Buổi sáng tại tiệm mỳ sủi cảo A Ngưu.

Tiểu Ngưu vừa dắt xe giao thức ăn vừa hớn hở gọi vào bên trong vang vọng:

- Vợ à anh đi giao mỳ cho khách đây!

Lúc này thì Tiểu Kê bước ra cầm thêm chiếc áo khoác trên tay:

- Trời đang trở gió lạnh!Ông xã mặc thêm áo ấm vào này!

Sau đó Tiểu Kê nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bờ má của Tiểu Ngưu thật ngọt ngào khiến cho Tiểu Ngưu cười tươi hí hửng:

- Được rồi vợ vào nhà đi!Anh đi giao mì sẵn tiện chốc nữa sẽ ghé mua món gà rán mà em thích ăn nhất!

Sau khi tạm biệt Tiểu Kê thì Tiểu Ngưu điều khiển xe máy chở theo thùng mỳ phía sau cốp xe với tâm trạng tràn đầy năng lượng vì đã được bổ sung vitamin nụ hôn yêu thương khi nãy.

Tiểu Ngưu có nằm mơ cũng không ngờ cậu thanh niên vốn là trai thẳng khá kỳ thị vấn đề đồng tính nay đã trở thành “người vợ” hết mực đảm đang quan tâm yêu thương mình.

Càng nghĩ thì Tiểu Ngưu lại muôn phần cảm kích và biết ơn bội phận bà mối mát tay Châu Tuệ.Nếu năm xưa không có Châu Tuệ ban tặng Tiểu Kê cho mình thì Tiểu Ngưu đã không có được hạnh phúc như ngày hôm nay.

Tiểu Ngưu điều khiển xe giao mỳ đến một ngã tư thì tay lái bất ngờ loạng choạng khi né tránh chú chó đang chạy băng ngang đường.

Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn khi chiếc xe tay ga do anh điều khiển đã vô tình va vào bên hông xe ôtô đang lao đến ở phía đối diện và lỗi vi phạm giao thông này hoàn toàn thuộc về phía Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu ngã nhào xuống lòng đường cùng với chiếc xe tay ga nằm chỏng chơ và những thố mỳ đã đổ vương vãi khắp nền đất.

Ngay sau đó là người đàn ông bước xuống và trừng mắt nhìn về Tiểu Ngưu cau có:

- Anh chạy xe kiểu gì thế hả? Tiểu Ngưu hoảng hốt khi nhìn về lớp sơn xe đã bị sượt ngang một đường thật dài ở phía bên hông và trầm trọng hơn chiếc ôtô này chính là siêu phẩm Bugatti Divo không dưới 5,8 triệu usd.

Tiểu Ngưu tái xanh mặt mày khi lỡ va quẹt phải siêu xe đắt đỏ và không thể lường trước được con số bồi thường thiệt hại được ước tính như thế nào khi anh chỉ có mỗi tiệm mỳ nhỏ kinh doanh ba cọc ba đồng một ngày mà thôi.

Nghe thấy sự việc ồn ào lúc này Phong Lâm Vũ đang ngồi ở phía ghế phụ liền nhoài người ra cửa kính xe hỏi vang vọng:

- Hạo Quân có chuyện gì thế?

Hạo Quân liền bước đến gần Phong Lâm Vũ rồi trả lời:

- Thưa Phong tổng xe chúng ta vừa xảy ra va quẹt giao thông ạ và người đâm vào xe là gã đàn ông điều khiển xe máy đằng kia!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền bước xuống xe quan sát,lúc này thì Tiểu Ngưu khẩn khoản nài nỉ:

- Do lúc nãy tránh phải chú chó đang chạy băng qua đường nên tôi đã vô tình đâm vào xe của anh!Tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại ạ!

Nhìn thấy bộ dạng lam lũ và những thùng mỳ rơi vãi trên lòng đường lúc này Phong Lâm Vũ đoán được người đàn ông lỡ va vào xe mình chỉ là một người lao động tay chân nghèo khó nên liền cảm thấy chạnh lòng và khẽ chậc lưỡi:

- Thôi không có chuyện gì to tát cả đâu!Anh không cần phải bồi thường gì cả!Chú ý sau này điều khiển xe cẩn thận hơn là được!

Hạo Quân nghe thế liền ngạc nhiên:

- Phong tổng!Ngài thực sự không muốn nhận tiền bồi thường?

Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Cậu nhìn về người đàn ông này hiện tại đã sợ đến tái xanh cả mặt mày rồi!Lớp sơn xe Bugatti phải nhập khẩu từ Châu Âu và chi phí bảo trì sửa chữa rất đắt đỏ!Tuy chi phí chỉ bằng một chiếc đồng hồ trên tay tôi nhưng đối với người lao động phổ thông mà nói đó là cả một gia tài đối với họ vả lại người đàn ông này lại có lòng yêu thương động vật rất giống Châu Tuệ nên đã tạo được sự hảo cảm trong tôi thôi thì cứ thế bỏ qua cho anh ta đi!

Tiểu Ngưu nghe qua lời Phong Lâm Vũ vừa nói thì liền mừng rỡ cảm thán:

- Anh không đòi tiền bồi thường thật sao?Như vậy thì tôi vô cùng đội ơn anh!Anh quả thật là rất tốt bụng!

Phong Lâm Vũ khẽ cười:

- Không có gì đâu anh đừng bận tâm!Nhưng nhớ chú ý những lần sau tham gia giao thông cẩn thận hơn!Không phải lúc nào anh gặp được người tốt như tôi đâu!

Tiểu Ngưu liền cười tít mắt:

- Nếu như anh không nhận tiền bồi thường thì hãy để tôi mời anh một bữa trưa để chuộc lỗi được không?Thực sự tôi cũng cảm thấy rất áy náy,tiệm mỳ của tôi cũng ở gần đây thôi!

Phong Lâm Vũ chợt nhận ra lúc này cũng đã đến giờ ăn trưa và mình cũng đang khá đói bụng nên liền đồng ý:

- Được rồi vậy anh đi trước chỉ đường nhé!



Phong Lâm Vũ nhìn về tô mỳ sủi cảo Tiểu Ngưu mang ra thì liền hít hà lấy hương vị rồi tấm tắt khen:

- Chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi!Cách bày trí cũng khá đẹp mắt!

Tiểu Ngưu nghe thế thì liền cười tít mắt:

- Chúc anh ăn thật ngon miệng nhé!

Chẳng mấy chốc Phong Lâm Vũ cùng Hạo Quân đã chén sạch hai tô mỳ sủi cảo và đưa tay xoa lên chiếc bụng no tròn vui vẻ hài lòng vì được ăn ngon.

Ngay lúc này thì Tiểu Kê chợt reo lên khi trông thấy người đàn ông vừa bước vào tiệm mỳ:

- Anh Gia Phúc!Đã lâu không thấy anh đến thăm bọn em!

Gia Phúc tiến đến vỗ vào vai Tiểu Ngưu và Tiểu Kê cười hớn hở:

- Do lịch trình công việc của anh dạo này khá bận rộn đấy mà!Việc kinh doanh của hai em dạo này vẫn ổn cả chứ?Kỳ thiếu gia có căn dặn anh khi nào có dịp đến Bắc Kinh công tác thì phải ghé đến tiệm mỳ A Ngưu ủng hộ hai em!

Tiểu Ngưu liền đáp:

- Anh Kỳ An quả thật là có lòng!Năm xưa khi em từ chối gia nhập công ty vệ sĩ An Gia và bày tỏ mong muốn kinh doanh quán ăn thì anh ấy đã hổ trợ vốn liếng cho em và Tiểu Kê có được nơi buôn bán ổn định,anh Kỳ An chính là ân nhân của hai vợ chồng em!

Tiểu Kê liền tiếp lời:

- Không biết anh Kỳ An dạo này thế nào rồi?Đã lâu rồi em vẫn chưa nghe thêm được tin tức gì về anh ấy!

Gia Phúc liền đáp:

- Kỳ thiếu gia vẫn đang định cư tại Thụy Sĩ và đang tất bật những khâu chuẩn bị cho lễ thành hôn cùng tiểu thư Châu Tuệ!

Nghe qua cuộc trò chuyện rôm rả từ bàn bên cạnh thì ngay lúc này Phong Lâm Vũ đã tiến về phía Gia Phúc tỏ rõ sự ngỡ ngàng:

- Cậu vừa nói gì?Cậu vừa nhắc đến tên Kỳ An và Châu Tuệ đúng không?

Gia Phúc liền lấy làm thắc mắc:

- Việc đó có liên quan gì đến anh sao?

Phong Lâm Vũ liền siết chặt cổ áo Gia Phúc rồi trừng mắt:

- Sao lại không liên quan cơ chứ?Cậu đi theo tôi nhanh lên!

Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ siết lấy cổ áo Gia Phúc lôi xếch đi trong sự phẫn nộ,Tiểu Ngưu và Tiểu Kê liền gọi theo vang vọng:

- Này anh ơi!Anh lôi bạn tôi đi đâu thế?

Hạo Quân liền đưa cánh tay ngăn Tiểu Ngưu và Tiểu Kê rồi nghiêm giọng:

- Đứng yên đó!Không phải việc của các người!

Cứ như thế Phong Lâm Vũ lôi xếch Gia Phúc lên xe Bugatti cùng với Hạo Quân rời khỏi tiệm mỳ A Ngưu trong tích tắc để lại cho Tiểu Ngưu lẫn Tiểu Kê thật nhiều dấu chấm hỏi rồi ngẩn ngơ nhìn nhau không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?



Tại biệt phủ Phong gia ở Nam thành.

Phong Lâm Vũ bắt chéo chân ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa trừng mắt nhìn về Gia Phúc đang quỳ mọp dưới nền đất đã bị trói chặt toàn thân bằng dây thừng rồi nghiêm giọng hỏi:

- Thế nào?Cậu muốn tự khai rõ tất cả mọi thông tin liên quan đến Kỳ An hay để tôi hạ lệnh cho thuộc hạ áp dụng nghiêm hình bắt cậu khai ra?

Gia Phúc bèn sợ hãi đáp:

- Tôi…Tôi sẽ khai rõ tất cả ngay đây ạ!Kỳ thiếu gia hiện đang sinh sống ở biệt thự phía Tây Geneva Thụy Sĩ!Tôi là luật sư trước đây của cố lão gia Bạch Tử Sâm chỉ chịu đúng trách nhiệm bàn giao lại tất cả tài sản cho con trai trưởng của ngài ấy thôi nên mọi việc không liên quan gì đến tôi đâu ạ!

Phong Lâm Vũ tiếp tục nghiêm giọng tra hỏi:

- Vừa nãy anh có nhắc đến tên Châu Tuệ rốt cuộc là như thế nào mau khai ra cho rõ ràng!

Gia Phúc liền sợ hãi đáp:

- Tiểu thư Châu Tuệ hiện nay đang chung sống cùng với Kỳ thiếu gia ở biệt thự Geneva đến nay đã hơn 6 tháng rồi!Tôi chỉ có thể biết được thông tin đến đó thôi ạ!

Phong Lâm Vũ siết chặt lấy cổ áo Gia Phúc long lên tia mắt giận dữ:

- Cậu khôn hồn thì cung cấp địa chỉ ngôi biệt thự thằng khốn Kỳ An đang sinh sống tại Thụy Sĩ ra ngay cho tôi!

Gia Phúc nhìn về thái độ như muốn giết người đến nơi của Phong Lâm Vũ thì liền run giọng đáp:

- Đưa…Đưa giấy bút đến đây tôi cung cấp ngay đây ạ!

Sau khi Gia Phúc đã ghi rõ địa chỉ hiện tại nơi Kỳ An đang sinh sống tại Thụy Sĩ thì Phong Lâm Vũ tiếp tục nghiêm giọng:

- Đề phòng việc cậu lén lút manh nha báo tin cho Kỳ An tôi sẽ tịch thu tất cả phương tiện liên lạc và tạm thời giam lỏng cậu một thời gian dưới sự giám sát của cánh thuộc hạ hàng ngày!Sau khi tôi giải cứu được Châu Tuệ trở về Bắc Kinh an toàn tôi sẽ lập tức thả cậu ra ngay!

Gia Phúc biết mình không còn khả năng phản kháng hay chống cự nên chỉ có thể im lặng không dám đáp trả dù chỉ nửa lời.

Phong Lâm Vũ siết chặt lòng bàn tay tia mắt long lên sự cương nghị khẽ gọi tên:

“Châu Tuệ…Chờ anh thêm một ít thời gian nữa!Anh nhất định sẽ đón em bình an trở về!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện