Trong lòng Thẩm Quyện một giây trước còn rất đắc ý.
Lâm Ngữ Kinh đương nhiên biết là cậu cố ý, vậy nhưng cô vẫn cứ chui vào.
Chứng tỏ cô đã không tự chủ mà từ từ bắt đầu thỏa hiệp với cậu rồi.
Lâm Ngữ Kinh chui thoát thân như giành giật từng giây từng phút. Áo khoác đồng phục còn phủ trên đầu Thẩm Quyện, cậu cũng không vội, một mình đắm chìm trong bóng tối hồi tưởng lại dư vị một lúc, lại giơ tay sờ sờ miếng băng keo cá nhân trên cằm, mới kéo áo khoác đồng phục xuống đầu.
Sau đó liền đối mặt với khuôn mặt hiền lành đang nhìn bọn họ của Lưu Phúc Giang.
Cả phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về bên này.
Lâm Ngữ Kinh ngay cả con ngươi cũng không di chuyển, xem ra bị doạ điên rồi.
Thế nhưng phản ứng của cô từ trước đến giờ đều nhanh nhạy.
"Hai em..." Thẩm Quyện mới mở miệng định nói chuyện, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh mau chóng hoàn hồn, nhích người đến trước, tay luồn thật nhanh vào hộc bàn, móc điện thoại di động ra, tiếp đó chỉ hơi cụp mắt liếc một cái, đầu ngón tay lướt viu viu trên màn hình, mở ra một game.
"Lạch cạch" một tiếng, điện thoại di động rơi xuống nền đá cẩm thạch trong phòng học, vang một tiếng lanh lảnh rõ ràng.
Lưu Phúc Giang lùi về sau nửa bước, cúi đầu ngó nhìn.
Cái điện thoại đó vừa vặn rơi ngay xuống khoảng giữa Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện, màn hình hướng lên trên. Trò chơi vừa được cô tùy tiện mở ra đã tải xong xuôi, tiến vào cửa sổ game.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hổ thẹn: "Thầy ơi, em xin lỗi, hai em không nên lén lút chơi game trong giờ tự học sớm."
"..."
Thẩm Quyện nhìn mà cảm thán, nếu không phải vì lúc này điều kiện thực sự không cho phép, cậu thậm chí còn muốn cho cô một tiếng vỗ tay thật to.
Thật đúng là một bạn cùng bàn đáng tin cậy.
Tại sao cô có thể cảm thấy, tội danh chơi điện thoại trong giờ tự học sớm sẽ nhẹ hơn tội dán băng keo cá nhân một chút? Lưu Phúc Giang cũng sững sờ. Ông quả thực cũng hiểu rất rõ, trẻ nhỏ tuổi này đều thích chơi game. Có một lần, vào thời điểm nghỉ trưa, ông nhìn thấy đám Lý Lâm đang chơi game, còn đặc biệt lén lén lút lút đi vào từ cửa sau, hàn huyên với bọn họ năm phút về vấn đề chiến thuật của trò chơi đó.
Lưu Phúc Giang cảm thấy game cũng là một loại phương pháp giảm áp lực trong học tập, cuộc sống, chơi một chút theo cách hợp lý cũng không vấn đề gì.
Thế nhưng ông không nghĩ tới, Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh cũng sẽ lén lút chơi, còn nấp trong đồng phục học sinh.
Điều này chứng tỏ vấn đề gì?
Điều này chứng tỏ áp lực học tập của hai đứa bé to lớn biết bao!
Hạng nhất hạng hai khối đương nhiên không phải dễ kiếm như vậy.
Xuất sắc nhất định sẽ khiến áp lực và ý thức trách nhiệm trên người chúng nặng nề hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vì làm đại diện cho học sinh giỏi, chúng cảm thấy mình phải làm gương tốt cho các bạn học, thậm chí còn không thể quang minh chính đại chơi game vào giờ nghỉ trưa như đám Lý Lâm.
Chỉ có thể trốn trong đồng phục lén lén lút lút chơi!
Lưu Phúc Giang cảm thấy mình làm chủ nhiệm lớp quá thất trách. Ông vậy mà không hề nhận ra chút nào, không thể giúp bọn họ giải tỏa áp lực kịp thời.
Đây cũng là một phần trách nhiệm của chủ nhiệm lớp.
Lưu Phúc Giang không muốn để các bạn học khác nhìn ra manh mối, mặt không biểu cảm, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại trên đất lên, gọi hai người ra ngoài.
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh thật ra có hơi hốt hoảng, cô không xác định Lưu Phúc Giang gọi họ ra là vì chơi game lúc tự học sớm, hay là nhìn ra bọn họ đang nói dối.
Tuy rằng bọn họ thật sự chẳng làm gì.
Chỉ núp trong áo khoác dán miếng băng keo cá nhân thôi.
Thế nhưng Lâm Ngữ Kinh thực sự không biết nên giải thích thế nào, chuyện tại sao dán miếng băng cũng cần phải lấy áo che.
Thầy ơi, hai em chỉ nấp trong đó dán băng keo cá nhân.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cô lúc này cực kỳ hối hận, vừa nãy sao lại váng đầu mà nghe theo Thẩm Quyện chui vào.
Hai người đi vào phòng làm việc của giáo viên. Lưu Phúc Giang đóng cửa lại, trước khi đóng lại, còn liếc mắt thăm dò ngoài hành lang.
Sau đó ông đi đến, kéo hai cái ghế ở trước bàn làm việc, lại đặt điện thoại của Lâm Ngữ Kinh mà mình vừa nhặt lên trên bàn.
Trên màn hình điện thoại vẫn là cửa sổ game cô vừa tùy tiện mở ra, trên góc trái có thể nhìn thấy ảnh đại diện hình một con mèo, ID game—— Người cha hiền.
Lưu Phúc Giang lặng thinh rồi.
Lâm Ngữ Kinh cúi thấp đầu, cực kỳ ngoan ngoãn, thái độ nhận sai nom vô cùng thành khẩn.
Lưu Phúc Giang thở dài: "Chơi đi."
"..."
Lâm Ngữ Kinh:?
Cô ngẩng đầu lên.
Lưu Phúc Giang nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Thẩm Quyện, than tiếp: "Bình thường áp lực học tập có phải rất lớn không, lứa tuổi các em này vốn là nên vui chơi, thầy cũng hiểu được. Thầy thấy các em bình thường cũng không hề chơi game, mỗi ngày chỉ chuyên cần học tập, thỉnh thoảng không nhịn được chơi một xíu cũng rất bình thường."
"..."
Lâm Ngữ Kinh ngơ ngác trong thoáng chốc. Cô không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Quyện bên cạnh.
Bạn học Thẩm cả ngày ngủ đến chuyên cần lại tiếp thu lời này tự nhiên như đúng rồi, không mảy may chột dạ.
"Vậy nên chơi đi, thầy canh giúp các em." Lưu Phúc Giang vỗ nhẹ mặt bàn, tiếp tục nói, "Tiết tự học sớm hôm nay, hai em đừng có đi đâu cả, cứ ngồi yên ở đây chơi game."
Thẩm Quyện: "..."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Không biết tại sao, cô bỗng nhiên nghĩ đến mấy tháng trước, ngày đầu tiên mới vừa khai giảng, Lưu Phúc Giang vẻ mặt tươi cười đứng trên bục giảng nói với bọn họ: "Hướng mặt qua bạn cùng bàn của em".
Vào lúc ấy, cô liền cảm thấy vị chủ nhiệm này của lớp cô rất không bình thường, lối đi rất hoang dã, hẳn sẽ không theo con đường bình thường.
Bây giờ nhìn lại, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy bản thân trước đây vẫn đánh giá quá thấp Lưu Phúc Giang.
*
Giờ tự học sớm này trôi qua rất khổ sở, nếu như không phải có vở kịch phía trước làm nền, Lâm Ngữ Kinh thậm chí sẽ cho rằng ông đang nổi giận. Dù rằng Lưu Phúc Giang bảo bọn họ đừng đi đâu, ngồi chỗ này chơi game.
Nhưng bọn họ cũng không thể thật sự ngồi đó mà chơi.
Thế là ba người lớn như vậy lại mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đây nửa giờ. Giữa chừng Lưu Phúc Giang còn phải nhẫn nại mà thỉnh thoảng nghi vấn —— "Các em đừng xấu hổ mà" "Các em đừng chỉ ngồi ở đây như thế" "Các em chơi đi."
Nửa giờ sau, chuông vào học vang lên, Lâm Ngữ Kinh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nghe thấy tiếng chuông vào học nào êm tai như thế.
Bọn họ ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa, Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu qua, nhìn về phía Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện cũng nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt với cậu, không lên tiếng, nhưng ý trách móc trong mắt rất rõ ràng.
Thẩm Quyện bỏ tay vào túi áo khoác đồng phục, bởi vì lúc đi ra mới khoác lên, khóa kéo đồng phục còn chưa kéo lên, trông cà lơ phất phơ.
Soái thì vẫn soái, chỉ là trên cằm có dán một miếng băng cá nhân chênh chếch, màu xanh da trời, bên trên in hình gấu Rilakkuma màu sắc rực rỡ.
Trên sống mũi còn có chỗ rách da, có hơi xanh xanh, chắc là do cô đánh hôm qua.
Tạo hình thế này, trông vô cùng sáng tạo.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên có chút buồn cười.
Cô kiềm nén vài giây, vẫn là không nhịn được, tựa trên tường nhoẻn cười giơ điện thoại lên, quẹt tay chuyển đến máy ảnh, thừa dịp cậu còn chưa phản ứng, "tách" một cái chụp cho cậu bức ảnh.
Phía sau cậu là hành lang trường học không một bóng người, cửa phòng học đóng kín. Ngoài cửa sổ trời xanh cao rộng, ánh dương mỏng manh buổi sớm tưới vào tòa nhà dạy học, gió cũng chứa đựng sức sống.
Thiếu niên trong bức ảnh không kịp phản ứng, biểu hiện có hơi mờ mịt. Hôm qua xem ra cậu không ngủ ngon lắm, mí mắt cụp xuống, phờ phạc biếng nhác, cứ như vậy bị cố định trong bức hình.
Tựa như ảnh của một nam chính trong bộ phim thanh xuân nào đó, thậm chí không cần cả kính lọc, cũng đã là dáng vẻ tốt nhất mà năm tháng có thể lưu giữ lại.
Chỉ là phần đẹp đẽ này chưa duy trì được bao lâu đã bị phá vỡ.
Vương khủng long thò đầu ra từ cửa phòng học lớp 10 cuối hành lang, xa xa nhìn hai người họ, tiếng rống giận dữ vang vọng cả tầng lầu: "Vào lớp đi thiếu gia tiểu thư! Chuông vào học kêu lâu như vậy rồi không nghe thấy hả?! Còn đứng rề rà ở đó! Chờ tôi đẩy hai cái xe lăn ra đón mấy người à?!"
*
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Quyện hết sức tự giác thu liễm rất nhiều.
Dù vậy, đồ ăn sáng thì vẫn ngày nào cũng có. Lâm Ngữ Kinh trọ ở trường, Thẩm Quyện biết cô thích ăn ở quán cơm nếp cuộn bên cạnh studio, liền mang đến mỗi ngày cho cô.
Còn là mỗi ngày đều đặn ba cái lòng đỏ trứng muối.
Lâm Ngữ Kinh lúc mới bắt đầu còn có thể giả vờ giả vịt chuyển tiền cho cậu gì đó, về sau liền mất cảm giác.
Thế nhưng ngẫm lại tình cảnh gia đình Thẩm Quyện, mất cảm giác một ngày, ngày hôm sau vẫn là trở lại như cũ.
Đây dù sao cũng là một thiếu niên khốn khổ, phí sinh hoạt còn phải do bản thân vừa học vừa làm kiếm ra.
Tuy rằng mấy lời hai người nói lúc tranh học bổng có khi đối phương cũng không tin, nhưng Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, Thẩm Quyện lúc đó phỏng chừng là nói nửa thật nửa giả, vả lại trong tay cô ít nhiều vẫn có chút tiền.
Thẩm Quyện thì lại không giống thế.
Thẩm Quyện cậu ta thật sự nghèo!
Đã nghèo thành như vậy, còn kiên trì bền bỉ muốn nói chuyện yêu đương!
Đây là tình yêu vĩ đại cỡ nào chứ!
Lâm Ngữ Kinh thở dài.
Thẩm Quyện này, thời điểm cậu muốn phát động thế tiến công với người cậu thích, kỳ thật làm cho người ta rất khó vùng vẫy.
Lúc cô ở chung với cậu, một mặt thậm chí còn thích những tiếp xúc tứ chi thân mật, một mặt khác lại nghe theo lý trí mà cực lực bài xích.
Loại sinh vật khác phái này, một khi xác định loại quan hệ nào đó, sẽ không còn giống như trước kia nữa.
Giữa bọn họ sẽ liên tục nảy sinh một loại hoang mang mờ mịt, vừa khó lường vừa yếu ớt tột độ, đến mức không đỡ nổi một đòn.
Một khi tình hình khác thường phát sinh, tính nguy hiểm sẽ tăng cao, đồng thời còn ảnh hưởng sâu xa. Quả thực vô lợi mà bách hại.
Cô rõ ràng vẫn đang ngây ngốc trong thế giới nhỏ của mình rất tốt mà. Chuyện khống chế tâm trạng thế này trước giờ cô đều rất am hiểu, chút "ỷ lại" bất tri bất giác nảy sinh với cậu này... Được rồi, là "thích", cô cũng có thể khống chế rất tốt.
Thế nhưng Thẩm Quyện nhất định phải đến trêu chọc cô.
Cậu đã nghèo như vậy rồi, lo mà học tập cho tốt đi không được sao!
Học người ta tìm đối tượng làm gì!
Lúc này là tiết tự học thứ hai từ dưới tính lên của thứ sáu. Thứ sáu không có tự học buổi tối, còn mỗi hai tiết là trực tiếp tan học, tâm trạng mọi người đều bay bay, ở trong phòng học nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi.
Lâm Ngữ Kinh ngoái đầu sang, Thẩm Quyện đang làm đề toán.
Người này ngay cả lúc làm bài cũng trông có vài phần thờ ơ hờ hững, lười nhác tựa trên tường, chuyển bút, đọc đề rất nhanh, gần như đảo mắt qua liền viết đáp án.
Đề tự luận đơn giản chút thì chẳng buồn viết, trực tiếp viết trên đề mấy điểm quan trọng, ghi ra đáp án.
Vậy nhưng thật ra rất chăm chú.
Lâm Ngữ Kinh cứ như thế nhìn cậu ba bốn phút, cậu mới cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nghiêng người tới gần: "Sao vậy?"
Cậu nói xong, một lần nữa cúi đầu, mắt còn nhìn chăm chăm vào câu tự luận cuối cùng.
Bộ đề này buổi trưa Lâm Ngữ Kinh đã làm xong, câu cuối cùng có chút khó khăn, cô phải ngẫm nghĩ nửa ngày xem vẽ đường kẻ phụ thế nào.
Cô không lên tiếng, Thẩm Quyện cũng không nói chuyện, cứ như thế nghiêng người dựa vào cô, ngòi bút chấm trên giấy. Khoảng chừng hai ba phút sau, cậu nhấc bút, lưu loát vẽ vài đường kẻ phụ, bắt đầu viết ra bên cạnh.
Thiếu niên hơi cúi đầu, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm bút, xoạt xoạt viết từng hàng trên giấy, mỗi khi viết đến cuối hàng, ngòi bút khẽ nhấc theo thói quen.
Sắc mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt.
Lâm Ngữ Kinh quay đầu đi, không nhìn cậu nữa, trong lòng lặng lẽ thở dài lần thứ hai.
Thời điểm nam sinh nghiêm túc với một chuyện gì đó, khắp người như được bao phủ một lớp khí nào đó, thực sự là chói mắt đến mức phạm quy rồi.
Ngay cả động tác nhỏ cũng khiến người cảm thấy soái.
Vì sao trước đây cô lại cảm thấy người này là loại học tra cần phải dùng đến quảng cáo cám dỗ mới chịu học tập chứ?
Rõ ràng khắp người đều toả ra ánh sáng của học bá.
Thẩm Quyện dùng hai ba phút viết xong đề cuối cùng, để bút xuống.
Cơ thể cậu còn đang nghiêng ngả, cánh tay hầu như dán vào cô, dáng vẻ nửa dựa nửa không, quay đầu lại: "Cậu vừa nãy định nói gì."
"Không có gì..." Lâm Ngữ Kinh đứng lên, nhỏ giọng nói, "Tôi đến phòng vệ sinh."
Thẩm Quyện nhướng nhướng mày, nở nụ cười: "Không nhầm chứ, hiện tại đi vệ sinh cũng biết báo cáo với tôi?"
"Làm bài tập của cậu đi." Lâm Ngữ Kinh tiện tay bắt được một tờ bài tập vỗ vào mặt cậu, ra khỏi phòng học.
Cuối thu ngày ngắn, lúc này đã có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng hoàng hôn. Trong hành lang rất yên tĩnh, không có một ai.
Lâm Ngữ Kinh rút điện thoại ra xem. Đối với chuyện này Bát Trung không quản nghiêm lắm, nếu là ở Phụ Trung trước đây, một giây trước cô rút điện thoại ra, một giây sau sẽ bị thu mất ngay.
Ba tiếng trước Lâm Chỉ gửi cho cô một tin tức, tuần sau bà sẽ đến thành phố A.
Một tin khác đến từ Phó Minh Tu, Lâm Ngữ Kinh vừa đi về hướng phòng vệ sinh vừa ấn mở, Phó thiếu gia lời ít ý nhiều: [Tuần này có về ăn cam không?]
Lâm Ngữ Kinh rẽ vào nhà vệ sinh nữ, nhanh chóng hồi âm một tin: [Sao thế, em gái không ở đây bây giờ anh cảm thấy không quen rồi sao?]
Ba phút sau, cô từ gian phòng riêng đi ra, rửa sạch tay, lật điện thoại lên, Phó Minh Tu đã trả lời.
[... Có lẽ tôi rảnh đến phát ngán rồi mới muốn nói chuyện với cô đấy? Tạm biệt.]
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy buồn cười, đang suy nghĩ có nên trả lời không, trả lời cái gì, ra khỏi phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đứng ở vách tường đối diện.
Cô sửng sốt một chút, cầm điện thoại chớp chớp mắt: "Cậu chặn nhầm rồi phải không, ở đây là nhà vệ sinh nữ, hơn nữa Thẩm Quyện giờ đang ở trong lớp."
Ninh Viễn đứng dựa vào tường, nhìn cô: "Tôi không tìm nó."
Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Cậu tìm tôi, tôi đã cảm thấy cậu sẽ không quên đi như thế, bị tôi tính toán đến ngoan ngoãn chạy vòng, sao có thể không nói tiếng nào." Cô hất hất cằm, "Bạn học Ninh Viễn, chấp nhận thua cuộc đi, lúc tôi cược với cậu cậu cũng đồng ý rồi."
Ninh Viễn cười cười: "Chấp nhận thua cuộc, hơn nữa chỉ chạy mười vòng, tôi cũng không đến nỗi còn so đo với một nữ sinh. Tìm cậu chủ yếu là vì tôi rất thích cậu, muốn trò chuyện với cậu."
Lâm Ngữ Kinh đã bị doạ đến sắp nổi da gà.
Cậu ta rõ ràng có một tướng mạo rất vô hại, cười lên thậm chí còn ôn hòa, vậy mà lại không hiểu vì sao khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái, làm cho cô theo bản năng muốn trách né.
"Vậy làm sao bây giờ, tôi không muốn trò chuyện với cậu cho lắm, chúng ta cũng không có gì hay để nói chuyện." Cô nói xong còn khoát tay áo với cậu ta một cái, vẫn rất lễ độ cười nhẹ, "Cậu đánh bạn học lớp chúng tôi, tôi khiến cậu chạy mười vòng và xin lỗi, chúng ta hòa nhau. Bạn học Ninh, có duyên gặp lại."
Ninh Viễn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, nói: "Tôi muốn trò chuyện với cậu về Thẩm Quyện."
Bước chân Lâm Ngữ Kinh khựng lại.
Cô ngoảnh đầu sang, tò mò nhìn cậu ta: "Cậu và Thẩm Quyện có thù sao?"
"Chắc là có..." Ninh Viễn suy nghĩ một chút, "Cũng không thể xem là có, vậy thì không có đi."
"Có thì có, không có thì không có, nếu như đã không có thì cậu im lặng một chút đi." Lâm Ngữ Kinh hơi thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn giả bộ nữa, "Chuyện đấu bóng là các cậu có lỗi trước nhỉ, tại sao cậu phải cắn chặt Thẩm Quyện không tha? Vả lại chuyện này liên quan gì tới tôi? Cậu là miếng thuốc cao dán gì à?"
Ninh Viễn cũng không tức giận, cười nhìn cô: "Cậu thật sự không tò mò sao? Nó còn trông như rất thích cậu nhỉ, xem phản ứng của cậu, cậu hẳn là cũng thích nó, các cậu đang ở bên nhau?"
Lâm Ngữ Kinh tựa trên tường, ánh mắt lạnh xuống từng chút từng chút một: "Cậu có phải bị bệnh không đấy?"
"Cô gái nhỏ đừng nóng nảy như thế, bởi vì tôi trùng hợp, tham gia một chút chuyện lúc trước của nó, à mà cũng không tính là tham gia, chỉ là biết một chút." Ninh Viễn khoát tay lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, "Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu một lần, cậu cẩn thận chút đi, người mà trước đây nó rất thích —— "
Cậu ta dừng câu chuyện, nghiêng đầu qua, tầm mắt khựng một chút, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Lâm Ngữ Kinh cũng quay đầu theo nhìn sang.
Phòng vệ sinh trong tòa dạy học này đều ở lầu một, cửa lớn mở ra, gió vù vù thổi vào, lạnh lẽo. Lầu một có mấy lớp học, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài truyền đến từ phòng học phía cuối.
Thẩm Quyện bước xuống cầu thang rẽ tới đây, đi thẳng về hướng bên này, bước chân rất nhanh.
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nhìn cậu đi tới, không hề nghĩ ngợi liền thẳng người lên định nghênh đón.
Cô không muốn nghe.
Không chỉ là mình cô không muốn nghe, cô càng không muốn để Thẩm Quyện nghe thấy.
Bất luận người này chuẩn bị nói cái gì.
Ninh Viễn tựa như không nhìn thấy, hoặc là trong nháy mắt đã nhìn thấu ý đồ của cô, cậu ta một lần nữa xoay đầu lại, cười nhìn cô. Âm thanh chậm mà khẽ, nhưng trong khung cảnh vẫn còn đang yên ắng, từng chữ từng chữ rõ mồn một truyền thẳng vào tai cả ba người: "Người mà trước đây nó rất thích, bởi vì nó, mà giờ còn đang nằm ở bệnh viện, đời này cũng không tỉnh lại."
Bước chân của Lâm Ngữ Kinh ngừng lại, cả người hơi cứng đờ.
Thẩm Quyện đã đi tới trước mặt họ, gần như không hề dừng lại, một quyền nện thẳng lên mũi cậu ta. Sức lực rất lớn, cả người Ninh Viễn lảo đảo lui về sau nửa bước.
Cậu ta giơ tay che mũi, máu từ khẽ ngón tay chảy ra.
Thẩm Quyện đưa tay lôi cổ áo Ninh Viễn lại đây, cụp mắt nhìn cậu ta, đè nén giọng nói, thấp mà khàn, không nghe ra tâm trạng: "Mày muốn chết sao?"
Hết chương 50.
Lâm Ngữ Kinh đương nhiên biết là cậu cố ý, vậy nhưng cô vẫn cứ chui vào.
Chứng tỏ cô đã không tự chủ mà từ từ bắt đầu thỏa hiệp với cậu rồi.
Lâm Ngữ Kinh chui thoát thân như giành giật từng giây từng phút. Áo khoác đồng phục còn phủ trên đầu Thẩm Quyện, cậu cũng không vội, một mình đắm chìm trong bóng tối hồi tưởng lại dư vị một lúc, lại giơ tay sờ sờ miếng băng keo cá nhân trên cằm, mới kéo áo khoác đồng phục xuống đầu.
Sau đó liền đối mặt với khuôn mặt hiền lành đang nhìn bọn họ của Lưu Phúc Giang.
Cả phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về bên này.
Lâm Ngữ Kinh ngay cả con ngươi cũng không di chuyển, xem ra bị doạ điên rồi.
Thế nhưng phản ứng của cô từ trước đến giờ đều nhanh nhạy.
"Hai em..." Thẩm Quyện mới mở miệng định nói chuyện, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh mau chóng hoàn hồn, nhích người đến trước, tay luồn thật nhanh vào hộc bàn, móc điện thoại di động ra, tiếp đó chỉ hơi cụp mắt liếc một cái, đầu ngón tay lướt viu viu trên màn hình, mở ra một game.
"Lạch cạch" một tiếng, điện thoại di động rơi xuống nền đá cẩm thạch trong phòng học, vang một tiếng lanh lảnh rõ ràng.
Lưu Phúc Giang lùi về sau nửa bước, cúi đầu ngó nhìn.
Cái điện thoại đó vừa vặn rơi ngay xuống khoảng giữa Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện, màn hình hướng lên trên. Trò chơi vừa được cô tùy tiện mở ra đã tải xong xuôi, tiến vào cửa sổ game.
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hổ thẹn: "Thầy ơi, em xin lỗi, hai em không nên lén lút chơi game trong giờ tự học sớm."
"..."
Thẩm Quyện nhìn mà cảm thán, nếu không phải vì lúc này điều kiện thực sự không cho phép, cậu thậm chí còn muốn cho cô một tiếng vỗ tay thật to.
Thật đúng là một bạn cùng bàn đáng tin cậy.
Tại sao cô có thể cảm thấy, tội danh chơi điện thoại trong giờ tự học sớm sẽ nhẹ hơn tội dán băng keo cá nhân một chút? Lưu Phúc Giang cũng sững sờ. Ông quả thực cũng hiểu rất rõ, trẻ nhỏ tuổi này đều thích chơi game. Có một lần, vào thời điểm nghỉ trưa, ông nhìn thấy đám Lý Lâm đang chơi game, còn đặc biệt lén lén lút lút đi vào từ cửa sau, hàn huyên với bọn họ năm phút về vấn đề chiến thuật của trò chơi đó.
Lưu Phúc Giang cảm thấy game cũng là một loại phương pháp giảm áp lực trong học tập, cuộc sống, chơi một chút theo cách hợp lý cũng không vấn đề gì.
Thế nhưng ông không nghĩ tới, Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh cũng sẽ lén lút chơi, còn nấp trong đồng phục học sinh.
Điều này chứng tỏ vấn đề gì?
Điều này chứng tỏ áp lực học tập của hai đứa bé to lớn biết bao!
Hạng nhất hạng hai khối đương nhiên không phải dễ kiếm như vậy.
Xuất sắc nhất định sẽ khiến áp lực và ý thức trách nhiệm trên người chúng nặng nề hơn không biết bao nhiêu lần. Bởi vì làm đại diện cho học sinh giỏi, chúng cảm thấy mình phải làm gương tốt cho các bạn học, thậm chí còn không thể quang minh chính đại chơi game vào giờ nghỉ trưa như đám Lý Lâm.
Chỉ có thể trốn trong đồng phục lén lén lút lút chơi!
Lưu Phúc Giang cảm thấy mình làm chủ nhiệm lớp quá thất trách. Ông vậy mà không hề nhận ra chút nào, không thể giúp bọn họ giải tỏa áp lực kịp thời.
Đây cũng là một phần trách nhiệm của chủ nhiệm lớp.
Lưu Phúc Giang không muốn để các bạn học khác nhìn ra manh mối, mặt không biểu cảm, ngồi xổm xuống nhặt điện thoại trên đất lên, gọi hai người ra ngoài.
Trong lòng Lâm Ngữ Kinh thật ra có hơi hốt hoảng, cô không xác định Lưu Phúc Giang gọi họ ra là vì chơi game lúc tự học sớm, hay là nhìn ra bọn họ đang nói dối.
Tuy rằng bọn họ thật sự chẳng làm gì.
Chỉ núp trong áo khoác dán miếng băng keo cá nhân thôi.
Thế nhưng Lâm Ngữ Kinh thực sự không biết nên giải thích thế nào, chuyện tại sao dán miếng băng cũng cần phải lấy áo che.
Thầy ơi, hai em chỉ nấp trong đó dán băng keo cá nhân.
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cô lúc này cực kỳ hối hận, vừa nãy sao lại váng đầu mà nghe theo Thẩm Quyện chui vào.
Hai người đi vào phòng làm việc của giáo viên. Lưu Phúc Giang đóng cửa lại, trước khi đóng lại, còn liếc mắt thăm dò ngoài hành lang.
Sau đó ông đi đến, kéo hai cái ghế ở trước bàn làm việc, lại đặt điện thoại của Lâm Ngữ Kinh mà mình vừa nhặt lên trên bàn.
Trên màn hình điện thoại vẫn là cửa sổ game cô vừa tùy tiện mở ra, trên góc trái có thể nhìn thấy ảnh đại diện hình một con mèo, ID game—— Người cha hiền.
Lưu Phúc Giang lặng thinh rồi.
Lâm Ngữ Kinh cúi thấp đầu, cực kỳ ngoan ngoãn, thái độ nhận sai nom vô cùng thành khẩn.
Lưu Phúc Giang thở dài: "Chơi đi."
"..."
Lâm Ngữ Kinh:?
Cô ngẩng đầu lên.
Lưu Phúc Giang nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Thẩm Quyện, than tiếp: "Bình thường áp lực học tập có phải rất lớn không, lứa tuổi các em này vốn là nên vui chơi, thầy cũng hiểu được. Thầy thấy các em bình thường cũng không hề chơi game, mỗi ngày chỉ chuyên cần học tập, thỉnh thoảng không nhịn được chơi một xíu cũng rất bình thường."
"..."
Lâm Ngữ Kinh ngơ ngác trong thoáng chốc. Cô không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Quyện bên cạnh.
Bạn học Thẩm cả ngày ngủ đến chuyên cần lại tiếp thu lời này tự nhiên như đúng rồi, không mảy may chột dạ.
"Vậy nên chơi đi, thầy canh giúp các em." Lưu Phúc Giang vỗ nhẹ mặt bàn, tiếp tục nói, "Tiết tự học sớm hôm nay, hai em đừng có đi đâu cả, cứ ngồi yên ở đây chơi game."
Thẩm Quyện: "..."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Không biết tại sao, cô bỗng nhiên nghĩ đến mấy tháng trước, ngày đầu tiên mới vừa khai giảng, Lưu Phúc Giang vẻ mặt tươi cười đứng trên bục giảng nói với bọn họ: "Hướng mặt qua bạn cùng bàn của em".
Vào lúc ấy, cô liền cảm thấy vị chủ nhiệm này của lớp cô rất không bình thường, lối đi rất hoang dã, hẳn sẽ không theo con đường bình thường.
Bây giờ nhìn lại, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy bản thân trước đây vẫn đánh giá quá thấp Lưu Phúc Giang.
*
Giờ tự học sớm này trôi qua rất khổ sở, nếu như không phải có vở kịch phía trước làm nền, Lâm Ngữ Kinh thậm chí sẽ cho rằng ông đang nổi giận. Dù rằng Lưu Phúc Giang bảo bọn họ đừng đi đâu, ngồi chỗ này chơi game.
Nhưng bọn họ cũng không thể thật sự ngồi đó mà chơi.
Thế là ba người lớn như vậy lại mắt to trừng mắt nhỏ ngồi đây nửa giờ. Giữa chừng Lưu Phúc Giang còn phải nhẫn nại mà thỉnh thoảng nghi vấn —— "Các em đừng xấu hổ mà" "Các em đừng chỉ ngồi ở đây như thế" "Các em chơi đi."
Nửa giờ sau, chuông vào học vang lên, Lâm Ngữ Kinh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nghe thấy tiếng chuông vào học nào êm tai như thế.
Bọn họ ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa, Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu qua, nhìn về phía Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện cũng nhìn cô.
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt với cậu, không lên tiếng, nhưng ý trách móc trong mắt rất rõ ràng.
Thẩm Quyện bỏ tay vào túi áo khoác đồng phục, bởi vì lúc đi ra mới khoác lên, khóa kéo đồng phục còn chưa kéo lên, trông cà lơ phất phơ.
Soái thì vẫn soái, chỉ là trên cằm có dán một miếng băng cá nhân chênh chếch, màu xanh da trời, bên trên in hình gấu Rilakkuma màu sắc rực rỡ.
Trên sống mũi còn có chỗ rách da, có hơi xanh xanh, chắc là do cô đánh hôm qua.
Tạo hình thế này, trông vô cùng sáng tạo.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên có chút buồn cười.
Cô kiềm nén vài giây, vẫn là không nhịn được, tựa trên tường nhoẻn cười giơ điện thoại lên, quẹt tay chuyển đến máy ảnh, thừa dịp cậu còn chưa phản ứng, "tách" một cái chụp cho cậu bức ảnh.
Phía sau cậu là hành lang trường học không một bóng người, cửa phòng học đóng kín. Ngoài cửa sổ trời xanh cao rộng, ánh dương mỏng manh buổi sớm tưới vào tòa nhà dạy học, gió cũng chứa đựng sức sống.
Thiếu niên trong bức ảnh không kịp phản ứng, biểu hiện có hơi mờ mịt. Hôm qua xem ra cậu không ngủ ngon lắm, mí mắt cụp xuống, phờ phạc biếng nhác, cứ như vậy bị cố định trong bức hình.
Tựa như ảnh của một nam chính trong bộ phim thanh xuân nào đó, thậm chí không cần cả kính lọc, cũng đã là dáng vẻ tốt nhất mà năm tháng có thể lưu giữ lại.
Chỉ là phần đẹp đẽ này chưa duy trì được bao lâu đã bị phá vỡ.
Vương khủng long thò đầu ra từ cửa phòng học lớp 10 cuối hành lang, xa xa nhìn hai người họ, tiếng rống giận dữ vang vọng cả tầng lầu: "Vào lớp đi thiếu gia tiểu thư! Chuông vào học kêu lâu như vậy rồi không nghe thấy hả?! Còn đứng rề rà ở đó! Chờ tôi đẩy hai cái xe lăn ra đón mấy người à?!"
*
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Quyện hết sức tự giác thu liễm rất nhiều.
Dù vậy, đồ ăn sáng thì vẫn ngày nào cũng có. Lâm Ngữ Kinh trọ ở trường, Thẩm Quyện biết cô thích ăn ở quán cơm nếp cuộn bên cạnh studio, liền mang đến mỗi ngày cho cô.
Còn là mỗi ngày đều đặn ba cái lòng đỏ trứng muối.
Lâm Ngữ Kinh lúc mới bắt đầu còn có thể giả vờ giả vịt chuyển tiền cho cậu gì đó, về sau liền mất cảm giác.
Thế nhưng ngẫm lại tình cảnh gia đình Thẩm Quyện, mất cảm giác một ngày, ngày hôm sau vẫn là trở lại như cũ.
Đây dù sao cũng là một thiếu niên khốn khổ, phí sinh hoạt còn phải do bản thân vừa học vừa làm kiếm ra.
Tuy rằng mấy lời hai người nói lúc tranh học bổng có khi đối phương cũng không tin, nhưng Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, Thẩm Quyện lúc đó phỏng chừng là nói nửa thật nửa giả, vả lại trong tay cô ít nhiều vẫn có chút tiền.
Thẩm Quyện thì lại không giống thế.
Thẩm Quyện cậu ta thật sự nghèo!
Đã nghèo thành như vậy, còn kiên trì bền bỉ muốn nói chuyện yêu đương!
Đây là tình yêu vĩ đại cỡ nào chứ!
Lâm Ngữ Kinh thở dài.
Thẩm Quyện này, thời điểm cậu muốn phát động thế tiến công với người cậu thích, kỳ thật làm cho người ta rất khó vùng vẫy.
Lúc cô ở chung với cậu, một mặt thậm chí còn thích những tiếp xúc tứ chi thân mật, một mặt khác lại nghe theo lý trí mà cực lực bài xích.
Loại sinh vật khác phái này, một khi xác định loại quan hệ nào đó, sẽ không còn giống như trước kia nữa.
Giữa bọn họ sẽ liên tục nảy sinh một loại hoang mang mờ mịt, vừa khó lường vừa yếu ớt tột độ, đến mức không đỡ nổi một đòn.
Một khi tình hình khác thường phát sinh, tính nguy hiểm sẽ tăng cao, đồng thời còn ảnh hưởng sâu xa. Quả thực vô lợi mà bách hại.
Cô rõ ràng vẫn đang ngây ngốc trong thế giới nhỏ của mình rất tốt mà. Chuyện khống chế tâm trạng thế này trước giờ cô đều rất am hiểu, chút "ỷ lại" bất tri bất giác nảy sinh với cậu này... Được rồi, là "thích", cô cũng có thể khống chế rất tốt.
Thế nhưng Thẩm Quyện nhất định phải đến trêu chọc cô.
Cậu đã nghèo như vậy rồi, lo mà học tập cho tốt đi không được sao!
Học người ta tìm đối tượng làm gì!
Lúc này là tiết tự học thứ hai từ dưới tính lên của thứ sáu. Thứ sáu không có tự học buổi tối, còn mỗi hai tiết là trực tiếp tan học, tâm trạng mọi người đều bay bay, ở trong phòng học nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi.
Lâm Ngữ Kinh ngoái đầu sang, Thẩm Quyện đang làm đề toán.
Người này ngay cả lúc làm bài cũng trông có vài phần thờ ơ hờ hững, lười nhác tựa trên tường, chuyển bút, đọc đề rất nhanh, gần như đảo mắt qua liền viết đáp án.
Đề tự luận đơn giản chút thì chẳng buồn viết, trực tiếp viết trên đề mấy điểm quan trọng, ghi ra đáp án.
Vậy nhưng thật ra rất chăm chú.
Lâm Ngữ Kinh cứ như thế nhìn cậu ba bốn phút, cậu mới cảm giác được, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nghiêng người tới gần: "Sao vậy?"
Cậu nói xong, một lần nữa cúi đầu, mắt còn nhìn chăm chăm vào câu tự luận cuối cùng.
Bộ đề này buổi trưa Lâm Ngữ Kinh đã làm xong, câu cuối cùng có chút khó khăn, cô phải ngẫm nghĩ nửa ngày xem vẽ đường kẻ phụ thế nào.
Cô không lên tiếng, Thẩm Quyện cũng không nói chuyện, cứ như thế nghiêng người dựa vào cô, ngòi bút chấm trên giấy. Khoảng chừng hai ba phút sau, cậu nhấc bút, lưu loát vẽ vài đường kẻ phụ, bắt đầu viết ra bên cạnh.
Thiếu niên hơi cúi đầu, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm bút, xoạt xoạt viết từng hàng trên giấy, mỗi khi viết đến cuối hàng, ngòi bút khẽ nhấc theo thói quen.
Sắc mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt.
Lâm Ngữ Kinh quay đầu đi, không nhìn cậu nữa, trong lòng lặng lẽ thở dài lần thứ hai.
Thời điểm nam sinh nghiêm túc với một chuyện gì đó, khắp người như được bao phủ một lớp khí nào đó, thực sự là chói mắt đến mức phạm quy rồi.
Ngay cả động tác nhỏ cũng khiến người cảm thấy soái.
Vì sao trước đây cô lại cảm thấy người này là loại học tra cần phải dùng đến quảng cáo cám dỗ mới chịu học tập chứ?
Rõ ràng khắp người đều toả ra ánh sáng của học bá.
Thẩm Quyện dùng hai ba phút viết xong đề cuối cùng, để bút xuống.
Cơ thể cậu còn đang nghiêng ngả, cánh tay hầu như dán vào cô, dáng vẻ nửa dựa nửa không, quay đầu lại: "Cậu vừa nãy định nói gì."
"Không có gì..." Lâm Ngữ Kinh đứng lên, nhỏ giọng nói, "Tôi đến phòng vệ sinh."
Thẩm Quyện nhướng nhướng mày, nở nụ cười: "Không nhầm chứ, hiện tại đi vệ sinh cũng biết báo cáo với tôi?"
"Làm bài tập của cậu đi." Lâm Ngữ Kinh tiện tay bắt được một tờ bài tập vỗ vào mặt cậu, ra khỏi phòng học.
Cuối thu ngày ngắn, lúc này đã có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng hoàng hôn. Trong hành lang rất yên tĩnh, không có một ai.
Lâm Ngữ Kinh rút điện thoại ra xem. Đối với chuyện này Bát Trung không quản nghiêm lắm, nếu là ở Phụ Trung trước đây, một giây trước cô rút điện thoại ra, một giây sau sẽ bị thu mất ngay.
Ba tiếng trước Lâm Chỉ gửi cho cô một tin tức, tuần sau bà sẽ đến thành phố A.
Một tin khác đến từ Phó Minh Tu, Lâm Ngữ Kinh vừa đi về hướng phòng vệ sinh vừa ấn mở, Phó thiếu gia lời ít ý nhiều: [Tuần này có về ăn cam không?]
