Dịch giả: Hương Ly
9 giờ sáng, trên đường dành cho người đi bộ phía bên ngoài công viên bên sông, người dân đứng đầy xung quanh.
Đội trưởng Lâm Kỳ của trung đội II Trinh sát hình sự Chi cục công an khu vực dẫn người đi qua đường dây cảnh giới, vừa đến hiện trường, anh đã hét lên với thuộc hạ đến lúc trước: “Làm gì thế?” Các cậu bảo vệ hiện trường thế nào đấy? Trên cả bãi cỏ, khắp nơi đều là đầu mẩu thuốc lá, còn có đủ các loại dấu chân, thậm chí đến viên đá cũng bị lật lên, còn có cả các cành cây bị bẻ gẫy.”
Nhân viên trinh sát Tiểu Tống nói vẻ bất lực: “Khi bọn em đến thì đã như thế này rồi mà, mọi người đều chạy cả vào, ngay cả đến ăn xin cũng đến rồi đi mấy lượt, giẫm lộn xộn hết lên hiện trường, dấu chân cũng không thể nào lấy được nữa.”
“Không phải là những người dân ngốc nghếch này động cả vào thi thể đấy chứ?”
Tiểu Tống nói: “Việc ấy thì không, em đã hỏi những người chứng kiến tại hiện trường, khu vực để thi thể chỉ có hai người bước vào, nhìn thấy có xác chết liền vội vàng chạy ra ngoài báo cảnh sát, những người khác đều không vào, những người này đều đến để nhặt tiền.”
“Nhặt tiền?” Lâm Kỳ trợn trừng mắt vẻ khó hiểu.
Tiểu Tống xòe tay ra nói: “Đúng vậy, ban đầu là lúc 4 giờ 40 phút sáng, lao công quét dọn ở khu vực lân cận, nhặt được một hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ, sau đó lại nhặt được mấy cái liền, rồi tiếp đến phát hiện ra trên bãi cỏ này tản mạn rất nhiều hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ còn có cả một ít tiền xu, cả tiền 5 tệ, 10 tệ vương vãi. Những người dậy sớm tập luyện thể dục thể thao, đi làm đi qua đây đều chạy đến nhặt, có một ít tiền ném lên trên cây, còn có cả bị nhét ở dưới viên đá, cho nên cả bãi cỏ này đã bị bọn họ xới tung cả rồi. Sau đó có hai người đi vào trong khu vực cây xanh để xem, để lục tìm trong đám lá rơi dưới đất, phát hiện ra phía bên dưới có thi thể, vô cùng sợ hãi đã chạy ra báo cảnh sát.”
“Thi thể bị phát hiện như vậy à?” Lâm Kỳ vô cùng kinh ngạc, sáng nay anh đi làm, trên đường đi nhận được cuộc điện thoại, trực tiếp đến luôn hiện trường, nên chưa kịp tìm hiểu rõ những chi tiết phát hiện thi thể.
“Đúng vậy, ở dưới đất được rải bao nhiêu tiền như vậy có lẽ cũng liên quan đến vụ án. Toàn bộ số tiền đều được gấp thành hình trái tim, có thể dùng để biểu lộ tình yêu, có thể là người đàn ông này đã ngoại tình, người phụ nữ giết chết anh ta, vứt hết tất cả những tín vật làm chứng cho tình yêu ban đầu.” Tiểu Tống phát huy toàn bộ sức tưởng tượng trong phim tâm lí tình cảm, liên kết những manh mối ở hiện trường lại với nhau một cách “hoàn mĩ”.
Nếu như Lạc Vấn nghe được những câu này chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, ông vốn không thể nghĩ đến được tình tiết này. Ông vốn dĩ muốn gấp tiền hình trái tim và rải xung quanh là để cho những người đi đường phải tìm vất vả một chút, như vậy đông người đi lại, lục tìm khắp nơi, thì sẽ phá hủy hoàn toàn hiện trường. Nếu như trực tiếp để cả tờ 100 tệ mà không gấp vào, không chừng nhân viên lao công là người đầu tiên tìm thấy sẽ nhanh chóng nhặt toàn bộ số tiền, hiện trường cũng chỉ có thêm mỗi dấu chân của người lao công mà thôi, như vậy thì sẽ không phá hủy được triệt để. Thế thì 2 vạn 5000 tệ bị lãng phí vô ích mất rồi. Để đảm bảo, ông không những ném một ít lên trên cây, nhét xuống dưới viên đá mà còn ném một ít các loại tiền tản mạn, như vậy nếu muốn nhặt hết toàn bộ số tiền cũng là một việc không hề nhanh chóng. Hơn nữa, ở dưới đất bỗng dưng có tiền, không có việc gì có thể khiến cho những ông bà già dậy sớm tập luyện trở nên hưng phấn bằng, một người nhặt tiền thì lập tức sẽ khiến cho cả đoàn người lao theo.
Quách Vũ và Chu Tuệ Như có nằm mơ cũng không thể ngờ được Lạc Vấn lại dùng 2 vạn 5000 tệ tiền mặt để ngụy tạo hiện trường giúp cho hai người lạ là bọn họ.
Lâm Kỳ trợn trừng mắt với Tiểu Tống, cậu ta là một cảnh sát mới, chưa tiếp xúc với các vụ án lớn, cách suy nghĩ khác lạ thế cũng không thấy gì làm lạ. Anh hừ một tiếng, dẫn theo bác sĩ pháp y đi đến phía lùm cây. Bác sĩ pháp y lấy ra những thiết bị chuyên nghiệp, chụp ảnh để lấy các thông tin xung quanh hiện trường, sau khi xác nhận một lượt không để sót bất cứ thông tin nào, hai người cùng bước vào hiện trường.
Bên cạnh thi thể có hai người cảnh sát đang đứng bảo vệ bây giờ là mùa hè, mới qua một đêm mà xác chết đã toát ra mùi khó chịu. Đương nhiên Lâm Kỳ là người cảnh sát hình sự lão luyện đã hoàn toàn miễn dịch với việc này, nhìn nhiều quá quen rồi. Nhưng khi đi đến bên cạnh xác chết, Lâm Kỳ vẫn không kìm được, rùng mình một cái: “Độc ác quá, đây là mối thù lớn đến dường nào!”
Chiếc áo phông sát nách của thi thể bị cứa rách, vứt bên cạnh, ở vị trí trái tim của nạn nhân có một vết thương, có một vũng máu lớn đã đông lại ở xung quanh, phần bụng cũng có hai vết thương, có thể thấp thoáng nhìn thấy cả ruột.
Nhưng như thế vẫn còn chưa là gì, cả phần bụng phần ngực và trên hai cánh tay của thi thể còn có vết dao sắc cứa từng vòng tròn máu, khoảng cách giữa các vệt máu gần như đều nhau. Từ xa nhìn lại giống như là thi thể mặc một chiếc áo có hoa văn.
Bác sĩ pháp y nhìn Lâm Kỳ, há miệng, bộ dạng cứ như thoáng chút vui mừng trước tai họa của người khác: “Đội trưởng Lâm, hôm nay anh đã gặp phải vụ án lớn rồi đấy.”
Lâm Kỳ chau mày, có vẻ như hơi bất lực, nếu như đơn thuần chỉ phát hiện ra một xác chết, vậy thì đó chỉ là vụ án mạng thông thường. Nhưng lúc này đây trên thi thể đầy những vòng tròn máu, vậy thì rõ ràng hung thủ sau khi giết người, đã bỏ rất nhiều công sức, đây là một vụ hung án đáng sợ, ác liệt gây ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, dễ gây ra tâm lí hoảng sợ cho dân chúng. Vụ án có tính chất càng nghiêm trọng thì cũng có nghĩa là áp lực phá án càng lớn.
Bác sĩ pháp y tiếp tục kiểm tra, vừa nói tiếp: “Thời gian tử vong là đêm hôm qua, cụ thể thời gian thì cần phải giải phẫu mới biết chắc chắn được. Bây giờ nhiệt độ cao quá, nếu chỉ nhìn thôi thì không dễ phán đoán. Ừm... điện thoại di động và ví tiền của nạn nhân đều ở đây, ha ha, đội trưởng Lâm, là giết người trả thù, trong ví tiền có thông tin của nạn nhân. Lát nữa, anh hãy bảo cấp dưới đi điều tra xem.”
Bác sĩ pháp y lại nâng cánh tay của nạn nhân lên để kiểm tra, chép miệng:
“Sao trong móng tay toàn là đất thế? Ồ, bây giờ đã kiểm tra toàn bộ cơ thể rồi, những đường máu được cứa rất đều, rõ ràng là sau khi nạn nhân chết rồi mới được thực hiện, qua vết máu có thể thấy thực hiện khi nạn nhân mới chết không lâu, nếu như chết lâu rồi thì máu sẽ đông tụ, những đường máu cứa ra sẽ không như thế này. Đòn chí mạng chính là vết thương ở tim, trông có vẻ như là vết dao đâm, khi quay về giải phẫu sẽ chỉnh lí ra được hình ảnh của hung khí. Hai vết thương ở bụng đều không phải là đòn chí mạng, ngoài ra phía sau gáy nạn nhân có dấu vết bị một thứ hung khí tù đập vào, tình hình hiện trường cụ thể có thể khôi phục được ở mức độ nào thì phải chờ tôi lát nữa kiểm tra thêm những thông tin xung quanh, nhưng cũng không được lạc quan lắm đâu, anh thấy đấy, hiện trường đã bị phá hoại thành ra thế này rồi.”
Lâm Kỳ bất lực bĩu môi: “Dù sao thì anh cứ xem tình hình mà giải quyết đi.”
Đúng lúc này, anh chú ý đến bên cạnh thi thể có mấy lon bia, nói: “Anh Cổ, anh hãy xem mấy lon bia ở dưới đất.”
Vị bác sĩ pháp y họ Cổ liền một bỏ đôi găng tay dính máu, đeo vào một đôi mới, nhặt lấy những chiếc lon ở dưới đất, dùng kính lúp chuyên dụng để kiểm tra một lượt, đôi lông mày dần chau lại.
“Sao thế?” Lâm Kỳ phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt của bác sĩ Cổ.
Bác sĩ pháp y Cổ trịnh trọng ngước đầu lên nhìn anh, nói: “Đội trưởng Lâm, vụ án này có khả năng còn phức tạp hơn suy nghĩ lúc trước của tôi. Vốn dĩ tôi tưởng rằng đây là một vụ án mạng thông thường, hung thủ có mối thù sâu sắc với nạn nhân, cho nên không những giết người mà còn muốn cứa xác. Nếu như vậy thì sự giúp đỡ của tôi cũng không được nhiều, cấp dưới của anh thông qua mạng lưới mối quan hệ của nạn nhân tin rằng cũng có thể nhanh chóng phát hiện được ra nghi phạm. Nhưng lon bia này lại... lại rõ ràng đã bị lau đi, không có đến một nửa dấu vân tay.”
Lâm Kỳ không lấy làm lạ, nói: “Bây giờ hung thủ xem nhiều các tiết mục trinh sát hình sự, những phần tử phạm tội đều biết không được để lại dấu vân tay, như bọn trộm vặt bây giờ lúc cậy cửa còn biết cầm theo một cái khăn mặt.”
Anh đang nói chợt ngần ngại, ngẩn người, rồi nói tiếp: “Đây không phải là vụ hung sát, là vụ án mưu sát! Nếu như chỉ cần thông qua mạng lưới mối quan hệ để tìm được hung thủ, thì hắn vốn không cần phải xứ lí dấu vân tay. Kết hợp vừa rồi dưới đất đều là tiền, nếu như số tiền này đều là do hung thủ để lại, và mục đích của hắn vốn là muốn cho tất cả những người đi đường không liên quan tới vụ án đều bước vào trong hiện trường, phá hoại hiện trường, vậy thì...”
Anh hít vào một hơi thở lạnh.
“Tên hung thủ cố ý rải tiền xuống đất để dẫn dụ những người không liên quan bước vào phá hoại hiện trường, anh đã từng gặp bao giờ chưa?” Bác sĩ pháp y Cổ hỏi vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Lâm Kỳ trợn mắt, từ từ lắc đầu: “Chưa, chưa bao giờ. Chưa có hung thủ nào nghĩ như vậy và làm như vậy.”
Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Mong rằng là chúng ta đã nghĩ về hung thủ quá cao siêu, chắc là không đến nỗi thông minh như vậy.”
Lâm Kỳ cũng gật đầu để an ủi mình, bởi vì làm cảnh sát hơn mười năm qua, anh đã tiếp xúc qua mấy chục vụ án mạng lớn nhỏ, phần lớn những hung thủ đều là những kẻ có trình độ văn hóa tương đối thấp, cho dù cũng có một số người học theo thủ pháp giết người trên tivi, nhưng trong con mắt cảnh sát, những cách thức ở trên tivi đều là trí tuệ thấp.
Tiếp đó bác sĩ Cổ và những thành viên khác nhặt lon bia cho vào trong túi đựng vật chứng. Khi ông tưởng rằng đã đựng xong hết, một thuộc hạ của ông nói: “Thầy Cổ, ở đó còn một lon nữa.”
Bác sĩ Cổ lúc này mới chú ý thấy một lon tương tự ở phía sau một thân cây.
Ông giơ tay ra nhặt, tưởng rằng nó cũng giống như những lon khác, trên đó cũng không có dấu vân tay, thế nhưng vừa nhìn đã kêu lên: “Ở lon này có dấu vân tay!”
9 giờ sáng, trên đường dành cho người đi bộ phía bên ngoài công viên bên sông, người dân đứng đầy xung quanh.
Đội trưởng Lâm Kỳ của trung đội II Trinh sát hình sự Chi cục công an khu vực dẫn người đi qua đường dây cảnh giới, vừa đến hiện trường, anh đã hét lên với thuộc hạ đến lúc trước: “Làm gì thế?” Các cậu bảo vệ hiện trường thế nào đấy? Trên cả bãi cỏ, khắp nơi đều là đầu mẩu thuốc lá, còn có đủ các loại dấu chân, thậm chí đến viên đá cũng bị lật lên, còn có cả các cành cây bị bẻ gẫy.”
Nhân viên trinh sát Tiểu Tống nói vẻ bất lực: “Khi bọn em đến thì đã như thế này rồi mà, mọi người đều chạy cả vào, ngay cả đến ăn xin cũng đến rồi đi mấy lượt, giẫm lộn xộn hết lên hiện trường, dấu chân cũng không thể nào lấy được nữa.”
“Không phải là những người dân ngốc nghếch này động cả vào thi thể đấy chứ?”
Tiểu Tống nói: “Việc ấy thì không, em đã hỏi những người chứng kiến tại hiện trường, khu vực để thi thể chỉ có hai người bước vào, nhìn thấy có xác chết liền vội vàng chạy ra ngoài báo cảnh sát, những người khác đều không vào, những người này đều đến để nhặt tiền.”
“Nhặt tiền?” Lâm Kỳ trợn trừng mắt vẻ khó hiểu.
Tiểu Tống xòe tay ra nói: “Đúng vậy, ban đầu là lúc 4 giờ 40 phút sáng, lao công quét dọn ở khu vực lân cận, nhặt được một hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ, sau đó lại nhặt được mấy cái liền, rồi tiếp đến phát hiện ra trên bãi cỏ này tản mạn rất nhiều hình trái tim được gấp từ tờ tiền 100 tệ còn có cả một ít tiền xu, cả tiền 5 tệ, 10 tệ vương vãi. Những người dậy sớm tập luyện thể dục thể thao, đi làm đi qua đây đều chạy đến nhặt, có một ít tiền ném lên trên cây, còn có cả bị nhét ở dưới viên đá, cho nên cả bãi cỏ này đã bị bọn họ xới tung cả rồi. Sau đó có hai người đi vào trong khu vực cây xanh để xem, để lục tìm trong đám lá rơi dưới đất, phát hiện ra phía bên dưới có thi thể, vô cùng sợ hãi đã chạy ra báo cảnh sát.”
“Thi thể bị phát hiện như vậy à?” Lâm Kỳ vô cùng kinh ngạc, sáng nay anh đi làm, trên đường đi nhận được cuộc điện thoại, trực tiếp đến luôn hiện trường, nên chưa kịp tìm hiểu rõ những chi tiết phát hiện thi thể.
“Đúng vậy, ở dưới đất được rải bao nhiêu tiền như vậy có lẽ cũng liên quan đến vụ án. Toàn bộ số tiền đều được gấp thành hình trái tim, có thể dùng để biểu lộ tình yêu, có thể là người đàn ông này đã ngoại tình, người phụ nữ giết chết anh ta, vứt hết tất cả những tín vật làm chứng cho tình yêu ban đầu.” Tiểu Tống phát huy toàn bộ sức tưởng tượng trong phim tâm lí tình cảm, liên kết những manh mối ở hiện trường lại với nhau một cách “hoàn mĩ”.
Nếu như Lạc Vấn nghe được những câu này chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, ông vốn không thể nghĩ đến được tình tiết này. Ông vốn dĩ muốn gấp tiền hình trái tim và rải xung quanh là để cho những người đi đường phải tìm vất vả một chút, như vậy đông người đi lại, lục tìm khắp nơi, thì sẽ phá hủy hoàn toàn hiện trường. Nếu như trực tiếp để cả tờ 100 tệ mà không gấp vào, không chừng nhân viên lao công là người đầu tiên tìm thấy sẽ nhanh chóng nhặt toàn bộ số tiền, hiện trường cũng chỉ có thêm mỗi dấu chân của người lao công mà thôi, như vậy thì sẽ không phá hủy được triệt để. Thế thì 2 vạn 5000 tệ bị lãng phí vô ích mất rồi. Để đảm bảo, ông không những ném một ít lên trên cây, nhét xuống dưới viên đá mà còn ném một ít các loại tiền tản mạn, như vậy nếu muốn nhặt hết toàn bộ số tiền cũng là một việc không hề nhanh chóng. Hơn nữa, ở dưới đất bỗng dưng có tiền, không có việc gì có thể khiến cho những ông bà già dậy sớm tập luyện trở nên hưng phấn bằng, một người nhặt tiền thì lập tức sẽ khiến cho cả đoàn người lao theo.
Quách Vũ và Chu Tuệ Như có nằm mơ cũng không thể ngờ được Lạc Vấn lại dùng 2 vạn 5000 tệ tiền mặt để ngụy tạo hiện trường giúp cho hai người lạ là bọn họ.
Lâm Kỳ trợn trừng mắt với Tiểu Tống, cậu ta là một cảnh sát mới, chưa tiếp xúc với các vụ án lớn, cách suy nghĩ khác lạ thế cũng không thấy gì làm lạ. Anh hừ một tiếng, dẫn theo bác sĩ pháp y đi đến phía lùm cây. Bác sĩ pháp y lấy ra những thiết bị chuyên nghiệp, chụp ảnh để lấy các thông tin xung quanh hiện trường, sau khi xác nhận một lượt không để sót bất cứ thông tin nào, hai người cùng bước vào hiện trường.
Bên cạnh thi thể có hai người cảnh sát đang đứng bảo vệ bây giờ là mùa hè, mới qua một đêm mà xác chết đã toát ra mùi khó chịu. Đương nhiên Lâm Kỳ là người cảnh sát hình sự lão luyện đã hoàn toàn miễn dịch với việc này, nhìn nhiều quá quen rồi. Nhưng khi đi đến bên cạnh xác chết, Lâm Kỳ vẫn không kìm được, rùng mình một cái: “Độc ác quá, đây là mối thù lớn đến dường nào!”
Chiếc áo phông sát nách của thi thể bị cứa rách, vứt bên cạnh, ở vị trí trái tim của nạn nhân có một vết thương, có một vũng máu lớn đã đông lại ở xung quanh, phần bụng cũng có hai vết thương, có thể thấp thoáng nhìn thấy cả ruột.
Nhưng như thế vẫn còn chưa là gì, cả phần bụng phần ngực và trên hai cánh tay của thi thể còn có vết dao sắc cứa từng vòng tròn máu, khoảng cách giữa các vệt máu gần như đều nhau. Từ xa nhìn lại giống như là thi thể mặc một chiếc áo có hoa văn.
Bác sĩ pháp y nhìn Lâm Kỳ, há miệng, bộ dạng cứ như thoáng chút vui mừng trước tai họa của người khác: “Đội trưởng Lâm, hôm nay anh đã gặp phải vụ án lớn rồi đấy.”
Lâm Kỳ chau mày, có vẻ như hơi bất lực, nếu như đơn thuần chỉ phát hiện ra một xác chết, vậy thì đó chỉ là vụ án mạng thông thường. Nhưng lúc này đây trên thi thể đầy những vòng tròn máu, vậy thì rõ ràng hung thủ sau khi giết người, đã bỏ rất nhiều công sức, đây là một vụ hung án đáng sợ, ác liệt gây ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, dễ gây ra tâm lí hoảng sợ cho dân chúng. Vụ án có tính chất càng nghiêm trọng thì cũng có nghĩa là áp lực phá án càng lớn.
Bác sĩ pháp y tiếp tục kiểm tra, vừa nói tiếp: “Thời gian tử vong là đêm hôm qua, cụ thể thời gian thì cần phải giải phẫu mới biết chắc chắn được. Bây giờ nhiệt độ cao quá, nếu chỉ nhìn thôi thì không dễ phán đoán. Ừm... điện thoại di động và ví tiền của nạn nhân đều ở đây, ha ha, đội trưởng Lâm, là giết người trả thù, trong ví tiền có thông tin của nạn nhân. Lát nữa, anh hãy bảo cấp dưới đi điều tra xem.”
Bác sĩ pháp y lại nâng cánh tay của nạn nhân lên để kiểm tra, chép miệng:
“Sao trong móng tay toàn là đất thế? Ồ, bây giờ đã kiểm tra toàn bộ cơ thể rồi, những đường máu được cứa rất đều, rõ ràng là sau khi nạn nhân chết rồi mới được thực hiện, qua vết máu có thể thấy thực hiện khi nạn nhân mới chết không lâu, nếu như chết lâu rồi thì máu sẽ đông tụ, những đường máu cứa ra sẽ không như thế này. Đòn chí mạng chính là vết thương ở tim, trông có vẻ như là vết dao đâm, khi quay về giải phẫu sẽ chỉnh lí ra được hình ảnh của hung khí. Hai vết thương ở bụng đều không phải là đòn chí mạng, ngoài ra phía sau gáy nạn nhân có dấu vết bị một thứ hung khí tù đập vào, tình hình hiện trường cụ thể có thể khôi phục được ở mức độ nào thì phải chờ tôi lát nữa kiểm tra thêm những thông tin xung quanh, nhưng cũng không được lạc quan lắm đâu, anh thấy đấy, hiện trường đã bị phá hoại thành ra thế này rồi.”
Lâm Kỳ bất lực bĩu môi: “Dù sao thì anh cứ xem tình hình mà giải quyết đi.”
Đúng lúc này, anh chú ý đến bên cạnh thi thể có mấy lon bia, nói: “Anh Cổ, anh hãy xem mấy lon bia ở dưới đất.”
Vị bác sĩ pháp y họ Cổ liền một bỏ đôi găng tay dính máu, đeo vào một đôi mới, nhặt lấy những chiếc lon ở dưới đất, dùng kính lúp chuyên dụng để kiểm tra một lượt, đôi lông mày dần chau lại.
“Sao thế?” Lâm Kỳ phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt của bác sĩ Cổ.
Bác sĩ pháp y Cổ trịnh trọng ngước đầu lên nhìn anh, nói: “Đội trưởng Lâm, vụ án này có khả năng còn phức tạp hơn suy nghĩ lúc trước của tôi. Vốn dĩ tôi tưởng rằng đây là một vụ án mạng thông thường, hung thủ có mối thù sâu sắc với nạn nhân, cho nên không những giết người mà còn muốn cứa xác. Nếu như vậy thì sự giúp đỡ của tôi cũng không được nhiều, cấp dưới của anh thông qua mạng lưới mối quan hệ của nạn nhân tin rằng cũng có thể nhanh chóng phát hiện được ra nghi phạm. Nhưng lon bia này lại... lại rõ ràng đã bị lau đi, không có đến một nửa dấu vân tay.”
Lâm Kỳ không lấy làm lạ, nói: “Bây giờ hung thủ xem nhiều các tiết mục trinh sát hình sự, những phần tử phạm tội đều biết không được để lại dấu vân tay, như bọn trộm vặt bây giờ lúc cậy cửa còn biết cầm theo một cái khăn mặt.”
Anh đang nói chợt ngần ngại, ngẩn người, rồi nói tiếp: “Đây không phải là vụ hung sát, là vụ án mưu sát! Nếu như chỉ cần thông qua mạng lưới mối quan hệ để tìm được hung thủ, thì hắn vốn không cần phải xứ lí dấu vân tay. Kết hợp vừa rồi dưới đất đều là tiền, nếu như số tiền này đều là do hung thủ để lại, và mục đích của hắn vốn là muốn cho tất cả những người đi đường không liên quan tới vụ án đều bước vào trong hiện trường, phá hoại hiện trường, vậy thì...”
Anh hít vào một hơi thở lạnh.
“Tên hung thủ cố ý rải tiền xuống đất để dẫn dụ những người không liên quan bước vào phá hoại hiện trường, anh đã từng gặp bao giờ chưa?” Bác sĩ pháp y Cổ hỏi vẻ vô cùng nghiêm nghị.
Lâm Kỳ trợn mắt, từ từ lắc đầu: “Chưa, chưa bao giờ. Chưa có hung thủ nào nghĩ như vậy và làm như vậy.”
Bác sĩ pháp y Cổ gật đầu: “Mong rằng là chúng ta đã nghĩ về hung thủ quá cao siêu, chắc là không đến nỗi thông minh như vậy.”
Lâm Kỳ cũng gật đầu để an ủi mình, bởi vì làm cảnh sát hơn mười năm qua, anh đã tiếp xúc qua mấy chục vụ án mạng lớn nhỏ, phần lớn những hung thủ đều là những kẻ có trình độ văn hóa tương đối thấp, cho dù cũng có một số người học theo thủ pháp giết người trên tivi, nhưng trong con mắt cảnh sát, những cách thức ở trên tivi đều là trí tuệ thấp.
Tiếp đó bác sĩ Cổ và những thành viên khác nhặt lon bia cho vào trong túi đựng vật chứng. Khi ông tưởng rằng đã đựng xong hết, một thuộc hạ của ông nói: “Thầy Cổ, ở đó còn một lon nữa.”
Bác sĩ Cổ lúc này mới chú ý thấy một lon tương tự ở phía sau một thân cây.
Ông giơ tay ra nhặt, tưởng rằng nó cũng giống như những lon khác, trên đó cũng không có dấu vân tay, thế nhưng vừa nhìn đã kêu lên: “Ở lon này có dấu vân tay!”
Danh sách chương