Hứa Khả Nhân có chút buồn cười xua tay, "Em cũng không phải con nít, lên núi sẽ sợ hãi, huống chi đây là bên ngoài núi, anh cũng rất nhanh sẽ trở lại, không có việc gì."

“Vậy được rồi, em cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng quay lại." Trương Viễn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, anh đã kiểm tra tình huống xung quanh một lần rồi, không có dấu vết nào của động vật hoang dã lớn, như gà rừng và thỏ rừng cũng không dám đến trước mặt người.

Bước chân của anh rất nhanh, một mình anh có thể đi tới đi lui trong nửa giờ.

Nghĩ đến đây, Trương Viễn nhanh chóng chất đầy giỏ, cầm chặt gà rừng và cá, rồi nhanh chóng chạy xuống núi.

Hứa Khả Nhân sững sờ nhìn bóng lưng như gió của Trương Viễn, lấy tốc độ của anh, đi tới đi lui có lẽ cũng không cần tới hai mươi phút! Nghĩ đến lúc trước bọn họ lên núi tiêu tốn cả tiếng đồng hồ, Hứa Khả Nhân đỏ mặt, còn tưởng rằng chính mình không kéo chân sau, ai biết anh cố ý giảm tốc độ để đi cùng với cô.

Lần này lên núi thu hoạch không nhỏ, hai sọt chất đầy nấm, hai con cá trắm cỏ, một con gà rừng, còn có một con lửng mà Trương Viễn bắt được ở một chỗ gần núi sâu.

Nghe nói dầu trên người con lửng có thể chữa bỏng, con mà Trương Viễn bắt được rất béo, dầu trên người nó ước chừng nấu ra được bốn ký.

Hứa Khả Nhân để cho nó nguội, rồi cho vào hai chai, cô định biếu chú Đổng một ít, chú là bác sĩ, dầu con lửng vào tay chú sẽ càng có giá trị.

Cá trắm cỏ sống rất dai, chúng sống sót suốt quãng đường xuống núi, Trương Viễn nhốt chúng trong thùng gỗ, Hứa Khả Nhân cũng không vội ăn chúng.

Hiện tại cô đang xử lý gà rừng, Trương Viễn đã chặt gà rừng thành từng miếng, chỉ cần rửa sạch máu, sau khi rửa sạch thì cho vào nồi đất thêm chút gia vị, chậm rãi hầm là được.

Bởi vì trở về hơi muộn, buổi trưa chỉ tùy tiện ăn một chút, Hứa Khả Nhân nghĩ mấy tiếng nữa sẽ có món canh gà rừng thơm ngon, nước miếng cô không ngừng tuôn ra.

Sau khi đem gà rừng bỏ vô nồi hầm, cô đi ra sân liền nhìn thấy Trương Viễn đang xới đất, Hứa Khả Nhân liền trở về phòng đóng cửa lại, sau một lát liền xuất hiện ở trong không gian.



Đầu tiên cô đi dạo một vòng trong không gian, nhìn thấy một số hạt giống dược liệu cô mới vừa gieo vào buổi sáng đã nảy mầm, Hứa Khả Nhân cảm thấy thực sự thần kỳ.

Hình như tốc độ thời gian đối với dược liệu cũng là giống nhau, sau khi xem xong dược liệu, Hứa Khả Nhân lần lượt trồng những cây con mà cô lấy được từ trong núi.

Nhìn thấy mảnh đất trống được chính mình lấp đầy từng chút một, Hứa Khả Nhân vô cùng hài lòng.

Nghĩ đến việc cho nuôi gà, trồng rau và trồng lương thực trong không gian, điều cấp bách nhất là tìm một số cây tre để quây gà lại.

Nghĩ đến còn có rất nhiều việc cô phải tự mình làm, Hứa Khả Nhân không khỏi đau đầu.

Quên đi, cũng đừng lo lắng, cứ thong thả mọi việc cũng sẽ làm xong.

Trương Viễn đang ở nhà, Hứa Khả Nhân không thể ở trong không gian quá lâu, cô ra khỏi không gian và không đi nghỉ ngơi.

Đi ra ngoài sân, cô lấy một cái chậu gỗ lớn ra, lần lượt rửa sạch nấm, nhân lúc Trương Viễn không chú ý, cô cũng rửa sạch sẽ nấm trong không gian.

Sau khi Hứa Khả Nhân rửa sạch sẽ nấm cô lấy từ trong không gian ra, cô cũng không lấy ra thêm nữa, còn khoảng một nửa giỏ ở trong không gian, để dành sau này có thể ăn đồ tươi.

Còn hai chiếc sọt bên ngoài, Hứa Khả Nhân chỉ giữ lại một ít, phần còn lại cô trải vào chiếc sàng lớn để phơi khô.

Còn lại những cái kia, Hứa Khả Nhân chia làm ba phần, một phần cho chú Đổng và một phần cho gia đình dì.

Hai cái cũng phân ra không nhiều cũng không ít. Hứa Khả Nhân không phải là loại người keo kiệt, cô không biết chú của Trương Viễn là người như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện