Dịch giả: Hương Ly

"Cả ngày hôm qua Nghiêm Lương đã làm gì vậy?” Mới sáng sớm, trong phòng làm việc, Triệu Thiết Dân uống cà phê, nhìn Dương Học Quân và hỏi.

“Buổi trưa hôm qua, thầy Nghiêm đi đến quán mì đó, ăn một bát mì, cấp dưới của em nhìn thấy thầy ấy nói chuyện một lúc với cô gái tên Chu Tuệ Như đó. Buổi chiều, thầy ấy đi đến Chi cục công an, sau đó quay trở lại trường giảng dạy. Dạy xong, thầy ấy ăn bữa tối rất sớm ở trường, rồi lại đến bên sông gần nơi xảy ra vụ án đi dạo một hồi. Trong quá trình đó, thầy ấy gặp một người bạn, chính là người này...”, Dương Học Quân mở máy ảnh kĩ thuật số, chỉ vào bức ảnh trên màn hình.

“Lạc Vấn?” Triệu Thiết Dân nhìn người trong ảnh, khẽ nheo mắt.

Lạc Vấn trong bức ảnh, khoác túi xách trên vai, tay dắt một chú chó.

“Ông ấy chính là Lạc Vấn ư?” Dương Học Quân có nghe nói đến Lạc Vấn, nhưng chưa từng gặp mặt.

“Đúng vậy, trước đây là bác sĩ pháp y giỏi nhất tỉnh, cũng là chuyên gia giám định vật chứng giỏi nhất, trong tài liệu qui phạm thu thập chứng cứ của cảnh sát cũng có tên anh ấy.” Triệu Thiết Dân lại nhìn vào tấm ảnh, nói: “Lạc Vấn đang dắt chó đi dạo à?”

“Đúng vậy, khi bọn em nhìn thấy, ông ấy đang dắt chó đi dạo.”

“Ồ, Triệu Thiết Dân gật đầu: “Họ nói chuyện bao lâu?”

“Không lâu lắm, nhìn có vẻ chỉ là chào hỏi nhau khi vô tình gặp trên đường thôi. Nhưng sau khi chào tạm biệt Lạc Vấn, thầy Nghiêm không hề rời khỏi đó.”

Triệu Thiết Dân khẽ chau mày: “Anh ấy còn làm gì?” “Nhìn bộ dạng của thầy ấy, chắc cũng đang theo dõi.” Mắt Triệu Thiết Dân chợt sáng rực: “Anh ấy theo dõi Lạc Vấn à?”

Dương Học Quân lắc đầu: “Không phải, sau khi thầy ấy lên xe, bèn lái xe đến bên kia đường phía đối diện quán mì, cứ nhìn chăm chăm vào quán mì. Trong khoảng thời gian đó, mỗi lần cô gái có tên Chu Tuệ Như đi ra ngoài đưa đồ ăn, thầy ấy đều vội vã xuống xe, lén đi theo. Đi theo rồi lại theo về, lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Lần cuối cùng là lúc gần 10 giờ tối, khi Chu Tuệ Như đem đồ ăn đi đến cổng một tiểu khu dân cư, thầy ấy không chỉ lén đi theo sau nữa, mà đi thẳng đến trước mặt Chu Tuệ Như, nói gì đó với cô ấy, sau đó rời khỏi đó, lên xe về nhà.”

Triệu Thiết Dân nhìn chăm chú vào tập hồ sơ vụ án trước mặt, trầm mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cầm cuốn hồ sơ lên, lật giở đến phần điều tra về Chu Tuệ Như và Quách Vũ, xem tỉ mỉ một lượt từ đầu đến cuối, mím môi nói: “Kì lạ, theo như hành vi của Nghiêm Lương, anh ấy chắc là đang điều tra Chu Tuệ Như nhỉ?”

“Đúng thế, chắc chắn là như vậy. Thầy Nghiêm đã theo cả buổi tối, trong khoảng thời gian đó liên tục đi theo cô ấy đi rồi về, không bỏ sót lần nào.”

“Nhưng tôi đọc ghi chép điều tra về Chu Tuệ Như, Chu Tuệ Như không thể nào là hung thủ được, chứng cứ vô cùng vững chãi.”

Dương Học Quân cũng nói: “Hôm qua, sau khi em quay về, cũng đọc lại hồ sơ, quả thực Chu Tuệ Như chắc chắn không liên quan gì đến vụ án, không phải là thầy Nghiêm chưa đọc hết toàn bộ hồ sơ chứ?”

“Không thể nào.” Triệu Thiết Dân lắc đầu, “Anh ấy xưa nay vẫn luôn tỉ mỉ thận trọng, anh ấy đã tham gia điều tra, vậy thì tất cả các chi tiết trong cả vụ án, chắc chắn anh ấy đã thuộc làu làu rồi. Hơn nữa, anh ấy là người rất lười biếng.”

“Rất lười biếng ư?” Dương Học Quân thè lưỡi, tỏ ra kinh ngạc.

Triệu Thiết Dân cười nói: “Đúng vậy, anh ấy rất lười biếng. Lúc trước, anh ấy luôn nói, cần phải xác định rõ ràng phương hướng điều tra rồi hãy làm, bởi vì anh ấy không muốn lãng phí thời gian vào một công việc vô ích. Hơn nữa, anh ấy chỉ thích hoạt động đầu óc, không thích những công việc thể lực. Trước đây, khi còn là cảnh sát, những việc như thám thính thăm dò, theo dõi, truy bắt, anh ấy chưa bao giờ tham gia. Nhưng hành động lần này của anh ấy khiến tôi càng không thể nào nghĩ thông suốt được. Rõ ràng Chu Tuệ Như không thể nào là hung thủ, anh ấy vẫn tốn bao công lực để theo dõi suốt cả một buổi tối, rốt cuộc là anh ấy đã phát hiện ra điều gì?”

Trực tiếp tìm thấy ấy hỏi chẳng phải là xong rồi sao?”

Triệu Thiết Dân liếc nhìn Lâm Kỳ một cái: “Việc anh ấy không chịu nói, có ép anh ấy cũng không có tác dụng gì. Lần trước anh ấy nói đợi anh ấy điều tra rõ rồi mới nói cho tôi biết. Nếu không, tôi bảo cậu bố trí người theo dõi anh ấy làm gì chứ?”

Dương Học Quân tỏ vẻ bất lực: “Vậy thì phải làm thế nào?”

Triệu Thiết Dân gập hồ sơ lại, vỗ tay, nói: “Thôi, cậu cứ tiếp tục phái người theo dõi anh ấy, tìm hiểu động thái phương hướng của anh ấy đi. Còn về những việc khác, phá án cũng không thể chỉ dựa vào mỗi mình anh ấy, nếu tôi đặt cửa hết vào anh ấy, còn điều tra vụ án gì chứ. Chúng ta bây giờ vẫn cần phải gấp rút đẩy mạnh công tác điều tra dấu vân tay. Hung thủ đã gửi cho nhà Trương Binh lá thư đe dọa, cho dù cả gia đình nhà họ bây giờ đều có cảnh sát theo dõi bảo vệ, nhưng đây không phải là kế lâu dài, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm ra được hung thủ, mới có thể triệt để giải trừ được hậu họa. Trong mấy ngày nay, đã điều tra được dấu vân tay của bao nhiêu người rồi?”

“Đến hôm qua, đã thu thập được dấu vân tay của hơn năm mươi ba nghìn người rồi, sau khi lần lượt đối chiếu, vẫn chưa tìm ra được hung thủ.”

“Tốc độ như thế cũng tạm được, chỉ sợ là... sợ là lần này hung thủ lại trốn được.” Triệu Thiết Dân mím môi.

“Chắc không đâu, lần này làm theo quy hoạch của anh cả, tính theo đơn vị tổ dân cư trong toàn bộ khu vực xảy ra từng vụ án mạng và khu vực lân cận ở phía tây thành phố, đối chiếu tỉ mỉ dấu vân tay từng người nam giới trưởng thành. Khi đến tận nhà thu thập dấu vân tay, người nào không ở nhà đều sẽ được ghi tên lại, sau đó sẽ liên hệ để đến lấy dấu vân tay, không để lọt bất cứ hộ dân nào. Mấy ngày nay, gần như tất cả cảnh sát khu vực và những người cảnh sát hỗ trợ đều ra quân, mức độ tỉ mỉ còn hơn cả điều tra nhân khẩu. Còn có hơn hai trăm người cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, chuyên trách việc đối chiếu dấu vân tay của những vân tay thu thập về. Em cảm thấy, chắc chắn lần này hung thủ không thể nào chạy thoát được.”

Bây giờ lượng người lưu động rất lớn, chỉ sợ hung thủ nhìn thấy cảnh sát đến từng hộ gia đình thu thập dấu vân tay, lại chuyển nhà chạy trốn từ trước. Hoặc là hung thủ là người đi thuê nhà, tìm lí do để người sống cùng nói trong căn hộ chỉ có mình anh ta sống thôi, công tác điều tra của chúng ta cũng chỉ có thể hỏi thăm xem trong một hộ gia đình có mấy người nam giới trưởng thành, chứ cũng không thể lục soát nhà dân được.”

Dương Học Quân cúi đầu nói vẻ bất lực: “Kiểu tình huống này thì không có cách nào khống chế được.”

Triệu Thiết Dân thở dài: “Được rồi, cứ tiếp tục điều tra như vậy đi, nhanh chóng đối chiếu một lượt tất cả những đối tượng có khả năng phạm tội.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện