Editor: Hannah“Đó là đối tượng của cô à?” Bên cạnh Lâm Ái Thanh là một cô gái tết tóc hai bên, chờ Từ Hướng Dương vừa đi liền tò mò quay đầu hỏi Lâm Ái Thanh.

Trên xe lửa không chỉ có thanh niên trí thức của xưởng dệt bông xuống nông thôn, còn có các xưởng khác ở tỉnh thành hoặc thanh niên trí thức thành phố xuống nông thôn, đa phần mọi người đều không quen biết nhau.

Hơn nữa Lâm Ái Thanh xuống nông thôn trước tốt nghiệp một năm, người cùng xưởng xuống nông thôn đa số cũng là bạn học của Lâm Vệ Hồng, không ai quen biết với cô.

Bắt đầu từ lúc lên xe lửa tìm chỗ ngồi, cô vẫn luôn ngồi một mình.

“Không phải, chỉ là cha mẹ chúng tôi làm chung xưởng.

” Lâm Ái Thanh lạnh nhạt đáp lại, cô gái thắt hai bím tóc hỏi chuyệncũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt, trong lòng ngược lại có chút vui mừng.

Chỉ làm cùng xưởng thì tốt, nói không chừng người lớn có quan hệ tốt, nam đồng chí kia là bị cha mẹ bắt phải chăm sóc nữ đồng chí này.

Cô ta còn muốn hỏi gì nữa nhưng đáng tiếc Lâm Ái Thanh nói xong thì đứng lên.

“Ấy, cô đi đâu vậy? Nhà vệ sinh à? Chúng ta cùng đi đi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Hướng Hải Yến.


” Cô gái thắt hai bím tóc cũng nhanh chóng đứng dậy, cười hì hì đuổi theo Lâm Ái Thanh.

Vừa rồi cô ta nhìn thấy nam thanh niên đến tìm Lâm Ái Thanh không chỉ mặt mũi đẹp trai, từ cách ăn mặc và nói chuyện cũng có thể nhìn ra hắn là người xuất thân từ gia đình có gia cảnh tốt, trên tay còn đeo đồng hồ nữa.

“Không cần, tôi có thể tự đi.

” lời Lâm Ái Thanh vừa thốt ra, Hướng Hải Yến liền ngượng ngùng ngồi xuống, ý cự tuyệt của cô quá rõ ràng.

Kết quả Lâm Ái Thanh vừa đi, người ngồi xuống sau đó lại không phải cô, đổi thành người khác.

Hướng Hải Yến vốn tính toán trong đầu chuẩn bị cùng Lâm Ái Thanh tạo dựng quan hệ tốt: “! ! ! ”Chờ buổi trưa Từ Hướng Dương cầm hộp cơm nóng hổi, vui sướng chạy đi tìm Lâm Ái Thanh thì chỗ ngồi của cô lại là một nữ đồng chí hoàn toàn xa lạ.

“Đồng chí, cậu tìm đồng chí Ái Thanh?” Ánh mắt Hướng Hải Yến sáng lên, lập tức đứng dậy.

“Cô ấy đâu?” Từ Hướng Dương nhíu mày.

“Cô, cô ấy đổi chỗ ngồi với người khác.

Tôi hỏi rồi, hình như đổi đến toa số 7.

” Hướng Hải Yến định nói dối là Lâm Ái Thanh đi nhà vệ sinh nhưng nghĩ lại lời nói dối này rất dễ bị lộ, không bằng ăn ngay nói thật.

Từ Hướng Dương nhấc chân định đi đến toa xe số 7, Hướng Hải Yến liền nhanh chóng đuổi kịp: “Đồng chí, tôi đi cùng cậu, tôi !.

”“Cô là ai vậy, tránh qua một bên.

” Từ Hướng Dương trừng mắt liếc Hướng Hải Yến một cái, không kiên nhẫn xoay người đi đến toa xe số 7.

Kết quả đương nhiên không tìm thấy người.


Lâm Ái Thanh nhìn Từ Hướng Dương đi qua đi lại, sau đó không trở lại nữa thì yên tâm ngồi vào chỗ ngồi mới đổi, lấy sách vở ra, trong lòng chậm rãi cân nhắc.

……Mấy năm gần đây việc xuống nông thôn đã không còn phải đi tới biên giới nữa, đặc biệt là các cô sẽ được ưu tiên về phía nam một chút, cơ bản chính là đến các vùng nông thôn quanh tỉnh.

Địa điểm Lâm Ái Thanh các cô đến chính là thành phố Tây Giang cách tỉnh thành hơn 300km.

Tuyến đường hơi xa, mất gần mười tám tiếng đồng hồ xe lửa, phải bốn giờ sáng mới tới được thành phố Tây Giang.

Ở ga tàu hỏa, thanh niên trí thức sẽ trải qua một lần phân chia vị trí nữa, Lâm Ái Thanh ngồi trên một trong ba xe đến trấn Vọng Giang.

Lại hơn năm tiếng xóc nảy, đến 10h sáng mới tới công xã nhân dân trấn Vọng Giang.

Lúc Lâm Ái Thanh nhìn thấy trong ba chiếc xe không có Từ Hướng Dương, còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả vừa xuống xe một lúc thì nhìn thấy Từ Hướng Dương đi đến.

Ánh mắt Từ Hướng Dương sáng lên muốn đi về phía Lâm Ái Thanh, kết quả Lâm Ái Thanh xoay chuyển tầm mắt nhìn sang chổ khác.

“! !.

” Cho dù da mặt Từ Hướng Dương có dày, trái tim có cứng rắn cỡ nào đi nữa cũng sẽ thấy buồn.

Liền kiềm chế tâm tư không đi đến bên Lâm Ái Thanh nữa.


Cảm nhận được cảm xúc Từ Hướng Dương rõ ràng hạ thấp, theo bản năng Ngụy Diên An nhìn về hướng hắn vừa nhìn, kết quả bị Từ Hướng Dương nhanh chóng kéo lại “Anh họ, đừng nhìn.

”Ngụy Diên An chỉ kịp thấy sườn mặt thon gầy cùng với một cái đuôi ngựa rũ sau đầu Lâm Ái Thanh.

Bọn họ không phải chờ lâu ở công xã, rất nhanh đã được từng đội trưởng đội sản xuất đón về nông thôn dựa theo danh sách, đến đội sản xuất của từng người được phân đến.

Lâm Ái Thanh cùng một nam một và nữ thanh niên trí thức lạ mặt được phân chia đến thôn Bạch Than Bình, Từ Hướng Dương bị phân đến đội sản xuất khác.

Phương tiện giao thông duy nhất từ Vọng Giang trấn đến thôn Bạch Than Bình là xe đạp của đội trưởng.

Nhưng mà bây giờ trên xe treo đầy hành lý, ba người Lâm Ái Thanh chỉ có thể đeo hành lý đi theo sau xe đạp của đội trưởng.

Đội trưởng là một nam đồng chí nhìn khoảng ba mươi tuổi, làn da bị phơi ngăm đen sáng bóng, người thoạt nhìn rất phóng khoáng, cười lên lộ ra hàm răng hơi ố vàng do hút thuốc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện