Sáng sớm, Ngu Tịch Lam đến công ty với trạng thái phấn chấn.

Cô đang xử lý công việc trong văn phòng của mình, gặp phải vấn đề cần thương lượng với Diệp Uẩn Ninh, cô lập tức cầm tài liệu đi đến văn phòng của cô ấy.

Hai người thảo luận công việc một hồi, sau khi có kết quả mới có thể thảnh thơi thả lỏng một chút.

Diệp Uẩn Ninh pha hai tách cà phê, bưng một tách đưa cho Ngu Tịch Lam rồi quan tâm hỏi chuyện ngày hôm qua: “Thế hôm qua mấy giờ Phương Tử Minh mới về, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Ngu Tịch Lam uể oải giãn cơ, bưng cà phê lên uống một ngụm, trả lời: “Không có việc gì, công ty anh ấy có một ít vấn đề cần anh ấy đích thân giải quyết thôi. Sau khi xong việc thì anh ấy về nhà. Gần đây công ty anh ấy không được ổn lắm, thực sự bận hơn rất nhiều.”

Cô tỏ vẻ xin lỗi: “Có điều làm uổng phí tấm lòng của các cậu. Mọi người đã tranh thủ thời gian đến chúc mừng anh ấy, cuối cùng lại không gặp được người. Mình và Tử Minh đã bàn bạc rồi, hôm nào chọn một ngày mời mọi người ăn cơm để xin lỗi, cậu cũng không được vắng mặt đâu đấy.”

Diệp Uẩn Ninh nói đùa: “Đương nhiên là đi rồi, được ăn chùa tội gì không ăn. Nhưng mà…..” Cô ngẫm nghĩ nói, “Dạo này mình cũng không nghe nói công ty chồng cậu có vấn đề gì cả. Nếu cần hỗ trợ chỗ nào thì đừng quên nói với mình.”

Nếu Phương Tử Minh thật sự gặp phải khó khăn gì, với tư cách là bạn bè, cô đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Ngu Tịch Lam cũng cau mày nói: “Anh ấy cũng không nói rõ tình huống, chắc là anh ấy có thể tự giải quyết được.”

Cô và Phương Tử Minh có hoàn cảnh gia đình tương đương, sau đó hai người tự do yêu đương, Phương Tử Minh vào làm cho công ty gia đình còn cô thích khiêu chiến nên tự khởi nghiệp.

Hiện giờ bố chồng cô gần như đã không còn kiểm soát công việc trong công ty mà chỉ còn đứng tên trên danh nghĩa, ngày thường uỷ quyền để Phương Tử Minh điều hành.

Phương Tử Minh mặc dù không phải là một thiên tài kinh doanh, nhưng anh ta làm việc khá quy củ, giữ gìn những cái đã có cũng không khó.

Bình thường, hai vợ chồng họ không can thiệp vào công việc hay sự nghiệp của nhau, họ tôn trọng hứng thú, sở thích của đối phương, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp.

Ngoại trừ việc Phương Tử Minh nhất quyết muốn làm ‘DINK’ tạo nên một chút gợn sóng nhưng họ cũng đã giải quyết rất nhanh, tình cảm vợ chồng cũng ngày càng mặn nồng.

Trước đây cô rất ít khi hỏi về chuyện công ty của Phương Tử Minh, nhưng thấy biểu hiện của anh ta cũng không giống như công ty gặp phải biến cố lớn, cô cũng không nghe thấy tin tức gì về việc công ty có khó khăn, nên có khả năng dạo này việc công ty hơi bận rộn một chút thôi.

Phía bên kia, Phương Tử Minh sau khi thân mật hôn tạm biệt vợ mình, đích thân đưa cô lên xe, nhìn cô lái xe đi xa rồi mới quay người lên xe của mình.

Khi xe chạy về phía công ty, vẻ mặt anh ta trở nên hơi cáu kỉnh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Anh ta vẫn duy trì trạng thái cau có cho đến khi vào công ty. Trước tiên, anh ta kiềm chế tính tình xử lý công việc của công ty một lúc, sau đó nhìn thời gian và gọi điện cho Ngu Tịch Lam và nói một tràng lời ngon tiếng ngọt, hẹn buổi tối ra ngoài cùng ăn cơm rồi mới mệt mỏi đặt di động xuống, vẻ mặt buồn bực.

Ngồi yên một hồi, anh ta gọi trợ lý của mình tới.

Người trợ lý họ Chu, lịch sự nhã nhặn, kính cẩn nói: “Sếp Phương, sếp có việc gì muốn phân công?”

Phương Tử Minh chỉ đạo: “Lát nữa tôi có việc phải ra ngoài, nếu vợ tôi gọi điện thoại đến thì cậu biết nên trả lời như nào rồi chứ?”

Trợ lý Chu đẩy kính lên nói: “Sếp Phương yên tâm. Tôi sẽ nói với chị ấy là sếp đang mở một cuộc họp quan trong, không tiện nghe máy, đợi khi nào anh xong việc sẽ đích thân gọi lại cho chị ấy. “

Đây không phải là lần đầu tiên, hình như sếp Phương có bí mật gì đó, trợ lý Chu đã ứng phó thành thạo. Đương nhiên cũng có nguyên nhân là chị Phương quá tin tưởng sếp Phương.

Phương Tử Minh hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, đợi cuối tháng tôi sẽ tăng lương cho cậu.”

Anh ta thực sự sợ Ngu Tịch Lam phát hiện ra hành tung của mình nên thà rằng mất chút công sức mua chuộc trợ lý để cậu ta không lén báo cho vợ mình.

Phân công công việc xong xuôi, Phương Tử Minh mặc vest vào và đi ra khỏi văn phòng.

Anh ta nên cảm thấy may mắn vì bố mình không còn ở công ty nữa, nếu không việc anh ta chạy ra ngoài trong khi làm việc nhất định sẽ bị ông ấy biết trước, đến lúc đó sẽ rất lớn chuyện. May mắn, thật là may mắn.

Phương Tử Minh thậm chí còn không để tài xế của công ty lái xe mà tự mình lái xe rời khỏi tòa nhà công ty.

Trên đường đi, anh ta hết sức cẩn thận để tránh bị người khác nhìn thấy, cuối cùng cũng lái xe một mạch đến một toà nhà chung cư.

Sau khi xuống xe, anh ta ngẩng đầu nhìn lên tầng trên và vội vã bước vào bên trong.

Dường như đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến nơi này. Anh ta quen cửa quen nẻo đi đến tầng 4, căn số 401 và giơ tay gõ gõ cửa.

Khuôn mặt anh ta hiện rõ sự nhẫn nại, thỉnh thoảng lại cẩn thận quan sát hành lang, sợ bị người ta nhận ra mình.

“Ai vậy?” Bên trong vang lên tiếng nói ngọt ngào nũng nịu của một cô gái, chỉ trong chốc lát cánh cửa đã được mở ra.

Một bóng người mảnh mai xuất hiện ở khe cửa. Trông cô ta chỉ khoảng 24, 25 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản, ánh mắt ngây thơ trong sáng, vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp.

Thấy Phương Tử Minh, đôi mắt cô ta lập tức sáng lên, mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và e thẹn nói: “Anh Phương, sao anh lại đến đây, là đến thăm…………”

Cô ta còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Phương Tử Minh cắt ngang một cách không kiên nhẫn: “Đừng nói linh tinh nữa. Tôi tới đây để lấy một thứ, nó ở chỗ cô đúng chứ?”

Anh ta rất chắc chắn rằng mình luôn mang theo món đồ đó, bây giờ không thấy thì chỉ có thể ở trên tay người phụ nữ này.

Bị anh ta cắt ngang, vẻ mặt của cô gái bỗng lộ ra vẻ tủi thân, ánh mắt lập tức tối lại.

Cô ta cắn nhẹ môi, lắp bắp hỏi: “Thứ gì, anh làm rơi cái gì à?”

Phương Tử Minh nói nhanh: “Là một hộp trang sức, bên trong có một chiếc dây chuyền bằng hồng ngọc. Tôi luôn cầm trên tay, lúc ở bệnh viện tôi đưa cho cô để cô giữ, sau đó quên không lấy lại. Bây giờ nó đang ở nhà cô đúng không, mau đưa đây cho tôi, tôi đang vội.”

Nghe được giọng điệu thúc giục và thiếu kiên nhẫn của anh ta, khuôn mặt cô gái đột nhiên mất đi sắc hồng, trở nên tái nhợt và đầy bối rối.

Cô ta hoảng sợ nói: “Đây, tôi đã cất kỹ rồi. Thì ra là anh muốn tôi cất đi, tôi cứ tưởng là,…, tưởng là,…”

Cô ta không thể nói thêm được nữa, xấu hổ đến mức muốn khóc vì sự tưởng bở của mình.

Hôm qua, hôm qua anh ta đột nhiên đưa cho cô ta, sau đó cũng không lấy về, cô ta còn tưởng là quà anh ta tặng mình.

Thì ra đó hoàn toàn không phải là quà dành cho mình, anh ta còn cố ý tới đây lấy, liệu có phải người được nhận món quà này rất quan trọng không? “Tưởng là sao? Tưởng là quà tặng cho cô à?” Phương Tử Minh khinh thường liếc xéo cô ta một cái, “Tặng cho cô dây chuyền mấy trăm vạn, dựa vào đâu chứ? Cô xứng không?”

Cô ta lấy đâu ra mặt mũi mà cảm thấy chính mình sẽ tặng cô ta trang sức trị giá mấy trăm vạn. Nhìn rất thơ ngây mà nội tâm lại tham lam như vậy.

Cô gái đột ngột bật khóc, từng giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má. Cô ta khẽ khóc thút thít, nói: “Đúng, đúng là tôi không nên huyễn hoặc mình hiểu lầm anh. Anh đợi đấy, bây giờ tôi sẽ đi lấy để trả cho anh ngay.”

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch, nhìn yếu đuối thật đáng thương, Phương Tử Minh lập tức cảm thấy không được tự nhiên, không khỏi ho khan một tiếng.

Không đợi anh ta nói chuyện, cô gái nhanh chóng quay người chạy vào trong nhà, một trận loảng xoảng vang lên, hiển nhiên là cô ta đang tìm đồ.

Phương Tử Minh lưỡng lự một hồi, đúng lúc anh ta đang nghĩ ngợi xem có nên đi tới hay không thì cô gái kia lại lao ra giống như một cơn gió, lấy đồ vật ở trong lòng ném vào người Phương Tử Minh.

Cô ta cúi đầu, mái tóc dài che khuất gương mặt, chỉ nhìn thấy nước mắt không ngừng tuôn rơi, một vũng nước mắt nhanh chóng đọng lại dưới mặt đất.

“Trả… trả lại cho anh, cầm đồ của anh rồi mau đi đi!” Cô gái nghẹn ngào, nói mà không ngẩng đầu lên.

Ôm hộp trang sức, Phương Tử Minh cứng đờ người, đồng thời cũng cảm thấy khá ngạc nhiên khi nhìn người phụ nữ trước mặt.

Anh ta chưa từng gặp người phụ nữ nào mau nước mắt như vậy, quả thực giống như được làm bằng nước, hơi một chút là khóc.

Phương Tử Minh thích Ngu Tịch Lam, một người xinh đẹp tươi tắn, tính cách hào sảng nhiệt liệt như lửa, còn cô gái này thì hoàn toàn trái ngược.

Anh ta cảm thấy hơi ảo não, liệu thái độ của mình có quá tệ không?

“Tôi không có ý gì khác, thôi được rồi, cũng tại tôi không nói rõ mới khiến cô hiểu lầm.” Phương Tử Minh thở dài, “Tôi đi đây, nếu cô gặp khó khăn gì thì…”

“Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu…” Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên ngắt lời anh ta, kiên quyết nói, “Sau này có vấn đề gì thì tôi sẽ tự giải quyết. Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Phương Tử Minh thấy không thoải mái trong lòng: “Thế nếu nhỡ may bị ốm thì sao? Cô có chăm sóc được không?”

“Nếu thế thật thì cũng không liên quan gì đến anh, không phải anh còn có người phụ nữ đợi anh tặng trang sức à? Mau đi tìm cô ta đi!” Nói rồi cô ta đóng sầm cửa lại, để mặc Phương Tử Minh đứng bên ngoài.

Phương Tử Minh đứng sững tại đó một lúc lâu, anh ta hoài nghi rằng mình nghe thấy được tiếng khóc ở bên trong, trong lòng hơi căng thẳng, muốn gõ cửa nhưng lại do dự.

Sau một lúc lâu, anh ta hạ quyết tâm quay người, chạy nhanh xuống dưới.

Đặt hộp trang sức lên xe, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên tầng trên một lần nữa, Phương Tử Minh hạ quyết tâm lên xe, rời khỏi khu chung cư này.

Anh ta trở lại công ty, mọi thứ đều như bình thường, Ngu Tịch Lam cũng không gọi điện đến.

Anh ta bắt đầu làm việc nhưng không thể nào tập trung nổi, luôn cảm thấy có tiếng khóc quanh quẩn bên tai mình, khiến lòng anh ta rất khó chịu.

Đến chiều, anh ta làm việc qua loa rồi tự lái xe đi đón Ngu Tịch Lam ăn tối.

Đến ‘Công ty Phong Hoa’, anh ta không lên lầu mà gọi điện cho Ngu Tịch Lam xuống.

Cửa xe mở ra, Ngu Tịch Lam mang theo hương thơm bước vào. Ngửi thấy hương thơm quen thuộc, anh ta không khỏi mỉm cười.

Ngu Tịch Lam cài chặt dây an toàn, quay đầu nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Anh làm việc mệt lắm à, nhìn sắc mặt anh không được tốt lắm? Hay là mình đừng ra ngoài ăn cơm nữa, về nhà trước đi!”

Phương Tử Minh sờ mặt mình, cười nói: “Anh không sao. Bữa tối nay đã đặt trước rồi, đều là món mà em thích ăn, không thể bỏ lỡ được.”

“Vậy cũng được!” Ngu Tịch Lam đồng ý.

Đến nhà hàng, những món ăn ngon và đẹp mắt được bày lên thực sự đều là những món mà Ngu Tịch Lam thích, cô cười rạng rỡ hơn.

Nâng ly rượu vang đỏ rồi cụng ly với Phương Tử Minh, cô vui vẻ nói: “Cảm ơn ông xã, bữa tối rất ngon.”

Phương Tử Minh hổ thẹn nói: “Không cần cảm ơn, là anh nên xin lỗi em mới đúng, hôm qua anh đã làm em thất vọng rồi.”

Ngu Tịch Lam lắc đầu, chuyện đã qua đi, hơn nữa sau này còn nhiều lần tổ chức sinh nhật nữa, bọn họ sẽ có nhiều ký ức vui vẻ hơn.

“Bà xã, đây là quà anh tặng em, em xem có thích không?” Phương Tử Minh lấy quà ra đưa cho vợ mình, nhìn cô đầy mong đợi.

Anh ta thực sự muốn bù đắp cho Ngu Tịch Lam, hy vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện