Sau khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ đánh xe rời đi thì Kỳ An bế bồng Châu Tuệ trên tay tiến vào bên trong trang viên.

Thím Trương nhìn thấy Kỳ An bồng bế Châu Tuệ tiến vào nhà trong tình trạng say khướt thì vội lo lắng:

- Kỳ An!Tiểu thư làm sao thế? Kỳ An liền đáp:

- Thím Trương đừng lo!Chỉ là do Châu Tuệ đã uống khá nhiều rượu!

Thím Trương nhìn về Châu Tuệ tỏ vẻ xót xa rồi nhìn về Kỳ An nghiêm giọng:

- Kỳ An!Thím đã từng nghĩ là con sẽ luôn yêu thương thực lòng và sẽ không bao giờ làm tổn thương tiểu thư!Nhưng xem ra thím đã nhìn lầm người rồi chăng?Chuyện giữa con và Triệu Nhiên thím đã biết tường tận và đã từng đưa ra lời khuyên nhưng con vẫn cứ để mọi chuyện diễn ra đến kết cục không thể cứu vãn như ngày hôm nay!Nếu con không thể đem lại hạnh phúc cho tiểu thư thì cũng đừng khiến Châu Tuệ phải chịu nhiều tổn thương thêm nữa!

Kỳ An nghe thế liền tỏ vẻ không vui:

- Thím Trương!Chuyện giữa con và Châu Tuệ tốt nhất hãy để hai chúng con tự cùng nhau giải quyết!Phiền thím đem ít nước ấm lên phòng giúp con!Con sẽ tự tay lau người và thay quần áo cho Châu Tuệ!

Nói dứt lời thì Kỳ An bế bồng Châu Tuệ trở về phòng không đợi thím Trương phản ứng gì thêm nữa.

Kỳ An đặt Châu Tuệ nằm xuống giường ngay ngắn và sau khi đã có nước ấm do thím Trương mang đến thì anh tự tay mình dùng khăn ấm lau khắp cơ thể cho Châu Tuệ và thay cho cô trang phục ngủ thoải mái hơn.

Kỳ An nhìn về Châu Tuệ đang say ngủ nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên gương mặt thì khẽ đưa tay lau đi khóe mi đang ướt đẫm của cô rồi đặt nụ hôn lên trán cô thì thầm:

- Châu Tuệ…Anh xin lỗi…Anh không cố ý làm em tổn thương…

Sau đó Kỳ An đặt người lên giường nằm cạnh Châu Tuệ và ôm lấy cô vào lòng không ngừng nhìn về cô bằng ánh mắt dịu dàng xen lẫn day dứt vì việc làm của mình đã vô tình gây ra cho cô thật nhiều sự tổn thương.

Anh đặt nụ hôn lên trán Châu Tuệ rồi thì thầm bên tai cô:

- Em ngủ ngoan…Đã có anh ở đây rồi…

Kỳ An ôm chặt Châu Tuệ vào lòng say ngủ cho đến khi những ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi vào khắp gian phòng lúc này.

Châu Tuệ choàng tỉnh thức và khi phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay của Kỳ An thì vô cùng ngỡ ngàng.

Khi cô định bước xuống giường thì cánh tay Kỳ An đã vội níu lấy:

- Em định đi đâu?

Châu Tuệ cố thoát khỏi cánh tay của Kỳ An:

- Anh buông tôi ra!Sao tôi lại ở cùng với anh như thế này?

Kỳ An liền tỏ vẻ không vui:

- Châu Tuệ!Tối qua em đã uống say đến mức để tên Phong Lâm Vũ đưa mình về đến trang viên mà em cũng chẳng hay!Giữa lúc chúng ta đang gặp mâu thuẫn em nên cùng anh tìm cách giải quyết chứ không nên tìm gặp riêng hắn ta như thế!

Châu Tuệ cảm thấy ngỡ ngàng:

- Kỳ An!Anh nghĩ mình có tư cách để trách móc tôi sao?Dường như anh đã quên sạch hết những việc làm của mình cùng Triệu Nhiên ngay chính căn phòng này vào tối đêm hôm ấy!

Kỳ An vội ôm chặt lấy Châu Tuệ vào lòng:

- Anh không quên!Anh đang rất hối hận và đến tìm em để giải thích tất cả mọi việc!Châu Tuệ!Anh không thể nói rõ nguyên do nhưng mong em hãy hiểu một điều là anh làm nên những việc như thế chỉ vì anh rất yêu em và sợ mất em!

Châu Tuệ không kiềm được giọt nước mắt đang rơi xuống rồi nhếch môi cười:

- Kỳ An!Anh có biết những lời mình vừa nói thực sự rất buồn cười không?Anh yêu tôi và sợ mất tôi đến mức phải cùng lăn giường với em gái họ của tôi sao?Anh không tìm được lý do nào có thể thuyết phục hơn được à?

Kỳ An tiếp tục thổn thức:

- Tạm thời anh không thể cho em biết được sự thật ngay lúc này nhưng xin em hãy hiểu cho anh!Người con gái mà anh yêu duy nhất chỉ có một người là em mà thôi!

Châu Tuệ cố thoát khỏi vòng tay ôm siết của Kỳ An ngay lúc này:

- Tôi không muốn nghe những lời gian dối từ anh thêm nữa!Mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi!Anh đừng ở trước mắt tôi diễn vở tuồng yêu thương quyến luyến và tỏ ra hối hận như thế!Nếu không phải do chính mắt tôi nhìn thấy những hình ảnh dơ bẩn giữa anh và Triệu Nhiên đêm hôm đó thì anh còn định lừa dối tôi đến bao giờ?

Kỳ An đưa hai tay ghì chặt lấy đôi vai của Châu Tuệ:

- Em không thể nào thông cảm và bỏ qua cho anh được sao?Hãy xem như đó là một phút sai lầm và hồ đồ của anh!Châu Tuệ!Chúng ta không thể nào kết thúc dễ dàng như thế được!Anh đã mua sẵn vé máy bay và đã chuẩn bị đầy đủ mọi kế hoạch cho chuyến du lịch tại đảo Ko Lanta sắp tới!Chúng ta có thể quên đi tất cả mọi việc và bắt đầu lại từ đầu được không em?Anh thực sự rất hối hận và muốn bù đắp cho em!

Châu Tuệ tiếp tục ngữ giọng cương quyết:

- Kỳ An!Đối với tôi niềm tin trong tình yêu là thứ quan trọng nhất!Anh đã làm nên những việc khuất tất sau lưng tôi và đã cố tình lừa dối tôi!Tôi không thể nào tin tưởng anh thêm một lần nào nữa!Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi!

Đến lúc này Kỳ An không còn giữ được sự bình tĩnh mà kéo tay Châu Tuệ nằm xuống giường và đè nghiến lên thân cô gằn giọng:

- Châu Tuệ!Em một mực không tha thứ cho anh và muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ để quay về bên tên Phong Lâm Vũ kia đúng không?Từ trước đến giờ em chưa từng thực lòng yêu anh nên mới dễ dàng đề nghị chia tay như thế!

Châu Tuệ nước mắt lưng tròng nhìn về Kỳ An:

- Tôi đã từng rung động và dành cho anh cảm xúc chân thành nhưng mọi thứ đã bị anh bóp nát đến vụn vỡ từ khi tôi chứng kiến những hình ảnh giữa anh và Triệu Nhiên tối đêm hôm ấy!Đó sẽ mãi là ký ức ám ảnh vây lấy tôi đến tận sau này!Kỳ An!Chúng ta đã không thể nào ở bên nhau được nữa!

Kỳ An long lên ánh mắt bất phục:

- Anh không chấp nhận buông tay em dễ dàng như thế!Chỉ đến khi em thực sự thuộc về anh thì em mới không còn tỏ ra ngang bướng đúng không?

Nói dứt lời thì Kỳ An khóa chặt hai tay Châu Tuệ ngược lên đỉnh đầu rồi áp những nụ hôn thật sâu lên môi cô mặc cho Châu Tuệ cố gắng giãy giụa:

- Ưm…Kỳ An…Buông tôi ra…

Những nụ hôn của Kỳ An ngày càng gấp gáp hơn và di chuyển xuống bầu ngực căng đầy của Châu Tuệ lúc này.

Một tay Kỳ An vẫn khóa chặt hai tay của Châu Tuệ trong khi bàn tay còn lại đã thô bạo xé toang váy ngủ trên người cô để lộ ra những phần da thịt nhạy cảm.

Trong khi Kỳ An đang muốn thực hiện thêm những động tác thân mật khác thì quãng giọng nghẹn ngào của Châu Tuệ lại vang lên:

- Kỳ An!Anh nghĩ làm như thế này có thể khiến tôi trở về bên anh và yêu anh như xưa sao?Tôi không ngờ anh lại muốn làm ra những chuyện như thế này với tôi trên chính chiếc giường mà anh đã cùng Triệu Nhiên ân ái trước đó!Hết cô em rồi đến cô chị sẽ cùng anh thỏa mãn tất cả mọi dục vọng trên cùng một chiếc giường,đó là điều anh mong muốn đúng không?

Kỳ An chợt sững sờ khi nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào từ Châu Tuệ rồi buông thân thể cô ra kèm theo ánh mắt xót xa:

- Châu Tuệ!Những gì anh đang muốn làm với em đều xuất phát từ tình yêu!Còn đối với Triệu Nhiên là vì…

Kỳ An không thể nói nên lời đành bước xuống giường và cất giọng buồn bã:

- Xin lỗi vì anh đã không thể tự chủ được cảm xúc!Chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện với nhau trong trạng thái căng thẳng như thế này!Anh sẽ ra về và sẽ quay lại tìm em vào lúc khác!

Trước khi mở cửa ra về Kỳ An nhìn về Châu Tuệ không quên để lại lời nói:

- Về lời đề nghị chia tay của em anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận!Phải rất khó khăn anh mới có được em!Anh sẽ không dễ dàng buông bỏ tình yêu của mình dành cho em!

Nói dứt lời thì Kỳ An đóng sầm cánh cửa phòng thật mạnh rồi rời đi,giờ phút này chỉ còn Châu Tuệ nằm ở trên giường nhắm nghiền mắt khóc nấc lên nghẹn ngào với chiếc váy ngủ đã bị xé rách nham nhở và những dấu hôn đỏ chi chiết khắp cơ thể lúc này.



Tại nhà hàng ẩm thực Trung Hoa.

Bạch Tử Kỳ khi vừa trông thấy Triệu Nhiên thì đã đưa tay vẫy chào hớn hở:

- Chị dâu!Em ở đây!

Triệu Nhiên liền nhếch môi đặt chiếc túi xách hàng hiệu xuống bàn rồi ngồi phía đối diện:

- Anh gọi tôi ra đây làm gì?

Bạch Tử Kỳ liền gãi gãi đầu:

- Thực sự là em đang gặp khó khăn muốn nhờ chị dâu dang tay giúp đỡ em!Chị có thể cho em xin ít vốn làm ăn được không?

Triệu Nhiên liền thảng thốt:

- Hôm trước vì muốn đổi lấy tờ giấy xét nghiệm ADN từ anh tôi đã chi trả 100.000 usd rồi còn gì!Anh làm gì mà trong thời gian ngắn đã tiêu sạch sành sanh số tiền lớn nhanh chóng đến như vậy?

Bạch Tử Kỳ liền ấp úng:

- Em sang sòng bạc ở Macao chỉ một đêm đã tiêu hết 100.000 usd rồi!Đến bây giờ tiền ăn cơm cũng chẳng có!Chị dâu thương tình giúp giùm em với!

Triệu Nhiên tiếp tục sửng sốt:

- Anh xem tôi là cây ATM di động để có thể rút tiền tùy ý như thế à?Xin lỗi nhé tôi không giúp gì được thêm cho anh đâu!

Bạch Tử Kỳ liền tỏ vẻ thất vọng:

- Sao chị dâu có thể đối xử với em chồng tương lai lạnh nhạt như thế?Sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà phải biết quan tâm giúp đỡ nhau lúc khó khăn chứ!

Triệu Nhiên liền nhếch môi cười:

- Xin lỗi!Tôi không thể trở thành chị dâu tương lai của anh được nữa!Kỳ An đã không đoái hoài gì đến tôi gần cả tháng nay rồi!Từ khi Châu Tuệ phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi thì tôi đã không còn đủ khả năng uy hiếp anh ấy ở bên cạnh mình được nữa!

Bạch Tử Kỳ lấy làm thắc mắc:

- Chuyện giữa Kỳ An và chị dâu có liên quan gì đến ả Châu Tuệ kia chứ?

Triệu Nhiên lúc này không ngần ngại thừa nhận:

- Lúc trước là do tôi lừa anh cả thôi!Tôi không phải bạn gái hiện tại của Kỳ An!Trước đến giờ chỉ có mình tôi đơn phương theo đuổi anh ấy!Tôi định đem bí mật về thân phận của Kỳ An để tạo sức ép khiến cho anh ấy ở bên mình nhưng giờ đã thành công cốc cả rồi!Anh ấy đang cố gắng thuyết phục Châu Tuệ quay trở về và tôi không còn bất kỳ cơ hội nào nữa!

Bạch Tử Kỳ khẽ chậc lưỡi:

- Cho đến giờ anh trai tôi vẫn đâm đầu vào con ả Châu Tuệ đó sao?Vẫn chấp mê bất ngộ như thế cơ à?

Triệu Nhiên nhếch môi cười:

- Cho nên anh cũng đừng tìm đến tôi nữa!Tôi thiết nghĩ mình không cần phải liên hệ hay dang tay giúp đỡ anh làm gì!

Bạch Tử Kỳ liền khẩn khoản:

- Vậy thì xem như đây là lần cuối cùng cô niệm tình Kỳ An giúp tôi ít tiền ăn cơm được không?Cả tuần nay không có món ngon nào vào bụng tôi chỉ toàn ăn bánh mì với uống nước lã thôi!

Triệu Nhiên liền thở dài tỏ rõ sự chán ghét rồi móc từ trong ví ra 500 usd để trên bàn:

- Tốt nhất sau này đừng tìm đến tôi nữa!

Nói dứt lời khi Triệu Nhiên dợm bước định rời đi thì đĩa cá chẽm hấp được phục vụ dọn lên bàn Bạch Tử Kỳ lúc này khiến cho ả phải đưa tay bụm vội lên miệng tránh cảm giác buồn nôn đang chực chờ nơi cổ họng.

Bạch Tử Kỳ thấy thế liền buông lời cười cợt:

- Chị dâu sao thế?Nhìn cứ như ốm nghén đến nơi vậy?

Triệu Nhiên liền cau mày:

- Anh đừng có ăn nói lung tung!

Bạch Tử Kỳ lại cười lên khà khà:

- Đùa tí cho vui thôi!Nhưng nếu quả thực như vậy thì tôi sắp được lên làm thúc thúc rồi!

Triệu Nhiên không nói gì thêm mà nhanh chóng rời đi khỏi bàn ăn đang dậy lên mùi cá tanh tưởi càng lúc càng khiến cho ả thêm phần khó chịu.

Bước khỏi nhà hàng thì Triệu Nhiên lại chạy vội đến gốc cây bên đường mà nôn mửa mật xanh mật vàng và trên gương mặt cũng đã toát mồ hôi lạnh lấm tấm.

Những dấu hiệu khác lạ cùng kỳ kinh nguyệt đã trễ hơn hai tuần trong tháng này khiến cho ả dấy lên trong lòng bao sự hoài nghi rồi tiến đến hiệu thuốc ven đường để tự tìm cho mình câu trả lời.

Tối hôm ấy sau khi bước ra từ toilet Triệu Nhiên đã không ngừng nhìn về que thử thai đã nổi rõ hai vạch đỏ thẫm như thay lời khẳng định lúc này.

Ả nhếch môi cười không ngừng tỏ vẻ thích thú đang hiện rõ trên gương mặt mình:

“Kỳ An!Quả thật là định mệnh đã buộc chặt chúng ta vào với nhau!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện