Tại phòng tổng giám đốc tập đoàn Khải Hoàng.
Phong Lâm Vũ mang vẻ ngoài bơ phờ cố giải quyết đống văn kiện đang chất cao tại bàn làm việc.
Cơn sốt cảm lạnh trong những ngày vừa qua thực sự đã khiến cho sức khỏe Phong Lâm Vũ bị ảnh hưởng rất nhiều.Hắn lại là một người sợ uống thuốc và tiêm thuốc nên tình hình bệnh cảm lạnh cứ thế kéo dài không thể thuyên giảm một cách nhanh chóng.
Tiếng gõ cửa phòng bên ngoài vang lên lúc này khiến cho Phong Lâm Vũ phải tạm thời dừng lại và hô vang khẩu lệnh ra bên ngoài:
- Xin mời vào!Cửa không khóa!
Khi cánh cửa được đẩy ra thì Phong Lâm Vũ đã thấy Châu Tuệ đang từ từ tiến vào và trên tay đang xách theo tay cầm đựng thức ăn.
Phong Lâm Vũ vừa nhìn thấy Châu Tuệ đã bất ngờ reo lên:
- Châu Tuệ!Em đến đây tìm anh có việc gì không? Châu Tuệ đặt tay cầm đựng thức ăn lên bàn làm việc rồi khẽ mỉm cười:
- Em đã căn dặn thím Trương hầm ít cháo bào ngư mang đến đây cho anh!Anh đã ốm liên tục cả tuần nay rồi cần phải bồi bổ lại cơ thể mới nhanh chóng khỏi bệnh!
Phong Lâm Vũ cố giấu đi sự mệt mỏi hiện tại rồi gượng cười:
- Chỉ là cảm xoàng thôi mà em đừng lo lắng quá!
Châu Tuệ đưa tay mở lấy hộp đậy cháo rồi tiếp tục quan tâm:
- Anh ăn ngay đi cho nóng!Phải ăn no thì mới uống thuốc được!
Với sự giám sát của Châu Tuệ mặc dù cảm thấy đang rất chán ăn vì đã mất vị giác ngon miệng khi đang bị ốm nhưng Phong Lâm Vũ vẫn cố xùy xụp hết thố cháo bào ngư để làm cô vui lòng.
Sau khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ đã ăn xong phần cháo thì Châu Tuệ tiếp tục quan tâm:
- Anh uống vào cữ thuốc ngay đi!
Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ lưỡng lự:
- Không giấu gì em anh rất sợ uống thuốc!Vừa nuốt thuốc xuống cổ họng đã cảm thấy vị đắng muốn nôn ra ngay rồi!
Châu Tuệ khẽ cau mày:
- Anh đang ốm nặng như thế không uống thuốc thì làm sao khỏe lại nhanh chóng cơ chứ?
Nói đoạn Châu Tuệ bèn đưa mắt quan sát nhìn về một góc bàn làm việc của Phong Lâm Vũ đã chất đầy cả đống thuốc còn nguyên vỏ thì liền chậc lưỡi:
- Vậy là cả tuần qua anh không uống lấy một cữ thuốc nào sao?Như vậy thì thực sự không ổn chút nào!
Tiếp theo đó Châu Tuệ tự tay mình bốc từng vỏ viên thuốc rồi hứng thêm cốc nước ấm đưa về phía trước cho Phong Lâm Vũ:
- Anh ngoan uống thuốc đi!Thuốc không đến nỗi đáng sợ như anh nghĩ đâu!
Phong Lâm Vũ mặc dù đã nhận lấy những viên thuốc từ trên tay Châu Tuệ truyền sang nhưng vẫn còn biểu hiện khá e dè.
Trông thấy thế Châu Tuệ tiếp tục dỗ dành:
- Ngoan!Uống xong những viên thuốc này sẽ có phần thưởng đặc biệt dành cho anh!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền mạnh dạn bụm chặt những viên thuốc trên tay và cố nuốt trôi xuống cổ họng một cách nhanh nhất cùng với một ngụm nước.
Khi trông thấy biểu cảm nhăn nhó của Phong Lâm Vũ vì vừa phải uống xong những viên thuốc đắng thì Châu Tuệ liền áp cánh môi mềm mại của mình đặt lên môi hắn nụ hôn thật ngọt ngào rồi khẽ nheo mắt cười:
- Đó là phần thưởng đặc biệt dành cho anh!
Phong Lâm Vũ bất ngờ vì nụ hôn của Châu Tuệ liền đưa tay gãi gãi đầu:
- Đúng là nhờ có em việc uống thuốc đã trở nên dễ dàng hơn rồi!
Ngay lúc này thì nữ thư ký liền đem tập tài liệu bước vào phòng làm việc và trịnh trọng cúi người:
- Thưa Phong tổng!Có một số văn kiện cần ngài duyệt gấp ạ!
Phong Lâm Vũ nhìn sơ qua tập tài liệu rồi khẽ gật đầu:
- Được rồi tôi sẽ duyệt ngay đây!15 phút sau cô hãy quay trở lại lấy văn kiện!
Nữ thư ký nghe thế thì liền rời đi tuy nhiên Châu Tuệ từ nãy đến giờ đã liên tục dõi theo cô ta và tỏ rõ biểu cảm không một chút hài lòng. Đam Mỹ Hài
Châu Tuệ liền mỉm cười quay sang nói với Phong Lâm Vũ:
- Em đi lấy ít cafe rồi sẽ quay trở lại ngay!
Khi vừa bước chân ra khỏi phòng làm việc thì Châu Tuệ đã rảo nhanh bước chân đuổi theo nữ thư ký và gọi với theo:
- Này cô ơi vui lòng chờ một lát đã!
Nữ thư ký nghe tiếng gọi thì liền quay lại nhìn:
- Thưa Châu tiểu thư có việc gì sao?
Châu Tuệ liền nhếch môi cười:
- Tôi chỉ muốn góp ý về cách ăn mặc của cô thôi!
Nữ thư ký liền cúi người:
- Không biết Châu tiểu thư có gì không hài lòng ạ?
Châu Tuệ tiếp tục ngữ giọng nhàn nhạt:
- Đầu tiên cô cho tôi hỏi về đôi chân của tôi hiện tại nhé!Cô cảm thấy đôi chân tôi thế nào?
Nữ thư ký liền đáp:
- Châu tiểu thư sở hữu đôi chân kiếm Nhật thon dài tuyệt phẩm và tỉ lệ chuẩn như siêu mẫu ạ!
Châu Tuệ tiếp tục nhếch môi cười:
- Như cô cũng đã thấy cho dù tôi sở hữu đôi chân chuẩn chỉnh đến đâu tôi cũng rất biết cách ăn mặc chừng mực và không hề khoe khoang quá đà!Trong khi đó đôi chân cô có nhiều khuyết điểm đến thế mà vẫn không hiểu rõ thế nào là xấu che tốt khoe cứ vô tư mặc váy ngắn đến độ chỉ vừa qua khỏi phần mông vài milimet thôi!
Châu Tuệ ghé sát bên tai của nữ thư ký rồi vang đều ngữ giọng áp chế:
- Nói thẳng ra là tôi không thích cách ăn mặc gợi tình của cô và cách cô lượn lờ trước mắt người đàn ông của tôi như thế!Sau này cô nên chú ý hơn về trang phục của mình!
Nữ thư ký cảm nhận được mùi giấm chua ghen tuông đang tỏa ra nồng nặc và luồng sát khí lạnh cả sóng lưng từ Châu Tuệ thì vội đáp:
- Dạ vâng tôi biết rồi ạ!
Sau khi đích thân giáo huấn nữ thư ký thì Châu Tuệ bước trở lại phòng làm việc cùng Phong Lâm Vũ.
Vừa nhìn thấy thái độ có vẻ không vui của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ liền dọ hỏi:
- Châu Tuệ à đã có chuyện gì sao?
Châu Tuệ liền đáp:
- Phong Lâm Vũ!Công ty anh không có quy định riêng về cách ăn mặc của nhân viên sao?Nhất là nhân viên nữ đi làm cứ ăn mặc hớ hênh như đi tụ tập trong quán bar vậy à?
Đoán được nguyên do khiến Châu Tuệ không vui Phong Lâm Vũ liền ôm lấy cô vào lòng dỗ dành:
- Được rồi anh đã hiểu rõ vấn đề khiến cho em không hài lòng!Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đưa ra quy định tất cả nhân viên nữ đi làm đều phải mặc quần không được mặc váy nữa!
Châu Tuệ nghe thế thì tít mắt cười:
- Tốt lắm!Anh nhớ thực hiện ngay đi nhé!
Nhận thấy vẻ mặt bơ phờ của Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ liền tỏ vẻ lo lắng:
- Nhìn sắc mặt anh hiện tại đang tái nhợt đi không ổn chút nào!Tối nay em phải đưa anh đến bác sĩ thăm khám và tiêm thuốc cho anh mới được!
Phong Lâm Vũ liền nắm lấy tay Châu Tuệ rồi buông câu nói đầy ẩn ý:
- Anh không muốn bị người khác tiêm thuốc đâu!Bệnh của anh chỉ thuyên giảm khi được làm ấm và tiêm thuốc từ cơ thể anh truyền sang cho em thôi!
Châu Tuệ nghe thế thì khẽ thở dài:
- Anh đã ốm nặng đến như thế còn tâm trạng để bông đùa vậy sao?
…
Trong ngày hôm đó vì lo lắng cho sức khỏe của Phong Lâm Vũ nên Châu Tuệ đã ở lại tòa nhà Khải Hoàng đến lúc tan sở cùng hắn.
Dự định tối nay của Châu Tuệ là sẽ tiếp tục ở lại biệt phủ Phong gia một đêm để nấu ăn và canh chừng về việc uống thuốc qua loa của Phong Lâm Vũ hiện tại.
Tuy nhiên khi cả hai đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở gara công ty chuẩn bị lấy xe ra về thì họng súng sắc lạnh đã chĩa thẳng vào sau gáy của Phong Lâm Vũ khiến cho cả hai người họ phải im bặt nụ cười ngay tức khắt.
Người phụ nữ mặc trang phục đen từ đầu đến chân bịt kín mặt mày liền cất lên tông giọng đanh lạnh:
- Phong thiếu gia hãy đứng yên và đừng nhúc nhích!Nếu không viên đạn này sẽ xuyên qua gáy ngài ngay lập tức!
Nhận ra chất giọng quen thuộc của người phụ nữ Phong Lâm Vũ liền thốt lên:
- Trịnh Bối Y!Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Châu Tuệ liền trừng mắt nhìn về người phụ nữ rồi nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Cô không được manh động gây nguy hiểm đến Phong Lâm Vũ!
Trịnh Bối Y càng dí chặt họng súng vào sau gáy của Phong Lâm Vũ cất vang giọng căm phẫn:
- Không đến lượt bọn mày được quyền có ý kiến ở đây đâu!Mau bước lên xe và làm theo mọi mệnh lệnh từ tao!
Trông thấy dáng vẻ hung tợn từ Trịnh Bối Y và nhất là trong tay ả đang nắm giữ món vũ khí nguy hiểm nên Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ chỉ có thể làm theo mọi mệnh lệnh từ ả một cách bất đắc dĩ.
Trịnh Bối Y ra lệnh cho Phong Lâm Vũ điều khiển xe ôtô đến kho chứa hàng cũ kỹ ở ngoại ô Bắc Kinh,ả tiếp tục khống chế Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ bước vào chiếc lồng làm bằng khung sắt đã đặt sẵn trước đó và nhốt giữ bọn họ bằng ổ khóa phía bên ngoài.
Nhìn thấy hành động điên rồ từ Trịnh Bối Y lúc này Phong Lâm Vũ liền giận dữ quát lớn tiếng:
- Trịnh Bối Y!Rốt cuộc là cô đang định làm gì?
Trịnh Bối Y bắt lấy ghế ngồi đối diện với chiếc lồng sắt đang nhốt giữ Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ rồi nhếch môi đáp:
- Tao là đang muốn tính toán ân oán giữa tao và bọn mày cách đây hai năm trước!Nhất là mày đấy Phong Lâm Vũ!Mày vẫn còn nhớ cách thức mày đã sỉ nhục tao như thế nào chứ?Khi 10 clip mây mưa của tao cùng với đám vệ sĩ chó má của mày được tung ra thì tao đếch còn cơ hội nào trở lại showbiz được nữa!Hai năm qua tao phải kiếm sống bằng việc quét rác ngoài đường vào ban đêm để tránh đi những lời xì xầm dị nghị từ ánh mắt của người đời!Phong Lâm Vũ!Sao mày lại đem đến cho tao cuộc sống khốn nạn như hiện nay cơ chứ?
Phong Lâm Vũ liền nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Cô đừng nói theo kiểu như mình là nạn nhân như thế!Hai năm trước chính cô là người đã thêu đốt kho hàng Thiên Á khiến cho Châu Tuệ suýt nữa phải mất mạng!Năm đó tôi trừng trị cô như thế đã là nương tay lắm rồi!
Trịnh Bối Y liền cười phá lên:
- Phong Lâm Vũ!Mày chỉ vì con ả Châu Tuệ kia mà nỡ lòng đối xử với tao như vậy sao?Được thôi!Ngày hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải ân hận và trả giá về tất cả những gì mày đã gây ra cho tao!Nào!Chúng ta cùng tham gia một trò chơi có được không?
Châu Tuệ liền nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Tốt nhất là cô nên biết dừng lại đúng lúc trước khi mọi việc đi quá xa!Đừng nên tỏ ra manh động cư xử một cách hồ đồ như thế nữa!
Trịnh Bối Y liền giương súng về thẳng phía đối diện long lên ánh mắt đầy căm phẫn:
- Châu Tuệ!Tao trở nên thân tàn ma dại như ngày hôm nay cũng là nhờ vào thằng đàn ông khốn nạn bên cạnh mày ban phát cho cả đấy!Tao đã từng bò lên giường nó từng hầu hạ nó nhưng thằng khốn Phong Lâm Vũ lại không một chút niệm tình!Mày nhìn thấy tao hiện tại thê thảm đến vậy mà còn chưa sáng mắt ra sao?Mày nghĩ là mày sẽ có kết cục tốt đẹp hơn tao à?
Châu Tuệ liền vang lên ngữ giọng đanh lạnh:
- Tôi hiểu được tình yêu của Phong Lâm Vũ dành cho mình là như thế nào!Quá khứ của anh ấy tôi không còn muốn quan tâm đến nữa!Quan trọng là hiện tại anh ấy đã thay đổi và trở thành phiên bản ngày một tốt hơn vì tôi!Cô từng cố tình nói những câu từ gây chia rẽ chúng tôi nữa!
Trịnh Bối Y tiếp tục tràng cười man rợ:
- Bọn mày yêu thương nhau thắm thiết đến như thế sao?Vậy có cam tâm tình nguyện chết vì đối phương hay không?Trong súng của tao bây giờ chỉ còn một viên đạn duy nhất thôi!
Trịnh Bối Y tiến gần đến chiếc lồng sắt rồi chĩa thẳng súng vào phía Phong Lâm Vũ:
- Tao sẽ ban phát viên kẹo đồng cuối cùng này cho ai đây?Là mày hay con ả mày yêu đến si mê điên cuồng kia?
Phong Lâm Vũ vội đáp:
- Cô hãy bắn chết tôi đi!Hãy thả Châu Tuệ ra ngay lập tức!
Châu Tuệ nghe thế liền phản đối:
- Phong Lâm Vũ anh đang nói gì thế?Anh không cần phải hy sinh tính mạng mình vì em như thế!
Nói đoạn Châu Tuệ liền nhìn về Trịnh Bối Y nghiêm giọng:
- Cô hãy bắn chết tôi đi!Hãy thả Phong Lâm Vũ ra ngay!
Trịnh Bối Y nghe thế liền long lên tia mắt man rợ:
- Tình chàng ý thiếp cố gắng bảo vệ cho nhau thật khiến người ta cảm động!Tao chỉ còn mỗi một viên kẹo đồng thế mà bọn mày tranh nhau giành lấy đến vậy sao?Thôi được rồi!Xem như tao làm phước vậy!Tao đã có cách giúp bọn mày được đoàn tụ bên nhau ở dưới cửu tuyền!
Phong Lâm Vũ mang vẻ ngoài bơ phờ cố giải quyết đống văn kiện đang chất cao tại bàn làm việc.
Cơn sốt cảm lạnh trong những ngày vừa qua thực sự đã khiến cho sức khỏe Phong Lâm Vũ bị ảnh hưởng rất nhiều.Hắn lại là một người sợ uống thuốc và tiêm thuốc nên tình hình bệnh cảm lạnh cứ thế kéo dài không thể thuyên giảm một cách nhanh chóng.
Tiếng gõ cửa phòng bên ngoài vang lên lúc này khiến cho Phong Lâm Vũ phải tạm thời dừng lại và hô vang khẩu lệnh ra bên ngoài:
- Xin mời vào!Cửa không khóa!
Khi cánh cửa được đẩy ra thì Phong Lâm Vũ đã thấy Châu Tuệ đang từ từ tiến vào và trên tay đang xách theo tay cầm đựng thức ăn.
Phong Lâm Vũ vừa nhìn thấy Châu Tuệ đã bất ngờ reo lên:
- Châu Tuệ!Em đến đây tìm anh có việc gì không? Châu Tuệ đặt tay cầm đựng thức ăn lên bàn làm việc rồi khẽ mỉm cười:
- Em đã căn dặn thím Trương hầm ít cháo bào ngư mang đến đây cho anh!Anh đã ốm liên tục cả tuần nay rồi cần phải bồi bổ lại cơ thể mới nhanh chóng khỏi bệnh!
Phong Lâm Vũ cố giấu đi sự mệt mỏi hiện tại rồi gượng cười:
- Chỉ là cảm xoàng thôi mà em đừng lo lắng quá!
Châu Tuệ đưa tay mở lấy hộp đậy cháo rồi tiếp tục quan tâm:
- Anh ăn ngay đi cho nóng!Phải ăn no thì mới uống thuốc được!
Với sự giám sát của Châu Tuệ mặc dù cảm thấy đang rất chán ăn vì đã mất vị giác ngon miệng khi đang bị ốm nhưng Phong Lâm Vũ vẫn cố xùy xụp hết thố cháo bào ngư để làm cô vui lòng.
Sau khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ đã ăn xong phần cháo thì Châu Tuệ tiếp tục quan tâm:
- Anh uống vào cữ thuốc ngay đi!
Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ lưỡng lự:
- Không giấu gì em anh rất sợ uống thuốc!Vừa nuốt thuốc xuống cổ họng đã cảm thấy vị đắng muốn nôn ra ngay rồi!
Châu Tuệ khẽ cau mày:
- Anh đang ốm nặng như thế không uống thuốc thì làm sao khỏe lại nhanh chóng cơ chứ?
Nói đoạn Châu Tuệ bèn đưa mắt quan sát nhìn về một góc bàn làm việc của Phong Lâm Vũ đã chất đầy cả đống thuốc còn nguyên vỏ thì liền chậc lưỡi:
- Vậy là cả tuần qua anh không uống lấy một cữ thuốc nào sao?Như vậy thì thực sự không ổn chút nào!
Tiếp theo đó Châu Tuệ tự tay mình bốc từng vỏ viên thuốc rồi hứng thêm cốc nước ấm đưa về phía trước cho Phong Lâm Vũ:
- Anh ngoan uống thuốc đi!Thuốc không đến nỗi đáng sợ như anh nghĩ đâu!
Phong Lâm Vũ mặc dù đã nhận lấy những viên thuốc từ trên tay Châu Tuệ truyền sang nhưng vẫn còn biểu hiện khá e dè.
Trông thấy thế Châu Tuệ tiếp tục dỗ dành:
- Ngoan!Uống xong những viên thuốc này sẽ có phần thưởng đặc biệt dành cho anh!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì liền mạnh dạn bụm chặt những viên thuốc trên tay và cố nuốt trôi xuống cổ họng một cách nhanh nhất cùng với một ngụm nước.
Khi trông thấy biểu cảm nhăn nhó của Phong Lâm Vũ vì vừa phải uống xong những viên thuốc đắng thì Châu Tuệ liền áp cánh môi mềm mại của mình đặt lên môi hắn nụ hôn thật ngọt ngào rồi khẽ nheo mắt cười:
- Đó là phần thưởng đặc biệt dành cho anh!
Phong Lâm Vũ bất ngờ vì nụ hôn của Châu Tuệ liền đưa tay gãi gãi đầu:
- Đúng là nhờ có em việc uống thuốc đã trở nên dễ dàng hơn rồi!
Ngay lúc này thì nữ thư ký liền đem tập tài liệu bước vào phòng làm việc và trịnh trọng cúi người:
- Thưa Phong tổng!Có một số văn kiện cần ngài duyệt gấp ạ!
Phong Lâm Vũ nhìn sơ qua tập tài liệu rồi khẽ gật đầu:
- Được rồi tôi sẽ duyệt ngay đây!15 phút sau cô hãy quay trở lại lấy văn kiện!
Nữ thư ký nghe thế thì liền rời đi tuy nhiên Châu Tuệ từ nãy đến giờ đã liên tục dõi theo cô ta và tỏ rõ biểu cảm không một chút hài lòng. Đam Mỹ Hài
Châu Tuệ liền mỉm cười quay sang nói với Phong Lâm Vũ:
- Em đi lấy ít cafe rồi sẽ quay trở lại ngay!
Khi vừa bước chân ra khỏi phòng làm việc thì Châu Tuệ đã rảo nhanh bước chân đuổi theo nữ thư ký và gọi với theo:
- Này cô ơi vui lòng chờ một lát đã!
Nữ thư ký nghe tiếng gọi thì liền quay lại nhìn:
- Thưa Châu tiểu thư có việc gì sao?
Châu Tuệ liền nhếch môi cười:
- Tôi chỉ muốn góp ý về cách ăn mặc của cô thôi!
Nữ thư ký liền cúi người:
- Không biết Châu tiểu thư có gì không hài lòng ạ?
Châu Tuệ tiếp tục ngữ giọng nhàn nhạt:
- Đầu tiên cô cho tôi hỏi về đôi chân của tôi hiện tại nhé!Cô cảm thấy đôi chân tôi thế nào?
Nữ thư ký liền đáp:
- Châu tiểu thư sở hữu đôi chân kiếm Nhật thon dài tuyệt phẩm và tỉ lệ chuẩn như siêu mẫu ạ!
Châu Tuệ tiếp tục nhếch môi cười:
- Như cô cũng đã thấy cho dù tôi sở hữu đôi chân chuẩn chỉnh đến đâu tôi cũng rất biết cách ăn mặc chừng mực và không hề khoe khoang quá đà!Trong khi đó đôi chân cô có nhiều khuyết điểm đến thế mà vẫn không hiểu rõ thế nào là xấu che tốt khoe cứ vô tư mặc váy ngắn đến độ chỉ vừa qua khỏi phần mông vài milimet thôi!
Châu Tuệ ghé sát bên tai của nữ thư ký rồi vang đều ngữ giọng áp chế:
- Nói thẳng ra là tôi không thích cách ăn mặc gợi tình của cô và cách cô lượn lờ trước mắt người đàn ông của tôi như thế!Sau này cô nên chú ý hơn về trang phục của mình!
Nữ thư ký cảm nhận được mùi giấm chua ghen tuông đang tỏa ra nồng nặc và luồng sát khí lạnh cả sóng lưng từ Châu Tuệ thì vội đáp:
- Dạ vâng tôi biết rồi ạ!
Sau khi đích thân giáo huấn nữ thư ký thì Châu Tuệ bước trở lại phòng làm việc cùng Phong Lâm Vũ.
Vừa nhìn thấy thái độ có vẻ không vui của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ liền dọ hỏi:
- Châu Tuệ à đã có chuyện gì sao?
Châu Tuệ liền đáp:
- Phong Lâm Vũ!Công ty anh không có quy định riêng về cách ăn mặc của nhân viên sao?Nhất là nhân viên nữ đi làm cứ ăn mặc hớ hênh như đi tụ tập trong quán bar vậy à?
Đoán được nguyên do khiến Châu Tuệ không vui Phong Lâm Vũ liền ôm lấy cô vào lòng dỗ dành:
- Được rồi anh đã hiểu rõ vấn đề khiến cho em không hài lòng!Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đưa ra quy định tất cả nhân viên nữ đi làm đều phải mặc quần không được mặc váy nữa!
Châu Tuệ nghe thế thì tít mắt cười:
- Tốt lắm!Anh nhớ thực hiện ngay đi nhé!
Nhận thấy vẻ mặt bơ phờ của Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ liền tỏ vẻ lo lắng:
- Nhìn sắc mặt anh hiện tại đang tái nhợt đi không ổn chút nào!Tối nay em phải đưa anh đến bác sĩ thăm khám và tiêm thuốc cho anh mới được!
Phong Lâm Vũ liền nắm lấy tay Châu Tuệ rồi buông câu nói đầy ẩn ý:
- Anh không muốn bị người khác tiêm thuốc đâu!Bệnh của anh chỉ thuyên giảm khi được làm ấm và tiêm thuốc từ cơ thể anh truyền sang cho em thôi!
Châu Tuệ nghe thế thì khẽ thở dài:
- Anh đã ốm nặng đến như thế còn tâm trạng để bông đùa vậy sao?
…
Trong ngày hôm đó vì lo lắng cho sức khỏe của Phong Lâm Vũ nên Châu Tuệ đã ở lại tòa nhà Khải Hoàng đến lúc tan sở cùng hắn.
Dự định tối nay của Châu Tuệ là sẽ tiếp tục ở lại biệt phủ Phong gia một đêm để nấu ăn và canh chừng về việc uống thuốc qua loa của Phong Lâm Vũ hiện tại.
Tuy nhiên khi cả hai đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở gara công ty chuẩn bị lấy xe ra về thì họng súng sắc lạnh đã chĩa thẳng vào sau gáy của Phong Lâm Vũ khiến cho cả hai người họ phải im bặt nụ cười ngay tức khắt.
Người phụ nữ mặc trang phục đen từ đầu đến chân bịt kín mặt mày liền cất lên tông giọng đanh lạnh:
- Phong thiếu gia hãy đứng yên và đừng nhúc nhích!Nếu không viên đạn này sẽ xuyên qua gáy ngài ngay lập tức!
Nhận ra chất giọng quen thuộc của người phụ nữ Phong Lâm Vũ liền thốt lên:
- Trịnh Bối Y!Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Châu Tuệ liền trừng mắt nhìn về người phụ nữ rồi nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Cô không được manh động gây nguy hiểm đến Phong Lâm Vũ!
Trịnh Bối Y càng dí chặt họng súng vào sau gáy của Phong Lâm Vũ cất vang giọng căm phẫn:
- Không đến lượt bọn mày được quyền có ý kiến ở đây đâu!Mau bước lên xe và làm theo mọi mệnh lệnh từ tao!
Trông thấy dáng vẻ hung tợn từ Trịnh Bối Y và nhất là trong tay ả đang nắm giữ món vũ khí nguy hiểm nên Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ chỉ có thể làm theo mọi mệnh lệnh từ ả một cách bất đắc dĩ.
Trịnh Bối Y ra lệnh cho Phong Lâm Vũ điều khiển xe ôtô đến kho chứa hàng cũ kỹ ở ngoại ô Bắc Kinh,ả tiếp tục khống chế Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ bước vào chiếc lồng làm bằng khung sắt đã đặt sẵn trước đó và nhốt giữ bọn họ bằng ổ khóa phía bên ngoài.
Nhìn thấy hành động điên rồ từ Trịnh Bối Y lúc này Phong Lâm Vũ liền giận dữ quát lớn tiếng:
- Trịnh Bối Y!Rốt cuộc là cô đang định làm gì?
Trịnh Bối Y bắt lấy ghế ngồi đối diện với chiếc lồng sắt đang nhốt giữ Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ rồi nhếch môi đáp:
- Tao là đang muốn tính toán ân oán giữa tao và bọn mày cách đây hai năm trước!Nhất là mày đấy Phong Lâm Vũ!Mày vẫn còn nhớ cách thức mày đã sỉ nhục tao như thế nào chứ?Khi 10 clip mây mưa của tao cùng với đám vệ sĩ chó má của mày được tung ra thì tao đếch còn cơ hội nào trở lại showbiz được nữa!Hai năm qua tao phải kiếm sống bằng việc quét rác ngoài đường vào ban đêm để tránh đi những lời xì xầm dị nghị từ ánh mắt của người đời!Phong Lâm Vũ!Sao mày lại đem đến cho tao cuộc sống khốn nạn như hiện nay cơ chứ?
Phong Lâm Vũ liền nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Cô đừng nói theo kiểu như mình là nạn nhân như thế!Hai năm trước chính cô là người đã thêu đốt kho hàng Thiên Á khiến cho Châu Tuệ suýt nữa phải mất mạng!Năm đó tôi trừng trị cô như thế đã là nương tay lắm rồi!
Trịnh Bối Y liền cười phá lên:
- Phong Lâm Vũ!Mày chỉ vì con ả Châu Tuệ kia mà nỡ lòng đối xử với tao như vậy sao?Được thôi!Ngày hôm nay tao sẽ khiến cho mày phải ân hận và trả giá về tất cả những gì mày đã gây ra cho tao!Nào!Chúng ta cùng tham gia một trò chơi có được không?
Châu Tuệ liền nghiêm giọng:
- Trịnh Bối Y!Tốt nhất là cô nên biết dừng lại đúng lúc trước khi mọi việc đi quá xa!Đừng nên tỏ ra manh động cư xử một cách hồ đồ như thế nữa!
Trịnh Bối Y liền giương súng về thẳng phía đối diện long lên ánh mắt đầy căm phẫn:
- Châu Tuệ!Tao trở nên thân tàn ma dại như ngày hôm nay cũng là nhờ vào thằng đàn ông khốn nạn bên cạnh mày ban phát cho cả đấy!Tao đã từng bò lên giường nó từng hầu hạ nó nhưng thằng khốn Phong Lâm Vũ lại không một chút niệm tình!Mày nhìn thấy tao hiện tại thê thảm đến vậy mà còn chưa sáng mắt ra sao?Mày nghĩ là mày sẽ có kết cục tốt đẹp hơn tao à?
Châu Tuệ liền vang lên ngữ giọng đanh lạnh:
- Tôi hiểu được tình yêu của Phong Lâm Vũ dành cho mình là như thế nào!Quá khứ của anh ấy tôi không còn muốn quan tâm đến nữa!Quan trọng là hiện tại anh ấy đã thay đổi và trở thành phiên bản ngày một tốt hơn vì tôi!Cô từng cố tình nói những câu từ gây chia rẽ chúng tôi nữa!
Trịnh Bối Y tiếp tục tràng cười man rợ:
- Bọn mày yêu thương nhau thắm thiết đến như thế sao?Vậy có cam tâm tình nguyện chết vì đối phương hay không?Trong súng của tao bây giờ chỉ còn một viên đạn duy nhất thôi!
Trịnh Bối Y tiến gần đến chiếc lồng sắt rồi chĩa thẳng súng vào phía Phong Lâm Vũ:
- Tao sẽ ban phát viên kẹo đồng cuối cùng này cho ai đây?Là mày hay con ả mày yêu đến si mê điên cuồng kia?
Phong Lâm Vũ vội đáp:
- Cô hãy bắn chết tôi đi!Hãy thả Châu Tuệ ra ngay lập tức!
Châu Tuệ nghe thế liền phản đối:
- Phong Lâm Vũ anh đang nói gì thế?Anh không cần phải hy sinh tính mạng mình vì em như thế!
Nói đoạn Châu Tuệ liền nhìn về Trịnh Bối Y nghiêm giọng:
- Cô hãy bắn chết tôi đi!Hãy thả Phong Lâm Vũ ra ngay!
Trịnh Bối Y nghe thế liền long lên tia mắt man rợ:
- Tình chàng ý thiếp cố gắng bảo vệ cho nhau thật khiến người ta cảm động!Tao chỉ còn mỗi một viên kẹo đồng thế mà bọn mày tranh nhau giành lấy đến vậy sao?Thôi được rồi!Xem như tao làm phước vậy!Tao đã có cách giúp bọn mày được đoàn tụ bên nhau ở dưới cửu tuyền!
Danh sách chương