Lâm Ngữ Kinh rẽ vào nhà vệ sinh nữ, nhanh chóng hồi âm một tin: [Sao thế, em gái không ở đây bây giờ anh cảm thấy không quen rồi sao?]
Ba phút sau, cô từ gian phòng riêng đi ra, rửa sạch tay, lật điện thoại lên, Phó Minh Tu đã trả lời.
[... Có lẽ tôi rảnh đến phát ngán rồi mới muốn nói chuyện với cô đấy? Tạm biệt.]
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy buồn cười, đang suy nghĩ có nên trả lời không, trả lời cái gì, ra khỏi phòng vệ sinh, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đứng ở vách tường đối diện.
Cô sửng sốt một chút, cầm điện thoại chớp chớp mắt: "Cậu chặn nhầm rồi phải không, ở đây là nhà vệ sinh nữ, hơn nữa Thẩm Quyện giờ đang ở trong lớp."
Ninh Viễn đứng dựa vào tường, nhìn cô: "Tôi không tìm nó."
Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Cậu tìm tôi, tôi đã cảm thấy cậu sẽ không quên đi như thế, bị tôi tính toán đến ngoan ngoãn chạy vòng, sao có thể không nói tiếng nào." Cô hất hất cằm, "Bạn học Ninh Viễn, chấp nhận thua cuộc đi, lúc tôi cược với cậu cậu cũng đồng ý rồi."
Ninh Viễn cười cười: "Chấp nhận thua cuộc, hơn nữa chỉ chạy mười vòng, tôi cũng không đến nỗi còn so đo với một nữ sinh. Tìm cậu chủ yếu là vì tôi rất thích cậu, muốn trò chuyện với cậu."
Lâm Ngữ Kinh đã bị doạ đến sắp nổi da gà.
Cậu ta rõ ràng có một tướng mạo rất vô hại, cười lên thậm chí còn ôn hòa, vậy mà lại không hiểu vì sao khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái, làm cho cô theo bản năng muốn trách né.
"Vậy làm sao bây giờ, tôi không muốn trò chuyện với cậu cho lắm, chúng ta cũng không có gì hay để nói chuyện." Cô nói xong còn khoát tay áo với cậu ta một cái, vẫn rất lễ độ cười nhẹ, "Cậu đánh bạn học lớp chúng tôi, tôi khiến cậu chạy mười vòng và xin lỗi, chúng ta hòa nhau. Bạn học Ninh, có duyên gặp lại."
Ninh Viễn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, nói: "Tôi muốn trò chuyện với cậu về Thẩm Quyện."
Bước chân Lâm Ngữ Kinh khựng lại.
Cô ngoảnh đầu sang, tò mò nhìn cậu ta: "Cậu và Thẩm Quyện có thù sao?"
"Chắc là có..." Ninh Viễn suy nghĩ một chút, "Cũng không thể xem là có, vậy thì không có đi."
"Có thì có, không có thì không có, nếu như đã không có thì cậu im lặng một chút đi." Lâm Ngữ Kinh hơi thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn giả bộ nữa, "Chuyện đấu bóng là các cậu có lỗi trước nhỉ, tại sao cậu phải cắn chặt Thẩm Quyện không tha? Vả lại chuyện này liên quan gì tới tôi? Cậu là miếng thuốc cao dán gì à?"
Ninh Viễn cũng không tức giận, cười nhìn cô: "Cậu thật sự không tò mò sao? Nó còn trông như rất thích cậu nhỉ, xem phản ứng của cậu, cậu hẳn là cũng thích nó, các cậu đang ở bên nhau?"
Lâm Ngữ Kinh tựa trên tường, ánh mắt lạnh xuống từng chút từng chút một: "Cậu có phải bị bệnh không đấy?"
"Cô gái nhỏ đừng nóng nảy như thế, bởi vì tôi trùng hợp, tham gia một chút chuyện lúc trước của nó, à mà cũng không tính là tham gia, chỉ là biết một chút." Ninh Viễn khoát tay lên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, "Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu một lần, cậu cẩn thận chút đi, người mà trước đây nó rất thích —— "
Cậu ta dừng câu chuyện, nghiêng đầu qua, tầm mắt khựng một chút, bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Lâm Ngữ Kinh cũng quay đầu theo nhìn sang.
Phòng vệ sinh trong tòa dạy học này đều ở lầu một, cửa lớn mở ra, gió vù vù thổi vào, lạnh lẽo. Lầu một có mấy lớp học, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài truyền đến từ phòng học phía cuối.
Thẩm Quyện bước xuống cầu thang rẽ tới đây, đi thẳng về hướng bên này, bước chân rất nhanh.
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nhìn cậu đi tới, không hề nghĩ ngợi liền thẳng người lên định nghênh đón.
Cô không muốn nghe.
Không chỉ là mình cô không muốn nghe, cô càng không muốn để Thẩm Quyện nghe thấy.
Bất luận người này chuẩn bị nói cái gì.
Ninh Viễn tựa như không nhìn thấy, hoặc là trong nháy mắt đã nhìn thấu ý đồ của cô, cậu ta một lần nữa xoay đầu lại, cười nhìn cô. Âm thanh chậm mà khẽ, nhưng trong khung cảnh vẫn còn đang yên ắng, từng chữ từng chữ rõ mồn một truyền thẳng vào tai cả ba người: "Người mà trước đây nó rất thích, bởi vì nó, mà giờ còn đang nằm ở bệnh viện, đời này cũng không tỉnh lại."
Bước chân của Lâm Ngữ Kinh ngừng lại, cả người hơi cứng đờ.
Thẩm Quyện đã đi tới trước mặt họ, gần như không hề dừng lại, một quyền nện thẳng lên mũi cậu ta. Sức lực rất lớn, cả người Ninh Viễn lảo đảo lui về sau nửa bước.
Cậu ta giơ tay che mũi, máu từ khẽ ngón tay chảy ra.
Thẩm Quyện đưa tay lôi cổ áo Ninh Viễn lại đây, cụp mắt nhìn cậu ta, đè nén giọng nói, thấp mà khàn, không nghe ra tâm trạng: "Mày muốn chết sao?"
Hết chương 50.
Danh sách chương