Phương Tử Minh chạy vài bước để đuổi kịp người đó và ôm chặt cô ta: “Tần Tử Nhu, sao cô lại chạy?”

“Thả tôi ra, anh thả tôi ra!” Tần Tử Nhu không ngừng vùng vẫy, đánh rồi đấm với ý đồ thoát ra khỏi vòng tay của anh ta.

“Không thả, tôi không thả đấy!” Cuối cùng cũng tìm được người, Phương Tử Minh phấn khích vô cùng, không muốn thả người ra dù chỉ một phút một giây.

“Anh đừng có quá đáng. Tôi đã đưa Nhạc Nhạc đi thật xa rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?” Tần Tử Nhu vừa bất bình vừa ấm ức chỉ trích, “Anh đừng có nghĩ đến chuyện cướp Nhạc Nhạc đi, tôi sẽ không đồng ý đâu.”

“Ai muốn cướp Nhạc Nhạc đi? Người phụ nữ này, tự nhiên lặng lẽ biến mất, cô không biết rằng tôi sẽ lo lắng ư? Tôi còn tưởng rằng hai mẹ con gặp phải chuyện gì, rõ ràng cô mới là người quá đáng!” Phương Tử Minh tuôn ra một tràng dài.

Tần Tử Nhu cắn môi nhìn anh ta. Cô ta chưa bao giờ thấy Phương Tử Minh có cảm xúc kịch liệt như vậy, anh ta nắm chặt đến nỗi cô ta cảm thấy đau tay.

“Dù sao, nếu anh vẫn có ý định nhận con nuôi thì tôi sẽ không đồng ý.” Cô ta bướng bỉnh nói.

“Cô, cô…” Phương Tử Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô ta, cô ta có biết mấy ngày nay anh ta bị dày vò đến mức nào không? Nghĩ đến chuyện bọn họ vẫn đang ở trên đường với đầy người qua lại, Phương Tử Minh kéo cô ta lên xe.

Nhét người vào ghế phụ, anh ta nắm tay lái nói: “Bây giờ hai mẹ con đang sống ở đâu? Đưa tôi đi gặp Nhạc Nhạc nào!”

Tần Tử Nhu im lặng ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng chỉ đường.

Phương Tử Minh kìm nén niềm vui trong lòng, đạp ga khởi động xe.

Khi nhìn thấy căn phòng nơi họ ở tạm, anh ta cau mày với vẻ chê bai, khiến Tần Tử Nhu ở bên cạnh xấu hổ không thôi.

Không nói một lời, cô ta dẫn người vào căn phòng mình thuê, chặn những ánh mắt vụng trộm tò mò ở đằng sau cánh cửa.

Phương Tử Minh sốt ruột lao vào phòng, điều đầu tiên đập vào mắt anh ta chính là Nhạc Nhạc mới tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ, cậu bé đang buồn chán gặm chân mình. Nhìn thấy anh ta, bé con lập tức mừng rỡ và ngạc nhiên, dang đôi tay nhỏ và âm ĩ: ” Bố ơi, bố ơi!”

“Ôi, bố đến đây.” Trái tim Phương Tử Minh như thể đã hoà tan, anh ta lập tức bế Nhạc Nhạc lên hôn vài cái.

Nghe tiếng cười khanh khách của Nhạc Nhạc, anh ta vừa đau lòng vừa tức giận: “Cô chăm sóc Nhạc Nhạc như thế này à? Để con ở một mình trong phòng, cô không sợ con xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Tử Nhu nước mắt ròng ròng, khóc lóc kể lể nói: “Anh nghĩ là tôi muốn xa Nhạc Nhạc sao? Nhưng tôi còn cách nào chứ, tôi phải tìm việc, tôi phải kiếm tiền để nuôi con.”

Phương Tử Minh gầm gừ: “Vậy thì cô không nên đưa Nhạc Nhạc đi!”

Tần Tử Nhu cãi lại: “Vậy chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn Nhạc Nhạc gọi người phụ nữ khác là mẹ à?” Cô ta không thể làm được.

Phương Tử Minh nghẹn lời, căm giận nói: “Suy nghĩ của cô thật hạn hẹp!”

Nhạc Nhạc trở thành người thừa kế của nhà họ Phương không phải sẽ tốt hơn đi theo cô chịu khổ, chịu tội sao?

Hơn nữa, chờ đến khi Nhạc Nhạc trưởng thành, chẳng lẽ anh ta không tìm cơ hội nói sự thật cho cậu bé à? Cô ta cũng sẽ không thật sự mất đi Nhạc Nhạc.

Tần Tử Nhu lau nước mắt và kiên quyết nói: “Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không để Nhạc Nhạc rời xa tôi. Nếu anh không thể cho Nhạc Nhạc một gia đình bình thường thì tôi sẽ cho Nhạc Nhạc. Không phải anh lo lắng con sẽ trở thành con ngoài giá thú sao? Vậy thì tôi sẽ tìm một người để kết hôn, kiểu gì cũng có người muốn cưới tôi. Nhạc Nhạc sẽ có một gia đình bình thường, sẽ có một người bố bình thường yêu thương con, chúng tôi không cần anh.”

Phương Tử Minh tức giận: “Cô dám dẫn theo con trai tôi đi lấy chồng, để con gọi người khác là bố ư? Tôi không cho phép.”

Sự ghen tị và phẫn nộ tràn ngập trong lòng anh ta. Nghĩ đến việc Tần Tử Nhu sẽ lập gia đình với một người đàn ông khác và Nhạc Nhạc sẽ gọi người đàn ông khác là bố, anh ta sắp phát điên lên rồi.

“Bố, bố!” Nhạc Nhạc ở trong lòng anh ta rất sợ hãi, cậu thở hổn hển, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé.

Phương Tử Minh vội vàng cúi đầu dỗ dành cậu.

Nhìn thấy hai cha con ôm nhau thân mật, dã tâm dâng lên trong lòng Tần Tử Nhu nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài.

Cô ta quay đầu nói: “Dù sao, dù sao thì tôi cũng sẽ không giao Nhạc Nhạc cho anh.”

Sự tình rơi vào cục diện bế tắc, Phương Tử Minh cũng không biết bản thân mình bị sao thế này. Có lẽ là anh ta quá vui mừng khi mất đi mà tìm lại được hai mẹ con nên không đành lòng trách cứ Tần Tử Nhu, có một loại tình cảm khác thường nảy sinh nơi đáy lòng anh ta.

Đối với người phụ nữ dám can đảm bỏ chạy này, nhất thời anh ta có cảm giác không thể nào ra tay với cô ta.

“Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau. Bây giờ cô hãy thu xếp đồ đạc rồi đi theo tôi. Cô cũng không nhìn xem hoàn cảnh hiện tại, có thể để Nhạc Nhạc sống ở đây được ư?” Phương Tử Minh không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa.

Trong lòng Tần Tử Nhu không muốn, nhưng Phương Tử Minh quá mạnh mẽ nên cuối cùng cô ta đành phải trả lại căn phòng mà khó khăn lắm mới thuê được, vội vàng chuyển đi.

Phương Tử Minh đưa hai mẹ con đến căn hộ mà anh ta ở trước khi kết hôn. Đôi khi anh ta cũng cần một không gian riêng tư yên tĩnh, ngay cả Ngu Tịch Lam cũng không biết về căn hộ này.

Bên trong đã có đầy đủ nội thất và đồ đạc sinh hoạt, cũng không cần đặt mua thêm đồ gì khác. Chỉ có điều phòng bếp trống rỗng, chỉ có nước cùng với đồ ăn liền.

Nếu Tần Tử Nhu muốn ăn thì cần gọi cơm hộp hoặc đợi mua thực phẩm nấu ăn.

So với chỗ cô ta thuê thì nơi này giống như trên trời dưới đất vậy, Nhạc Nhạc cũng rất thích, vui sướng bò qua bò lại.

Tần Tử Nhu nhìn bóng dáng người đàn ông với đôi mắt lấp lánh, giờ phút này, nhìn Phương Tử Minh lại to lớn và đáng tin cậy biết mấy.

“Tạm thời hai mẹ con sống ở đây đi. Tôi sẽ thuê người chăm sóc Nhạc Nhạc, những chuyện khác không cần cô phải nhọc lòng.” Nói rồi, anh ta đưa cho Tần Tử Nhu một chiếc thẻ, “Cầm lấy đi, cần cái gì thì cô tự mua lấy, không được dẫn Nhạc Nhạc bỏ đi nữa. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi nhốt cô lại.” Anh ta cảnh cáo một cách độc ác.

Tần Tử Nhu bĩu môi định từ chối nhưng lại bị Phương Tử Minh mạnh tay nhét thẻ vào trong tay.

“Được rồi, hai mẹ con nghỉ ngơi trước đi, tôi đi trước đây.” Phương Tử Minh thấy thời gian cũng sắp hết, vội vàng dặn dò một câu rồi xoay người rời đi.

Ngơ ngẩn nhìn căn hộ sang trọng, khuôn mặt Tần Tử Nhu nhuộm đầy nỗi buồn rầu: Sự mập mờ lén lút hiện tại tính là gì đây, đây là anh ta coi như nuôi mình sao?

Phương Tử Minh sung sướng trong lòng vì đã tìm thấy Nhạc Nhạc nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra buồn rầu, sợ Ngu Tịch Lam phát hiện ra manh mối.

Anh ta thấp thỏm, bồn chồn về nhà, đang nghĩ cách kiếm cớ che đậy việc về muộn, nhưng may mắn thay, anh ta phát hiện ra Ngu Tịch Lam không có ở nhà.

Hóa ra ‘Công ty giải trí Phong Hoa’ gần đây sắp bắt đầu một dự án lớn, cần Ngu Tịch Lam đích thân tham gia cuộc họp.

Thấy Phương Tử Minh đã trở lại làm việc, cô quyết định trả phép để tới quản lý công ty.

Dễ dàng thoát được một kiếp, Phương Tử Minh thở phào nhẹ nhõm nằm liệt trên ghế sô pha, lấy tay che mắt và suy nghĩ xem xử lý chuyện mẹ con Tần Tử Nhu thế nào.

Tần Tử Nhu không muốn Nhạc Nhạc rời xa cô ta còn Ngu Tịch Lam lại không đồng ý nhận con nuôi, rốt cuộc còn có biện pháp nào để Nhạc Nhạc có thể công khai gọi mình là ‘bố’ đây?

Có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần tiếp theo. Khi Ngu Tịch Lam không hề hay biết, Phương Tử Minh đã không nhịn được đến thăm mẹ con Tần Tử Nhu hết lần này đến lần khác.

Mọi chuyện đều chỉ cần có được khởi đầu, con người ta sẽ theo bản năng mà ngày càng phóng túng chính mình.

Mặc kệ Phương Tử Minh luôn cảnh cáo chính mình rằng nếu không có việc gì thì hạn chế đến chỗ Tần Tử Nhu, thế nhưng không có mối nguy hiểm khi Ngu Tịch Lam lúc nào cũng ở bên và có khả năng phát hiện ra sơ hở, thêm vào đó là nỗi nhớ nhung, anh ta không thể kiềm chế được mà luôn lái xe đến căn hộ của riêng mình.

Ở nơi đó có hoàn cảnh mà mình quen thuộc và yêu thích, có tiếng cười hoạt bát đáng yêu của Nhạc Nhạc, còn có Tần Tử Nhu luôn luôn dịu dàng, tinh ý, luôn lén nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh ta cảm thấy ở nơi đó thật thoải mái và ấm áp.

Anh ta cực kỳ ngạc nhiên trước cảm giác này, nó hoàn toàn khác với bầu không khí khi anh ta và Ngu Tịch Lam ở bên nhau, và rồi anh ta dần dần đắm chìm trong đó.

Tần Tử Nhu hoàn toàn khác với Ngu Tịch Lam.

Ngu Tịch Lam rất hiếm khi nhìn anh ta bằng ánh mắt tin tưởng và ỷ lại. Cô luôn lý trí và trưởng thành hơn anh ta; cô cũng rất ít khi khóc, không giống như Tần Tử Nhu hơi chút là rơi nước mắt; tuy anh ta và Ngu Tịch Lam yêu nhau nhưng rất hiếm khi nhúng tay vào chuyện của đối phương, không giống như Tần Tử Nhu, cô ta vụng về, yếu đuối, anh ta dễ dàng có thể chỉ huy cô ta, cảm giác bản thân anh ta có thể hoàn toàn khống chế đối phương trong lòng bàn tay.

Phương Tử Minh biết rõ tâm trạng hiện tại của mình rất nguy hiểm, anh ta đang càng ngày càng tiến sâu vào sai lầm, nhưng anh ta lại không thể điều khiển được bước chân của mình, hoặc là chính anh ta cũng không muốn điều khiển.

Anh ta càng ngày càng say mê ở lại căn nhà đó, có con trai và có cả một người phụ nữ dịu dàng bầu bạn, anh ta cảm thấy chính mình hình như đến lúc này mới có thể cảm nhận được cuộc sống của một gia đình bình thường, cả nhà hoà thuận, vui vẻ là như thế nào.

P

Còn ngôi nhà có Ngu Tịch Lam ngày càng trở nên nhàm chán, lạnh như băng và chẳng có chút ấm áp nào. Anh ta không muốn nghe Ngu Tịch Lam luôn nói về công việc, cũng không thích cách cô luôn tràn ngập tự tin và tự mình giải quyết mọi chuyện. Anh ta cảm thấy cô đã đi làm quá lâu, càng ngày càng không có hương vị của một người phụ nữ.

Một số chuyện dường như đã xảy ra đúng như dự đoán. Sau khi anh ta thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm và làm ra chuyện có lỗi với Ngu Tịch Lam, cuối cùng cũng có một ngày anh ta ở lại phòng của Tần Tử Nhu, hai người mây mưa không dứt, thân mật quấn quít bên nhau.

Phương Tử Minh đêm đó vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tần Tử Nhu, anh ta như thấy thứ gì đó sụp đổ.

Sau đó, anh ta tắm rửa thật sạch sẽ, bình tĩnh lái xe về nhà, ngồi trên xe thật lâu mà không bước xuống.

Khi anh ta mở cửa ra, nhìn ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách, không hiểu sao lòng anh ta lại nảy sinh cảm giác nơi đây thật xa lạ.

“Anh đã về rồi, hôm nay lại tăng ca, phải về muộn thế à?” Ngu Tịch Lam ló đầu ra từ phòng bếp hỏi.

Phương Tử Minh chưa bao giờ biết mình có thể có tâm lý vững vàng đến vậy, anh ta bình tĩnh nói dối: “Ừ, chắc mấy ngày tới anh đều phải về muộn một chút, em cứ ăn cơm trước, không cần chờ anh nhé!”

Anh ta nói chuyện với Ngu Tịch Lam như thường lệ, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Và anh ta còn cúi người hôn Ngu Tịch Lam một chút.

Khi họ hôn nhau, anh ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Ngu Tịch Lam, thực sự sợ cô nhận ra điều gì đó, nhưng Ngu Tịch Lam chỉ cau mày bảo anh ta mau mau ngồi xuống ăn cơm.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác sung sướng bí ẩn, ngồi xuống cùng Ngu Tịch Lam dùng bữa xong rồi lên tầng tắm rửa và chìm vào giấc ngủ.

Một khi cánh cửa đã được mở ra thì không thể đóng lại được, rất nhanh sau đó, anh ta lại phát sinh quan hệ với Tần Tử Nhu một lần nữa.

Mối quan hệ thân mật mới khiến anh ta mê say, Phương Tử Minh dần dần coi nơi ở bên ngoài như một ngôi nhà thứ hai. Ngôi nhà này không chỉ có phụ nữ mà quan trọng hơn là còn có bé con dễ thương.

Thời gian ở cùng Nhạc Nhạc càng lâu, tình cảm của anh ta càng trở nên sâu sắc hơn. Phương Tử Minh dành tất cả tình yêu của người cha cho Nhạc Nhạc và hận không thể cho cậu bé những gì tốt đẹp nhất.

Tuy nhiên, anh ta lại không thể cho Nhạc Nhạc một thân phận quang minh chính đại.

Phương Tử Minh không cam lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện