Cảnh sắc trên đồi hoa thủy tiên quả thật là ảo diệu đúng như lời Thư Dung đã miêu tả từ trước đó.

Khi cả nhóm người đặt chân lên ngọn đồi thì trời chỉ vừa bắt đầu hừng đông.Những tảng mây lượn lờ màn sương vây quanh lấy cánh đồng hoa trắng nhụy vàng như hàng ngàn cánh bướm bay lên cao tạo nên cảnh sắc thơ mộng làm say đắm lòng người.

Châu Tuệ cùng Thư Dung sau khi đã tạo dáng chụp được vô số tấm ảnh ưng ý thì bắt đầu cùng nhau lựa chọn đăng hình lên trang cá nhân và ngẫm nghĩ viết ra những dòng story thật nhiều cảm xúc.

Phong Lâm Vũ lẳng lặng quan sát nụ cười tươi như nụ hoa thủy tiên của Châu Tuệ lúc này rồi quay sang hạ lệnh với Hạo Quân:

- Cậu hãy liên hệ với chủ sở hữu ngọn đồi này và thương lượng với họ giá thành bất động sản hiện tại!Tôi muốn thu mua lại nơi đây và tiến hành bản thiết kế ngôi biệt thự nghĩ dưỡng trong tương lai!

Hạo Quân lấy làm thắc mắc:

- Phong tổng muốn đầu tư kinh doanh vào vùng đất hoang vu như nơi này sao? Phong Lâm Vũ nhoẻn miệng cười:

- Tôi không đầu tư kinh doanh!Tôi chỉ muốn tặng riêng cho Châu Tuệ ngôi biệt thự trên cánh đồng hoa thủy tiên mà cô ấy yêu thích,vì mỗi lần có dịp đến nơi đây ghé qua nhà Thư Dung làm phiền đến gia chủ thì sẽ rất bất tiện!Thế nên tôi muốn dành riêng cho Châu Tuệ một nơi nghỉ dưỡng thật lý tưởng và hợp với sở thích của cô ấy!

Hạo Quân nghe qua lời nói thì liền cảm thán:

- Phong tổng quả thật rất yêu thương và chiều chuộng Phong phu nhân!

Phong Lâm Vũ như chợt nhớ đến điều gì liền dọ hỏi:

- Mà này Hạo Quân!Tôi nghe Thư Dung bảo là cô ấy đã đồng ý lời mời cùng đi nghĩ dưỡng Hà Lan với cậu rồi đúng không?

Hạo Quân gãi đầu thừa nhận:

- Thưa Phong tổng đúng là như vậy ạ!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền hắng giọng trêu chọc:

- Dù chuyến đi nghĩ dưỡng đấy là phần thưởng tôi dành cho cậu nhưng cũng phải hết sức chú ý nhé!Thư Dung là con nhà gia giáo đấy!Tôi hy vọng sẽ không nhận được thiệp báo hỷ từ cậu vì bác sĩ bảo cưới gấp là được!

Hạo Quân chợt ửng đỏ mặt vì ngượng ngùng:

- Tôi và Thư Dung chưa đến mức ấy đâu ạ!

Cả nhóm người dành nửa buổi sáng để tham quan ngọn đồi hoa thủy tiên thì trở lại tư gia của Thư Dung chuẩn bị hành lý ra sân bay trở về Bắc Kinh.

Phong Lâm Vũ mỉm cười đặt vào lòng bàn tay Thư lão gia 1000 usd:

- Cám ơn gia đình nhị vị phụ lão đã tiếp đãi nồng hậu trong những ngày chúng tôi ở lại đây!

Thư lão gia tỏ vẻ thành thật:

- Phong thiếu gia đã khách sáo rồi!Khi nào có dịp về Liêu Ninh nhớ đến thăm gia đình chúng tôi!

Phong Lâm Vũ lì xì thêm cho Thư Yến và Thư Tuấn mỗi người 100 usd,nhìn thấy con diều giấy vẫn còn bay phấp phới trên sào phơi đồ Phong Lâm Vũ khẽ cốc lên đầu Thư Tuấn:

- Sau này làm diều màu xanh,đỏ,tím,vàng gì cũng được!Tránh làm màu trắng biết chưa nhóc con?

Thư Tuấn xoa lên đầu rồi bĩu môi:

- Lần sau nếu có dịp gặp lại em hy vọng là anh đã biết bơi và không còn nhát gan nữa!

Mọi người nghe Thư Tuấn nói thế thì đồng thanh cười vang rộn rã.Một lúc sau đó thì nhóm người Châu Tuệ đưa tay vẫy chào tạm biệt những người ở lại và kéo vali rời khỏi tư gia của Thư Dung.

Nhìn mái nhà đơn sơ dần khuất sau từng tán cây hồng giòn và xa xa ngọn đồi những cánh hoa thủy tiên khẽ vươn mình trong gió khiến cho Châu Tuệ cảm thấy có chút lưu luyến.

Đồng cảm cho tâm trạng Châu Tuệ lúc này Phong Lâm Vũ nắm chặt lấy tay cô rồi khẽ mỉm cười:

- Khi nào có dịp anh sẽ đưa em trở lại nơi đây!



Tại văn phòng giám đốc công ty vệ sĩ An Gia.

Kỳ An bắt chéo chân ngồi trên sofa,trên tay cầm lấy điếu Marlboro nhàn nhã thả vào không gian từng làn khói trắng.

Anh giương mắt nhìn đầy sự khinh nhạo về người thanh niên có bộ dạng vô cùng nhếch nhát ngồi trước mắt mình lúc này rồi cất vang giọng:

- Mày tìm đến tận công ty tao để làm gì?

Người thanh niên tỏ vẻ khẩn thiết:

- Em thực sự đã quá túng quẫn mới tìm đến đây!Anh làm ơn giúp em với!

Kỳ An phá lên cười rồi phà thêm một hơi thuốc dày đặc về phía người đối diện:

- Bạch Tử Kỳ!Tao và mày vốn dĩ không thân!Mày đừng trưng ra trước mắt tao bộ mặt đáng thương như thế!

Bạch Tử Kỳ tiếp tục hạ mình:

- Sao anh lại nói như thế?Chúng ta là anh em do cùng một người cha sinh ra kia mà!Nay cha đã mất rồi thì em chỉ còn một chỗ nương tựa duy nhất là anh thôi anh trai à!

Kỳ An nhếch môi cười:

- Nếu mày không có ngày sa cơ thất thế thì có thừa nhận tao là anh trai mày hay không?Trong mắt mày trước giờ tao luôn là thứ rác rưởi là đứa con hoang kia mà!Tao chưa từng thừa nhận Bạch Tử Sâm là cha cho nên mày cũng đừng vịn vào cớ anh anh em em vớ vẩn làm phiền đến tao như thế nữa!

Bạch Tử Kỳ bước đến gần Kỳ An rồi quỳ mọp xuống nền đất:

- Anh thứ lỗi cho em!Là vì trước đây em nói năng không biết suy nghĩ!Có một người anh trai vừa khôi ngô tuấn tú vừa có thân thủ phi phàm như anh là phúc phần to lớn của em!Không giấu gì anh trong thời gian vừa qua em đã sống rất khổ sở!Bọn cho vay nặng lãi suốt ngày tìm đến dọa nạt uy hiếp,cơ nghiệp do cha để lại cũng đã sớm tan hoang cả rồi!Em thực sự bế tắc không còn đường để đi nữa!

Kỳ An tiếp tục ngữ giọng khinh nhạo:

- Đó là do mày tự chuốc lấy cả thôi!Cơ nghiệp đồ sộ của Bạch Tử Sâm chẳng mấy chốc sụp đổ tan tành do thói tiêu xài hoang phí ăn chơi vô độ của mày!Đó là báo ứng ông ta phải nhận lấy!Mày ở đây kể lể than khóc với tao làm gì kia chứ?

Bạch Tử Kỳ siết lấy bàn tay của Kỳ An cầu khẩn:

- Em biết là em sai rồi!Mong anh niệm tình mà dang tay giúp em!Bây giờ một ngày ba bữa em ăn cũng không đủ no còn phải trốn chui trốn nhũi bọn cho vay nặng lãi!Anh giúp em một ít vốn liếng làm lại từ đầu được không?Em hứa sẽ chí thú làm ăn không ăn chơi sa đọa nữa!

Nghe đến đây thì Kỳ An rít thêm một hơi thuốc dài rồi phà thẳng vào mặt Bạch Tử Kỳ tỏ vẻ chế nhạo:

- Bạch Tử Kỳ!Tao có thể giúp được gì cho mày sao?Gia sản của Bạch Ưng cả nghìn tỷ được mày đốt sạch vào các sòng casino trong vòng ba năm qua!Tao chỉ có mỗi cái công ty vệ sĩ bé cỏn con này thì làm sao đáp ứng được mày đây?

Bạch Tử Kỳ liền nước mắt ngắn dài:

- Em thực sự đã hối hận lắm rồi!Xin anh dang tay giúp giùm em ít vốn liếng làm ăn!Anh cho bao nhiêu thì em nhận bấy nhiêu tuyệt đối không dám đòi hỏi nửa lời!

Kỳ An khẽ chậc lưỡi:

- Bạch thiếu gia lừng lẫy của tập đoàn Bạch Ưng một thời cũng có lúc phải quỳ mọp dưới chân tao hệt như một con chó xin được ban phát khúc xương như vậy sao?

Bạch Tử Kỳ cúi đầu tỏ vẻ hổ thẹn:

- Anh làm ơn giúp giùm em với!Em xin anh!

Kỳ An quẳng tàn thuốc xuống dưới nền đất rồi với tay lấy chiếc điện thoại cười khinh nhạo:

- Thôi được!Xem như tao làm phước bố thí cho kẻ ăn mày vậy!Đọc cho tao số tài khoản của mày!

Bạch Tử Kỳ nhanh nhảu cung cấp số tài khoản ngân hàng ngay sau đó.Chỉ trong ít phút ngắn ngủi hắn đã nhận được tín hiệu chuyển khoản thành công từ Kỳ An.

Tuy nhiên khi kiểm tra lại số tiền trong tài khoản thì Bạch Tử Kỳ lại tỏ ra hụt hẫng:

- Sao chỉ có 2000 usd?Còn chưa bằng nửa giá một đôi giày hàng hiệu trước đây của em!Anh à anh không thể cho em nhiều hơn được sao?

Kỳ An lạnh giọng đáp:

- Mày còn chê ít?Riêng tao thì lại nghĩ 2000 usd đã là quá nhiều so với một tên ăn mày!Đây là lần đầu cũng như lần cuối tao bố thí cho mày!Từ nay đừng đến đây tìm gặp làm phiền tao nữa!

Bạch Tử Kỳ tiếp tục van nài:

- Anh à đừng đối xử với em như thế!Chúng ta có cùng huyết thống với nhau cơ mà!Máu chảy ruột mềm anh không thể nào không quan tâm đến em như thế được!

Kỳ An nghe thế liền gằn giọng:

- Bạch Tử Kỳ!Có chung huyết thống cùng mày và có người cha như Bạch Tử Sâm là nỗi ô nhục lớn nhất của cuộc đời tao!Mày đừng cố tình lập lại nhiều lần điều kinh tởm ấy nữa!Đã nhận được tiền thì cút khỏi tầm mắt tao ngay lập tức!

Bạch Tử Kỳ vẫn không ngưng sự khẩn thiết:

- Anh trai anh đừng đoạn tuyệt với em như thế mà!

Kỳ An trừng mắt nhìn về Bạch Tử Kỳ đầy giận dữ:

- Mày tự rời khỏi đây hay đợi tao hạ lệnh cho thuộc hạ xách cổ mày tống ra ngoài đường?

Bạch Tử Kỳ nhìn về dáng vẻ dứt khoát của Kỳ An hiện tại biết không thể cố gắng thuyết phục nên đành hậm hực quay người rời đi miệng khe khẽ cất lên câu chửi thề:

“Đệch mẹ mày Kỳ An!Nếu không phải rơi vào bước đường cùng tao đếch có thèm bước vào cái ổ chó của mày!”

Bạch Tử Kỳ nhận được 2000 usd chuyển khoản của Kỳ An thì mau chóng đem vào sòng bài nướng sạch chỉ trong một buổi tối.

Thua trắng tay lại thêm cơn vật vã vì nghiện ma túy khiến hắn nổi lên máu liều mà giật lấy chiếc túi xách của người phụ nữ đang đi trên đường và nhanh chóng tẩu thoát trong sự truy đuổi gắt gao của mọi người.

Hết đường trốn chạy Bạch Tử Kỳ đành phải chui rúc vào thùng rác bên vệ đường để ẩn nắp.Ngửi thấy mùi phân hủy đang dâng lên khoang mũi lúc này hắn tự ngẫm thấy cuộc đời mình chẳng khấm khá hơn đống rác hiện tại,nhơ nhuốc thối nát và ngày càng lâm vào bế tắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện