Cảnh Nhạc Dương không nuốt nổi đồ ăn, cậu ta luôn cảm thấy thức ăn thừa trong miệng có mùi lạ.

Nhưng cậu ta vẫn chịu đựng không nói gì, gian nan giả vờ thích thú nhét vào trong miệng, bởi vì cậu ta còn có đồ ăn thừa để ăn trong khi Lạc Đình Đình ngay cả đồ ăn thừa cũng không được ăn mà chỉ có thể ăn cơm cùng dưa muối.

Cảnh Nhạc Dương vô cùng cảm động. Đồ ăn mà cậu ta đang ăn đều là do Lạc Đình Đình nhịn ăn mà có, nếu không vì cậu ta thì Lạc Đình Đình cũng không đến mức không được ăn cả đồ thừa.

Nhất định là cô cực kỳ yêu mình nên mới nhường đồ ăn thừa cho mình. Được cô yêu như thế, cậu ta còn có tư cách gì mà chê bai đồ ăn thừa chứ? Nghĩ vậy, trong lòng Cảnh Nhạc Dương tràn ngập sự tình yêu, cơm canh trong miệng dường như cũng trở nên thơm hơn, bất tri bất giác cậu ta đã ăn hết rồi.

Đặt đũa xuống, cậu ta còn tươi cười đầy hạnh phúc với Lạc Đình Đình: “Đồ ăn Đình Đình nấu ngon quá, anh ăn no căng bụng rồi.”

Lạc Đình Đình tin là thật: “Anh thích là tốt rồi.”

Cô vốn lo lắng người luôn sống sung sướng như Cảnh Nhạc Dương sẽ không chịu đựng được hoàn cảnh hiện tại, bây giờ xem ra anh có thể thích nghi được. Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vậy là có thể tiết kiệm được một chút tiền rồi.

Ăn trưa xong, Lạc Đình Đình bảo Cảnh Nhạc Dương đi nghỉ ngơi còn chính cô thì đi rửa bát.

Cảnh Nhạc Dương được sắp xếp thỏa đáng đang đứng ở một bên nhìn bóng dáng nhỏ bé của người phụ nữ và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bọn họ giống một đôi vợ chồng mới cưới biết bao!

Rửa bát xong, Lạc Đình Đình ấp a ấp úng nói: “Nhạc Dương, buổi chiều anh có thể ở nhà một mình được chứ? Em phải đi làm, em sẽ về sớm trước khi ăn tối.”

Cô cảm thấy rất có lỗi khi đưa người về nhà mà lại không thể tự mình chăm sóc anh.

Cảnh Nhạc Dương đang muốn gần gũi và thân thiết với người trong lòng, nghe cô nói vậy thì không khỏi thất vọng một chút, nhưng cậu ta vẫn thông cảm nói: “Không sao đâu, anh có thể ở một mình được.”

Một mình Đình Đình kiếm tiền nuôi cả nhà rất vất vả, sao cậu ta có thể không biết xấu hổ mà giở tính trẻ con bắt cô phải ở cạnh mình chứ?

Sau khi ngượng ngùng hôn tạm biệt Cảnh Nhạc Dương theo yêu cầu của cậu ta, Lạc Đình Đình nóng bừng mặt chạy ra khỏi nhà.

Cuộc sống của cô vốn dĩ rất tăm tối và thiếu sức sống, nhưng giờ đây nhờ có sự xuất hiện của Cảnh Nhạc Dương mà ngày tháng trôi qua lại trở nên thật rực rỡ và xán lạn.

Một chút do dự cuối cùng trong lòng cô đã bị vứt bỏ, Lạc Đình Đình quyết định rũ bỏ mọi thứ trong quá khứ, chuyện cũ không thể truy cứu, quan trọng là nắm lấy hạnh phúc trước mắt. Cô muốn cùng Cảnh Nhạc Dương vui vẻ ở bên nhau.

Lạc Đình Đình giữ tâm trạng vui vẻ cả buổi chiều, thậm chí làm việc gì cũng không cảm thấy vất vả. Chờ đến khi hết ca làm thêm, cô còn xông xênh một lần lấy ra một phần từ số tiền ít ỏi của mình để mua một chút thịt và rau tươi, ừm, cũng nên tẩm bổ cho Nhạc Dương.

Cô nhẹ nhàng bước chân về nhà, chưa bao giờ cô lại chờ mong trở về nơi mình thuê trọ đến vậy. Cô vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa vui sướng gọi: “Nhạc Dương, em về rồi đây.”

Nhưng trong phòng không có ai đáp lại, ngay sau đó có một mùi thum thủm thoang thoảng ập đến, giống như, giống như…, Lạc Đình Đình khịt mũi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô vội vàng đặt đồ trên tay xuống rồi chạy về phía nhà vệ sinh.

Càng đến gần nhà vệ sinh thì mùi thum thủm càng nồng nặc, Lạc Đình Đình bịt mũi rồi xông vào và choáng váng trước những gì mình nhìn thấy. Cảnh Nhạc Dương vô lực ngã xuống đất, quần mới mặc được một nửa treo trên chân, đây là cậu ta bị tiêu chảy nên vội vàng, chờ đến khi giải quyết xong thì không còn chút sức lực nào để xử lý tiếp nữa mà chỉ có thể mặc kệ bản thân nhếch nhác như vậy.

“Nhạc Dương, anh không sao chứ?” Lạc Đình Đình chực khóc, cô bất chấp mặt khác và vội vàng đỡ cậu ta dậy.

Sắc mặt Cảnh Nhạc Dương trắng bệch, chỉ mới qua một buổi chiều mà vành mắt phía dưới đã thâm lại, gương mặt gầy sọp hẳn đi trông rất đáng thương.

“Đình Đình, anh, anh đau bụng, đưa anh đến bệnh viện nhanh.” Cảnh Nhạc Dương ôm lấy cô gái và nói với hơi thở mong manh.

“Em biết rồi, anh giữ chút sức lực đừng nói nữa.” Lạc Đình Đình luống cuống tay chân gọi 120.

Cảnh Nhạc Dương cuối cùng đã được đưa lên xe cứu thương trước khi đau ruột đến chết.

May mắn thay, bác sĩ chẩn đoán cậu ta chỉ bị tiêu chảy do ăn phải thức ăn không hợp vệ sinh, chỉ cần truyền hai chai là được.

“Nhạc Dương, thật xin lỗi.” Lạc Đình Đình xấu hổ, nước mắt lưng tròng nói: “Đáng lẽ em không nên cho rằng bản thân mình ăn đồ ăn thừa không có việc gì nên cũng để anh ăn như thế, tất cả là lỗi của em.”

Cảnh Nhạc Dương ngồi ở trên ghế trong đại sảnh bệnh viện, đau lòng dùng bàn tay không cắm kim tiêm nắm lấy tay cô: “Sao lại trách em chứ? Nếu muốn trách thì phải trách bản thân anh kém cỏi làm uổng phí lòng tốt của em.”

Lạc Đình Đình chớp chớp mắt, cảm động nói: “Nhạc Dương, em hứa sau này sẽ không bắt anh ăn đồ ăn thừa nữa.”

Cảnh Nhạc Dương cũng đồng dạng liếc mắt đưa tình và chăm chú nhìn cô: “Anh cũng hứa sẽ kiếm tiền để em được sống sung sướng.” Không bao giờ phải tính toán chi tiêu sao cho tiết kiệm nữa.

Với sự tâm đầu ý hợp, trận phong ba nhỏ do tiêu chảy gây ra đã nhanh chóng biến mất. Sau khi truyền dịch xong, hai người thoải mái và vui vẻ trở về nhà.

Tuy nhiên, sau sự việc này, số tiền trong tay Lạc Đình Đình lại càng thu không đủ chi. Cô cần một công việc vừa ổn định vừa lương cao để nuôi cả nhà.

Nghĩ đến tấm danh thiếp mà Diệp Uẩn Ninh đưa cho, Lạc Đình Đình đã đến tầng dưới của Công ty giải trí Phong Hoa. Liệu chị ấy có nhận cô vào làm không?

Mang theo tâm trạng hồi hộp, Lạc Đình Đình lấy điện thoại di động ra và bấm số trên danh thiếp.

Nửa tháng sau.

“Đình Đình, hết giờ làm rồi.” Một đồng nghiệp gọi cô, “Tôi biết một cửa hàng của người nổi tiếng mới mở, cô có muốn đến ăn thử cùng tôi không?”

Lạc Đình Đình mặc áo khoác vào, trên khuôn mặt trong sáng và đáng yêu xuất hiện một nụ cười dịu dàng: “Không được đâu, tôi phải về nhà!”

Đồng nghiệp tiếc nuối nói: “Thế thì để lần sau vậy. Bye, mai gặp lại nhé.”

“Mai gặp lại.” Lạc Đình Đình vẫy tay.

Cô bước ra khỏi văn phòng, nhìn lại tòa nhà phía sau một chút rồi mới đi bộ đến bến xe buýt.

Trước đây dù có nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng được mình có thể làm việc ở một nơi như vậy. Lúc trước gọi điện thoại cho chị, gần như ngay lập tức có người nhấc máy. Bởi vì cô không có kinh nghiệm công tác nên chị còn chu đáo để cô đến từng bộ phận để thực tập, chờ đến khi cô định hướng được nghề nghiệp rồi mới chính thức nhậm chức.

Khi cô chịu đựng sự ngượng ngùng đi hỏi phòng kế toán có thể ứng trước tiền lương không và đối phương tỏ vẻ đồng ý, Lạc Đình Đình biết chắc chị ấy đã đặc biệt nhờ họ quan tâm đến cô.

Cô thực sự rất biết ơn chị, sau này có năng lực rồi cô nhất định sẽ báo đáp chị ấy.

“Nhạc Dương, em về rồi đây.” Lạc Đình Đình nhanh chóng chạy về nhà.

“Em yêu đã về rồi.” Cảnh Nhạc Dương mặc một chiếc áo hoodie cùng chiếc quần thể thao đơn giản và rẻ tiền ra đón cô.

Tháo ba lô trên vai xuống, chàng trai lập tức săn sóc nhận lấy và cất gọn gàng, Lạc Đình Đình không khỏi cười ngọt ngào, tò mò nói: “Nhạc Dương, anh đang làm gì vậy?”

“Ồ, bồn cầu bị tắc, anh đang thông bồn cầu ấy mà!” Cảnh Nhạc Dương đã có thể tùy ý nói ra những lời này.

Mặc dù mối quan hệ giữa hai người có dấu hiệu tiến triển nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cậu ta luôn gặp phải một số tình huống ngoài ý muốn khi sống trong căn nhà nhỏ của Lạc Đình Đình.

Không hỏng bồn cầu thì cũng là bóng đèn cháy, hoặc là điều hòa gặp sự cố. Để tiết kiệm tiền, một người trước giờ chẳng động tay vào chuyện gì đành phải tự mình ra tay sửa chữa.

Đã chắc chắn Lạc Đình Đình là người yêu của mình rồi thì sao cậu ta có thể bằng lòng để cô phải nhọc lòng vì những chuyện cỏn con như vậy chứ? Cậu ta ở nhà cũng chẳng có việc gì, đương nhiên phải làm tốt vai trò “người nội trợ hiền huệ” của người trong lòng.

Không chỉ vậy, để chăm sóc cho Lạc Đình Đình chu đáo hơn, Cảnh Nhạc Dương thậm chí còn học cách nấu ăn.

Nếu gia đình cậu ta biết chuyện này thì nhất định họ sẽ cảm động đến rơi lệ và sau đó dùng gậy đánh chết cậu ta.

May mắn thay, hiện tại Cảnh Nhạc Dương vẫn chưa nhớ ra bất cứ điều gì, người thân và bạn bè đã bị cậu ta ném lên chín tầng mây, cậu ta chỉ toàn tâm toàn ý chung sống với người yêu.

“Em về thật đúng lúc, anh đã nấu cơm xong rồi, em mau đi rửa tay rồi nếm thử xem có ngon không nào.”

“Anh lại nấu cơm à, không phải em đã dặn anh cứ chờ để em về nấu sao?” Lạc Đình Đình cảm thấy trong nửa tháng ngắn ngủi này cô còn cảm động nhiều hơn cả hai mươi năm trước, sao Cảnh Nhạc Dương lại tốt như vậy chứ?

Đáng lẽ cô mới phải là người chăm sóc Cảnh Nhạc Dương, nhưng bây giờ dường như mọi thứ đã đảo ngược, cô chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng trong khi Cảnh Nhạc Dương đảm nhận mọi việc nhà.

“Em đi làm kiếm tiền đã vất vả lắm rồi, anh làm mấy việc này không phải là đương nhiên ư?” Cảnh Nhạc Dương dịu dàng hôn cô.

“Cám ơn anh, Nhạc Dương.” Lạc Đình Đình khịt mũi, sau đó đi rửa tay rồi ăn cơm.

Tay nghề của Cảnh Nhạc Dương hoàn toàn chỉ ở trình độ của người mới bắt đầu, khoai tây được cắt thành miếng quá lớn, thời gian nấu lại chưa đủ, cơm vẫn còn sống nhưng Lạc Đình Đình lại ăn vô cùng thỏa mãn. Đi làm về nhà được nhìn đến có người chờ đợi mình, được ăn cơm do chính người yêu đích thân nấu, còn có điều gì có thể khiến cô hạnh phúc hơn thế này không?

“Ngon lắm, ăn rất ngon.” Lạc Đình Đình không ngừng khen ngợi.

“Làm gì ngon được như em khen, anh có thể nếm được mà.” Cảnh Nhạc Dương áy náy nói, “Thiệt thòi cho em quá, Đình Đình. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ tiếp tục luyện tập, nhất định lần sau anh sẽ nấu ngon hơn.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lạc Đình Đình xắn tay áo định đi rửa bát thì lại bị Cảnh Nhạc Dương đẩy sang một bên: “Để anh, để anh. Em đi xem TV và ăn hoa quả đi.” Nói rồi không cho phép cô phản đối mà đẩy cô ra khỏi phòng bếp.

Lạc Đình Đình không còn cách nào khác ngoài mỉm cười ngọt ngào mang theo chút áy náy, tận hưởng ý tốt của người yêu.

Rửa bát xong, Cảnh Nhạc Dương lại cần cù chăm chỉ quét dọn, lau nhà, chờ đến khi hai người tắm rửa thay quần áo xong, cậu ta còn ở trong nhà tắm cọ rửa rồi mới lên giường đi ngủ.

Một ngày trôi qua thật phong phú và bận rộn.

Ngay từ đầu Lạc Đình Đình còn hơi ngượng ngùng nên tranh làm việc nhà nhưng không tranh nổi với Cảnh Nhạc Dương, dần dần cô cũng đã thành thói quen.

Không thể không nói con người ai cũng có tính trơ, lúc đầu Lạc Đình Đình còn nghĩ đến việc chăm sóc Cảnh Nhạc Dương, thề rằng cho dù có ở cạnh cô thì cậu ta cũng có thể sống vui vẻ, thoải mái. Nhưng sau một thời gian được Cảnh Nhạc Dương coi như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, cô dần trở nên lười biếng, thậm chí bắt đầu hưởng thụ sự hy sinh của Cảnh Nhạc Dương.

Thật tuyệt vời khi vừa về nhà đã có cơm ăn, không cần phải tự mình giặt quần áo, lau nhà, gặp vấn đề gì Cảnh Nhạc Dương sẽ tự phát hiện ra và giải quyết, việc cô cần chăm chỉ đi làm kiếm tiền mà thôi.

Ngày tháng trôi qua, cô từ biết ơn Cảnh Nhạc Dương dần dần cảm thấy tất cả những việc cậu ta làm là đương nhiên. Gia đình cần sự góp sức của cả hai người, chính mình phụ trách kiếm tiền còn Cảnh Nhạc Dương phụ trách việc nhà, rất hợp lý đúng không?

Nhưng cô không chú ý tới, Cảnh Nhạc Dương thỉnh thoảng lại che đùi với vẻ mặt khó chịu, bởi vì ăn uống không đủ chất nên sắc mặt của cậu ta ngày càng kém, người càng ngày càng gầy, khí chất lóa mắt dần dần bị che phủ bởi một tầng u ám.

Nam nữ sống chung một phòng lâu ngày khó tránh khỏi việc lau súng cướp cò. Sau bữa tối hôm nay, lúc đầu hai người cũng cùng nhau xem TV, rồi dần dần không khí trở nên nóng rực, rốt cuộc Cảnh Nhạc Dương cũng dang tay ôm người vào lòng.

“Đình Đình, có được không?” Cậu ta luôn kiềm chế không chạm vào Lạc Đình Đình một phần vì dưỡng thương, một phần vì tôn trọng cô. Nhưng hiện tại cậu ta đã không nhịn được nữa.

Trong mắt Lạc Đình Đình tràn đầy sự mê ly, hai má ửng hồng, cô thẹn thùng gật đầu.

Cảnh Nhạc Dương cúi người hôn cô, hận không thể hôn từng chút từng chút khắp người cô.

“Anh yêu em, Đình Đình, anh sẽ tốt với em cả đời.” Kéo tay cô lại, cậu ta cúi đầu hôn môi một cách thành kính.

Lạc Đình Đình mê say nói: “Em tin tưởng anh.”

Không kịp chờ về phòng, hai người vào việc ngay trên chiếc ghế sô pha đơn sơ.

Sau khi cởi quần áo của Lạc Đình Đình, trên người cô hoàn toàn không còn một sợi chỉ ngoài chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay.

Cảnh Nhạc Dương thâm tình nhìn chăm chú vào người con gái dưới thân, ánh mắt thăm dò từng tấc trên cơ thể cô. Cậu ta cảm thấy chiếc dây buộc tóc màu đen kia thực sự chướng mắt, lập tức thử cởi nó ra và vứt đi.

Nhưng Lạc Đình Đình vốn đang chìm trong cơn mê say bỗng nhiên bừng tỉnh, cô dường như sợ hãi mà đẩy người ra và hét lên: “Đừng chạm vào.”

“Đình Đình?” Không khí lãng mạn bị phá vỡ, Cảnh Nhạc Dương nghi hoặc nhìn cô: “Em sao thế? Cái dây này rất quan trọng à?”

Lạc Đình Đình nắm chặt dây buộc tóc, ánh mắt lập lòe bất an: “Không có gì, em đeo nó quen rồi, không có nó em cảm thấy không được tự nhiên.”

Cảnh Nhạc Dương không cho là đúng: “Chỉ là một cái dây buộc tóc mà thôi, nếu em thích thì ngày mai anh sẽ mua cho em một cái mới đẹp hơn.”

“Được, nhưng hôm nay anh cứ để em đeo nó nhé.” Cô kiên trì nói.

Cảnh Nhạc Dương trầm ngâm nhìn chằm chằm chiếc dây buộc tóc: “Anh thấy em vẫn luôn đeo nó không tháo ra, chẳng lẽ đây là quà kỷ niệm người khác tặng cho em à?”

Lạc Đình Đình ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.

Nội tâm của kẻ đang yêu rất nhạy cảm, Cảnh Nhạc Dương lập tức nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của đối phương, trong lòng dấy lên sự hoài nghi: “Em trân trọng nó như thế, không phải là quà do bạn trai cũ đưa đấy chứ?”

Lạc Đình Đình ngẩn ra lại khiến Cảnh Nhạc Dương ghen tị. Cậu ta đoán mình nói đúng, lập tức không khỏi ghen tuông.

“Vứt nó đi. Anh không cho phép trên người người phụ nữ của mình có đồ của người đàn ông khác.” Giờ phút này, sự ngang ngược bá đạo từ trong xương cốt cậu ta lộ ra.

“Không, không thể vứt đi được.” Lạc Đình Đình hoảng sợ che tay và lùi lại.

Cảnh Nhạc Dương không khỏi càng tức giận hơn, cậu ta mặc kệ bầu không khí kiều diễm mà muốn mạnh mẽ đoạt lấy.

Một đôi tình nhân đang đắm say trong tình nồng bỗng chốc biến thành ngươi tranh ta đoạt, trong lòng Cảnh Nhạc Dương cảm thấy vô cùng chua chát. Chẳng lẽ chính mình lại thua kém người yêu cũ của Lạc Đình Đình ư?

Rốt cuộc thì sức lực của đàn ông vẫn lớn hơn, Lạc Đình Đình nhỏ nhắn bị người dùng sức đè xuống, cổ tay đeo dây buộc tóc bị nắm lấy, Cảnh Nhạc Dương đang định tháo ra.

“Không được!” Lạc Đình Đình nước mắt tuôn rơi.

Cô càng khóc, Cảnh Nhạc Dương càng giận dữ, đôi mắt như lửa cháy, cậu ta giật mạnh dây buộc tóc ra.

Đột nhiên, trên cổ tay đã không được dây buộc tóc che chắn của Lạc Đình Đình xuất hiện một vết sẹo sâu, trông thật gớm ghiếc và đáng sợ.

Cảnh Nhạc Dương sửng sốt nhìn vết sẹo và hỏi với giọng điệu mê mang: “Đó là cái gì?”

Trong lòng cậu ta vô cùng đau đớn, có một phỏng đoán không thể tin được xuất hiện trong đầu cậu ta, Cảnh Nhạc Dương chần chờ nói: “Đình Đình, em từng tự sát à?”

Một tiếng ‘hu hu” cất lên, dường như bị lộ ra vết sẹo không người hay biết, Lạc Đình Đình cuộn tròn người khóc thảm thiết.

Là ai, rốt cuộc là kẻ xấu xa nào mà xứng đáng để Lạc Đình Đình hy sinh vì gã như vậy?

Cảnh Nhạc Dương đau lòng vô cùng, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tị khó tả, cậu ta ghen tị với người đàn ông đã từng xuất hiện trong cuộc đời Lạc Đình Đình. Đồng thời còn có một nỗi oán hận sâu sắc, Đình Đình tốt như vậy, sao lại có người nỡ lòng khiến cô khổ sở, thậm chí không tiếc làm đau chính mình như vậy?

Nếu biết người đó là ai, trong mắt Cảnh Nhạc Dương hiện lên vẻ hung ác, cậu ta sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá thật đắt, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện