Tiểu Bạch Lục vừa từ bồn tắm đi ra có chút choáng váng đầu, bị đập đầu gối vào thành bồn một cái, cậu khập khiễng đi ra ngoài, phí sức đẩy cửa nhà thờ.

Bên ngoài các giáo viên vừa đuổi Tiểu Bạch Lục sợ hãi thét chói tai chạy qua chạy lại, trên mặt đều mang thần sắc kinh ngạc không thôi, run sợ nhìn tòa nhà bệnh viện tư nhân còn đang bốc khói, hoa lửa tứ tung, giống con đom đóm khổng lồ trong đêm tối phía đối diện.

"Tầng 7 bệnh viện tư nhân đột nhiên nổ! Tất cả người đầu tư ở tầng đó đều bị thương nặng!"

"... Bên bệnh viện thông báo nhóm trẻ em lần này mai không thể tiến hành xứng đôi, người đầu tư cần khôi phục, bảo chúng ta chờ thêm một ngày, đợi đến thứ năm..."

"Không còn cách nào, nhóm trẻ em lần này phải đợi thứ năm mới đưa được đến bệnh viện..."

Tiểu Bạch Lục đỡ cửa nhà thờ, xa xa nhìn tòa nhà đang bốc cháy, sáng ngời như lửa than trong đêm.

Ánh lửa vặn vẹo xông lên cao, nở rộ tựa pháo hoa, chói mắt, ấm áp, khiến cậu vừa từ bồn tắm lạnh băng trong nhà thờ bò ra dường như cũng được ánh sáng và nhiệt độ kia nung nóng, trở nên bớt run rẩy hơn chút.

Đó là một ngày cơ hội mà một "cậu" khác dùng cả tính mạng để tạo ra.

Tiểu Bạch Lục lôi ra chiếc điện thoại bị nhúng nước, hơi chần chờ một chút, cũng không biết thứ đồ chơi này còn dùng được không.

Viện trưởng vốn định lấy đi đồng tiền hệ thống quản lý cùng chiếc điện thoại này của cậu, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã chết.

Tiểu Bạch Lục bấm số Bạch Liễu, một lần, hai lần, ba lần, bên đối diện đều không nhấc máy, Tiểu Bạch Lục vẫn không hề từ bỏ, cậu cố chấp tiếp tục gọi, rốt cuộc sau không biết bao nhiêu lần, điện thoại kết nối.

"Alo." Tiểu Bạch Lục dùng chất giọng không sao cả hỏi, "Còn sống không?"

Tiếng cười phía đối diện bị khói mù xông cho ho khan hai cái, miễn cưỡng trả lời cậu: "Anh cho rằng mình sẽ bị nổ chết, nhưng vẫn sống đây, làm sao, bọn em quả nhiên không chạy được ra ngoài? Sớm vậy liền gọi điện cho anh?"

"Không chạy." Tiểu Bạch Lục không hề có chút buồn phiền nào khi thất bại, bình tĩnh trả lời, "Ngoài cửa có quái vật người đầu tư canh giữ, em từ bỏ."

Bạch Liễu cũng không thấy ngạc nhiên: "Dù sao cũng là phó bản cấp hai, chạy ra dễ vậy thì không đảm bảo được tỉ lệ người chết."

Hắn nói xong ho khan hai tiếng, tiếp tục chậm rãi nói: "Chẳng qua thấy quái vật liền từ bỏ luôn không phải phong cách của em, anh còn tưởng em sẽ dùng đạo cụ trong hệ thống quản lý trò chơi thử phá vòng vây cơ, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, sao thế, xuất hiện ngoài ý muốn khác khiến em không thể không từ bỏ?"

Tiểu Bạch Lục bĩu môi, cậu dừng một chút, trả lời Bạch Liễu: "Ừm, em cân nhắc qua dùng 【 Lời chúc phúc của hành khách 】 phá vây."

"Kế hoạch của em là để bọn Miêu Phi Xỉ xông ra trước, thử tìm trong bản đồ bên ngoài viện mồ côi xem có phương tiện giao thông nào tốc độ nhanh hơn chút không —— cũng chính là xe."

"Hôm nay có rất nhiều người đầu tư đến, bệnh viện lại gần, ngày mai họ còn phải qua đón bọn em, rất có thể xe của người đầu tư đều đỗ bên ngoài chưa lái đi, có phương tiện giao thông là có thể dùng 【 Lời chúc phúc của hành khách 】 chặn quái vật người đầu tư, làm vậy dù mạo hiểm chút, nhưng cũng có thể thử chạy ra ngoài."

Bạch Liễu cười như không cười "ồ" một tiếng: "Sau đó có thể lợi dụng quá trình dò đường vô tình hi sinh Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ, như vậy em vừa giết người được giúp anh, vừa hoàn thành giao dịch với bọn Miêu Phi Xỉ —— em thật sự giúp bọn Miêu Phi Xỉ chạy ra ngoài cửa viện mồ côi, em không hề vi phạm giao dịch 【 mang họ rời viện mồ côi 】, cuối cùng còn thành công cứu các bạn nhỏ anh muốn em cứu."

"Một hòn đá trúng ba con chim, đích xác là cách làm không tồi, đáng giá thứ một lần." Bạch Liễu bình luận khách quan, mang theo khen ngợi.

Tiểu Bạch Lục nghe xong bình luận thì khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh lại bằng phẳng trở lại.

"Rồi sao? Điều gì khiến em buông tha kế hoạch tốt như vậy?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Bạch Lục lần này yên lặng rất lâu mới mở miệng: "Lưu Giai Nghi xảy ra chuyện, lúc chạy ra ngoài cô bé hộc máu, nếu bọn em rời đi cô bé không được cứu chữa kịp thời, em cảm thấy cô bé sẽ chết."

"Nhưng trong viện mồ côi có bác sĩ, cho nên em vì cô bé mà ở lại." Giọng Bạch Liễu có chút kinh ngạc, "Oa... Không ngờ em sẽ lựa chọn thế này, anh cho rằng em sẽ lập tức bỏ cô bé lại rồi chạy cơ, vì rõ ràng làm vậy mang lại lợi ích lớn hơn cho em."

Tiểu Bạch Lục siết chặt nắm đấm, môi mím chặt, hiếm thấy không phản bác lời giễu cợt của Bạch Liễu: "... Em ở lại, là lựa chọn sai lầm sao?"

"Cái này ngược lại không có." Giọng Bạch Liễu chậm rãi trở nên nhu hòa, "Từ giá trị quan phổ thông mà nói, lựa chọn của em là một lựa chọn chính xác."

Giọng Tiểu Bạch Lục rất thấp, có loại buồn rầu không nói nên lời: "Nhưng cả anh và em đều không có bất kì lợi ích gì, 'chính xác' của giá trị quan phổ thông thật kì lạ."

"Bởi ý nghĩa của 'chính xác' trong giá trị quan phổ thông là sự dâng hiến vì người khác —— có lợi là người khác, mà không phải em và anh." Bạch Liễu khẽ cười nói, "Lưu Giai Nghi có được sinh mạng, anh cô bé có được một cô em gái còn sống, bây giờ cậu ta đang cảm ơn anh, cũng đang cảm ơn em."

"Em làm tốt lắm, Tiểu Bạch Lục."

Tiểu Bạch Lục khẽ động đậy môi, trên mặt cậu hiếm thấy mà xuất hiện biểu tình mê mang, sau đó lại mau chóng khôi phục bình tĩnh: "A, vậy anh nhớ chuyển lời đến anh ta, em không làm chuyện miễn phí, phải trả thù lao, ít nhất cao hơn lợi ích anh và em có mới được, dù sao nói đúng ra thì đối với em đây là một quyết sách sai lầm."

"—— em không hề thuận lợi chạy khỏi viện mồ côi."

"Chuyện này không phải vấn đề gì lớn, anh dự đoán được tối nay các em sẽ không chạy trốn thành công, đã sớm chuẩn bị phương án dự phòng khi các em thất bại." Bạch Liễu không nhanh không chậm nói, "Ngày mai bên bệnh viện không thể đón các em đi xứng đôi, các em còn một ngày để chạy trốn."

Tiểu Bạch Lục ngẩng đầu nhìn về phía bệnh viện tư nhân còn đang hừng hực thiêu đốt: "Anh dùng vụ nổ và tính mạng suýt nữa thì mất của mình để đổi lấy cơ hội này?"

"Đúng." Bạch Liễu mỉm cười, "Mà anh cũng không làm chuyện gì miễn phí."

Hắn tản mạn nói: "Tiếp theo đến lượt em vì anh bỏ ra thứ gì, Tiểu Bạch Lục."

Tiểu Bạch Lục lại yên lặng một hồi, lần yên lặng này có chút lâu, như đang hồi tưởng trầm tư gì đó.

Cuối cùng, cậu run run lông mi, tránh đi vấn đề của Bạch Liễu, hỏi ngược lại: "Em thật ra khá tò mò anh đã làm thế nào, thân phận chính của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Phụ nhìn qua không đơn giản, Cửa hàng hệ thống ở bên em, có cấm mua đạo cụ cháy nổ."

"Anh bằng cách nào đối kháng trong mười mấy phút với hai người chơi cao cấp hơn anh không chỉ một bậc, còn thành công lấy lựu đạn không biết từ đâu ra nổ bệnh viện?" Tiểu Bạch Lục hỏi.

Bạch Liễu nằm trên mặt đất đen sì do vụ nổ, trên mặt và trên người đều có vết rạch và vết phỏng, quần áo cũng bị nổ thành rách rưới, mang theo vết cháy xém, một cánh tay đã không còn, chỗ gãy máu thịt mơ hồ, chật vật đến một cảnh giới mới.

Nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn khi kế hoạch diễn ra suôn sẻ, hắn khó khăn dùng tay cầm chiếc điện thoại không bị nổ tan —— đạo cụ điện thoại hệ thống phát còn rất thần kì, dưới tình huống thế này còn không mất không hỏng.

Không bị nổ nát, cũng không bị ngâm nước hỏng.

"Cái này á hả, là một kế hoạch vô cùng phức tạp." Bạch Liễu chậm rãi nói, ý lời này chính là không muốn kể tỉ mỉ thêm nữa.

"Hai chúng ta nói chuyện phiếm tính tiền theo phút." Tiểu Bạch Lục bình tĩnh nói, "Anh cứ từ từ mà kể."

Bạch Liễu: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện