Trong chuyến công tác ngắn ngày ở Seoul thì Châu Tuệ cùng Kỳ An đã dành ra hai ngày hoàn thành tất cả lịch trình công tác.

Châu Tuệ đã khảo sát và thương lượng được chi phí cho việc thuê mướn mặt bằng ở trung tâm Seoul lên kế hoạch mở thêm chi nhánh cho công ty mỹ phẩm tại khu vực Đông Á.

Sau khi hoàn thành mục tiêu công việc thì cô muốn dành thời gian thư giãn nghỉ ngơi trong hai ngày còn lại tại Seoul.

Cô cùng Kỳ An đã tham quan một số địa điểm tại Seoul như đền Jongmyo,cung điện Gyeongbokgung,phố tây Itaewon và hiện tại cả hai đang có mặt tại điểm du lịch tháp N Seoul trên núi Namsan.

Châu Tuệ không hề hay biết trong những ngày cô công tác hoặc vui chơi tại Seoul luôn có hai gã đàn ông lén la lén lút bám theo mình quan sát hết mọi nhất cử nhất động không ai khác là Phong Lâm Vũ và trợ lý Hạo Quân của hắn ta.

Hiện giờ cả hai cũng đang ngụy trang theo sát Châu Tuệ và Kỳ An dõi theo mọi động thái của họ đang tiến về chiếc cầu tình yêu tại tháp Namsan.

Châu Tuệ hớn hở reo lên vì sự choáng ngợp trước hàng ngàn ổ khóa muôn màu sắc treo dày đặc tại lan can trên cầu tình yêu lúc này:

- Woa…Số lượng những cặp tình nhân cùng nhau treo ổ khóa tình yêu trên chiếc cầu này nhiều đến mức không thể đếm xuể!

Kỳ An khẽ cười:

- Cầu tình yêu trên tháp Namsan tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng vì thế hàng năm đều thu hút số lượng lớn các cặp đôi cùng đến đây cầu nguyện và muốn nơi đây minh chứng cho tình yêu của họ thêm bền chặt!

Châu Tuệ không giấu được sự hứng khởi trong ánh mắt:

- Tôi muốn ghi lại những khoảnh khắt thú vị trên chiếc cầu tình yêu này!Kỳ An à anh chụp lại giúp tôi vài tấm hình nhé!

Kỳ An mỉm cười:

- Rất sẵn lòng!

Trong khi Châu Tuệ lấy ra chiếc gương soi chỉnh trang lại lớp make up và kiểu tóc trước khi chụp ảnh thì Kỳ An đã lấy ra từ trong túi áo khoác chiếc ổ khóa tình yêu khắt lên dòng chữ:“Kỳ An Và Châu Tuệ Mãi Mãi Bên Nhau Hạnh Phúc!” và treo lên lan can chiếc cầu tình yêu lúc này.

Anh mong muốn lời nguyện cầu của mình về tình yêu dành cho Châu Tuệ sẽ sớm trở thành hiện thực thiên trường địa cửu vĩnh viễn không chia lìa.

Châu Tuệ không hề hay biết về hành động vừa rồi của Kỳ An,cô thoa xong lớp son môi rồi nhìn anh cười rạng rỡ:

- Tôi chuẩn bị xong rồi!Anh nhớ canh góc máy cho thật chuẩn nhé!

Sau đó Châu Tuệ vô tư tạo hàng loạt kiểu dáng trước ống kính của Kỳ An.

Nhìn về biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt Châu Tuệ đứng tạo dáng cho Kỳ An chụp ảnh càng khiến Phong Lâm Vũ đang nấp ở bụi cây gần đó đưa ống nhòm quan sát mà ghen tức đến lồng lộn nhưng không làm được gì đành bức lá cây nuốt xuống cổ họng lúc nào không hay.

Khi trông thấy Châu Tuệ cùng Kỳ An đã đi xa khuất thì lúc này Phong Lâm Vũ cùng trợ lý Hạo Quân mới chạy vọt ra từ bụi cây gần đó rồi hối hả chạy đến chiếc cầu tình yêu phía trước.

Phong Lâm Vũ hai tay đứng chống nạnh quan sát hàng ngàn ổ khóa trên lan can cầu rồi bực dọc hạ lệnh với Hạo Quân:

- Rõ ràng lúc nãy tôi đã nhìn thấy tên khốn Kỳ An treo ổ khóa tình yêu lên lan can cầu!Hắn đang muốn khấn nguyện Châu Tuệ sẽ rời xa tôi và yêu hắn sao?Đừng có mà nằm mơ!Hạo Quân!Cậu phải tìm ra ổ khóa mà Kỳ An treo trên cầu và phá hủy nó ngay lập tức cho tôi!

Nghe qua mệnh lệnh của Phong Lâm Vũ mà Hạo Quân cảm thấy như tiếng sét đang đánh giữa trời quang.

Anh ta làm gì có phép thần thông của thiên lý nhãn mà phân biệt được rốt cuộc đâu là ổ khóa của Kỳ An đang nằm trà trộn cùng hàng ngàn ổ khóa muôn hình vạn trạng trên chiếc cầu này?. T𝐫ờ 𝒖𝐦 𝘵𝐫𝒖𝐦 h𝒖yền 𝘵𝐫ù𝐦 ( T𝘙𝒖M T𝘙𝖴YeN.ⅤN )

Phong Lâm Vũ nhìn thấy thái độ lúng túng của Hạo Quân thì càng gắt gỏng hối thúc:

- Cậu tìm mau đi chứ!

Hạo Quân toát mồ hôi hột mà lần dò tách từng ổ khóa trong hàng ngàn chiếc treo ngổn ngang trên lan can cầu nhưng không sao tìm ra được ổ khóa Kỳ An đã treo trước đó.

Liên tưởng đến chén cơm của mình tại Khải Hoàng đã sắp đổ đến nơi Hạo Quân chỉ còn cách lấy bừa một ổ khóa mà vứt xuống phía dưới chân núi rồi hớn hở reo lên trước mặt Phong Lâm Vũ:

- Phong tổng!Tôi đã tìm được ổ khóa và vứt đi rồi!

Phong Lâm Vũ nhìn thấy ổ khóa từ trên tay Hạo Quân quẳng đi trước mắt mình mà đứng chống nạnh tỏ vẻ hiên ngang giữa cầu đồng thời cười lên khoái chí:

- Hahaha!Làm tốt lắm!Kỳ An!Không có thần linh nào chứng giám hay phù hộ cho lời cầu nguyện của mày đâu!

Hạo Quân tìm cách lôi kéo Phong Lâm Vũ rời đi khỏi cây cầu.

Trong lòng vô cùng áy náy thầm mong chủ nhân thực sự của chiếc ổ khoá tình yêu bị ném bừa xuống vực sâu hãy bỏ qua cho việc làm tổn phước vừa nãy vì rốt cuộc anh ta cũng rất khổ sở chỉ muốn giữ lại miếng cơm manh áo của mình bằng cách làm hài lòng Phong Lâm Vũ mà thôi.



Sau khi tham quan một số điểm vui chơi tại Seoul thì Kỳ An cùng Châu Tuệ tiếp tục khám phá khu ẩm thực tại chợ đêm Myeongdong.

Châu Tuệ thích thú nhìn về quầy hàng bán chả cá và bánh gạo cay lúc này.

Người bán hàng múc trước hai ly súp chả cá cho Châu Tuệ và Kỳ An thưởng thức trước hương vị.

Châu Tuệ vừa cầm lấy xiên chả cá ăn ngon lành vừa tấm tắt khen:

- Chả cá ở quầy hàng này rất ngon và dai!

Kỳ An nhìn thấy vết lem của nước sốt chả cá dính trên khóe môi Châu Tuệ thì dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi cho cô:

- Ngon lắm đúng không?Ở khu ẩm thực này nổi tiếng nhất vẫn là các món chả cá và đồ nướng!

Cách đó không xa Phong Lâm Vũ quan sát qua ống nhòm thấy động tác ân cần của Kỳ An dành cho Châu Tuệ mà tức lên anh ách:

- Tên khốn Kỳ An dám có những cử chỉ thân mật với Châu Tuệ đến như vậy sao?Thật là tức chết đi được!

Khi Phong Lâm Vũ định xông đến phía Châu Tuệ và Kỳ An đang đứng thì trợ lý Hạo Quân vội vã níu giữ Phong Lâm Vũ can ngăn:

- Phong tổng xin hãy bình tĩnh kẻo Phong phu nhân phát giác ra hành tung của chúng ta!

Nhờ Hạo Quân lên tiếng nhắc nhở Phong Lâm Vũ mới sực nhớ đến những ngón đòn Taekwondo lợi hại của Châu Tuệ mà ráng nuốt trôi cục tức xuống cổ họng lẳng lặng tiếp tục quan sát.

Lúc này Châu Tuệ cùng Kỳ An tiếp tục bước đến gian hàng khác trong khu ẩm thực và dõi mắt theo bàn tay điêu luyện của nghệ nhân đang biến tấu những viên kem lạnh thành những hình thù khác nhau.

Trên tay của nghệ nhân là viên kem dâu đã được chế tác thành hình bông hoa hồng đỏ thắm.

Nhìn ánh mắt trầm trồ của Châu Tuệ lúc này Kỳ An liền mua lấy que kem hình hoa hồng rồi đưa về phía cô nở nụ cười tươi:

- Tặng nó cho cô!

Châu Tuệ liền thích thú reo lên:

- Trông nó giống như là hoa hồng thật,nghệ nhân làm kem khéo tay thật đấy!

Sau đó Châu Tuệ đưa kem lên miệng thưởng thức hương vị,Kỳ An nhìn cô với ánh mắt dịu dàng rồi nhắc nhở:

- Trời lạnh nên ăn kem ít thôi không khéo sẽ bị viêm họng!

Phong Lâm Vũ quan sát từ xa tiếp tục tức đến xì khói khi trông thấy Châu Tuệ vui vẻ thưởng thức que kem do Kỳ An mua tặng:

- Chỉ là viên kem nắn theo hình hoa hồng mà em đã vui đến vậy sao?Anh tặng cho em hoa hồng baccara đắt nhất thế giới thì em lại tỏ vẻ dửng dưng!Châu Tuệ!Em đang thách thức sức chịu đựng của anh đúng không? Hạo Quân đứng cạnh bên nghe được những lời lẩm nhẩm đầy bực dọc của Phong Lâm Vũ thì tiếp tục khuyên giải:

- Phong tổng nguôi giận!Chắc là do Phong phu nhân khâm phục tài khéo tay của nghệ nhân làm kem nên mới tỏ ra hớn hở đến vậy!

Phong Lâm Vũ nghe Hạo Quân nói thế thì chỉ im thinh thít không phản ứng gì thêm tuy nhiên trên gương mặt tỏ rõ sự khó chịu khi nhìn thấy Kỳ An cùng Châu Tuệ cứ sánh đôi bên nhau cười cười nói nói trông thật giống như đôi tình nhân hạnh phúc.



Trời càng về đêm thì thời tiết ở Seoul càng giá lạnh hơn bởi những đợt gió tuyết thoảng qua.

Kỳ An cùng Châu Tuệ ghé vào một quán ăn trên vỉa hè gần chợ đêm Myeongdong thưởng thức đồ nướng trứ danh tại nơi đây.

Trong khi cả hai đã vào quán ăn ngồi yên vị và cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ thì phía bên ngoài quán Phong Lâm Vũ cùng trợ lý Hạo Quân đang rét run lên cầm cập hai hàm răng đánh bò cạp không ngừng vì những cơn gió tuyết ồ ạt thổi đến.

Trợ lý Hạo Quân ôm thân người co ro trước thời tiết lạnh giá mà dọ hỏi Phong Lâm Vũ:

- Phong tổng à tình hình hiện tại không ổn rồi!Gió tuyết thổi đến mỗi lúc mạnh hơn!Hay là chúng ta quay về khách sạn vậy?

Phong Lâm Vũ lúc này cũng đã lạnh đến mức tê cóng toàn thân chảy cả nước mũi ngắn dài mà đưa hai lòng bàn tay hà hơi thổi ấm rồi đáp lời:

- Không thể cứ thế mà quay về khách sạn được!Tôi cần xem thử động thái tiếp theo của họ!

Hạo Quân mếu máo vì đã không thể nào chịu nổi cái lạnh cắt da cắt thịt hiện tại:

- Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng yên tại đây chịu trận trong thời tiết giá buốt thế này sao?Cũng chẳng biết khi nào họ sẽ ăn uống xong!

Phong Lâm Vũ nhận thấy gió tuyết không ngừng thổi đến mỗi lúc một mạnh hơn đành đưa ra hạ sách:

- Vào bên trong tránh gió tuyết vậy!Thà chịu bầm mình bầm mẩy vì đòn Taekwondo của Châu Tuệ vẫn hơn là đứng chôn chân chết cóng tại đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện