Các cô nói chuyện được nửa chừng thì Nấm Nhỏ từ thư viện về, đề tài này liền không tiếp tục được nữa, dừng ngay ở đoạn “Phải chăng Trạng nguyên rất coi trọng cảm giác nghi thức trong vấn đề giường chiếu, phải chọn ngày lành tháng tốt, thả pháo chùm, ăn mừng khắp nơi”.

Liệu có cần phải coi ngày sinh tháng đẻ của cả hai không, rồi còn xem Hoàng lịch cũ nữa, Lâm Ngữ Kinh câu được câu không nghĩ.

Cô cũng không phải kiểu bắt buộc phải xảy ra quan hệ thực sự gì đó với Thẩm Quyện mới có được cảm giác an toàn. Chỉ là cảm thấy chuyện này đã nước chảy thành sông, phát triển một cách tự nhiên, thực sự chả hiểu Thẩm Quyện rốt cuộc còn băn khoăn gì nữa.

Ngay cả Cố Hạ còn cảm thấy kỳ lạ. Buổi chiều nào đó ở thư viện, cô nàng thấp giọng kề tai cô nói: “Hình như đôi lứa nhà người ta toàn là nhà trai tích cực, hai người các cậu thì hay rồi, vừa khéo ngược lại. Sao Trạng nguyên đối với chuyện này chả có tí nhiệt tình nào thế?”

Lâm Ngữ Kinh viết bài xoạt xoạt, không ngẩng đầu. Cô thở dài, thầm nghĩ với chuyện này Thẩm Quyện đúng là không nhiệt tình lắm, nếu mà nhiệt tình hơn một chút, có khả năng cô sẽ phải ráp thêm tay giả rồi.

Lâm Ngữ Kinh cũng thấp giọng nói: “Tớ đã định chọn môn tự chọn là tâm lý học gì đó, nghiên cứu một chút về hành vi và tâm lý của người khác phái.”

Hoàn thành nốt mấy bài chuyên ngành cuối cùng của hôm nay, cô xếp sách vở lại, cất vào trong cặp rồi đứng dậy: “Tớ đi trước nha.”

“Tìm Trạng nguyên nhà cậu à? Ai da—” Cố Hạ ngẩng đầu, ngăn cô lại, “Người có thể đi, nhưng vở ghi phải để lại.”

Lâm Ngữ Kinh lấy vở đưa cho cô nàng, giơ tay vỗ vỗ đầu cô: “Được đắm chìm trong hào quang của hạng nhất lớp, thiếu nữ à, phải cố gắng học tập nhé.”

Lúc này đã hơn năm giờ chiều, tiết tự học tối của cô sắp bắt đầu, Thẩm Quyện phải huấn luyện. Lâm Ngữ Kinh ra khỏi thư viện mua chút đồ uống, đi về hướng tòa nhà xạ kích.

Trời tháng mười một chuyển lạnh. Người đến tòa nhà xạ kích này vốn đã ít, lại càng vắng bóng. Lâm Ngữ Kinh đi một mạch từ thư viện đến mà người run cầm cập, tới cửa tình cờ gặp Dung Hoài xách theo cơm hộp đang chuẩn bị đi vào, nam sinh đứng ngay cửa, đưa tay vẫy vẫy cô.

Lâm Ngữ Kinh cùng vào với cậu ấy, đi về hướng phòng huấn luyện. Tay cô xách theo một đống đồ uống, trà xanh, trà sữa, cà phê, cái gì cũng mua, đẩy cửa đi vào. Mấy đội viên đang nghỉ ngơi thấy cô liền nhiệt tình chào hỏi.

Khoảng thời gian Thẩm Quyện vào đội xạ kích của Đại học A, bạn gái nhỏ khéo léo của cậu còn được hoan nghênh hơn cả cậu.

Theo lời của một đàn chị trong đội, cường độ luyện tập mỗi ngày của bạn học Tiểu Thẩm cao như tự kỉ, đến thời gian tán gẫu hai câu cũng không có, còn trời sinh mang vẻ mặt giễu cợt đồng bào “Lũ mấy người toàn là gà”, nhân duyên trong đội toàn phải nhờ bạn gái cậu duy trì giúp.

Lâm Ngữ Kinh chia đồ uống cho mọi người, tựa vào tường nhìn Thẩm Quyện huấn luyện.

Điểm này của ông chủ Thẩm vẫn rất khiến người khác bội phục, bất kể cậu làm chuyện gì đi nữa, một khi đã vào trạng thái sẽ cực kỳ “vô ngã*”. Tất cả sự vật bên ngoài đều bị che mất, người này cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm giác thấy, cảnh giới cao nhất của sự chuyên chú.

(*) Vô ngã (non-self): Một khái niệm trong Phật giáo, để chỉ trạng thái không có “bản thân”, không để ý đến sự tồn tại của “bản thân”. Tình huống này là nói đến sự tập trung tuyệt đối vào việc đang làm, đến mức quên mất bản thân mình.

Sau này Lâm Ngữ Kinh mới biết chút chút về hạng mục của cậu. 25m súng ngắn bắn nhanh, tổng cộng 60 phát, mỗi loạt bắn 5 phát, các loạt theo trình tự là 8 giây, 6 giây và 4 giây; một vòng hai loạt bắn, tổng cộng 2 vòng, cuối cùng xem tổng thành tích.

Loại này không giống như trong ấn tượng của cô, không phải kiểu ngắm hơn nửa ngày mới bắn ra một phát súng.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy thật thần kỳ, sao có thể trong vòng 8 giây hay thậm chí là 4 giây mà bắn ra năm phát súng, còn phải bảo đảm mỗi phát súng đều trúng đích? Cô ngắm một phút mới bắn một phát mà còn chả trúng bia.

Lâm Ngữ Kinh cắn ống hút, nhìn Thẩm Quyện một tay đút túi quần đứng chỗ đó, một tay khác cầm súng, cánh tay hết nâng lên lại hạ xuống, nòng súng để trên mặt bàn nảy lên nảy xuống. Ngón tay cầm súng thon dài đẹp đẽ, ngón cái theo thói quen hơi nhấc lên.

Khóe môi hơi hạ xuống, sườn mặt thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Rõ ràng là một tư thế bắn nhanh đúng chuẩn, không biết tại sao đặt trên người tên này lại trông cứ như đang giả bộ.

Lâm Ngữ Kinh “Xùy” một tiếng, ngậm ống hút lắc lắc đầu.

Bên cạnh cô không biết từ khi nào lại lòi ra thêm một cái đầu, đàn chị trong đội cũng đang lắc đầu theo cô: “Tâm hồn thiếu nữ bùng cháy rồi…”

Lâm Ngữ Kinh sợ hết hồn.

Đàn chị nhón ly cà phê, cũng đứng dựa vào tường, nhìn Thẩm Quyện: “Đẹp trai lắm phải không? Haiz, đời này có thể làm đàn chị của một cậu nhóc đẹp trai như thế cũng xem là phúc khí chị đây đã tu luyện từ đời trước. Nhưng mà chắc cũng không được bao lâu, đoán chừng chỉ hai giải đấu nữa thôi, đội quốc gia sẽ đến đón người thôi.”

Lâm Ngữ Kinh mỉm cười: “Chưa chắc cậu ấy sẽ đi.”

Đàn chị nhìn cô, cũng cười: “Sao có thể không đi chứ, ai luyện cái này mà chẳng muốn vào đội tuyển quốc gia, nếu không cậu ta trở về làm gì?”

Lâm Ngữ Kinh từ chối cho ý kiến, không tiếp lời nữa.

Đàn chị này họ Chu, nghe nói cũng là nhân vật trâu bò. Huy chương trong tủ trưng bày ngoài đại sảnh có đến một phần ba là chiến lợi phẩm của chị ấy. Tính cách cũng tốt, với ai cũng có thể tán gẫu hai câu.

Hai người em một câu chị một câu hàn huyên đôi lát, đàn chị Chu nhìn Thẩm Quyện, nhịn không được cảm thán một câu: “Chị nói thật, lúc Thẩm Quyện mới tới chị thật sự không cảm thấy cậu ấy có thể làm được trò trống gì. Bỏ bốn năm mới trở lại, muốn đạt được thành tích căn bản là không thể nào. Hơn nữa, môn xạ kích này của bọn chị, luyện được đều là đồng tử công*. Từ hồi tiểu học, trung học, mới mười mấy tuổi đã bắt đầu chọn, thứ cảm giác này trước giờ chẳng phải một sớm một chiều là có thể luyện ra được.”

(*) Đồng tử công: là một trong những kỹ thuật đấm bốc Thiếu Lâm khó nhất, phải được luyện tập từ nhỏ. (Baike)

Đàn chị Chu thở dài: “Chả trách Dung Hoài cung phụng cậu ta như thần tiên, chị thật không ngờ là cậu ta có thể tìm lại trạng thái nhanh như vậy.”

Lâm Ngữ Kinh mân mê ly trà sữa, ngửa đầu tựa lên tường: “Không gì là cậu ấy làm không được.”

Cậu đích thị là không gì không làm được, không có chuyện không đủ khả năng, không có chuyện không làm nổi.

Cô có một loại cảm giác không thể nói rõ, loại cảm giác cực kỳ kiêu ngạo, tâm trạng còn tốt hơn lúc cô đạt hạng nhất trong kì thi.

Thiếu niên của tôi tỏa ra ánh hào quang.

*

Thẩm Quyện nhận được điện thoại của Thẩm Lan vào lúc vừa kết thúc huấn luyện. Màn đêm buông xuống, Lâm Ngữ Kinh nằm bò ở phía sau, đã thiếp đi rồi.

Nhiệt độ buổi tối giảm cực kỳ nhanh, điều hòa phòng huấn luyện độ ấm không cao, cô gái nhỏ thụt bả vai thu mình thành một cục mà ngủ, ngủ đến ngon lành, còn biết tự đeo hai nút bịt tai cho mình nữa.

Thẩm Quyện vừa nhận điện thoại vừa đi loanh quanh một vòng tìm remote, đè thấp giọng: “Alo.”

Thẩm Lan lớn giọng: “Cuối tuần là sinh nhật em đó!”

Thẩm Quyện dạo một vòng, không tìm được remote liền cởi áo khoác đồng phục đội đắp lên người Lâm Ngữ Kinh, nhàn nhạt đáp: “Thì sao?”

“Đại ma vương bảo em về, làm cho em cái pa-ty sinh nhật – trích nguyên lời thoại đó. Pa-ty sinh nhật là từ bà lão mới học được đấy.” Thẩm Lan nói.

(*) Nguyên văn là 生日趴 (sinh nhật bát), trong đó từ 趴 (bát) đồng âm với từ “party”. Đây là một ngôn ngữ mạng, từ đó phát sinh ra các cụm “hóa trang bát”, “tụ tập bát”, vv…

Thẩm Quyện nhíu nhíu mày: “Sang năm đi.”

“Sang n—-” Thẩm Lan muốn phun ra một búng máu. “Em đưa anh một cây sào tre mà bắt anh chống đỡ đến sang năm hả? Bà lão đã nói rồi, năm nay em không về bà ấy liền gọi điện khóc lóc cho em xem.”

Thẩm Quyện nhìn Lâm Ngữ Kinh một cái, ngồi vào ghế dựa bên cạnh cô: “Em không có thời gian, có sắp xếp cả rồi.”

“Sắp xếp cái gì hả” Thẩm Lan hỏi, “Cùng cô bạn gái nhỏ của em ấy à? “

Thẩm Lan lập tức bừng lên hứng thú: “Có phải cô bé lần trước anh thấy không? Có phải không? Mang về, mau mang về liền!” Anh ta mới nói được một nửa, bỗng nhiên gào xé cổ, âm thanh từ gần đến xa: “Bà nội! A Quyện có bạn gái rồi!!!”

Bên kia có tiếng nói huyên thuyên gì đó, qua chừng nửa phút, tiếng của Thẩm Lan lại lần nữa vang lên, vô cùng phấn khởi nói: “Đại ma vương nói pa-ty sinh nhật em, em khỏi đến cũng được, để bạn gái em đến.”

Thẩm Quyện: “…”

Thẩm Lan học theo giọng điệu của bà nội Thẩm, tiếp tục nói: “Nhà tụi bây cử ra một đứa đại diện là được, xong rồi nó thích đi đâu thì đi.”

“…”

Thẩm Quyện thấy hơi nhức đầu rồi.

*

Nhà cũ bên kia của Thẩm gia, Thẩm Quyện cũng đã lâu chưa về, cùng lắm là lúc tổ chức tiệc cuối năm, sinh nhật nhị lão mới về nhìn một cái. Từ lúc cậu bỏ ra 10 triệu mua tranh của một vị qua đường Giáp mà bản thân cứ đinh ninh là tranh của Phó Bão Thạch, thì ngay cả cửa nhà cậu cũng không vào được, về một lần là Thẩm Lan lại cười nhạo cậu một lần.

Sinh nhật của cậu vừa khéo trúng thứ bảy. Lâm Ngữ Kinh vốn đã nói tuần này không trở về, không ngờ đúng mười hai giờ đêm ngày trước đó lại kéo vali nhỏ của cô lộc cộc chạy về chung cư, tay còn xách theo cái bánh kem, cười tít mắt chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Trong khoảnh khắc Thẩm Quyện mở cửa ra nhìn thấy cô, ánh mắt đã trở nên sâu thẳm.

Lâm Ngữ Kinh không để ý thấy. Hiện tại cô đang ở trong trạng thái hưng phấn, cả người bị lấp đầy bởi cảm giác khoái trá vì thành công, có chút lâng lâng.

Hôm nay cô đã thành công làm ra cái bánh sinh nhật đầu tiên trong đời.

Từ đầu tới cuối, từ bước thứ nhất đến bước cuối cùng, mọi thứ đều do tự tay cô làm. Mấy người hướng dẫn ở phòng bánh ngọt DIY* đều chịu thua rồi, chắc là chưa từng thấy ai như cô, không phân biệt được bột mì với tinh bột thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả trứng gà cũng không biết đánh.

(*) Cửa hàng bánh tự làm DIY – Do It Yourself

Nhưng cô vẫn làm được rồi đấy!

Cô Tiểu Lâm quả nhiên cũng là người không gì không làm được!

Lâm Ngữ Kinh nhảy nhót vào nhà, đặt bánh lên bàn, chống hai tay lên cạnh bàn, hai mắt sáng bừng nhìn Thẩm Quyện.

Vẻ mặt kia cứ như đang thúc giục cậu: Cậu mau mở ra đi, mau mở ra đi.

Thẩm Quyện gần như chưa bao giờ thấy cô vui vẻ ra mặt như thế, thích thú y như một đứa trẻ. Lần bắt gặp gần nhất vẫn là mấy năm trước, cô đứng ở công viên giải trí ban đêm, nép sang một phía nghiêng mặt nhìn cậu, đôi mắt long lanh hỏi: “Bạn học Thẩm, tôi đáng yêu không?”

Thẩm Quyện đi qua, ngón tay rút ruy-băng đóng gói. Cô cuốn thật kín, sợi ruy băng bao quanh một vòng lại một vòng quanh cái hộp hình vuông, cuối cùng thắt cái nơ con bướm xinh xẻo.

Thẩm Quyện kéo dải nơ bướm, trong đầu bỗng nhiên có gì đó ùa vào, cậu tưởng tượng ra dáng vẻ của Lâm Ngữ Kinh khi bị quấn bằng dải ruy băng thắt nơ bướm này.

Da thịt trắng nõn, sợi ruy băng lụa đỏ thắm quấn quanh.

Thẩm Quyện gỡ túi đựng bánh kem, mở hộp ra, lấy chiếc bánh ngọt bên trong ra ngoài.

Đời này Thẩm Quyện chưa từng nhìn thấy cái bánh kem nào xấu như vậy.

Bơ trát không đều, hoa hòe xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên dùng sốt chocolate vẽ một chú cá voi nhỏ, trên thân cá voi viết số 20.

Lâm Ngữ Kinh chống mặt bàn, cười tủm tỉm nhìn cậu: “Đẹp không?”

“Đẹp lắm.” Thẩm Quyện không chút do dự.

Lâm Ngữ Kinh tiến dần đến phía trước, nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vậy tớ đẹp không?”

Thẩm Quyện khựng lại, ngẩng đầu lên.

Cô trang điểm, đuôi mắt xếch lên, quyến rũ mê người, môi đỏ mềm mọng. Khoảnh khắc cô chăm chú nhìn vào mình, hệt như chú hồ ly tinh một giây sau sẽ hớp mất hồn đi.

Có lẽ cô còn dùng cả nước hoa, càng tiến tới gần, mùi son phấn vị hoa hồng càng nồng hơn, hòa lẫn mùi sữa tắm hương sữa của cô, vừa lạ lẫm vừa dễ gây nghiện.

Hồ ly tinh nhìn cậu cười, giọng nói dịu dàng: “Hai mươi tuổi, Quyện gia muốn quà gì nào?”

Thẩm Quyện cảm nhận được sự kích thích sinh lý rõ rệt.

Cậu đưa tay, lòng bàn tay để sau đầu cô, kéo đến, đầu lưỡi xông vào càn quét.

Tay Lâm Ngữ Kinh đặt lên vai cậu, ngẩng đầu lên.

Quốc khánh, Nguyên Đán, Trung thu không biết Thẩm Quyện thích cái nào. Nhưng cũng không cần nói làm gì, ngày mang tính nghi thức trước mắt đã xác định, sắp đến sinh nhật ông chủ Thẩm rồi.

Lâm Ngữ Kinh nghĩ, Thẩm Quyện quả nhiên là một người rất để ý nghi thức.

Cho nên cô cũng định chú trọng một chút.

Hai người hôn hôn sờ sờ đến tận phòng ngủ, rồi lại từ phòng ngủ sờ sờ vuốt vuốt đến tận phòng tắm. Lâm Ngữ Kinh bị đè lên bồn rửa tay chơi đùa, đến cuối cùng cô cũng không rảnh quan tâm tại sao lại quay về xu hướng tiến triển như trước, không chút sức lực tựa vào vai cậu, sụt sịt mũi không ngừng rụt tay: “Tay đau… anh trai, anh trai, đừng làm nữa.”

Thẩm Quyện quan tâm săn sóc buông tay cô ra, khàn giọng thương lượng với cô: “Vậy dùng chân nhé?”

“…”

Lâm Ngữ Kinh thật sự cạn lời rồi.

Thẩm Quyện cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, cười ôm cô, chậm rãi cọ cọ: “Tớ thấy hôm nay cậu vốn định làm gì đó mà, không làm sao?”

“Không làm, không làm, cứ như vậy thôi.” Lâm Ngữ Kinh tựa vào lồng ngực cậu, chịu thua nói: “Ngủ, chúng ta đi ngủ.”

Thẩm Quyện cúi đầu, hôn cô một cái: “Tắm rửa đã.”

Lâm Ngữ Kinh cũng không muốn nhúc nhích, cô để mặc Thẩm Quyện lôi mình vào bồn tắm lớn cọ rửa, tròng cái áo ngủ rồi bò lên giường, sau đó nhìn cậu lần thứ hai đóng cửa phòng tắm lại.

Lâm Ngữ Kinh ngồi trên giường, nghe tiếng nước ào ào bên trong, thực lòng thực dạ muốn đấm cho Thẩm Quyện một phát.

Đúng là cái tên cứng đầu.

Người đàn ông này thật làm người ta không đoán được.

Lâm Ngữ Kinh không nghĩ ra được ngày nào mà còn có nhiều cảm giác nghi thức hơn cả ngày sinh nhật của cậu.

Nhưng cậu vẫn là không. Không chỉ không, cậu thậm chí còn đoán được ý nghĩ của cô, cố ý giày vò cô đến toàn thân mệt nhoài, khiến cô ít nhất là trong ngày hôm nay, không còn nghĩ thêm được ý tưởng nào nữa.

Chẳng lẽ không phải vì cảm giác nghi thức à?

Lâm Ngữ Kinh đang nghĩ có nên dứt khoát hỏi thẳng cậu không.

Thẩm Quyện, tại sao cậu không muốn cùng tớ tới một phát hả??

… Quên đi, vẫn là tự mình tìm hiểu vậy.

Lâm Ngữ Kinh liếc nhìn đồng hồ, hiện tại cô đã hoàn toàn hiểu rõ “sự lâu dài” của Thẩm Quyện, ít nhất phải thêm mười mấy hai mấy phút nữa đám con cháu bướng bỉnh của ông chủ Thẩm mới chịu đi ra bắt tay chào hỏi cậu. Lâm Ngữ Kinh muốn đi đến phòng khách lấy điện thoại của cô.

Nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, chân mềm oặt, chỉ muốn nằm liệt trên giường không nhúc nhích. Cô cảm thấy nếu sau này thật sự làm thêm bước gì đó, thì cảm giác đại khái cũng đến thế này mà thôi.

Lâm Ngữ Kinh quét mắt một vòng, thấy điện thoại Thẩm Quyện đặt ở đầu giường.

Tên Thẩm Quyện này chả có bí mật gì, điện thoại cũng không cài mật khẩu. Bình thường có lúc cô đợi cậu ở phòng huấn luyện đến khi điện thoại hết pin cũng sẽ lấy cái của cậu chơi, bên trong còn có một đống trò chơi nhỏ mà cô tải xuống.

Lâm Ngữ Nghĩ thò tay cầm lấy, lướt lướt vài cái, tìm nửa ngày mới thấy cái app tìm kiếm nọ.

Lâm Ngữ Kinh vừa ấn mở, vừa suy nghĩ xem vấn đề này nên đặt câu hỏi như nào, nhân tiện còn không quên xóa lịch sử tìm kiếm sau khi tra xong, chứ ngộ nhỡ bị Thẩm Quyện nhìn thấy thì xấu hổ vô cùng.

Tuy rằng tên này thoạt trông không giống kiểu sẽ cần dùng đến công cụ tìm kiếm, mặt cậu ta chỉ kém chưa viết chữ — “Tôi, một vị thần tài trí song toàn.”

Lâm Ngữ Kinh vừa nghĩ vừa ấn vào khung tìm kiếm, vừa định gõ chữ, một loạt lịch sử tìm kiếm bên dưới liền đồng thời nhảy ra.

—— Con gái có lần đầu tiên vào lúc mới mười tám tuổi có sớm quá không?

—— Phát dục hoàn toàn chưa, có ảnh hưởng tới phát dục không?

—— Có ảnh hưởng gì tới sức khỏe không?

—— Có tạo ra tổn thương gì cho cơ thể không?

Lâm Ngữ Kinh: “…”

Hóa ra.

Là thế.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, Thẩm Quyện thật sự đã làm tan vỡ trái tim rồi.


Hết chương 88.

Tê Kiến:

Theo như yêu cầu, phát bài 《Em nói tôi dễ dàng sao》 gửi đến Quyện gia đáng thương của chúng ta.

Mọi người cứ viết tiếp ca từ đi nha, thả trước bốn câu đã ——

Em nói tôi dễ dàng sao

Kiếp trước thiếu nợ nhà em

Tôi mệt đến sắp chết rồi

Nhưng vẫn phải cố kiên cường.

Tree: 

Toi cũng cảm động đến mức tan nát trái tym rồi TwT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện