vặn vẹo tứ chi chui vào, Bạch Liễu nhắm mắt thở dài một hơi, hai bên tai toát ra một chuỗi bọt khí, hắn buông bàn tay đã mọc màng của mình ra, bong bóng khí trôi nổi trước mặt hắn, Bạch Liễu nói với hệ thống: 【 Đổ cồn vào bong bóng khí 】

Nước cồn trong suốt từ từ dâng lên bên trong, Bạch Liễu nắm tay đưa vào bọt khí, quẹt diêm, thần sắc nhàn nhạt ném vào trong, trước khi que diêm chạm cồn nhanh chóng thu tay, một quả cầu lửa bất ngờ sáng bừng lên ngay tại đáy biển sâu.

Tiếng gào thét của người cá cùng ánh lửa mấp máy giao nhau, vắt ngang qua gương mặt lúc sáng lúc tối của Bạch Liễu, lúc này, người xem mới phát hiện, Bạch Liễu đang cười, nụ cười mỉm nhàn tản, bình tĩnh, nắm chắc thắng lợi; nụ cười này cùng ánh lửa, vảy cá xanh trên sống mũi, đuôi mắt hắn hòa lẫn vào nhau, khiến hắn trông mười phần tà khí lại quỷ mị, so với người cá đang bị thiêu đốt trong bong bóng khí, hắn càng giống một loại quái vật.

Bên trong bong bóng trong suốt, người cá bị ngọn lửa cắn nuốt tuyệt vọng vỗ vào vách bong bóng, làm xuất hiện dấu tay bẩn thỉu chảy xuống vết máu xanh lam bên trên, rất nhanh xuất hiện thêm gương mặt xấu xí dữ tợn vì giãy giụa trong thống khổ của người cá.

Mà Bạch Liễu liền lẳng lặng trôi lơ lửng trương nước, nhìn người cá từng công kích hắn dễ dàng bị ngọn lửa tiêu diệt, trên mặt mang nụ cười thơ ơ như có như không, nụ cười ấy tiết lộ một loại tàn nhẫn cường đại khiến người ta rởn tóc gáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện