Nhưng cẩn thận nghe một hồi lâu, bên trong yên tĩnh, không nghe được bất cứ âm thanh nào cả.
Lý Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Không thành sao? Dù sao cũng phải có âm thanh tranh chấp chứ! Lúc Đại Bảo cầm chiếc xe nhỏ của mình nhảy nhót trở về, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang lén lút.
Chẳng nhẽ là trộm ư? Trong lòng lập tức hiện ra một suy đoán, nhưng rất nhanh lại phủ định, ba nói tên trộm chỉ dám đến vào ban đêm, cho nên hẳn là không phải.
Hơn nữa thân ảnh kia càng nhìn càng quen mắt.
Thế này phải nói đúng là may, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều luôn chạy tới nhà bọn họ, cho nên Đại Bảo không xa lạ gì với dáng người cô ta, cho dù hiện tại Lý Kiều Kiều đưa lưng về phía mình, Đại Bảo vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ta là ai!
Đại Bảo rất ghét Lý Kiều Kiều.
Đừng tưởng rằng nhóc con không biết, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều chính là tới khuyên mẹ không cần em gái nữa, Đại Bảo vô cùng hận cô ta.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Lý Kiều Kiều, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu!
Tròng mắt Đại Bảo đảo quanh, trong lòng có một chủ ý.
Nhóc con nín thở lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Lý Kiều Kiều, sau khi hít sâu một hơi, sau đó dùng thanh âm lớn nhất kêu lên: “Dì à, dì lén lút đứng ở bên ngoài nhà cháu làm cái gì thế?”
Đại Bảo nhân vốn còn nhỏ, lúc nhóc con tới Lý Kiều Kiều hoàn toàn không phát hiện.
Lý Kiều Kiều vốn đang chột dạ, lại nghe được tiếng Đại Bảo kêu, chân mềm nhũn, sợ tới mức tim muốn nhảy ra.
Cô ta trừng mắt nhìn Đại Bảo một cái, cúi đầu mắng: “Thằng ranh chết tiệt này, kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Nói xong, Lý Kiều Kiều lại nhìn thoáng qua tường vây, cũng không biết người bên trong có nghe thấy hay không.
“Cháu coi như hôm nay không gặp dì có biết hay không?” Vẫn không muốn đối mặt với Lý Ngọc Lan, Lý Kiều Kiều cúi đầu cảnh cáo Đại Bảo.
Đại Bảo chớp chớp mắt, tiếp tục lớn tiếng nói: “Dì rõ ràng ở chỗ này, cháu làm sao có thể giả bộ không nhìn thấy chứ?”
Lý Ngọc Lan và Cố Thâm ở trong viện cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, hai người liếc nhau.
Lý Kiều Kiều sắp bị Đại Bảo tức chết, cô ta hoài nghi đứa nhỏ này cố ý làm như thế.
Hiện tại cũng không muốn dây dưa với nhóc con, Lý Kiều Kiều trừng mắt Đại Bảo một cái muốn đi.
Chỉ nghe thấy cửa viện “kẽo kẹt” một tiếng, tiếng bước chân của người đi ra ngoài. Còn có tiếng Đại Bảo kêu lên.
Lý Kiều Kiều dừng bước, không dám tin quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Thâm đứng ở cửa viện.
Lý Kiều Kiều chỉ nghe thấy đầu mình “bùm” một tiếng.
Cố Thâm đã trở lại? Anh về từ lúc nào cơ! Khó trách người vừa mới đi vào không có động tĩnh gì.
Lý Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt hiểu được kế hoạch hiện tại mình muốn dựa theo kịch bản gốc là hoàn toàn thất bại.
Trong lòng cô ta vừa nóng vừa tức, chỉ có thể cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó, hai nhân viên công tác cùng Lý Ngọc Lan cũng đi theo.
Lý Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Không thành sao? Dù sao cũng phải có âm thanh tranh chấp chứ! Lúc Đại Bảo cầm chiếc xe nhỏ của mình nhảy nhót trở về, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang lén lút.
Chẳng nhẽ là trộm ư? Trong lòng lập tức hiện ra một suy đoán, nhưng rất nhanh lại phủ định, ba nói tên trộm chỉ dám đến vào ban đêm, cho nên hẳn là không phải.
Hơn nữa thân ảnh kia càng nhìn càng quen mắt.
Thế này phải nói đúng là may, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều luôn chạy tới nhà bọn họ, cho nên Đại Bảo không xa lạ gì với dáng người cô ta, cho dù hiện tại Lý Kiều Kiều đưa lưng về phía mình, Đại Bảo vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ta là ai!
Đại Bảo rất ghét Lý Kiều Kiều.
Đừng tưởng rằng nhóc con không biết, mấy ngày trước Lý Kiều Kiều chính là tới khuyên mẹ không cần em gái nữa, Đại Bảo vô cùng hận cô ta.
Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ lén lút của Lý Kiều Kiều, vừa nhìn đã biết là đang làm chuyện xấu!
Tròng mắt Đại Bảo đảo quanh, trong lòng có một chủ ý.
Nhóc con nín thở lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Lý Kiều Kiều, sau khi hít sâu một hơi, sau đó dùng thanh âm lớn nhất kêu lên: “Dì à, dì lén lút đứng ở bên ngoài nhà cháu làm cái gì thế?”
Đại Bảo nhân vốn còn nhỏ, lúc nhóc con tới Lý Kiều Kiều hoàn toàn không phát hiện.
Lý Kiều Kiều vốn đang chột dạ, lại nghe được tiếng Đại Bảo kêu, chân mềm nhũn, sợ tới mức tim muốn nhảy ra.
Cô ta trừng mắt nhìn Đại Bảo một cái, cúi đầu mắng: “Thằng ranh chết tiệt này, kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Nói xong, Lý Kiều Kiều lại nhìn thoáng qua tường vây, cũng không biết người bên trong có nghe thấy hay không.
“Cháu coi như hôm nay không gặp dì có biết hay không?” Vẫn không muốn đối mặt với Lý Ngọc Lan, Lý Kiều Kiều cúi đầu cảnh cáo Đại Bảo.
Đại Bảo chớp chớp mắt, tiếp tục lớn tiếng nói: “Dì rõ ràng ở chỗ này, cháu làm sao có thể giả bộ không nhìn thấy chứ?”
Lý Ngọc Lan và Cố Thâm ở trong viện cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, hai người liếc nhau.
Lý Kiều Kiều sắp bị Đại Bảo tức chết, cô ta hoài nghi đứa nhỏ này cố ý làm như thế.
Hiện tại cũng không muốn dây dưa với nhóc con, Lý Kiều Kiều trừng mắt Đại Bảo một cái muốn đi.
Chỉ nghe thấy cửa viện “kẽo kẹt” một tiếng, tiếng bước chân của người đi ra ngoài. Còn có tiếng Đại Bảo kêu lên.
Lý Kiều Kiều dừng bước, không dám tin quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Thâm đứng ở cửa viện.
Lý Kiều Kiều chỉ nghe thấy đầu mình “bùm” một tiếng.
Cố Thâm đã trở lại? Anh về từ lúc nào cơ! Khó trách người vừa mới đi vào không có động tĩnh gì.
Lý Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt hiểu được kế hoạch hiện tại mình muốn dựa theo kịch bản gốc là hoàn toàn thất bại.
Trong lòng cô ta vừa nóng vừa tức, chỉ có thể cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó, hai nhân viên công tác cùng Lý Ngọc Lan cũng đi theo.
Danh sách chương