Thích Mê đi tới bục giảng, đặt rau dưa trong tay xuống.

Thấy cô trở về, Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy cũng như trút được gánh nặng, chậm rãi thở dài một hơi.

Lần này Thích Mê ra ngoài về quá muộn, hơn nữa không chỉ có cô, Eva và Tiểu Lãng Dữ đều không ở chỗ này. Hai người bọn họ rất lo lắng, may mắn cả ba người đều bình yên vô sự trở về.

Trịnh Viện Viện cầm lấy khoai tây tươi cùng cà rốt: "Cô Thích, hôm nay cô còn tìm được cả rau củ tươi thế này cơ à?”

Thích Mê do dự một chút, trả lời: "Ừ, may mắn mới tìm ra.”

Sợ bọn họ biết được chân tướng không ăn nổi nên cô không nói cho bọn họ biết đây vốn là những món đồ được biến hóa từ những rau củ thối rữa.

Lúc này, Triệu Nhất Triết đột nhiên nhớ tới những lời Thích Mê đã nói trước khi các bé vẽ tranh, vội đứng dậy: "Cô Thích, cô đã nhìn thấy tranh của chúng em chưa?"

“Cô thấy rồi, vẽ rất đẹp.” Thích Mê cười khích lệ.

Vương Tiểu Hổ vừa nghe, cũng ma lanh thò cái đầu nhỏ ra: "Vậy cô Thích ơi, chúng em sẽ có thêm quà đúng không ạ?”

“Quà ư?” Thích Mê nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, giơ rau củ tươi trong tay: "Buổi tối có rau tươi ăn, có tính là quà không?"

“Cà rốt sao, a em ghét cà rốt nhất!” Vương Tiểu Hổ vỗ trán, dùng tiếng phổ thông trọ trẹ đáp lại. Vừa nhìn đã biết nhóc đang bắt chước cách nói chuyện của Eva.

Triệu Nhất Triết ghét bỏ bĩu môi, cũng không muốn nhận quà: "Em không thích ăn rau... Cô giáo Thích có thể đổi quà không?"

Thích Mê nghĩ nghĩ: "Vậy... táo?”

Táo? Trịnh Viện Viện kinh ngạc dùng khẩu hình nói với Đỗ Thụy ở đối diện.

Đỗ Thụy nâng kính mắt, yên lặng khen Thích Mê lợi hại.

Nhưng bọn nhỏ rõ ràng không hề nể mặt, độ tuổi của mấy nhóc đang là thời điểm ghét ăn rau dưa hoa quả nhất. Mấy thứ này hoàn toàn không đả động được trái tim bọn trẻ, chúng nhao nhao quấn lấy Thích Mê muốn quà khác.

Vừa thấy lũ trẻ ầm ĩ đòi quà đến nhức đầu, Thích Mê cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nâng rau củ trong tay: “Những món rau củ này đều do các bác các chú nông dân vất vả trồng trọt ra. Bây giờ mặt trời không thể mọc, rau củ quý giá với chúng ta như thế nào, các em có biết không?”

Vẻ nghiêm túc của cô ảnh hưởng đến lũ trẻ, tiếng ồn ào của chúng càng lúc càng nhỏ đi, cuối cùng mấy gương mặt nhỏ nhìn nhau.

Thích Mê tiếp tục lạnh mặt, liếc mắt qua biểu cảm nhút nhát của đám bé con, chỉ thẳng Triệu Nhất Triết: "Bạn Triệu Nhất Triết, em có hiểu ý cô không?”

Triệu Nhất Triết rõ ràng đã hoảng sợ, cậu bé nhìn trái nhìn phải sau, nhỏ giọng trả lời: "Em, cha em nói, vạn vật sinh trưởng đều phải dựa vào mặt trời..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê: "Đúng, vạn vật sinh trưởng đều phải dựa vào mặt trời, hiện tại mặt trời đã mất, những món ăn này đối với chúng ta mà nói chính là thứ quý giá nhất không thể có cái gì quý giá hơn, chẳng lẽ như vậy lại không được tính là quà tặng hả?"

Lũ nhóc chớp mắt, không nói gì.

Cảm giác một giây sau đám nhóc con này có thể sẽ khóc lên, Thích Mê lập tức làm dịu nét mặt, mỉm cười vẽ một chiếc bánh cho chúng: “Nhưng hôm nay cô đã cố ý đi hỏi một chút, cây đũa thần, Ultraman và quần áo đã trên đường đến đây rồi, các em còn muốn chúng hay không?"

Nguyệt

Đám nhóc con tủi thân: "Muốn ạ...”

Thích Mê nghiêng đầu: "Vậy các em có chịu ngoan ngoãn nghe lời không nào?”

“Có ạ.”

“Được rồi, các em chơi đi, cô đi nấu đồ ăn cho các em nhé.”

Nói xong, Thích Mê buông rau dưa trong tay xuống, mở cửa đi đến lớp Nha Nha.

Gạch đỏ và xi măng còn lại khi xây tường vừa vặn có thể dựng một cái bếp thấp bên cửa sổ lớp. Dưới sự trợ giúp kỹ năng của Thích Mê, không đến nửa giờ một cái bếp vuông vắn đã được dựng xong và dấy lên lửa lớn, chỉ chờ nồi nóng xào rau.

Thích Mê đứng trước bếp ngẩn ngơ hai giây, yên lặng quay đầu nhìn Eva.

Eva thoáng cái đã đọc hiểu được thứ gì đó trong ánh mắt của cô, vội lắc đầu xua tay: "Tôi là người nước ngoài, không biết nấu đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa, tôi cũng không biết nấu ăn."

“Cũng đúng.” Thích Mê đành phải đi đến lớp Đậu Đinh đối diện.

Lúc này Trịnh Viện Viện đã rửa sạch tất cả rau dưa mang về, đang xoa tay nóng lòng muốn thử: "Yên tâm đi, ở nhà đều là tôi nấu cơm.”

Thích Mê: "Vậy vất vả cho cô Trịnh rồi, bên kia đã có gia vị đầy đủ.”

Trịnh Viện Viện bưng cả chậu thức ăn lên, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi cô giáo Thích.”

Chân trước Trịnh Viện Viện vừa đi, chân sau Vu Kiều Kiều đã lập tức đứng dậy ngăn cản, biểu hiện vô cùng kích động: "Không, cô Thích! Đừng để cho mẹ em nấu ăn! Mẹ em nấu ăn rất tệ, mùi vị giống như phân ấy!”

Thích Mê trừng mắt nhìn: "Hả?”

“Như phân á?”

Như để xác minh những lời này của Vu Kiều Kiều, vài giây sau, lớp Nha Nha vang lên một tiếng thét chói tai của Trịnh Viện Viện.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện