Kỳ An đang đánh tay lái điều khiển xe rẽ vào bệnh viện đón Châu Tuệ đến gặp đối tác theo như lịch trình của sáng nay thì gặp phải chiếc ô tô đã chặn trước đầu xe mình khiến anh không thể di chuyển tiếp.

Anh hạ kính xe dõi mắt về chiếc ô tô đang gây trở ngại cho mình rồi bất ngờ nhìn thấy Bạch Tử Sâm đã bước xuống xe và tiến dần về phía anh.

Trong khi Kỳ An chưa kịp phản ứng gì thêm thì Bạch Tử Sâm đã ghé sát bên cửa ô tô nhìn anh tươi cười nói:

- Con trai!Đi đến nơi này với cha một lát!

Kỳ An liền tỏ vẻ cáu gắt:

- Sao ông lại có mặt ở đây?Tôi không việc gì phải làm theo yêu cầu của ông!

Bạch Tử Sâm khẽ cau mày rồi nghiêm giọng:

- Gọi điện thoại cho con cả trăm cuộc con đều không nghe máy nên cha đành theo dõi con đến tận đây!Cha có chuyện quan trọng muốn nói với con!Bây giờ cha cho con hai sự lựa chọn!Một là ngoan ngoãn theo cha rời đi!Hai là cha sẽ sai thuộc hạ tiến vào bệnh viện mời Châu Tuệ ra gặp cha con ta tại đây và nói rõ thân thế thực sự con chính là con ruột của cha cho cô ta được biết!

Kỳ An gằn giọng trong sự phẫn uất:

- Ông dám uy hiếp tôi? Bạch Tử Sâm khẽ nhếch môi:

- Bây giờ con rời đi cùng cha được rồi chứ?

Kỳ An không còn cách nào khác đành gọi điện thoại cho Châu Tuệ báo rằng mình sẽ đến muộn hơn so với giờ hẹn một tiếng đồng hồ.

Sau đó anh lái xe theo chiếc ô tô phía trước do Bạch Tử Sâm điều khiển rồi cùng rời đi khỏi bệnh viện,trong lòng anh không khỏi thắc mắc tự hỏi rốt cuộc lão ta đang định giở trò gì?



Bạch Tử Sâm dõi mắt nhìn qua thực đơn tại nhà hàng.Vẻ điềm nhiên của lão khiến Kỳ An càng lấy làm khó chịu.Anh nghiêm mặt rồi lạnh giọng đáp:

- Ông có việc gì cứ nói nhanh đi!Tôi còn về đưa Châu Tuệ đến gặp đối tác trong sáng nay!

Bạch Tử Sâm khẽ thở dài:

- Con không thể cùng cha thoải mái ăn một bữa cơm được sao?Lần nào gặp cha con cũng tỏ thái độ gắt gỏng như thế?

Kỳ An nhếch môi đáp:

- Đã biết trước tôi không có hứng thú trò chuyện sao ông cứ mãi tìm đến như thế?

Trong khi Bạch Tử Sâm chưa kịp nói thêm câu nào thì lúc này từ phía ngoài cửa Bạch Tử Kỳ cũng đang khập khiễng chống nạn bước vào:

- Cha!Con đến rồi đây!

Niềm hớn hở chưa được bao lâu của Bạch Tử Kỳ vội vụt tắt khi chợt nhìn thấy Kỳ An đang ngồi cùng bàn ăn với cha mình.

Bạch Tử Kỳ vội tỏ thái độ bất phục:

- Cha!Rõ ràng là cha hẹn con đến nhà hàng dùng bữa!Sao thằng con hoang này cũng có mặt tại đây?Nếu nó ở đây thì con không có hứng thú ăn uống gì nữa!Con về trước đây!

Bạch Tử Sâm thấy thế liền đứng lên khuyên ngăn:

- Tử Kỳ!Con đã đến đây rồi thì cùng ngồi vào bàn ăn với cha và Kỳ An một bữa vui vẻ được không?Hai con đều là máu mủ ruột thịt của cha!Đừng cứ mãi đối đầu nhau như thế chứ?

Sau một hồi được Bạch Tử Sâm hạ giọng dỗ dành thì Bạch Tử Kỳ cũng chịu ngồi vào bàn ăn.Hắn liếc nhìn về Kỳ An cũng đang trừng mắt đằng đằng sát khí nhìn về mình rồi tỏ vẻ khinh nhạo nói:

- Nể mặt cha con sẽ chịu khó ngửi mùi rác mà ngồi đây một lát vậy!

Bạch Tử Sâm sau khi khuyên giải được Bạch Tử Kỳ đôi câu thì liền ra hiệu cho phục vụ nhà hàng dọn thức ăn lên bàn.

Kỳ An chỉ gắp vài miếng ăn cho có lệ rồi đứng lên chuẩn bị rời khỏi:

- Tôi ăn xong rồi!Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây!

Bạch Tử Sâm vội kéo lấy tay Kỳ An:

- Khoan hãy đi đã!Con cứ từ từ ngồi xuống!Cha có thứ này muốn đưa cho con!

Sau khi Kỳ An đã trở lại ghế ngồi thì Bạch Tử Sâm vội rút ra một bìa giấy tờ đưa về phía Kỳ An:

- Đây là cổ phần của Bạch Ưng mà cha đã làm xong các thủ tục chuyển nhượng cho con!Cha cũng đã nhờ phía văn phòng luật sư công chứng cả rồi!Con chỉ cần ký tên vào bên dưới thì tất cả cổ phần này sẽ chính thức thuộc quyền sở hữu của con!

Trong khi Kỳ An còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Tử Kỳ đã vội la toáng lên:

- Cha!Cha đang nói đùa gì vậy?Sao cha lại chuyển nhượng cổ phần Bạch Ưng cho thằng con hoang này chứ?

Bạch Tử Sâm liền nghiêm giọng:

- Tử Kỳ!Đây là lần thứ mấy cha nhắc nhở con không được gọi anh mình bằng thằng này thằng nọ rồi?Kỳ An cũng là con trai ruột của cha thì tại sao cha lại không thể giao cổ phần Bạch Ưng cho nó?Chuyện của cha không đến lượt con quản đâu!

Bạch Tử Kỳ tiếp tục chống đối:

- Cha à!Đầu óc của cha thực sự có vấn đề rồi đấy!Cha đừng quên cơ nghiệp của Bạch Ưng hiện tại đều là của mẹ và ông ngoại con tạo dựng cho cha!Thế nên cha không được phép đưa cổ phần Bạch Ưng cho bất kỳ ai cả!Chỉ có con là người thừa hưởng tất cả tài sản của Bạch Ưng hợp pháp thôi!

Bạch Tử Sâm khẽ chậc lưỡi:

- Tử Kỳ!Có phải ngày thường cha đã quá nuông chiều con rồi không?Nói chuyện với cha đúng là không biết phép tắc!Cha không quên những gì cha có hiện tại đều là do một tay mẹ con và ông ngoại đã giúp đỡ tạo dựng sự nghiệp cho cha!

Bạch Tử Kỳ liền nhếch miệng cười:

- Cha không quên nhưng đồng thời cha lại lén lút làm tất cả thủ tục chuyển nhượng cổ phần Bạch Ưng cho thằng con hoang kia mà không thông báo trước với con!Cha có nghĩ đến cảm nhận của con không?Cha không sợ con báo việc này với ông ngoại ư?

Bạch Tử Sâm khẽ thở dài:

- Cổ phần cha chuyển nhượng cho Kỳ An đều là phần tài sản của riêng cha!Còn cổ phần của mẹ và ông ngoại con tại Bạch Ưng không phải là con đang nắm giữ tất cả rồi hay sao?Con có báo với ông ngoại cũng vô ích cả thôi!Bao nhiêu năm nay Kỳ An đã sống quá vất vả rồi!Cha chỉ là muốn bù đắp lại phần nào tất cả tội lỗi mà mình đã gây ra cho mẹ con của Kỳ An!

Nghe đến đây thì Kỳ An liền đứng phắt dậy rồi lạnh giọng đáp:

- Tôi không cần sự bù đắp của ông!Vì tôi không bao giờ muốn nhìn nhận ông là cha!Tôi là Kỳ An con trai của Kỳ Nhưỡng!Đó mới là điều không bao giờ thay đổi trong tôi!Ông hãy giữ lại cổ phần cho thằng con quý tử của ông thì tốt hơn!Tôi không cần đến những thứ vốn không thuộc về mình!

Nói dứt lời thì Kỳ An vội vã quay bước rời đi mặc cho phía sau Bạch Tử Sâm liên tiếp gọi với theo:

- Kỳ An!Con khoan đi đã!Cha còn chưa nói hết!Kỳ An!

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Bạch Tử Sâm nhìn theo bóng lưng Kỳ An khuất dần thì Bạch Tử Kỳ tỏ vẻ ngạo nghễ:

- Đấy cha thấy chưa?Thằng con hoang ấy vốn dĩ cao ngạo bất cần như thế!Cha phải nhọc lòng vì nó làm gì?Cha cứ yên tâm chuyển hết cổ phần còn lại vào tay con là được!

Bạch Tử Sâm liền nghiêm giọng:

- Tử Kỳ!Con ham mê tài sản đến mất không màng gì đến tình anh em hay sao?Cho dù Kỳ An nhất quyết không nhận lấy thì cha cũng không giao cổ phần của mình cho con đâu!Cha sẽ thuyết phục và chờ đợi đến khi Kỳ An thay đổi quyết định!

Bạch Tử Kỳ tỏ vẻ không cam tâm:

- Cha à!Sao cha lại thiên vị như thế?Con cũng là con ruột của cha!Cha đã lớn tuổi như thế rồi nên giao hết cổ phần và quyền quản lí Bạch Ưng lại cho con là vừa!

Bạch Tử Sâm nghe thế liền cười nhạt:

- Nhắc đến việc giao lại quyền điều hành và quản lí Bạch Ưng con không tự thấy xấu hổ sao?Tử Kỳ!Những năm vừa qua cha đã giao toàn bộ khu vực Đông Nam Á của Bạch Ưng cho con quản lí nhưng rốt cuộc thì sao?Bạch Ưng ngày càng xuống dốc và liên tiếp gặt về lợi nhuận thua lỗ chẳng thể thu hồi vốn lại còn bị bọn người Thời Đại hất tay trên nhiều mối làm ăn béo bở!Năng lực con kém cỏi như vậy còn mạnh miệng muốn cha giao hết cổ phần sao?

Bạch Tử Kỳ vẫn cố phản bác:

- Đó là do con chưa gặp phải thời vận tốt thôi!Cha à!Cha hãy tin tưởng và cho con cơ hội được không?Con nhất định sẽ đưa Bạch Ưng trở lại thời hoàng kim và lật đổ bọn người Thời Đại khốn kiếp đó!

Bạch Tử Sâm liền tặc lưỡi:

- Không phải là cha không cho con cơ hội mà là chính con đã đánh mất cơ hội của mình!Cha thiết nghĩ Bạch Ưng cần có một kim chủ mới để tái tạo lại từ đầu và Kỳ An chính là niềm hy vọng của cha lúc này!Nhìn mặt mũi sáng sủa thông minh của nó rất có tư chất làm người lãnh đạo xuất chúng!Tử Kỳ à!Cổ phần do mẹ và ông ngoại con để lại đủ cho con tiêu đến mấy đời cũng không hết rồi!Tốt nhất sau này con đừng nhúng tay vào chuyện quản lí kinh doanh của Bạch Ưng nữa!

Bạch Tử Kỳ không cam tâm mà gào lên:

- Cha vừa nói gì?Cha lại còn muốn con rút khỏi việc điều hành Bạch Ưng sắp tới?

Bạch Tử Sâm liền thừa nhận:

- Thời gian để con chứng minh năng lực đã đủ rồi!Khoản thua lỗ của Bạch Ưng suốt bao năm qua cũng đã thể hiện con vốn không phù hợp với việc kinh doanh trên thương trường!Cha cảm thấy ân hận về việc năm xưa đã cấm cản con thi vào học việc âm nhạc!Tử Kỳ à!Nếu con muốn thì hãy tiếp tục đam mê của mình đi!Cha không quản con nữa!

Bạch Tử Kỳ rưng rưng nước mắt nhìn cha nói:

- Cha à!Đến bây giờ cha mới nhận ra con không phù hợp với việc kinh doanh thì cũng đã muộn rồi!Năm đó con vốn muốn thi vào học viện âm nhạc và trở thành nghệ sĩ đánh đàn dương cầm thì cha lại nhất quyết ngăn cản!Bây giờ cha nhìn con đi!Với đôi chân tàn tật thế này con làm sao có đủ sự tự tin xuất hiện trước công chúng và ánh đèn sân khấu kia chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện